Ngoại truyện 3: Nhạt nhẽo
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông năm nhất đại học, đã rất lâu rồi Bạc Huyên mới có dịp nằm lười trên giường như thế.
Hắn vừa vất vả vượt qua học kỳ đầu tiên mà không trượt bất kỳ môn nào. Dù không đạt được thành tích đứng đầu chuyên ngành như trước kia, nhưng cũng đã giữ vững được kết quả các môn chuyên ngành ở mức trung bình khá trở lên.
Khi Thẩm Tư Quá thức dậy, anh hết sức nhẹ nhàng, sợ làm Bạc Huyên tỉnh giấc.
Là người luôn ở bên cạnh Bạc Huyên, không ai hiểu rõ hơn anh rằng kể từ khi kỳ học bắt đầu, Bạc Huyên đã thức trắng bao nhiêu đêm để học bài, làm bài tập, vẽ thiết kế, làm mô hình và viết luận văn.
Không ít lần Bạc Huyên ôm anh than thở, trước đây không thấy gì, giờ quay lại giảng đường mới nhận ra, mình thật sự đã già rồi, không còn như khi 20 tuổi nữa. Hồi đó thức liền một tuần không ngủ cũng còn chịu được, giờ mới thức đêm một hai lần đã cảm thấy cơ thể rệu rã.
Thẩm Tư Quá nghe mà đau lòng không thôi, trong lòng lại không khỏi thấy dằn vặt.
Nếu như không phải anh từng vì thù hận mà mù quáng mất lý trí, Bạc Huyên cũng sẽ không ra nông nỗi này, chẳng phải gánh chịu bao lời dèm pha của người đời, cũng không cần đến ba mươi tư tuổi rồi mới phải quay lại đại học học lại từ đầu, mệt mỏi đến mức tóc bạc mọc thêm mấy sợi. Ngành kiến trúc phải học suốt năm năm, huống hồ Bạc Huyên lại là người khiếm thị, cho dù có thể thuận lợi tốt nghiệp, cũng khó nói liệu có công ty nào sẵn sàng thuê hắn làm kiến trúc sư hay không.
Vì không nhìn thấy nên Bạc Huyên không thể tự vẽ thiết kế trên máy tính, toàn bộ bản vẽ của hắn đều là dùng sáp tạo hình xong rồi đưa cho giảng viên xem, nhận góp ý chỉnh sửa xong thì mới đến lượt Thẩm Tư Quá dùng các phần mềm CAD, Revit, Sketchup để dựng mô hình, làm hình ảnh hậu kỳ. Lúc đầu vì không thể tự vẽ bản thảo tay, cả bản vẽ dựng hình hậu kỳ sau mô hình cũng do Thẩm Tư Quá thay hắn làm, từng có vài sinh viên khác cảm thấy điều đó không công bằng, cho rằng thành tích của Bạc Huyên nên bị trừ điểm phần nào.
Đây là một vấn đề vừa nhạy cảm vừa thực tế. Bạc Huyên không muốn thân phận người khiếm thị của mình trở thành cái cớ để người khác công kích, thế nên khi có sinh viên phàn nàn, hắn lập tức bình thản chấp nhận việc bị trừ điểm để giữ lấy cái gọi là công bằng ấy.
Thẩm Tư Quá thường cảm thấy bản thân không giúp được gì cho Bạc Huyên. Tất cả khó khăn, trở ngại, thiệt thòi hay bất công mà Bạc Huyên gặp phải, đều là do hắn tự mình cắn răng chịu đựng, thậm chí nuốt ngược máu vào lòng mà âm thầm vượt qua.
Xuống bếp dùng nồi điện nấu một nồi cháo gà, Thẩm Tư Quá dọn dẹp sơ qua nhà cửa, sau đó lại quay về phòng ngủ.
Có lẽ vì việc học quá vất vả nên gần đây khi ngủ say, Bạc Huyên rất ít khi giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Nhưng hắn không thích cảm giác tỉnh dậy mà bên cạnh không có Thẩm Tư Quá. Đã mấy lần hắn tỉnh giấc mà không thấy Thẩm Tư Quá đâu, tự mình rửa mặt rồi xuống nhà tìm, sau đó cả buổi sáng mặt mày đều không vui. Tuy rằng trong mắt người ngoài điều này có vẻ như Bạc Huyên tính tình thất thường, nhưng Thẩm Tư Quá lại cảm thấy hạnh phúc vì những giận dỗi ấy, thế nên dù anh dậy sớm thì cũng sẽ quay về phòng ngay.
Bạc Huyên ngủ đến tận hơn mười giờ mới dậy. Phản ứng đầu tiên khi tỉnh dậy là đưa tay ra dò dẫm bên cạnh.
Lúc đó Thẩm Tư Quá đang tựa lưng vào đầu giường đọc sách. Tay Bạc Huyên vừa chạm đến là tay anh là lập tức đưa tay nắm lấy, Thẩm Tư Quá gập sách lại nói: "Anh dậy rồi à? Có thấy mệt không?"
Đôi khi ngủ nhiều quá ngược lại sẽ khiến người ta thấy mệt hơn. Bạc Huyên tối qua đã đi ngủ từ hơn chín giờ, trong suốt giấc ngủ cũng chỉ giật mình tỉnh dậy hai lần, còn lại đều ngủ rất say. Tính ra giấc ngủ này kéo dài gần mười hai tiếng.
Bạc Huyên nằm sấp trên giường, phải một lúc lâu sau mới từ từ ngồi dậy, đầu tóc rối bù, đôi mắt xám mờ vô định, sắc mặt lộ vẻ mơ màng.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Hắn hỏi.
Thẩm Tư Quá liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đáp: "Mười giờ bốn mươi."
Bạc Huyên "ừm" một tiếng, kéo Thẩm Tư Quá vào lòng ôm lấy, cằm tựa lên vai anh, thì thào: "Nhóc Bánh Ú, anh thấy mệt quá..."
Không thể nhìn thấy gì, khi làm thiết kế kiến trúc, Bạc Huyên hoàn toàn phải dựa vào khả năng cấu trúc không gian trong đầu cùng những kinh nghiệm tích lũy từ các giác quan suốt nhiều năm qua. Sự tập trung tinh thần cao độ trong thời gian dài tiêu tốn rất nhiều năng lượng, khiến hắn thường cảm thấy rất mệt mỏi. Thêm vào đó, việc học các môn chuyên ngành khác cũng khiến hắn gặp nhiều khó khăn. Do không thể nhìn thấy, nhiều trường hợp thực tế hắn chỉ có thể nhờ Thẩm Tư Quá giúp hắn in những bản vẽ kiến trúc thành bản 3D giống như chữ nổi, để hắn dùng tay chạm vào rồi tưởng tượng ra. Còn có nhiều khó khăn khác trong việc học, cùng với những lời chỉ trích từ các sinh viên khác, khiến việc học lại của hắn vốn đã khó khăn nay lại càng thêm chông chênh.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng học kỳ này vất vả hơn hắn tưởng rất nhiều.
Thẩm Tư Quá đang bị Bạc Huyên ôm trong vòng tay, hai cánh tay của anh bị Bạc Huyên ôm lấy, chỉ có thể cố gắng quay lại nhìn Bạc Huyên, hôn nhẹ vào mí mắt của hắn rồi nói: "Học kỳ đầu tiên đã kết thúc rồi, anh cũng đã đạt được thành tích tốt, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Bạc Huyên không có tâm trạng lạc quan như vậy, hắn không quá tin tưởng hỏi: "Thật sự sẽ như vậy à?"
"Chắc chắn rồi." Thẩm Tư Quá đã quen an ủi những cảm xúc tiêu cực đột ngột của Bạc Huyên, anh nói: "Em sẽ luôn ở bên anh, anh Mặt Trời của nhóc Bánh Ú là tuyệt vời nhất."
Giọng anh rất dịu dàng, giọng nói trong trẻo luôn có thể an ủi Bạc Huyên đúng lúc, khiến ánh sáng có thể xuyên qua bóng tối bao trùm lấy hắn.
"Làm sao mà tuyệt vời được, anh chẳng còn như trước nữa rồi." Bạc Huyên vẫn rất buồn bã, cả học kỳ này hắn đã chịu nhiều áp lực, giờ học kỳ đã kết thúc, nhưng áp lực vẫn chưa biến mất. Hắn vốn là người luôn yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, dù thực tế có lý do chính đáng để không làm tốt nhất nhưng hắn vẫn tự đặt ra tiêu chuẩn khắt khe cho chính mình. Ôm chặt Thẩm Tư Quá, Bạc Huyên khàn giọng nói: "Anh đã mơ một giấc mơ, mơ thấy một cuộc đời khi em không quay lại tìm anh, như lời ước sinh nhật mà anh từng ước, sau khi viết xong 'Nỗ Lực Vô Vọng', anh đã tự sát."
Thẩm Tư Quá hơi động đậy, như muốn quay lại ôm Bạc Huyên, nhưng hắn không cho phép, nên anh chỉ có thể dùng tư thế hơi khó này để quay đầu nhìn Bạc Huyên, anh nói: "Từ giờ đừng mơ những giấc mơ như vậy nữa, được không? Em sẽ sợ đấy."
Bạc Huyên bật cười, hắn nói: "Có lúc anh rất muốn làm em buồn, nhưng khi em thật sự buồn rồi anh lại không đành lòng."
Thẩm Tư Quá nhẹ nhàng hôn môi Bạc Huyên: "Bạc Huyên, em không thể không có anh." Anh là kẻ có tội, đã che giấu sự thật để đến bên Bạc Huyên, tình cờ nhận được tình yêu mà mình không dám mơ ước. Còn Bạc Huyên, sau khi biết được tất cả sự thật, trải qua bao nhiêu dằn vặt, cuối cùng vẫn chọn cho anh một mái nhà, là vì Bạc Huyên thương cảm cho tội lỗi của anh nên anh mới có được tất cả những gì mình có như hôm nay.
Có những chuyện, thứ tự thời gian rất quan trọng.
Nếu Bạc Huyên biết được sự thật ngay từ đầu, thì giữa họ tuyệt đối không có một chút khả năng nào.
Cảm giác như bị cuốn vào một sợi dây tình cảm đau đớn nhất sau khi biết sự thật, chính hắn còn không thể buông bỏ Thẩm Tư Quá. Đến lúc đó, hắn biết rõ, dù có oán trách thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ có thể nuốt tất cả sự oán trách xuống, rồi kéo Thẩm Tư Quá lại bên mình. Hắn đã dành quá nhiều thời gian để lo lắng về quá khứ, vì vậy hắn không muốn bị những chuyện đã không thể thay đổi ấy ràng buộc nữa, thay vì mang nỗi oán giận để tra tấn nhau, hắn thà tin vào tình cảm của Thẩm Tư Quá dành cho mình và họ sẽ cùng nhau bước đi thật tốt trên con đường phía trước.
Những sai lầm của khoảng thời gian trước, bị tổn thương, bị lừa dối, bị giấu giếm, tất cả những điều đó khiến hắn không thể yêu thương Thẩm Tư Quá một cách vô tư như lúc trước nữa, cũng không thể nói những lời yêu thích và yêu thương với anh. Ngược lại, hắn cần Thẩm Tư Quá phải luôn thể hiện tình yêu và sự thích thú đối với mình. Thẩm Tư Quá có lẽ sẽ luôn mang trong mình sự áy náy, giống như hắn có thể suốt đời không thể nói lời tha thứ với anh, nhưng dù sao đi nữa, họ sẽ luôn là người duy nhất của nhau, phần đời còn lại của họ có lẽ sẽ phải cùng nhau chữa lành vết thương cho nhau bằng sự đồng hành.
Bạc Huyên buông lỏng tay, lập tức cảm nhận được Thẩm Tư Quá xoay người ôm chặt lấy eo mình.
"Chỉ nói thích thôi là không đủ đâu, nhóc Bánh Ú yêu anh Mặt Trời nhất." Thẩm Tư Quá không còn ngại ngùng trong việc bày tỏ tình cảm với Bạc Huyên, trước đây anh cảm thấy mình không xứng, nhưng giờ đây anh chỉ sợ mình nói chưa đủ: "Dù anh không tin rằng mọi thứ sẽ tốt lên, nhưng anh phải tin rằng em yêu anh, dù có chuyện gì xảy ra, em nhất định sẽ ở bên anh."
Bạc Huyên đưa tay sờ vào vành tai của Thẩm Tư Quá, hắn đột nhiên nói: "Lúc trước người lớn nói với anh, những người có vành tai đẹp thì rất có phúc. Tai của em vừa mềm lại vừa đầy đặn, sau này cứ ngoan ngoãn ở bên anh, anh sẽ không còn gặp ác mộng nữa."
Thẩm Tư Quá bị hành động thân mật này làm cho cả người nóng bừng, Bạc Huyên luôn thích véo vành tai anh, anh lại rất nhạy cảm, mỗi lần Bạc Huyên làm vậy vài lần là mặt anh lập tức đỏ bừng lên. Giờ lại nghe thấy những lời giống như lời tỏ tình như vậy mặt anh càng thêm nóng, mất một lúc mới lí nhí nói: "Anh dậy rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng đi."
Bạc Huyên cảm thấy tâm trạng u ám của mình đã qua đi, nghe Thẩm Tư Quá nói vậy, hắn hỏi: "Em ăn sáng chưa?"
Dạ dày Thẩm Tư Quá không tốt, vào giữa học kỳ có một lần bệnh dạ dày tái phát, anh đau đến mức suýt không dậy nổi, cuối cùng phải đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói sau này phải chăm sóc thật tốt, ba bữa phải ăn đúng giờ, không được ăn đồ cay nóng.
"Chưa, em đợi anh dậy rồi ăn với anh." Thẩm Tư Quá như một con thú không xương nằm trong lòng Bạc Huyên, anh đã hoàn toàn nắm vững kỹ năng dỗ dành người yêu, anh vuốt v e lông mày Bạc Huyên, rồi hôn nhẹ vào yết hầu hắn, anh nói: "Bệnh dạ dày của em đỡ nhiều rồi, hơn nữa em thích ở bên anh nhìn anh ngủ."
Thẩm Tư Quá đang làm nũng, nhưng cũng đang dùng cách này để tránh làm Bạc Huyên tức giận, đương nhiên Bạc Huyên biết rõ chiêu này của anh những hắn cũng khá thích anh làm vậy. Định cúi đầu hôn Thẩm Tư Quá, nhưng lại nhớ ra mình chưa đánh răng, nên chỉ đành rút lui, hắn hôn nhẹ vào má anh rồi đè anh xuống giường gãi gãi, làm Thẩm Tư Quá cười đến mức rơi nước mắt mà kêu cứu liên tục. Mãi một lúc sau Bạc Huyên mới buông tha cho anh rồi xuống giường vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó, hai người cùng xuống lầu ăn sáng. Buổi chiều, Bạc Huyên dẫn Thẩm Tư Quá ra ngoài đi dạo, suốt dọc đường hắn luôn nắm chặt tay anh.
Con đường còn dài, họ sẽ luôn tay trong tay bước đi cùng nhau, giống như những cặp đôi khác trên thế giới, cùng nắm tay bước qua phần đời còn lại.
Lời tác giả:
Ngoại truyện tiếp theo sẽ giải quyết chuyện của mẹ Bạc.
Lời editor:
Ngoại truyện tiếp theo không biết khi nào tác giả sẽ viết nữa, lần cập nhật gần nhất của bộ truyện này là 2021 rồi, thôi thì vạn sự tùy duyên vậy!
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, hi vọng trong tương lai mọi người sẽ gặp được một anh Mặt Trời cho riêng mình.