Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 16

Rõ ràng tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi, nhưng Vọng Hi lại cảm giác rất chi là mệt mỏi. Cô không muốn nói chuyện, không muốn phát ra âm thanh, đến ngay cả hít thở bình thường thôi cũng cảm thấy như đã kiệt sức vậy.

Tiếng chuông điện thoại di động cùng nhịp rung vang lên không ngừng, Vọng Hi khó khăn thở dài một hơi mới nghe máy: “A lô.”

Là Đường Gia Thụ gọi tới.

Ở đầu dây bên kia, Đường Gia Thụ rõ ràng cảm thấy Vọng Hi có gì đó khác thường. Cô ấy sửng sốt một lát, sau đó mới mở miệng hỏi: “Tớ… Cậu có rảnh không?”

Giọng điệu c*̃ng ủ rũ theo.

Vọng Hi híp mắt, nói: “Đi ra ngoài thì không rảnh, nói chuyện phiếm thì được.”

Đường Gia Thụ cười thành tiếng, tiếng cười lại nghe ra cả sự khổ sở: “Vậy thì nói chuyện với tớ một lát đi, đồng chí Vọng Tiểu Hi.”

Vọng Hi nghe thấy bên kia vang lên tiếng rót nước, nhíu mày hỏi: “Cậu uống rượu à?”

Đường Gia Thụ thản nhiên thừa nhận: “Một ly nhỏ thôi. Giản Trình Ý nói anh ấy sắp kết hôn rồi.”

Vọng Hi không nói gì, vì cô không biết phải nói cái gì, trong tiềm thức cô luôn cảm thấy đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng đồng thời cô cũng hiểu, chút hy vọng mong manh kia của Đường Gia Thụ cũng giống như cô mà thôi.

Đường Gia Thụ nói không ngừng nghỉ: “Haiz, cũng tốt. Kết hôn là chuyện tốt mà.”

Vọng Hi nghe thấy tiếng cô ấy nuốt rượu, có lẽ là một ly rượu đắng, nếu không sao âm thanh phát ra cũng khổ sở đến như vậy chứ.

“Anh ấy sẽ không lấy tớ, tớ đã biết từ lâu rồi. Thế nhưng mà Vọng Hi này, tớ lại không làm được như cậu. Cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ?”

Vọng Hi nhíu chặt lông mày, khó lắm.

Chắc cô ấy say rồi, ngày bình thường không nói được những lời như thế này.

Vọng Hi vừa định nói rằng nếu không thì quên đi thôi, lát sau lại nghe thấy Đường Gia Thụ nói: “Tớ quyết định sẽ ra nước ngoài. Giống cậu, hai chúng ta thật đúng là…”

Giọng nói của cô ấy bắt đầu trở nên mơ hồ, không biết đang nói cái gì. Dỗ dành cô ấy một hồi, cuối cùng cũng ngắt điện thoại. Vọng Hi không yên lòng, cuối cùng vẫn nhắn cho Đường Gia Hòa một tin.

“Em gái anh uống nhiều quá rồi, mau đi xem thế nào đi.”

Đường Gia Hòa không nhắn lại, nhưng Vọng Hi biết anh ta nhất định sẽ đi. Mặc dù ngày thường anh em không hòa thuận, nhưng Đường Gia Hòa cũng đối xử với Đường Gia Thụ rất tốt.

Vọng Hi để điện thoại di động xuống, trông thấy gương mặt nhăn nhó của An Nhiên, muốn hỏi lại không dám hỏi. Cô giật giật khóe miệng: “Đừng có suốt ngày nghe ngóng hóng chuyện nữa, cẩn thận xem nhiều rồi lại bị nghiện đấy.”

An Nhiên gật đầu, làm động tác kéo khóa miệng lại.

Giản Trình Ý và Đường Gia Thụ, từ khi bắt đầu đã có thể nhìn ra được kết cục rồi. Giản Trình Ý cũng là con nhà giàu, nhưng nhà anh ta chỉ có chút tài sản bình thường. Còn nhà họ Đường thì ngược lại, gia thế lớn mạnh, họ không thể để bị liên lụy. Hơn nữa, gia tộc lớn cần liên hôn nên đương nhiên không thể tự quyết định chuyện hôn nhân của mình được. 

Nhà họ Đường này c*̃ng thấy nhà họ Giản ngứa mắt. Nhất là Đường Gia Hòa, lần nào gặp Giản Trình Ý cũng muốn đánh cho anh ta một trận.

Thế nhưng, trên đời cuối cùng vẫn là nhiều nam nhiều nữ si tình.

Thứ gọi là “tình” này, không nói rõ ràng được đâu.

Đường Gia Thụ quen biết Giản Trình Ý lúc học lớp mười. Lúc ấy hai người các cô mới lên cấp ba, Đường Gia Thụ đột nhiên say mê đọc tiểu thuyết tình cảm, còn chia cho Vọng Hi xem cùng.

Cái gì mà “Cô gái, em đừng có khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi”, giờ nghĩ lại thôi cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà lúc đó lại đọc say sưa không thấy chán, dù sao cũng là thiếu nữ, trái tim như có thể mọc cánh bay lên vậy.

Đường Gia Thụ gặp được Giản Trình Ý, cứ thế như thiêu thân lao đầu vào lửa, đã bắt đầu là không thể ngừng lại. Chỉ có điều Đường Gia Thụ luôn là người có uy quyền ở trường học, lại rất kiêu ngạo, không hiểu thế nào đã trở thành anh em với người ta.

Anh anh em em, đi đâu cũng có nhau, không biết đã đuổi bao nhiêu cô bạn gái bỏ chạy.

Cũng vào lúc ấy, Vọng Hi cảm thấy mình đã yêu Hoắc Kỳ. Thuở thiếu thời nào biết cái gì là tình yêu, nghe thì hay, nói thì ngọt, cứ như vậy nhận là yêu.

Lúc ấy Hoắc Kỳ đã đối xử với cô rất tốt, cưng chiều đến mức độ trên trời dưới đất gần như không ai sánh bằng, muốn sao cho sao, muốn trăng cho trăng. Chỉ có điều Vọng Hi cũng không phải loại người muốn trăng muốn sao kia, nhiều nhất cũng chỉ là ỷ vào Hoắc Kỳ để tranh giành hơn thua với đám bạn của anh mà thôi.

Khi đó Vọng Hi đã cao lên rất nhiều, c*̃ng đã trưởng thành hơn, được Hoắc Kỳ nuôi thành người sắc sảo, giống một bông hồng đầy gai. Khi đó bọn họ sống phóng túng, cho nên họ đều là khách quen của quán rượu cho đến trường đua xe. Vọng Hi c*̃ng đi cùng, chỉ có điều bị Hoắc Kỳ quản lý nên nhiều nhất cũng chỉ để cô uống một ngụm rượu. Còn đua xe thì học được cách điều khiển xe máy xong lại suýt chút nữa thì lao xuống mương, bị Hoắc Kỳ mắng té tát.

Lúc ấy ở những nơi bọn họ thường đi, ai nấy cũng đều biết Vọng Hi, cô giống như một cô công chúa nhỏ.

Đến mười bảy tuổi, Vọng Hi càng lớn càng trở nên xinh đẹp. Có người nói đùa muốn cưới cô, lập tức bị Hoắc Kỳ trừng mắt. Thế là liền có người trêu chọc, chắc là Hoắc Kỳ đã phải lòng Vọng Hi rồi quá, dù sao cũng là một tay anh nuôi cô lớn mà.

Mới đầu Vọng Hi nghe được câu này thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ cong môi cười, chỉ cảm thấy hoang đường.

Hoang đường nhưng lại không thể không vui.

Vọng Hi cụp mắt, vụng trộm uống một chén rượu.

Hoắc Kỳ thoáng nhìn qua, chậc một tiếng, ngăn cô lại. “Không được uống, những người ở đây đều là loại người gì mà cháu còn dám uống nữa.”

Bọn họ cười vang, Vọng Hi thì bĩu môi.

Quan hệ với Kiều Uyển vẫn như trước đây, không mặn không nhạt. Kiều Uyển có sở thích của mình, thấy cô và Hoắc Kỳ thân thiết với nhau thì bà c*̃ng dần mặc kệ. Kiều Uyển yêu thư pháp, thích mấy việc như cắm hoa, làm vườn, tóm lại đều là mấy sở thích rất kiểu nhà giàu. Những chuyện này Vọng Hi lại hoàn toàn không thích. Cô nghĩ thầm, cô và Kiều Uyển quả là chẳng giống mẹ con ruột chút nào. Nếu như không phải kết quả xét nghiệm DNA giống nhau, cô chắc chắn không nhận ra đây là mẹ của cô.

Vọng Hi năm mười bảy tuổi đã cao hơn Kiều Uyển một chút, cả người tràn ngập sức sống, đứng cạnh Kiều Uyển trông giống như hai chị em.

Về phần Lý Văn Thu, cô lại càng không thân thiết. Nếu như nói giữa Kiều Uyển và cô còn có huyết thống làm sợi dây gắn kết thì giữa cô và Lý Văn Thu phải nói là nhạt như nước lã.

Lý Văn Thu giống hệt Kiều Uyển, đều là kiểu người dịu dàng thùy mị. Chỉ có điều, Lý Văn Thu không chỉ dịu dàng mà còn càng thêm quyết đoán, Kiều Uyển thì là kiểu lụy tình.

Nếu không năm đó c*̃ng sẽ không nói chia tay là dứt áo ra đi, bây giờ lại có thể thản nhiên trở về. Cầm được thì cũng buông được, đột nhiên Vọng Hi rất khâm phục người bà ngoại này.

Chỉ vì cô gần như đã chết chìm trong tình cảm mập mờ không rõ với Hoắc Kỳ, không cách nào tự cứu được nữa.

Bình Luận (0)
Comment