Hoắc Kỳ mang bộ mặt sa sầm trở về sau một tuần xa nhà. Sau khi vào nhà thì chỉ liếc nhìn Vọng Hi một cái. Vọng Hi rùng mình, trơ mắt nhìn anh đi lên lầu.
Dì Vương ở phía sau nói: “Ôi, cậu chủ lại làm sao vậy chứ?”
Vọng Hi không nhìn theo nữa, tựa lưng ngồi trên ghế sofa. Đâu có sao, chỉ là bị cô đè ra ngủ mà thôi.
Cô thở dài, thôi không nghĩ thêm nữa, lại nghe thấy Kiều Uyển nói: “Hay là Tiểu Kỳ đánh nhau với ai?”
Giọng nói của Hoắc Hiền vừa trầm lại vừa nghiêm khắc vang lên: “Đừng để ý tới nó, ăn cơm đi.”
Vọng Hi cúi đầu, đánh nhau sao?
Bữa cơm này cô ăn nhưng không tập trung, có điều cũng không ai để ý cả. Cô xuất hiện ở nhà họ Hoắc, cùng lắm chỉ là thêm một cái miệng ăn mà thôi, không quan trọng. Quan hệ giữa cô và Hoắc Hiền, cùng với Lý Văn Thu cũng vậy. Kiều Uyển thì gần gũi hơn bọn họ một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Nói cho cùng, cô ở nhà họ Hoắc cũng chỉ bám được vào mỗi mình Hoắc Kỳ.
Lý Văn Thu giúp Hoắc Hiền thắt cà vạt, lúc Hoắc Hiền đối diện với bà ấy thì luôn rất thoải mái. Hoắc Hiền vỗ tay Lý Văn Thu, nói: “Anh đi đây.”
Lý Văn Thu mỉm cười, gật đầu.
Chẳng phải trông họ rất tình cảm dạt dào sao?
Nhưng nếu thật sự là tình cảm dạt dào, tại sao lại phải đợi đến già mới yêu đương?
Vọng Hi cúi đầu uống nước, lại nhớ tới Hoắc Kỳ. Cô nghe dì Vương nói Hoắc Kỳ bị thương, nhưng thật ra cô cũng không nhìn thấy.
Tại sao Hoắc Kỳ lại bị thương? Anh đi đâu thế? Đánh nhau sao? Hay là đua xe? Hay là vì chuyện gì khác?
Cô mải nghĩ ngợi vẩn vơ.
Mãi cho đến khi Lý Văn Thu gọi cô tới lần thứ ba: “Tiểu Hi.”
Vọng Hi chợt tỉnh táo lại: “A? Sao vậy ạ?”
Lý Văn Thu cười lắc đầu: “Không có gì, bà thấy sắc mặt cháu không tốt lắm, bị ốm hả?”
Vọng Hi cười lắc đầu: “Không sao ạ.”
Cuộc nói chuyện chỉ vậy là kết thúc.
Lý Văn Thu đứng dậy, đi làm việc của mình. Bình thường bà ấy rất thích viết chữ, bây giờ cũng là đi về phía phòng sách.
Vọng Hi nhìn lên cầu thang một lát. Cuối cùng cô đặt ly nước xuống rồi đi lên lầu, dừng ở trước cửa phòng Hoắc Kỳ. Cô nuốt khan một cái, do dự không dám tiến vào. Tay nâng lên lại hạ xuống, mãi sau, Vọng Hi hít sâu một hơi rồi gõ cửa.
Hoắc Kỳ ra mở cửa rất chậm, thấy người đến là cô thì vẻ mặt càng trở nên khó chịu.
“Sao thế?”
Vọng Hi cắn môi: “Cháu nghe dì Vương nói…”
Hoắc Kỳ cắt lời cô: “Không liên quan đến cháu.”
Cánh cửa trước mặt bị đóng sập lại, Vọng Hi nhắm mắt tự nhủ, không sao cả, không sao cả. Cô quay người trở về phòng mình, ngồi phịch xuống giường.
Tâm trạng sa sút.
Cô xoay người, nhìn về tấm ảnh chụp chung để trên bàn. Trong tấm hình là cô và Hoắc Kỳ, khung cảnh phía sau là núi tuyết. Cô giơ tay tạo hình chữ V, cười hết chi là ngốc nghếch.
Sắp sửa mất áo sơ mi rồi sao?
Cô trở tay lật úp tấm ảnh xuống, vùi mặt lên gối, lắng nghe nhịp tim đều đặn của bản thân vang lên.
Cộc cộc cộc.
Cô ngẩng đầu: “Vào đi.”
Hóa ra không phải tiếng tim đập, mà là tiếng gõ cửa.
Kiều Uyển đứng ở ngoài cửa phòng, có vẻ bối rối. Bà hơi nghiêng người, liếc mắt về phía phòng của Hoắc Kỳ: “Không biết Tiểu Kỳ bị làm sao nữa, con và cậu thân nhau nhất nhà, con phải khuyên bảo cậu một chút nhé.”
Kiều Uyển dùng tay ra hiệu với cô, lại nở nụ cười thường thấy.
Vọng Hi cười một cách miễn cưỡng, Hoắc Kỳ chính là đang giận cô đó. Nhưng cô không thể nói với bà như vậy được, chỉ có thể cười đồng ý mà thôi.
Kiều Uyển nhẹ nhàng thở ra, không biết là vì cảm thấy may mắn vì con gái của mình thân thiết hài hòa với em trai kế hay là vì lý do gì nữa. Trước đây Vọng Hi đã để ý thấy dường như Kiều Uyển hơi sợ Hoắc Kỳ.
Có lẽ là vì Kiều Uyển luôn ngoan ngoãn còn Hoắc Kỳ lại luôn có tính phản nghịch. Hai người với hai phong cách khác nhau, khi đối mặt sẽ dễ xảy ra va chạm.
Kiều Uyển giúp cô khép cửa lại, trong phòng lại trở về vẻ yên tĩnh.
Vọng Hi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, suy nghĩ phải chăng mình đã làm sai.
Nhưng dù có thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Một giọt nước mắt rơi lẫn trong những giọt mưa mùa hè, sẽ chẳng ai có thể tìm thấy giọt nước mắt ấy.