Loan Loan ngồi sau tảng đá lặng lẽ
tính toán khoảng cách giữa mình với người nọ. Nghe tiếng người này đi
tới bên suối, đang cúi đầu định vốc nước uống lại đột nhiên dừng tay,
lớn tiếng quát: "Ai?"
Âm thanh hơi khàn khàn như tiếng cát sỏi lạo xạo.
Ánh mắt chăm chú, Loan Loan từ sau tảng đá phóng lên cao như một con
rồng trắng mang theo nước suối bắn đầy đầu đầy mặt đối phương. Trong màn nước, Li Quang loé sáng chém tới.
Động tác của đối phương cũng không chậm. Keng một tiếng, Li Quang bị một thanh hắc thiết đại đao trong tay đối phương cản lại. Hắc thiết đại đao dày mà nặng nề, sắc bén như Li Quang cũng chỉ có thể để lại một chỗ mẻ
nho nhỏ trên lưỡi đao.
Một chiêu không chém đứt được binh khí của đối phương, Loan Loan đang
định biến chiêu tiếp tục tấn công. Đối phương đột nhiên ơ một tiếng, thu đao lùi lại mấy bước, nói kinh ngạc: "Ngươi không phải quân Sóc. Ngươi
là ai?"
Lúc này Loan Loan mới thấy rõ đối phương là một cậu bé choai choai, cao
hơn mình một chút, người khoác da thú, trên cổ đeo vòng cẩm thạch xâu
răng thú, mái tóc tết thành từng bím tóc nhỏ xoã tung, trên trán vẽ hình ngọn lửa bằng máu thú, không phải cách ăn mặc của người Trung nguyên.
"Ngươi là người Sơn Dương?" Loan Loan thu đao không tấn công nữa, trong ánh mắt vẫn mang vẻ cảnh giác và thăm dò.
Thiếu niên khoác da thú đó rất xảo quyệt, không trả lời thẳng vào câu
hỏi: "Ngươi là ai? Chẳng lẽ là người Trung nguyên hôm qua đã cứu mẹ Hổ
nhi?"
Loan Loan nghe vậy, sự căng thẳng lập tức biến mất, gật đầu nói: "Mẹ Hổ nhi và Hổ nhi có khỏe không?"
"Hai người họ đều rất tốt". Thiếu niên khoác da thú nở nụ cười, lắc lắc
những giọt nước trên tóc, hết sức phấn khởi thu hồi hắc thiết đại đao,
thân thiết đi tới phóng khoáng vỗ vai Loan Loan, nói: "Đúng là các ngươi rồi. Hình dạng ngươi giống mẹ Hổ nhi tả lại như đúc. Mẹ Hổ nhi bảo ta
đi tìm các ngươi, ta đã tìm một ngày một đêm dọc theo dòng suối, cuối
cùng cũng tìm được ngươi".
Thiếu niên này tuổi còn nhỏ nhưng sức mạnh lại vô cùng lớn, từng chưởng
vỗ lên trên vai Loan Loan, Loan Loan cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình
cũng bị chấn động điên đảo lệch vị trí. Để tránh không phải đi gặp Diêm
vương ở độ tuổi hoa, Loan Loan vội dịch người, nói: "Mẹ Hổ nhi còn nhớ
đến chúng ta à? Ngươi tới vừa kịp lúc, ta có một chiến hữu bị thương,
cần thuốc trị thương và đồ ăn gấp".
"Yên tâm đi, ta giúp ngươi mang hắn về bộ lạc, gia gia sẽ chữa bệnh cho
hắn". Thiếu niên khoác da thú vỗ ngực gật đầu: "Nghe mẹ Hổ nhi nói thân
thủ của ngươi rất tốt, tâm địa cũng rất lương thiện. Mẹ Hổ nhi suýt nữa
ngã xuống dưới cầu, chính ngươi đã đỡ mẹ Hổ nhi sang. Ta còn tưởng ngươi là một người to khoẻ, không nghĩ tới ngươi lại nhỏ như vậy".
Loan Loan hừ một tiếng: "Hê, ngươi thì lớn lắm hả? Tí tuổi đầu ra vẻ người lớn, nửa cân chê tám lạng".
Thiếu niên khoác da thú nghe không hiểu thành ngữ của Trung Nguyên, ngơ ngác hỏi: "Cái gì nửa cân? Cái gì tám lạng?"
Loan Loan mặc kệ hắn, nói: "Có nói ngươi cũng không hiểu".
Thiếu niên khoác da thú cũng không tức giận, đánh giá Loan Loan, trong
mắt mang vẻ choáng ngợp không hề che giấu. Cậu ta gãi đầu, nói kinh
ngạc: "Nhưng tại sao ngươi lại giống con gái như vậy?"
Lúc này Loan Loan toàn thân ướt đẫm, mặc dù tuổi còn nhỏ, dáng người non nớt chưa có đường cong gì, nhưng mái tóc dài ngang vai ướt sũng, thuốc
bôi màu đen trên mặt đã rửa sạch lộ ra nước da trắng mịn như ngọc, dung
mạo tươi đẹp, ngây thơ thanh tú khó tả. Thấy thiếu niên khoác da thú
nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Loan Loan ôm vai, rất là khó xử, sau đó hung tợn lao tới tóm cổ áo đối phương, cả giận nói: "Ai nói tiểu gia như con gái? Tiểu gia có khí khái đàn ông như vậy, ngươi mù mắt mới nói tiểu gia như con gái. Ngươi đã bao giờ nghe nói trong Hắc Vân kị có con gái không?"
Thiếu niên khoác da thú cúi đầu nhìn bàn tay đang tóm cổ áo mình, thầm
nghĩ: "Cũng đúng, đứa bé này vừa hung ác vừa nóng tính, hành động cũng
lỗ mãng, ngoài khuôn mặt đẹp đến chết người thì quả thật không có một
xíu nào giống con gái".
Thấy thiếu niên khoác da thú chỉ ngơ ngác nhìn mình, Loan Loan sốt ruột, giật mạnh tay về phía mình, lớn tiếng nói: "Tiểu gia là đường đường Hắc Vân kị binh, ngươi dám nói tiểu gia là con gái, cẩn thận tiểu gia đánh
ngươi!"
Thiếu niên khoác da thú thấy Loan Loan gấp đến mức khuôn mặt đỏ bừng,
lập tức gật gật đầu hết sức chăm chú biểu thị đồng ý: "Ta thấy rồi,
ngươi không phải con gái, chẳng qua là ngươi hơi bị ái thôi".
Loan Loan lập tức chán nản, bàn tay run rẩy chỉ thiếu niên khoác da thú, không nói nên lời.
Thiếu niên khoác da thú suy nghĩ một lát, lại nói: "Hắc Vân kị? Hắc Vân kị thật sự tới cứu chúng ta?"
Loan Loan cảm thấy thiếu niên này hơi đần độn ngốc nghếch, nhưng thấy
thái độ của cậu ta cũng coi như thành khẩn liền buông lỏng tay ra:
"Đương nhiên, biết Sơn Dương bị vây khốn, chúng ta lập tức chạy tới
không hề ngủ nghỉ".
Thiếu niên khoác da thú nghe vậy cảm động lắm, lớn tiếng nói: "Thảo nào mẹ Hổ nhi nói các ngươi là anh hùng tài giỏi".
Vừa nói vừa cởi tấm da thú trên người xuống đưa cho Loan Loan, nói: "Cho ngươi. Trong núi lạnh, cả người ngươi đều ướt đẫm, sẽ bị ốm. Ta tên là
Thác Bạt Hồng Đạt, năm nay mười bốn tuổi. Còn ngươi?"
Loan Loan quấn bừa tấm da thú lên người, ra vẻ già dặn: "Ta tên Loan
Loan, năm nay... ơ... không biết bao nhiêu tuổi, có lẽ cũng ngang tuổi
ngươi".
Thác Bạt Hồng Đạt hoàn toàn không tin, đứng lên đọ chiều cao với Loan
Loan. Phát hiện Loan Loan thấp hơn mình nửa cái đầu, Thác Bạt Hồng Đạt
hừ một tiếng, nói: "Người thì thấp như vậy, tay chân không có tí thịt
nào. Ngươi không thể lớn bằng ta được, sau này phải gọi ta là anh".
Hê, lúc tiểu gia xuất đạo thì còn không biết ngươi đang đuổi thỏ ở đâu.
Loan Loan cực kì khinh thường, cũng không muốn mất thời gian tranh cãi
với Thác Bạt Hồng Đạt, nhếch miệng quay đầu đi luôn. Dẫn Thác Bạt Hồng
Đạt đến hang núi, gạt cỏ khô cành lá ra đi vào trong hang, thấy Lâu Dự
vẫn mê man chưa tỉnh.
Loan Loan lo lắng sờ trán Lâu Dự, thấy nhiệt độ không tăng mới yên tâm
hơn một chút, quay sang nói với Thác Bạt Hồng Đạt: "Các ngươi cắm trại ở đâu? Hắn cần chữa thương gấp".
Thác Bạt Hồng Đạt cũng dứt khoát không nói một lời, ném hắc thiết đại
đao xuống, cõng Lâu Dự lên lưng, nhìn về phía Loan Loan: "Ngươi cầm đao
giúp ta, ta cõng hắn giúp ngươi. Ngươi đi theo ta".
Lâu Dự thân cao chân dài nhưng Thác Bạt Hồng Đạt lại cõng nhẹ như không, lắc lắc mấy cái: "Hắn nhẹ hơn báo nhiều".
Loan Loan nhìn mà trợn mắt há mồm, lắc đầu cam chịu số phận cầm hắc
thiết đại đao của Thác Bạt Hồng Đạt lên. Không ngờ Loan Loan lại không
cầm lên được, keng một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, đập vào tảng đá
cứng rắn tạo thành một lỗ nhỏ.
"Mẹ ơi nặng quá! Dùng binh khí nặng như vậy thì đánh nhau thế nào?" Loan Loan oán thầm, vận đủ sức mạnh lần nữa ôm lấy hắc thiết đại đao, vác
lên vai, bước đi rất tốn sức, lảo đảo như người uống rượu say.
Thác Bạt Hồng Đạt quay lại nhìn, thở dài chế nhạo: "Tại sao ngay cả một
thanh đao cũng không cầm được nhỉ? Trẻ con Trung Nguyên đều kém cỏi như
vậy sao?"
Loan Loan đột nhiên giận dữ: "Ai nói trẻ con Trung Nguyên kém cỏi? Ngươi có giỏi thì cùng ta..."
Còn chưa nói xong trên người đã nhẹ bẫng, Thác Bạt Hồng Đạt cầm lấy hắc
thiết đại đao đặt lên vai mình. Vác đại đao, cõng Lâu Dự, ngay cả lưng
cũng không hề cong xuống, sải bước đi trước ra ngoài, còn không quên
quay lại gọi Loan Loan: "Đi nhanh lên!"
"Quái thai! Quái thai!" Loan Loan nhìn trân trối, cúi xuống nhìn cánh
tay bắp chân gầy gò của mình, lén le lưỡi. Tiểu gia khoe khoang tài
giỏi, đúng là đã sai. Thì ra không có tài giỏi nhất, chỉ có tài giỏi
hơn. Tên quái thai khoẻ kinh người này mọc ở đâu ra?"
***
Lúc tỉnh lại, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên khoai vào in bóng dài trên
vách núi. Khi màn đen trước mắt dần dần trở thành sương mờ, cảnh vật
quanh người chậm rãi lộ ra hình dáng, chàng lờ mờ nhìn thấy một thiếu nữ mặt mũi sáng sủa ngồi bên đệm cỏ tò mò nhìn mình.
"Loan Loan..." Lâu Dự vẫn chưa tỉnh táo hẳn, dốc hết sức lực đưa tay tóm lấy thiếu nữ bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Không được rơi xuống, không được
rơi xuống".
Thiếu nữ nhảy dựng lên, nói vui mừng: "Ông tỉnh rồi!"
Lâu Dự cảm thấy cổ họng vừa tanh vừa ngọt, tức ngực khó chịu, đầu váng
mắt hoa, một chút sức mạnh cũng không có, nói yếu ớt: "Nước..."
Thiếu nữ vội vàng rót một bát nước sạch đi tới, đưa lên bên miệng chàng, chậm rãi cho chàng uống mấy ngụm.
Lâu Dự uống mấy ngụm nước, cảm thấy đỡ chóng mặt hơn, thần trí dần dần
tỉnh táo. Lúc này chàng mới thấy rõ mình đang nằm trong một hang động,
dưới thân là đệm cỏ dày, rất mềm mại. Ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía
thiếu nữ bên cạnh, cổ họng như bị lửa đốt, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Nơi này là nơi nào? Ngươi... là ai?"