Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 13

Đối với một vài người, tình cảm chỉ là thứ gia vị giết thời gian sau bữa ăn, còn đối với một số người khác lại là cách để kiếm sống.

Vọng Hi nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. An Nhiên c*̃ng im bặt.

Quãng đường còn lại cho tới khi đến nơi, cũng không ai nói gì cả.

Có lẽ là Vọng Hi ăn mặc không giống một ngôi sao lớn nổi tiếng, lại kéo theo hành lý, bắt xe taxi để đi ra ngoài, trông càng có cảm giác thấp kém. Sắc mặt ông chú lái xe vì vậy mà c*̃ng khó chịu, dừng xe như muốn đi đầu thai đến nơi vậy.

“80.” Giọng điệu giống hệt như đang đòi nợ.

Vọng Hi lấy điện thoại di động ra, quét mã thanh toán.

Ông chú lái xe nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một cái đuôi xe toàn khói.

Vọng Hi phẩy tay, An Nhiên tức đến thở phì phì: “Kiểu người gì vậy.”

Vọng Hi cười, đa phần mọi người đều thế mà.

Đủ loại tật xấu.

Phòng của Vọng Hi ở ngay cạnh phòng của Tiêu Thời, người đại diện của Tiêu Thời rất coi thường một diễn viên tuyến mười tám như cô, bảo vệ cho Tiêu Thời hệt như mẹ bảo vệ con.

Vọng Hi nhíu mày, Tiêu Thời gỡ kính râm xuống, vươn tay về phía cô: “Chào em, Vọng Hi.”

Vọng Hi không thể không bắt lại: “Chào anh, Tiêu Thời.”

Xem như hoàn thành việc chào hỏi xã giao, người đại diện của Tiêu Thời chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cứ trừng mắt nhìn Tiêu Thời.

Tiêu Thời thờ ơ cười cười, trở về phòng.

Vọng Hi đẩy cửa ra, An Nhiên giúp cô mang hành lý tới. Cô ngã người lên giường, tắt công tắc não nghỉ ngơi.

Làm việc với Lâm Sơn, quan trọng nhất chính là phải chăm chỉ và chịu đựng được khó nhọc.

Có mỗi một cảnh phải quay đi quay lại rất nhiều lần, đến khi nào anh ta hài lòng mới thôi.

Hiển nhiên vật cản chính là Vọng Hi.

Đã không biết là quay tới lần thứ mấy, Lâm Sơn mặt mày sa sầm, nặng nề nói: “Cô còn không cố gắng thì tự mà quay đi.”

Hai nữ phụ ngồi bên cạnh xem chuyện vui, các cô ấy vốn dĩ đã không thích Vọng Hi. Chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, lại nhảy cóc lên đóng vai nữ chính.

Nhân vật nữ phụ thật sự là Cố Manh, lại đứng ra an ủi Vọng Hi.

Vẻ mặt của Vọng Hi rất bình tĩnh, xoa mi tâm, chỉ biết nói cảm ơn. Trong giới giải trí, lòng người khó đoán, lòng tốt đưa tới tận nơi cũng chưa chắc đã thật sự là kẹo ngọt. Đạo lý này cô vẫn luôn hiểu.

Lâm Sơn để cô nghỉ ngơi một chút, tự tìm trạng thái, còn ra dấu tay uy h**p.

Vọng Hi nằm xuống ghế nghỉ ngơi, không ngừng thở dài.

Điện thoại di động đổ chuông, cô mệt mỏi nghe máy.

Hoắc Kỳ nói: “Quay phim rất mệt hả?”

Vọng Hi mơ màng ừ một tiếng, lại nghe thấy tiếng anh cười: “Vậy mới nói, sao còn muốn vào giới giải trí làm gì?”

Tại sao muốn vào giới giải trí à?

Đây đúng thật là một câu hỏi hay.

Vọng Hi cười tự giễu, hồi ấy hình như người kia hỏi cô có muốn trở thành một ngôi sao không. Vọng Hi hỏi cô ấy, ngôi sao thì có gì tốt. Cô ấy nói, có nhiều chỗ tốt lắm, trở thành một ngôi sao sẽ được rất nhiều người yêu quý…

Được rất nhiều người yêu quý.

Chậc.

Cô ngồi dậy, tình cảm mãi mãi cứ thật giả lẫn lộn, không phân biệt được.

“Không có gì, đột nhiên muốn vào nên vào thôi. Tổng giám đốc Hoắc à, anh đừng chỉ quan tâm em, vẫn phải quan tâm đến mình đi, như vậy nhé, cúp đây.” Cô cúp điện thoại, ngẩn người nhìn về phía trước.

Lúc tỉnh táo lại, đám đông trước mắt đã nhốn nháo, nhân viên vội vàng chạy sang một bên.

Cô hơi nhíu mày, trong lúc còn đang nghi ngờ thì đã liếc thấy trong đám người kia, Tổng giám đốc Hoắc mặc âu phục đi giày da bước tới.

Chậc.

Cô bất động, anh thì rất thuần thục đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Đám đàn em đi theo làm người phục vụ, chuyển cái bàn đến, bưng trà rót nước, làm cô c*̃ng được hưởng phúc theo.

“Một hộp Vượng Tử, cảm ơn.”

Hoắc Kỳ nhìn cô cười, lại còn cười vô cùng đắc chí, hệt như đang xem biểu diễn hài kịch vậy.

Vọng Hi cau mày, sờ lên mặt mình, lúc này cô vẫn đang để tạo hình của nhân vật trong phim, Đại sư tỷ của môn phái huyền huyễn, áo trắng tung bay, trên đầu gắn một cái cột thu lôi.

Hoắc Kỳ lắc đầu, nói: “Hình như gầy đi rồi.”

Lâm Sơn không biết từ chỗ nào chui ra: “Tôi cũng không hề ngược đãi bảo bối yêu dấu của anh đâu. Nếu không với cái kỹ thuật diễn này của cô ấy, tôi đã ném vào nước cho cá ăn từ lâu rồi.”

“Thông cảm nhé.” Hoắc Kỳ nói, lại chuyển sang Vọng Hi: “Mọi người cứ tiếp tục làm việc đi, tôi ngồi xem là được rồi.”

Lâm Sơn cười rất chi là ranh mãnh: “Được, bọn tôi sẽ kết thúc công việc sớm một chút, để tạo thuận lợi cho Tổng giám đốc Hoắc.”

Vọng Hi đặt hộp sữa Vượng Tử của mình xuống, sau đó đứng dậy, thoáng nhìn hai cô gái đang nhìn mình bằng ánh mắt mỉa mai, cười khinh thường.

Có lẽ bọn họ thật sự thanh cao, có lẽ chỉ là không ăn được nho thì chê nho chua, cũng chẳng liên quan gì tới cô. Với thân hình bé như vậy của hai người đó, cô chỉ một đấm là đủ.

Có lẽ là vì Hoắc Kỳ ở đây, Vọng Hi vô thức không muốn để bị anh coi thường, cho nên công việc bỗng nhiên đạt được hiệu suất tốt, một lần quay là xong luôn.

Lâm Sơn lại nháy mắt ra hiệu.

Vọng Hi chỉ nghĩ là mắt anh ta có vấn đề.

Có một cảnh đánh nhau, Vọng Hi khá giỏi, phần sau lại quay khá thuận lợi. Vậy mà thật sự có thể hoàn thành công việc trước bảy giờ.

Lâm Sơn đẩy cô về phía trước: “Ngày mai nhớ phải trả người lại nhé.”

Vọng Hi khẽ cười một tiếng, vén tóc, nói: “Hôm nay có chương trình gì vậy Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Kỳ c*̃ng cười, dắt tay cô đi: “Chương trình hay.”

Cái gọi là chương trình hay chính là cùng ăn một bữa tốt, rồi hay nhất là quay về với bản năng của nhân loại.

Sáng ngày hôm sau, Hoắc Kỳ đưa cô trở lại đoàn làm phim. Nhân viên trong đoàn làm phim vừa uống cà phê, lại còn ăn tôm.

Cô nghe thấy hai em gái kia nói, Tổng giám đốc Hoắc đối xử với cô thật là tốt, cũng không biết anh nghĩ thế nào.

Vọng Hi cười bọn họ, thấy đúng thật là chưa trải sự đời, cái này đã gọi là đối xử tốt với cô rồi à?

Năm đó, Hoắc Kỳ đối xử với cô tốt đến mức có thể coi là trên trời dưới đất gần như không đâu có.

Cô cười khổ, năm đó ấy à.

Bình Luận (0)
Comment