Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 29

Lâm Sơn giống như đã được giải thoát, uống rất nhiều rượu, suýt chút nữa đã ôm lấy Tiêu Thời và Vọng Hi mà khóc nấc. Vọng Hi dở khóc dở cười, hiểu rõ rắc rối mà mình gây ra, đành phải dỗ dành anh ta.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Vọng Hi cũng thế. Vào lúc tất cả mọi người cùng nhau cố gắng hoàn thành một việc nào đó, niềm vui sẽ lan truyền rất nhanh. Cô uống rất nhiều rượu, trên bàn đã lăn lóc một đống vỏ chai rỗng, nhưng ý thức lại hoàn toàn tỉnh táo, có thể nhìn thấy rõ ràng tên của người đang gọi điện thoại tới: Cậu út.

Đường Gia Thụ nhìn thấy thế thì cười chế giễu cô: “Cậu lại dám tùy tiện gọi anh ta thế à, trong khi hai người đâu có chung hộ khẩu, đến cả quan hệ huyết thống cũng không có, cậu lại giữ cái tên này để làm gì? Tìm sự k*ch th*ch à?”

Vọng Hi nhất thời thất thần, cô đã quên mất vì lý do gì mà mình vẫn luôn giữ lại cái tên này, có lẽ là đang tự nhắc nhở việc làm hèn hạ xấu hổ của mình chăng.

Cô nhận điện thoại, giọng nói của Hoắc Kỳ có hơi khàn khàn, mang theo cả sự mỏi mệt, anh hỏi cô: “Đang ở đâu?”

Cô nhìn mọi người ồn ào quanh mình, nói như đang báo cáo với anh: “Tiệc mừng đóng máy.” Lại bổ sung thêm: “Uống rượu.”

Hoắc Kỳ khẽ cười một tiếng, nói với cô như đang nói với một con mèo bị túm gáy: “Được, địa chỉ, anh tới đón.”

Cô sững sờ giây lát rồi cuối cùng vẫn nói ra địa chỉ. Tiêu Thời ở bên cạnh cô ngồi dựa vào ghế sô pha, ánh mắt mơ màng, nhìn về phía cô mà nâng chén, xong anh ta lại tự mình uống một hơi cạn sạch.

Vọng Hi cúp điện thoại, lại rót cho mình một ly, uống hết rồi mới đứng lên đi tìm An Nhiên. Cô lại tới nói với Lâm Sơn và nhà sản xuất, cô muốn đi về trước.

Cô hơi say rượu, dáng vẻ như vậy lại tăng thêm sự cuốn hút, Lâm Sơn uống đến bất tỉnh nhân sự, nhà sản xuất nhìn cô tỏ vẻ như mình đã hiểu. Người ta đại khái đều cho rằng, dù sao thì cô cũng phải sống nhờ vào thân xác. Mà có lẽ tất cả mọi người ở đây đều có chung suy nghĩ như thế, cho rằng cô chính là người phải kiếm sống nhờ vào thân xác của mình. Cho dù vẻ ngoài có gọn gàng xinh đẹp đến đâu thì bên trong cũng vẫn dơ bẩn.

Bước chân của cô hơi lảo đảo, cố gắng đẩy cửa đi ra ngoài. An Nhiên dìu cô, cô lại đột nhiên mở miệng: “Tôi sống dựa vào thân xác, nhưng tôi đã bán cả trái tim của mình.”

Cô chỉ vào lồng ngực mình, lần theo hành lang đi về phía thang máy.

Tuy có hơi say, nhưng cô biết bản thân đang làm gì, nên làm gì.

Mọi người vẫn luôn cho rằng mối quan hệ của cô là bình đẳng, quả thật đúng là như thế. Nhưng bình đẳng ở đây chỉ là tiền bạc và d.ục v.ọng, bình đẳng chỉ là tình và dục.

Tình cảm của cô, d.ục v.ọng của anh.

Nói chung, chỉ cần đàn ông có một chút thương xót thì đều có thể dễ dàng đi đến bước này. Hoắc Kỳ càng giống vậy, phụ nữ từng đến bên anh còn nhiều hơn cả quần áo treo trong tủ.

Cô sờ lên cánh cửa thang máy lạnh như băng, nhấn nút xuống lầu. Khi vào thang máy lại bước hụt một cái, đụng ngay phải lồng ngực của người nào đó.

Cô chưa từng thử buông tay, thế nhưng hai từ dứt khoát, từ trước đến nay lại luôn không dễ dàng, mà lại còn đau đớn nữa.

Hoắc Kỳ kéo cô vào trong ngực, mùi hương trên người anh luôn khác biệt với người khác. Vọng Hi dễ dàng nhận ra anh, dựa vào anh, gọi tên anh.

Hoắc Kỳ nghe cô gọi thì không trả lời.

Anh chỉ nhìn sang An Nhiên, nhận lấy đồ đạc của cô ấy rồi mới từ tốn mở miệng: “Cô có thể tan làm rồi.”

Cửa thang máy chậm rãi khép lại. An Nhiên nhìn hai người bọn họ đi xuống, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy có đôi khi ở quá gần mấy chuyện thị phi cũng không tốt, rất dễ khiến cho bản thân bị ảnh hưởng.

Cô ấy cảm thấy Vọng Hi rất đáng thương, nhưng tiền lương của cô ấy vẫn do Tổng giám đốc Hoắc trả.

Haiz. Thật đúng là chàng thì si tình, nàng thì lại oán giận mà.

Cô ấy khoanh tay, xoay người đi vào một chiếc thang máy khác.

Vọng Hi dựa cả lên người Hoắc Kỳ. Sắc mặt Hoắc Kỳ không được tốt lắm, anh vừa đánh một trận đầy mỏi mệt. Rời khỏi bãi chiến trường, lại nhớ tới sự dịu dàng của cô.

Đường tới bãi đỗ xe đột nhiên trở nên rất xa. Bởi lòng dạ không yên, nên cổ họng anh càng khô nóng khàn đặc.

Ngại hoàn cảnh xung quanh, anh quát cô đừng cử động.

Anh chưa bao giờ sống hết mình, nhưng cũng là chuyện rất lâu rồi. Thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Có đôi khi anh hoài nghi, ngày Lý Văn Thu bước vào cửa chính là kiếp nạn của anh.

Trong những gia đình giàu có như nhà anh, có rất nhiều chuyện bẩn thỉu. Anh gặp được Kiều Uyển như được gột rửa một lần. Lúc gặp phải Vọng Hi, dường như lại bước ra khỏi nước.

Giống như hoa sen mới nở. Anh đột nhiên thất thần, đầu lưỡi Vọng Hi sượt qua yết hầu của anh. Cô ngây ngô thốt lên một câu: “Cậu út.”

Hoắc Kỳ sững người, ôm cô bước đi càng nhanh, vội vã mở cửa xe rồi nhét cô vào. Rồi lại lập tức sang bên khác vội vàng mở cửa xe, ngồi vào rồi mà hai bàn tay đặt trên vô lăng, lại thất thần.

Rất lâu sau anh mới khởi động xe.

Người ở ghế sau đã trở nên yên tĩnh, cô nằm co lại thành một nhúm nho nhỏ, làm ổ ở chỗ đó, yên tĩnh. Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã hiểu Vọng Hi là người không dễ động vào. Cô đương nhiên là rất lợi hại.

Khi đó anh nghĩ cô lợi hại như vậy, về sau gả vào nhà nào thì nhà đó khổ đây.

Sau này rơi vào tay mình, quả thực là rất khổ.

Đèn đường lúc mờ lúc tỏ, Vọng Hi nhắm mắt lại, vòng tay tự ôm lấy mình, ký ức lại bị kéo về một năm kia.

Bình Luận (0)
Comment