Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 1

“Không đi.” Vọng Hi dựa vào thành ghế sô pha, ngón cái v**t v* móng tay ngón giữa, giọng điệu hờ hững.

Người đại diện nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Cô cho rằng cô là ai? Cô có chỗ dựa, đúng, không sai, nhưng chỗ dựa có thể cứng được hơn Tổng giám đốc Hoắc không? Đạo diễn nói buổi tối hôm nay Tổng giám đốc Hoắc sẽ đến đấy. Chỉ với gương mặt này của cô, nắm được Tổng giám đốc Hoắc trong lòng bàn tay không phải chỉ là chuyện vài phút đồng hồ, đến lúc đó tài nguyên cứ rơi xuống thôi. Còn chưa đủ tốt à? Cô đừng cảm thấy tôi đang hại cô, ngành giải trí này chính là như vậy.”

Vọng Hi vẫn tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay.

Người đại diện vẫn còn đang lải nhải không ngừng: “Chính cô tự cân nhắc thử đi, trang điểm cho đẹp vào.”

Vọng Hi nhìn theo bóng lưng người đại diện, mắt tối sầm lại, khóe miệng thì lại cong lên.

Chiếc đai màu đỏ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân dài đẹp mắt của cô, đường cong lả lướt tinh tế, nhìn vào khiến ai cũng phải cảm thán.

Có một người dẫn các cô tiến vào phòng riêng đã đặt trước, miệng còn dặn dò: “Khách tối nay đều là những nhân v*t t* l*n, tự các cô phải biết nắm chặt cơ hội.”

Vọng Hi lười biếng vắt chéo chân, nâng một ly rượu từ trên bàn lên, ngồi dựa vào ghế sô pha, nhấp một ngụm, chả thèm bỏ mấy lời đó vào tai.

Những người khác thì ít nhiều gì cũng đều hơi căng thẳng, ngồi xuống một cách mất tự nhiên. Sau khi Hoắc Kỳ vào cửa, Vọng Hi đã uống một ly rượu đỏ, Hoắc Kỳ cúi đầu xuống, vừa vặn đối diện với đôi mắt đã hơi mơ màng của cô.     

Người kia đứng dậy, cúi đầu khom lưng giới thiệu cả một tràng dài: “Tổng giám đốc Hoắc, đây là dự án mà chúng tôi đặc biệt giữ lại cho anh.”

Hoắc Kỳ sầm mặt, giọng điệu không hề có chút ý tốt nào: “Thật sao?”

Người kia cũng không biết mình đã đắc tội ông lớn này chỗ nào, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hoắc Kỳ ngồi xuống bên cạnh Vọng Hi, cánh tay Vọng Hi đặt trên thành ghế sô pha trượt xuống vai anh, môi c*̃ng ghé sát lại gần: “A, đây là?”

Người kia bị hành động của cô dọa đến mức nơm nớp lo sợ, lập tức nói xin lỗi: “Ôi Tổng giám đốc Hoắc, tôi rất xin lỗi, đây là người mới tới, không biết phép tắc.”

Sắc mặt Hoắc Kỳ càng đen thêm mấy phần, bỗng nhiên đứng dậy, cứ thế rời đi.

Người kia không hiểu gì, mắng Vọng Hi một chập xong lại cũng chỉ có thể bó tay, không giải quyết được gì.

Lúc người đại diện chạy đến đỡ Vọng Hi đã say khướt về, vừa giận dữ mắng mỏ vừa bất lực, cuối cùng vẫn là đưa cô về nhà an toàn.

Tiểu hoa Vọng Hi mới nổi, trời ban cho một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lập tức đã trở nên nổi tiếng.

Đáng tiếc ngoại trừ gương mặt này thì lại chẳng còn gì khác. Muốn kỹ thuật diễn không có kỹ thuật diễn, diễn cảnh một kẻ mất đi người yêu lại cười giống như trúng số, chìm trong những tiếng mắng chửi nhưng tên tuổi lại càng nổi như cồn.

Kiểu người như này có giá trị thương mại rất cao, mặc dù cô ấy lúc nào cũng mong cô có thể phát triển hơn, nhưng lại không thể làm gì hơn được. Huống hồ, sau lưng Vọng Hi này còn có một người chống lưng, cô ấy càng không thể làm gì được.

Vọng Hi để cô ấy đưa đến dưới lầu thì không cho cô ấy tiếp tục đưa lên nữa.

“Tôi tự đi lên được rồi.”     

Người đại diện muốn đỡ lại bị cô đẩy ra. Nghĩ đến lúc này trời tối người vắng, khu chung cư này cũng có các biện pháp an ninh rất tốt, sẽ không có chó săn chụp lén, nên lập tức thả tay ra.

Trước khi đi lại nhô đầu ra căn dặn: “Cô đấy, học cách tranh giành một chút đi.”

Vọng Hi nhẹ gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt, sau đó tự mình lên lầu.

Mở cửa ra, nghênh đón cô là cả căn phòng lạnh lẽo, còn có… một bàn tay quen thuộc.

Vào khoảnh khắc bị đè lên cánh cửa, đầu óc cô tỉnh táo hơn không ít.

“Anh là ai? Hửm?” Hơi thở của anh phả lên cổ cô, khiến cô không thể nào chịu đựng được. 

“Heo.” Vọng Hi nói rồi vòng tay lên cổ của anh.

Chẳng phải chính là con heo vàng của cô đó sao?

Đèn phòng vẫn tắt, khoảng cách từ cửa đến phòng ngủ lại xa như vậy, Vọng Hi giống hệt như một con lười, bị anh ném trên giường.

“Không biết anh đúng không?”

Tiếng nói của Hoắc Kỳ vang lên bên tai cô, Vọng Hi cắn răng, từ từ nhắm hai mắt lại, cúi thấp đầu không nói.

“Bây giờ biết chưa?” Hoắc Kỳ hỏi.

Vọng Hi im lặng, cúi đầu cắn một cái lên bả vai anh nhưng anh lại nhanh hơn, khiến cô khó mà chịu được.

Cuối cùng, sắc xuân trong vườn không thể kìm nén, một cành hồng thắm vươn ra khỏi tường.

Lúc Vọng Hi tỉnh lại lần nữa, tay vươn sang chiếc gối bên tìm tòi một hồi cũng không tìm thấy người đâu.

Cô chớp mắt, loáng thoáng nghe thấy tiếng Hoắc Kỳ vọng vào từ ban công.

“Người đại diện của cô ấy là ai?”

“Sa thải đi.”

Vọng Hi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lúc tỉnh lại, Hoắc Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh giường, rót cho cô ly nước.

Vọng Hi bưng lấy ly nước thủy tinh, lặng yên cúi đầu uống nước, nghe thấy Hoắc Kỳ nói: “Xem ra là anh đã cho em chỗ dựa không đủ vững trãi rồi.”

Trong lúc nói chuyện còn xen lẫn cả tiếng cười khẽ.

Vọng Hi khẽ liếc mắt, không biết là ai mới vừa rồi còn tức giận, làm cô sắp chết.

Bây giờ lại làm ra dáng vẻ bình thản như chuyện chẳng có chuyện gì lớn cả.

Vọng Hi đặt ly nước lên tủ đầu giường, cũng không trả lời anh.

Hoắc Kỳ cầm ly nước mà cô vừa đặt xuống lên, đặt môi lên đúng chỗ cô vừa rời, uống một hớp.

“Anh thay người đại diện cho em nhé?”

Vọng Hi quay đầu sang chỗ khác: “Tùy anh.”

Hoắc Kỳ vẫn cầm ly cầm trong tay: “Lần sau không cho phép đi nữa.”

“Ờ.” Lúc đầu cô cũng chẳng muốn đi mà.

Hoắc Kỳ đặt ly nước xuống, đứng dậy: “Em nghỉ ngơi vài ngày, nghỉ ngơi xong, hai ngày nữa anh sẽ bảo người đại diện mới liên hệ với em.” Anh nói xong thì quay người rời đi.

Trước khi đi còn cẩn thận giúp cô đóng cửa phòng ngủ lại.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên rồi biến mất, chỉ còn lại căn phòng lạnh lẽo.

Rất lâu sau, Vọng Hi mới xoay người xuống giường. Lúc rửa mặt mới phát hiện trước ngực có vết đỏ rất rõ ràng.

Cô thầm mắng mấy tiếng, phun cả bọt kem đánh răng trong miệng.

Trong nhà không có dụng cụ nấu ăn, muốn ăn cơm chỉ có thể gọi thức ăn bên ngoài về. Vừa gọi thức ăn ngoài xong thì Đường Gia Thụ lại gọi điện thoại đến.

Vọng Hi nghe máy, giọng nói không có sức sống lắm: “Alo.”

Trái ngược với cô, Đường Gia Thụ lại vô cùng hưng phấn: “Tiểu Hi, hôm nay cậu có rảnh không? Tớ nghe nói có một quán thịt nướng mới mở, muốn đi ăn thử không?”

Vọng Hi vừa định nói mình đã gọi thức ăn về rồi, khi cúi đầu xuống lại phát hiện người bán không nhận đơn.

“Được, cậu đợi tớ một lát.” Vọng Hi khẽ đáp lại.

Cô không muốn trang điểm, nên chỉ tô chút son môi rồi đeo khẩu trang và đội một chiếc mũ lưỡi trai, lại mặc một chiếc áo hoodie có mũ, khuôn mặt bị che hết, chỉ để lộ đôi mắt.

Khi không trang điểm, kỳ thật mắt của cô không hề có chút quyến rũ ma mị nào, nhìn vào chỉ thấy rất giống một cô ngốc đáng yêu rất dễ bị lừa.

Quần thì c*̃ng chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần thể thao, Đường Gia Thụ vừa nhìn thấy cô thì sợ hãi thốt lên: “Wow, sao cậu lại ăn mặc chẳng khác nào một bác gái thế này?”   

Vọng Hi nín nhịn cảm giác muốn trợn trắng mắt: “Đâu ra? Đi thôi.”

Đường Gia Thụ giữ chặt cánh tay cô, cầu xin tha thứ nói: “Chờ một chút, lát nữa Giản Trình Ý tới đón chúng ta.”

Lần này thì Vọng Hi đã thật sự lườm cô bạn mình: “Dẫn theo bạn gái mới của anh ta à?”

Đường Gia Thụ tội nghiệp gật đầu.

Vọng Hi cạn lời, mắng cô ấy: “Cậu điên à Đường Gia Thụ?”

Đường Gia Thụ bĩu môi, ấm ức phản bác lại: “Cậu thì không à?”

Vọng Hi không phản đối, cô c*̃ng thế.

Hai cô đều điên, cho nên đời này mới có thể trở thành bạn tốt của nhau. Một người vui vẻ chịu đựng làm em gái, một người thì cam tâm tình nguyện l*m t*nh nhân.

Người xưa có một câu nói rất hay, không phải oan gia thì không gặp gỡ, câu này giờ có thể sửa lại rồi, không phải người chung phòng bệnh thì không gặp được nhau.

Vọng Hi ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời cao không mây, thời tiết thực sự rất đẹp.

Ừ, rất thích hợp để làm một kẻ ngốc.

Bình Luận (0)
Comment