Thiếu nữ đó mắt to môi dày, da màu
nâu sáng, ngũ quan tách riêng thì không thể nói là dễ coi, kết hợp với
nhau lại có một vẻ đẹp hoang dại. Mái tóc dài buộc lại sau gáy, trên tai đeo hai chiếc vòng tai bạch ngọc, rung động leng keng mỗi lúc nói
chuyện lắc đầu.
Thiếu nữ vỗ tay cười nói: "Nơi này là bộ lạc Sơn Dương. Tôi tên là Đương Đương, Thác Bạt Đương Đương. Ông tỉnh lại thì tốt quá, để tôi đi gọi
gia gia đến". Nói xong xoay người chạy ra.
"Chờ đã". Lâu Dự cố gắng chống người lên gọi thiếu nữ lại, sốt ruột hỏi: "Ta còn có một tiểu huynh đệ, rất nhỏ tuổi, người vừa đen vừa gầy.
Ngươi có thấy nó không?"
Vừa tỉnh lại đã hỏi tên kia! Thác Bạt Đương Đương trong lòng không vui
lắm. Hai ngày nay không biết Thác Bạt Hồng Đạt trúng tà gì mà suốt ngày
theo đuôi thằng nhóc tên là Loan Loan đó. Không những thế, ngay cả người đàn ông dù bị thương nặng hôn mê bất tỉnh cũng rất đẹp này vừa tỉnh lại cũng lập tức hỏi thằng nhóc đó.
Thác Bạt Đương Đương không nghĩ ra, thằng nhóc đen nhẻm đó có gì tốt,
vừa đen vừa gầy, cả người không được hai cân thịt, gió thổi qua là bay
mất không cần nói giết hổ săn báo, dù là đi chặt bó củi có khi cũng
không vác về được. Chính mình thân là thánh nữ Sơn Dương, luôn luôn được tộc nhân yêu thích vây quanh, tự phụ xinh đẹp, vậy mà hắn lại không
thèm nhìn một mắt.
Thác Bạt Đương Đương cong miệng giận dỗi: "Chính là thằng nhóc tên là Loan Loan đúng không? Nó chết rồi".
Lâu Dự bỗng nhiên trừng mắt: "Ngươi nói cái gì?"
Thác Bạt Đương Đương lớn tiếng nhắc lại lần nữa: "Tôi nói nó chết rồi, chết rồi".
Trong lòng trống rỗng, ngực như lửa đốt dầu đun, một ngụm máu nghẹn
trong họng, Lâu Dự không nhịn được ho kịch liệt. Một vệt máu từ khóe
miệng uốn lượn chảy xuống, đôi mắt sâu lạnh lùng đằng đằng sát khí, Lâu
Dự tóm tay Thác Bạt Đương Đương, nói: "Ngươi lừa ta, ta không tin".
Tay chàng dùng sức rất mạnh, Thác Bạt Đương Đương cảm thấy cổ tay đau
buốt như sắp gãy. Lại thấy chàng vẻ mặt dữ tợn, khóe miệng chảy máu,
Thác Bạt Đương Đương sợ hãi kêu lên: "Đau quá, ông buông tôi ra! Gia
gia, gia gia mau tới đây! Hắn lại thổ huyết rồi!"
Bóng tối chập chờn trong hang đá, một ông già râu dài đi đến. Thấy tình
hình Lâu Dự như vậy, ông già cũng giật nảy, vội vã đi tới điểm vào mấy
đại huyệt trên người chàng, lại lấy ra một viên thuốc cho vào miệng
chàng, thầm vận nội lực, dùng tay vuốt ngực giúp chàng thuận khí nuốt
viên thuốc xuống.
Thấy hơi thở của Lâu Dự ổn đinh lại một chút, ông già quay sang nhìn về
phía Thác Bạt Đương Đương, lớn tiếng trách cứ: "Không biết nặng nhẹ, đùa không đúng lúc. Tiểu anh hùng Loan Loan đang yên đang lành, cháu nói
như vậy là có lỗi với người ta".
Thác Bạt Đương Đương cũng biết mình đùa quá trớn, cúi đầu tủi thân đứng sang bên cạnh, không dám đáp lời.
Ông già đỡ Lâu Dự nằm xuống, an ủi: "Anh hùng chớ vội, tiểu anh hùng
Loan Loan không có việc gì. Đêm qua anh hùng hôn mê bất tỉnh, Loan Loan
đã trông bên giường cả đêm, cho dù người nào khuyên bảo cũng không chịu
đi. Sau đó thấy thương thế của anh hùng đã ổn định, sợ Loan Loan thức
đêm sinh bệnh, lão khổ công khuyên bảo Loan Loan đi nghỉ. Lúc này có lẽ
tiểu anh hùng Loan Loan đang ngủ say, anh hùng yên tâm".
Nghe thấy Loan Loan không có việc gì, trái tim đang đập loạn trong lồng
ngực Lâu Dự mới yên ổn lại. Chàng ho vài tiếng rồi dừng lại. Thấy vị
trưởng lão này râu tóc bạc trắng, nếp nhăn đầy mặt, mặc áo bào màu trắng bằng vải bông, trước ngực đeo một bộ xương bằng ngọc bích lấp loáng ánh huỳnh quang hết sức nổi bật. Chàng suy nghĩ một lát liền biết thân phận đối phương, không ngờ mình và Loan Loan đánh bậy đánh bạ lại gặp được
người của bộ lạc Sơn Dương thật.
Chàng gật đầu chào: "Thì ra là truyền ấn trưởng lão Sơn Dương, ngưỡng mộ đã lâu".
Ông già này chính là người đứng đầu bộ lạc Sơn Dương, phù thủy thứ nhất, truyền ấn trưởng lão Thác Bạt Tư. Thấy Lâu Dự một câu chỉ rõ thân phận
của mình, trong lòng kinh ngạc. Người thanh niên này dù trọng thương
tiều tuỵ nhưng khí phách vẫn vẹn nguyên, mặt mày nghiêm nghị, khí độ cao quý trên người có giấu cũng giấu không nổi, chắc chắn không phải quân
sĩ Hắc Vân kị tầm thường.
Ông già lập tức không dám thất lễ, cung kính khom lưng hành lễ, nói:
"Chính là Thác Bạt Tư. Ơn cứu tộc nhân, Thác Bạt Tư vô cùng cảm kích,
không biết tôn tính đại danh của anh hùng là gì?"
Lâu Dự còn chưa mở miệng, một tiếng trả lời lanh lảnh đã vọng từ ngoài cửa vào: "Anh ấy tên là Lâu Dự".
Âm thanh này tươi mát ngọt ngào như nước suối, như nắng hạn gặp mưa rào, mát lạnh thấm vào đáy lòng Lâu Dự. Còn chưa quay lại, khóe miệng Lâu Dự đã bất giác lộ ra mộ nụ cười dịu dàng.
Loan Loan mang một đầu tóc rối, mặt ám khói bếp đen nhẻm, bưng một bát cháo gà rừng, cười hì hì đứng ở cửa.
Lâu Dự! Cái tên này như sấm bên tai. Thác Bạt Tư nghiêm mặt nhìn lại
người trẻ tuổi trước mắt. Nhất cử nhất động đều lộ ra khí độ hào hoa
phong nhã trác tuyệt. Đó là sự tao nhã nghiêm nghị hình thành từ những
quy củ của quý tộc môn đình trong thời gian dài, người khác muốn học
cũng không học được, Thác Bạt Tư liền biết không sai. Tuyệt đối không
ngờ thế tử Lăng Nam vương thân phận cao quý, tay nắm trọng binh lại tự
hạ thân phận, đích thân lãnh binh tới cứu viện Sơn Dương.
Nhất thời trong lòng Thác Bạt Tư vừa sợ hãi lại vừa cảm động, hơi chỉnh
lại y bào, quỳ gối xuống đất, nghiêm trang hành đại lễ trong tộc, nghiêm mặt nói: "Thác Bạt Tư dẫn tộc nhân Sơn Dương cung nghênh thế tử điện
hạ!"
Thác Bạt Đương Đương đứng bên cạnh, thấy gia gia mình kính trọng nhất
lại cung kính, trịnh trọng thi lễ với người trẻ tuổi bị thương nặng trên giường, nhất thời sửng sốt không biết phải làm gì.
"Trưởng lão không cần đa lễ, mau đứng lên, khụ khụ". Lâu Dự đưa tay định đỡ, lại không nhịn được ho kịch liệt.
Loan Loan đi vào đỡ Thác Bạt Tư lên, cao giọng nói: "Anh ấy đã nói không cần đa lễ, trưởng lão mau đứng lên, quỳ lâu sẽ mệt".
"Thế tử, đây là cháu gái lão, Thác Bạt Đương Đương". Thác Bạt Tư đứng
lên, kéo Thác Bạt Đương Đương đến: "Đương Đương, đây là thế tử Lăng Nam
vương của Đại Lương, còn không mau ra mắt thế tử!"
Mấy năm nay Lâu Dự đóng quân biên tái, quản lí nghiêm minh, không ngừng
vỗ về lôi kéo các bộ lạc biên tái. Hơn nữa Hắc Vân kị đánh đâu thắng đó, uy danh dũng quán tam quân của thế tử Lăng Nam vương lưu truyền rất
rộng trong các bộ lạc.
Trẻ tuổi như vậy, không ngờ lại chính là thế tử Lăng Nam vương vẫn
thường nghe nói. Thác Bạt Đương Đương nhìn trộm Lâu Dự, cảm thấy người
trẻ tuổi áo đen này, nước da trắng xanh tái nhợt, ngũ quan lại góc cạnh
rõ ràng như dao khắc rìu đục, đẹp đến mức làm mọi người không nỡ chớp
mắt. Hai ráng mây hồng vô cớ hiện lên trên gương mặt, Thác Bạt Đương
Đương hành lễ với vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, nói: "Ra mắt thế tử".
Thác Bạt Đương Đương vừa nói đùa là Loan Loan đã chết, Lâu Dự bay giờ
vẫn bực bội trong lòng, nghe vậy chỉ khẽ ngước mắt lên, lạnh nhạt ờ một
tiếng. Lập tức quay sang nhìn về phía Loan Loan, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng, vẻ tức giận trên mày trong mắt tan như bông tuyết, Lâu Dự vẫy tay: "Lại đây".
Loan Loan cười tít mắt đi tới. Lâu Dự quan sát kĩ càng, sau khi xác nhận Loan Loan không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, ngạc nhiên nói: "Sao
lại để mặt mũi đen như than thế kia?"
Loan Loan xoa mặt, nói hơi lúng túng: "Vừa mới mưa nên củi ướt hết. Nhóm lửa nấu cháo, khói đen mù mịt..."
Thực ra là Loan Loan cố ý bôi than lên mặt. Tía đã nói Loan Loan quá
xinh đẹp, không thể để người khác dễ dàng nhìn thấy. Loan Loan cười trộm trong lòng, đắc ý thầm nghĩ: "Nếu các ngươi biết tiểu gia là con gái,
tiểu gia sao có thể lăn lộn trong Hắc Vân kị được? Đại kế báo thù cho
tía của tiểu gia chẳng phải sẽ hỏng mất sao? Đương nhiên tiểu gia không
thể để chuyện này xảy ra được".
Đưa bát cháo gà rừng đến tận tay Lâu Dự, Loan Loan nói: "Mau ăn đi! Bổ
máu dưỡng khí. Trước kia tía thích ăn cháo gà rừng nhất, tôi đã ninh rất lâu đấy".
Trước mắt Lâu Dự hiện lên hình ảnh tên nhóc này đầu đầy tro bếp, chổng
mông phùng má thổi bếp, bị khói hun nước mắt lưng tròng. Tâm tình khoan
khoái, Lâu Dự đỡ bát cháo gà rừng, húp một miếng thật to.
"Có ngon không?" Loan Loan ghé tới, hai mắt long lanh, vẻ mặt tràn ngập chờ mong.
Lâu Dự thật tình rất muốn chảy nước mắt chua xót và thông cảm với Dung
Diễn, thầm nghĩ: "Tiểu quỷ này không hề có một chút thiên tư nấu nướng
nào. Cháo gà rừng này nấu cháy khét, còn quên cho muối, ăn vào miệng vừa đắng vừa chát, theo ngươi thì có ngon không?"
Trên mặt lại lộ ra một nụ cười, ngón tay dịu dàng vuốt tóc Loan Loan, âm thanh nhẹ nhàng ấm áp: "Ngon lắm! Đời này ta chưa bao giờ được ăn cháo
ngon như vậy".