Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 11

Trường bọn họ theo học là trường tư, nhà họ Đường nắm cổ phần quyết định, rất nhiều con em nhà giàu cũng học ở đây. Ở trường, Đường Gia Thụ hiển nhiên trở thành một chị đại, bảo vệ cho Vọng Hi cực kỳ chặt chẽ.

Lúc tan học, Đường Gia Thụ chạy về phía xe nhà của cô ấy.

Vọng Hi bước tới cổng trường thì dừng lại, sau đó trông thấy một chiếc xe, phía sau cửa sổ xe đã hạ xuống là gương mặt của Hoắc Kỳ.

Anh tháo kính râm xuống, ánh mắt đang đảo một vòng, tìm kiếm trong đám người.

Vọng Hi nhếch môi cười, nhảy lên vẫy tay với anh.

Cuối cùng Hoắc Kỳ cũng trông thấy cô, ngoắc ngoắc ngón tay bảo cô tới chỗ mình.

Cho dù đã qua nhiều năm, Vọng Hi vẫn nhớ rõ vẫn nhớ rõ trái tim rộn ràng khi ấy, cùng cảm giác có nơi thuộc về đầy an yên giống như bụi trần lắng xuống.

Mặc dù đối với cô mà nói thì nhà họ Hoắc cũng không tính là nơi thuộc về gì cho cam.

Cảm giác có nơi thuộc về ấy, cũng chỉ có người đó mà thôi.

Anh chỉ ngoắc ngón tay một cái, cô đã lập tức chạy về phía anh. Rất nhiều năm sau này khi nghĩ lại, lúc đó cô thật sự đúng là chú chó ngu muội trung thành.

Cô chạy bước nhỏ tới, khi còn cách xe mấy bước chân lại dừng bước, cẩn thận vuốt vuốt tóc mái ngang trán, sau đó mới tới mở cửa xe, ngồi ở vị trí kế bên ghế lái.

Hoắc Kỳ liếc nhìn cô một cái từ đầu đến chân, hỏi: “Hôm nay thế nào?”

Vọng Hi cười: “Tốt lắm.”

Là ý cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Hoắc Kỳ khẽ gật đầu, lái xe rời đi. Chiếc xe anh lái hôm nay, Vọng Hi chưa thấy bao giờ, cho nên cô không nhận ra ngay được.

Lúc dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, điện thoại của Hoắc Kỳ vang lên tiếng chuông báo.

Khi anh nhìn vào màn hình điện thoại di động, tâm trạng trông có vẻ rất thoải mái.

Vọng Hi nghĩ, nhất định là bạn của anh gọi tới.

Hoắc Kỳ mở miệng liền mỉa mai: “Ồ, vẫn còn sống đấy à, lâu lắm rồi chẳng thấy tìm bọn tôi.”

Tâm trạng vui buồn lẫn lộn, lại mang khí thế phong độ ngút trời

Không biết đối phương nói gì, Vọng Hi chỉ mơ hồ nghe thấy một câu mắng yêu như thế.

Sau đó Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn cô, nói: “Hôm nay không được, tôi phải đưa bạn học nhỏ về nhà.”

Bạn học nhỏ chắc là cô, Vọng Hi nghĩ thầm.

“Cậu đưa cô bé đi cùng là được thôi, ai mà không biết cậu nhặt được một cô cháu gái xinh đẹp chứ. Sao nào? bọn tôi cũng không phải cầm thú, còn ăn luôn cô nhóc chắc?”

Hoắc Kỳ không đáp lại, đèn đỏ vừa vặn chuyển sang xanh, bánh lái trên tay anh lại xoay một vòng, xe lập tức rẽ sang đường bên cạnh.

Trong lòng Vọng Hi có sự chờ mong mơ hồ, bởi nó liên quan tới thế giới của Hoắc Kỳ mà cô không biết.

Hoắc Kỳ nói: “Vậy các cậu chờ một chút.”

Anh cúp điện thoại, lại hỏi Vọng Hi bằng giọng điệu như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Tiểu Hi, cậu út dẫn cháu đi chơi nhé?”

Vọng Hi gật đầu.

Khoảnh khắc đó, trời chuyển chiều tà, cửa kính xe từ từ hạ xuống, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào xe mang theo cơn gió lành lạnh, ùa lên mặt, lướt qua tai Vọng Hi.

Những tòa nhà lướt nhanh qua rồi chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một trái tim đang thổn thức trong lồng ngực của cô.

Một trái tim chất chứa tâm tình của thiếu nữ mười bốn tuổi.

Trên thế giới này, tấm lòng của một thiếu nữ mười bốn tuổi rất thuần khiết, tràn ngập màu hồng, cao thượng mà đầy yêu thương.

Lúc trước Vọng Hi luôn cảm thấy trái tim mình rất đen tối, nhưng vào thời khắc ấy cũng đã biến thành màu hồng rồi.

Xe của Hoắc Kỳ xoay đuôi drift một cái, cuối cùng vững vàng dừng lại trước một tòa theo phong cách punk.

Hoắc Kỳ nói: “Xuống xe thôi Tiểu Hi.”

Cô bước từ trên xe xuống, xa xa đã nghe có người kêu lên: “Ôi đây không phải là cậu Hoắc nhà chúng ta đó à?”

Tiếng cười ồn ã vang lên bên trong, tràn ngập hơi thở nhiệt huyết tuổi trẻ.

Tuổi của bọn họ cũng không lớn, chỉ mới đôi mươi. Nhưng lại khác hoàn toàn với những thanh niên bằng tuổi mà Vọng Hi đã từng thấy.

Nhà hàng xóm cô cũng có một anh trai hai mươi tuổi đang học đại học, đeo kính trông rất nho nhã, lịch sự. Trường học có thầy giáo thực tập mới tới, thích mặc áo sơ mi giản dị, giảng bài rất nhẹ nhàng ôn hòa. Còn có cả những người cô thấy trên đường, gặp trong siêu thị… Nói tóm lại, đều không giống những người này một chút nào cả.

Trông bọn họ vô cùng khí phách, nhưng trong đó lại có cả chút kiêu ngạo tự mãn xen lẫn vẻ tự phụ và cả sự bất cần đời.

Vọng Hi không tìm ra được từ nào thích hợp để hình dung về bọn họ.

Cô theo sát sau lưng Hoắc Kỳ tiến về phía trước. Khi đến gần cô mới phát hiện bọn họ đang vây quanh một chiếc bàn chơi bi-a. Không chỉ có các nam sinh mà còn có các chị gái ăn mặc váy vóc xinh đẹp, trong hương thơm của nước hoa đắt đỏ và đồ trang điểm, có thể ngửi được cả mùi rượu thoang thoảng.

Hoắc Kỳ nhíu mày: “Các cậu còn uống cả rượu à?”

Có một người trả lời: “Không có đâu, Nhan Nhan uống đó.”

Đường Gia Hòa nói: “Đã lái xe còn uống rượu, không muốn sống nữa chắc?”

Vọng Hi vẫn còn có chút ấn tượng với người anh trai của Đường Gia Thụ đã gặp lúc ban sáng. Anh ta nói xong thì khoác tay lên vai Hoắc Kỳ, giọng điệu rất ngả ngớn: “Thế nào? Hôm nay đấu một trận không?”

Hoắc Kỳ không đáp lại, cúi đầu nhìn Vọng Hi.

Cái nhìn này của anh đã thu hút ánh mắt mọi người, tất cả đều nhìn vào cô.

Vọng Hi có chút ngượng ngùng.

Chị gái xinh đẹp kia ngồi xổm xuống, nhéo đôi má của cô, xong lại gỡ chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ mình xuống rồi đeo lên cho cô.

“Thật đáng yêu quá đi, lại đây nào, chị tặng em quà gặp mặt.”

Đường Gia Hòa cầm đầu đám người bắt đầu ồn ào: “Ôi chao, đây là chính là quà gặp mặt của mợ tặng cho cháu đấy hả?”

Vọng Hi quay đầu nhìn Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ sờ lên đầu của cô, ý bảo cô nhận.

Cô che ngực mình, nhận lấy.

Bọn họ bắt đầu tặng quà cho cô bằng nhiều cách khác nhau, c*̃ng có người còn cho cô luôn tiền mặt. Vọng Hi đành phải xin Hoắc Kỳ giúp đỡ.

Hoắc Kỳ bảo cô cứ nhận hết.

Hoắc Kỳ nói: “Hôm nay như vậy là được rồi, tôi đưa bạn học nhỏ đi hóng gió một chút.”

Anh ngồi xổm xuống, hỏi Vọng Hi: “Có được không nào?”

Đương nhiên là được rồi.

Vọng Hi gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment