Hoắc Kỳ im lặng, không trả lời tin nhắn.
Anh đứng dậy lục tìm sổ hộ khẩu, lái xe đến nơi ở mới của Vọng Hi. Đèn trên phòng cô đã tắt, chắc là ngủ rồi.
Hoắc Kỳ ngồi trong xe đợi, mãi cho đến khi trời sáng.
Thì ra thời gian chờ đợi lại dài đằng đẵng như thế, khi mặt trời lên, giống như đang nôn nóng yêu một ai đó.
Lúc Vọng Hi ra khỏi nhà, cảm giác dường như cánh cửa bị đè nặng, đẩy hai lần mới mở được ra, sau đó đối diện với ánh mắt của Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ đứng thẳng người lên nói chuyện với cô: “Em từng hỏi anh một câu, rằng có yêu em không?”
Vọng Hi chợt hiểu lý do anh đến đây, cô gật đầu. “Ừm, vậy thì sao?”
Hoắc Kỳ nói: “Hôm nay anh trả lời em. Anh yêu em.”
Vọng Hi vô cùng bất ngờ, lại cũng cảm thấy kích động muốn khóc: “Yêu… bao nhiêu?”
Hoắc Kỳ lắc đầu. Vọng Hi cười, yêu một phần c*̃ng giống như yêu mười phần. Mà mười phần yêu cũng có thể đổi được một phần yêu.
Cô cụp mắt, lại hỏi: “Cho nên? Anh Hoắc?”
Hoắc Kỳ nói: “Có lẽ, anh có thể đi lại con đường em từng đi.”
Vọng Hi không từ chối, cô gật đầu: “Được.”
Đây quả là một khoảnh khắc đẹp, đẹp quá mức. Hoắc Kỳ nói với cô rằng anh yêu cô.
Trời ạ, hệt như đang nằm mơ.
Đi con đường cô từng đi một lần thì rất dễ. Vọng Hi chọn lấy một đối tượng, bảo anh ta đến bên cạnh cô rồi hôn luôn. Cô chỉ là một ngôi sao nhỏ, vốn rất hiếm khi hôn. Tuy nhiên cũng không thể nào lên hot search được, cũng không gây nên động tĩnh gì lớn.
Bởi vì Hoắc Kỳ đã đè xuống, cũng đè lại lửa giận trong lòng.
Anh phải nhìn cô ăn cơm, nói chuyện, lúc xem phim thì dựa sát vào nhau, thậm chí còn muốn thuê phòng khách sạn.
Hoắc Kỳ kéo tay cô, sắc mặt rất tốt. Vọng Hi thở dài, nhìn lên bầu trời sao.
“Anh, anh có thể đi con đường em từng đi một lần. Anh có thể nhìn em thân mật với người khác, cũng có thể ôm một tình cảm nào đó trong lòng, rồi mong mỏi sinh một đứa con. Hoắc Kỳ, nếu như anh muốn bắt đầu đi trên con đường em từng đi thì trước tiên anh cần phải không có gì cả.”
Hoắc Kỳ dừng động tác lại, Vọng Hi nói tiếp: “Sau đó hãy bắt đầu yêu em.”
“Anh có thể làm được chuyện này không? Làm được không?”
“Em đã nỗ lực và chân thành trao đi tình yêu của mình ở khoảng thời gian mà em mãi mãi có thể quay lại được.”
Đó là con đường mà luôn luôn có thể đi lại được.
Hoắc Kỳ biết đây coi như là lời từ chối. Cô nhóc suốt ngày vây quanh anh giờ đã lớn, tình yêu cũng là một thứ thiết yếu, nhưng cũng rất nhiều người không có tình yêu vẫn sống tốt.
Vọng Hi đã đúng.
Sao mà anh lại có thể hèn hạ đến thế, rõ ràng hiểu được tình cảm của cô thế nào nhưng lại đắm chìm trong đó.
Nhưng từ bỏ lại không dễ dàng, nhất là khi vẫn còn có khả năng.
Anh bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của cô mỗi ngày, với một thái độ khiêm tốn.
Hoặc là mua đồ ăn sáng giúp cô, hoặc là giúp cô vứt rác, hoặc là cho cô tài nguyên diễn xuất.
Thật mới lạ.
Sau đó, Vọng Hi bay đến Anh, gặp Hoắc Phán.
Hoắc Phán rất vui mừng vì cô đến, nhưng lại không chào mừng Hoắc Kỳ theo sát phía sau.
Hoắc Kỳ rất kiên định, Vọng Hi cũng chỉ đành coi như không thấy.
Hoắc Phán nói với cô: “Chuyện giữa hai đứa, một người ngoài như dì cũng không tiện nói. Đúng vậy, trong lòng nó có cháu đó.”
Vọng Hi cười: “Có cháu nhưng cũng có người khác, cháu đã chịu đủ cảm giác này rồi. Cháu muốn một trái tim chỉ dành hết tất cả cho cháu mà thôi.”
Trong lúc ở Anh, Vọng Hi lại đi tìm Đường Gia Thụ. Đường Gia Thụ cũng rất kinh ngạc trước tình cảnh này, nhưng từ lúc Hoắc Kỳ hỏi cô ấy yêu là gì thì hình như đã đoán được có thể sẽ xảy ra chuyện này rồi.
Đường Gia Thụ hỏi: “Vậy cậu có cách nào không?
Vọng Hi lắc đầu: “Tớ đang ở đây.”
“Hả?” Đường Gia Thụ thắc mắc.
Một trận tuyết, một con mèo, một chén nước. Cô không nói ra, chỉ cười.
Hoắc Kỳ đi theo cô, cô biết. Cô có không cho phép Hoắc Kỳ đi theo thì khẳng định anh sẽ vẫn âm thầm đi theo.
Đường Gia Thụ còn có tiết học nên cả hai chia tay, mỗi người một ngả. Lúc đi con đường nào đó, Vọng Hi lại đụng phải một tai nạn xe nữa. Có điều lần này không liên quan gì đến cô, là người khác đâm nhau. Dường như cũng không chỉ là đâm xe đơn giản, bởi vì còn thấy họ ẩu đả, thậm chí dùng súng.
Vọng Hi ôm đầu, ngồi thụp xuống, cũng giống Hoắc Kỳ, tìm một nơi để trốn.
Đạn bay trên không trung, thi thoảng còn trúng phải bức tường, biển hiệu bên cạnh, trong lòng Vọng Hi run rẩy không thôi.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Hoắc Kỳ không tìm thấy cô thì lo lắng muốn phát điên, nhưng cũng vô dụng.
Về sau cảnh sát tới, tất cả mới yên ổn trở lại, trong khung cảnh hoang tàn đổ nát khắp nơi, rốt cuộc đã tìm thấy Vọng Hi.
Hoắc Kỳ rệu rã ngồi trên chiếc ghế trong công viên, vô cùng sầu não.
Có người đưa cho anh một bình nước, anh ngẩng đầu, gần như đã rơi lệ.
Người ta có thể sống mà không có tình yêu, nhưng nếu không còn Vọng Hi, e là cả đời này anh cũng sẽ mất đi giấc ngủ. Giấc ngủ và thức tỉnh, luôn luôn thiếu một thứ.
Anh có rất nhiều lời muốn nói, kết hôn cũng được, sinh con cũng tốt. Nhưng cuối cùng, môi run run, lại không nói nổi thành lời.
Vọng Hi ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng lắc lắc tay, nói: “Tay em đau.”
Có một con mèo luôn thích quẩn quanh bên cạnh bồn hoa, phát ra một tiếng “meo” thỏa mãn.
Anh không thể nào đi lại con đường em đã từng đi. Ngay vào lúc em yêu anh trước, đã định sẵn đây là một ván cược không công bằng rồi.
Nhưng em là một người dù có đụng phải bức tường phía nam thì cũng sẽ không bao giờ quay đầu.
Cô nhìn về phía Hoắc Kỳ.
HẾT