Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 44

“Kiều Uyển nói, hai đứa chia tay đi, Tiểu Hi, mẹ biết là mẹ không có tư cách để bảo rằng mẹ nói những lời này là vì muốn tốt cho con. Nhưng mẹ thật sự nghĩ như vậy. Con và cậu ấy không phải người trong cùng một thế giới. Cậu ấy sẽ cưới con sao? Nếu như cậu ấy không cưới con, con vẫn muốn làm một người tình mãi mãi không được xuất đầu lộ diện à?”

Vọng Hi lặng im không nói, cô cũng không có gì để nói cả.

Cô không thể nào đồng ý ngay, cũng không cách nào phản đối, nên chỉ biết im lặng.

Mãi một lúc lâu sau, Vọng Hi mới mở miệng: “Mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Kiều Uyển với tay túm lấy cổ tay cô, bà yếu ớt mỏng manh đến như thế, cảm giác như nếu dùng thêm sức là sẽ vỡ tan ngay. Vọng Hi thở dài, nghe bà nói duy nhất một câu: “Tiểu Hi, con hiểu mà.”

Cô ậm ừ, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Lúc cô ra khỏi phòng bệnh thì thuận tay đóng cửa lại, chợt đối diện với ánh nhìn của Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nhìn cô, Vọng Hi cười, nói: “Không có gì đâu.”

Chú dường như đã thở phào, chú ấy cười rất hiền lành chất phác: “Vậy nếu hai đứa phải về trước thì cứ về trước đi, ai cũng bận bịu, ở đây có chú là được rồi.”

Vọng Hi cụp mắt, gật đầu. Quả đúng là cô c*̃ng không có tâm trạng nào ở đây thêm nữa: “Phiền chú rồi ạ.”

Hoắc Kỳ theo bước chân cô đi ra ngoài, trong lúc yên tĩnh đợi thang máy đến, Vọng Hi bỗng nhiên mở miệng gọi anh một tiếng: “Hoắc Kỳ.”

Hoắc Kỳ “ừ” một tiếng, từ bóng hình phản chiếu trên cửa thang máy có thể nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn sang cô, Vọng Hi cười, lắc đầu: “Chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”

Nụ cười này của cô lập tức kéo ký ức nhiều năm trước trở về, Hoắc Kỳ thất thần trong giây lát.

Thang máy đến, Vọng Hi bước vào, quay lại nhìn anh.

Hoắc Kỳ, anh có bằng lòng yêu em không?

Nhưng lại không nói ra miệng.

Lúc trước cô chỉ mong có một vị trí trong lòng anh. Trước kia có thể nhìn anh đắm chìm giữa rừng hoa, nhìn ong bướm bên cạnh anh đến rồi lại đi, rồi cô đã đợi được anh, lại bắt đầu nảy sinh lòng tham, muốn có cả tình yêu. Một vị trí đặc biệt thôi thì không đủ nữa.

Hoắc Kỳ muốn đưa cô về nhà, cô lại từ chối: “Không cần đâu, em tự về được.”

Từ trước đến nay cô luôn là người độc lập. Một người có thể bình thản ung dung đối mặt với cái chết thì cũng có thể tự đi về nhà.

Có một vài người sống nhờ vào tình yêu, nhưng không có tình yêu thì vẫn còn những thứ khác. Tóm lại c*̃ng sẽ không chết được.

Đèn trên đường tỏa sáng, cô nhìn những hàng cây nối đuôi nhau lùi về sau, từng tòa nhà cao tầng liên tục đập vào mắt, lại hệt như ký ức năm nào.

Về đến nhà, Đường Gia Thụ gọi điện thoại cho cô hỏi thăm tình hình cụ thể. Cô mở cửa, ngồi lên ghế sô pha rồi trả lời: “Vẫn ổn.”

Tất cả vẫn còn ổn.

Đường Gia Thụ thở phào, chần chờ giây lát lại hỏi chuyện của Hoắc Kỳ: “Tớ nghe anh của tớ nói, ông cụ đã biết chuyện rồi, vậy hai người…”

Vọng Hi: “Ừm, ông ấy đến tìm tớ rồi.”

Đường Gia Thụ: “Ông ta không đưa cho cậu mấy chục triệu xong bảo cậu cút ra xa khỏi con trai ông ta đấy chứ? Ha ha ha ha ha ha ha.”

Vọng Hi c*̃ng cười: “Nửa câu đầu thì không nhưng nửa câu sau thì có.”

Đường Gia Thụ im bặt: “Vậy cậu định làm thế nào?”

Vọng Hi nói: “Nếu như ngày mai tuyết rơi, tớ sẽ nói cho cậu biết.”

“Lúc này đâu thể nào có tuyết rơi.” Đường Gia Thụ thở dài nói với cô.

Trời bây giờ không thể nào có tuyết rơi, quyết định của cô c*̃ng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment