Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía Đông

Chương 49

Hoắc Kỳ lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho An Nhiên, báo cho cô ấy biết địa chỉ: “Tốt nhất là cô tới đây ngay.”

An Nhiên liên tục gật đầu, suýt chút nữa nước mắt tuôn như mưa. Lúc cô ấy bắt xe tới nơi, Vọng Hi vẫn còn đang ngủ. Vào rạng sáng, bệnh viện không một bóng người, cực kỳ yên tĩnh.

Hoắc Kỳ ngồi trong xe, nhìn thấy An Nhiên vào cửa, trời sắp sáng mới lái xe rời đi.

Anh về nhà thay một bộ quần áo khác, trên bộ đồ đang mặc còn lưu lại mùi hương của Vọng Hi. Có dì giúp việc tới lấy quần áo đi giặt, vốn dĩ anh không cần để ý đến, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại treo bộ đồ đó lên.

Đêm này, anh đột nhiên lại mất ngủ.

Hoắc Kỳ xoay người, rời giường, bật đèn bàn lên, nhìn bộ quần áo treo ở đối diện, trong lòng đầy phiền muộn.

Mà lúc trong lòng phiền muộn, người ta hay muốn tìm vài chuyện để làm. Bỗng nhiên anh lại mở tin nhắn mà Đường Gia Hòa gửi cho mình lúc trước ra xem. Anh nhìn tin nhắn trên điện thoại, nghiến răng nghiến lợi.

Gần đây không biết cậu chủ nhà họ Hoắc nổi điên cái gì, liên tục gây ra động tĩnh lớn, khiến cho mọi người trong công ty bàng hoàng, ai cũng phải nghĩ xem bản thân mình có đắc tội với anh không, chỉ sợ tai bay vạ gió. Về sau nhờ người có lòng mách nước, nói rõ đầu đuôi, mọi người mới giật mình, trong đầu tự tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện ân oán tình thù chốn nhà cao cửa rộng.

Dù sao năm đó Lý Văn Thu cũng được coi là một huyền thoại, kéo theo cả Kiều Uyển và sau này là Vọng Hi đi theo Hoắc Kỳ, cũng có chút danh tiếng.

Có hai điểm khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Thứ nhất, cậu chủ nhà họ Hoắc thế mà lại có tình cảm với Vọng Hi, không hiểu nổi yêu hận tình thù của giới nhà giàu.

Thứ hai, cậu chủ nhà họ Hoắc sau khi chia tay rồi lại vẫn ầm làm ĩ đủ chuyện, vẫn là không hiểu nổi yêu hận tình thù của giới nhà giàu.

Công chúng tự biên tự diễn trong đầu rằng Hoắc Kỳ tình sâu nghĩa nặng như thế nào, nổi giận vì người đẹp ra sao. Nói chung ai nấy đều tự giác tránh xa, sợ đụng phải họng súng.

Việc này mãi về sau Vọng Hi mới biết, cô rời khỏi Hoắc Kỳ rồi thì không nắm được nhiều tin tức nữa, vẫn là nhờ có Đường Gia Thụ bất ngờ nói thì mới biết.

Đường Gia Thụ nói: “Tiểu Hi, cậu thấy thế nào?”

Vọng Hi đáp: “Dùng mắt để nhìn thôi.”

Hành động của Hoắc Kỳ quá lớn, đương nhiên cũng kinh động đến Hoắc Hiền. Hoắc Hiền từ lâu đã nói bọn họ phải chia tay nên rất hài lòng với chuyện này.

“Anh làm vậy là có ý gì? Để cho ai xem?”

Hoắc Kỳ cười chua chát: “Cho chính con thôi.”

Anh đứng dậy: “Bố chớ suy nghĩ quá nhiều, lo hưởng thụ tuổi già đi.”

Hoắc Kỳ mất ngủ phải đến hơn nửa tháng, thực sự khó chịu. Đường Gia Hòa cũng phiền muộn không thôi, giới thiệu cho anh rất nhiều bác sĩ tâm lý.

“Có bệnh thì phải gặp bác sĩ, không phải bệnh nan y thì đều có thể chữa được. Đừng sợ, đi đi.” Đường Gia Hòa cúp điện thoại, tiếp tục ngủ.

Hoắc Kỳ nhìn vào danh thiếp anh ta gửi cho mình, không ngừng cân nhắc. Cuối cùng anh vẫn gửi kết bạn với người ta. Anh hẹn một ngày đến gặp bác sĩ, nói về triệu chứng của mình.

Bác sĩ nghe xong thì đầy ẩn ý nói cho anh biết: “Anh Hoắc này, căn cứ vào kết quả kiểm tra, sức khỏe của anh không có bất kỳ vấn đề gì, về phần những triệu chứng mà anh nói, tôi to gan phỏng đoán, anh… hẳn là thất tình.”

Mặt Hoắc Kỳ đen lại, đạp cửa bỏ đi.

Đường Gia Hòa lại còn đổ thêm dầu vào lửa, hỏi thăm xem tình hình của anh như thế nào. Hoắc Kỳ cắn răng thuật lại lời bác sĩ. Đường Gia Hòa cười đến suýt chút nữa đã ngất đi: “Không ngờ đấy Hoắc Kỳ, cậu mà c*̃ng có một ngày như thế này. Đúng là vật đổi sao dời mà.”

Ai là vật, ai là sao? Hoắc Kỳ không hỏi.

Anh rất bực bội.

Hoắc Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trời, vật đổi sao dời, hừ.

Bởi vì chuyện này mà Vọng Hi lại nổi tiếng thêm một lần nữa. Vốn dĩ còn có người muốn chờ xem chuyện cười của cô, bây giờ cũng chỉ dám tránh sang một bên.

Lúc trước là một đoàn làm phim nhỏ, đạo diễn đứng ra giới thiệu, sau này Hoắc Kỳ đuổi đạo diễn đi, lại mời một người mới tới. Đạo diễn mới là kiểu người hay nịnh nọt, không ngừng nịnh hót Vọng Hi, chỉ mong cô nói mấy lời tốt đẹp.

Vọng Hi vô cùng bất đắc dĩ, ăn ngay nói thật. Mọi người lại không ai tin.

Bình Luận (0)
Comment