Trước cửa sảnh khách sạn, chiếc Lexus LM màu bạc titan vừa dừng lại.
Cửa ghế phụ lái lập tức được mở ra. Trợ lý Nghê Tâm xuống xe, kéo cánh cửa hàng ghế sau. Một đôi giày cao gót mười centimet với gót mảnh như tăm từ bên trong dò ra, đặt vững trên mặt đất.
Lê Sơ Huyền thuận tay đưa tập tài liệu công việc cứng nhắc cho trợ lý Nghê Tâm đang đứng bên cạnh.
Bước vào sảnh khách sạn, đôi gót nhọn mười centimet gõ lên sàn nhà bóng loáng có thể soi gương. Lê Sơ Huyền bước đi một dáng vẻ vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ, còn trợ lý Nghê Tâm đi theo mà lòng kinh hãi.
Nghê Tâm nhỏ giọng hỏi: “Lê tổng, sao hôm nay chị lại đi đôi giày cao thế?”
Lê Sơ Huyền cười lạnh một tiếng: “Hôm nay Lục Sầm cũng ở đây.”
Nghê Tâm lập tức hiểu ra. Chỉ cần là sự kiện có mặt Lục tổng, giày cao gót của Lê tổng sẽ không bao giờ thấp hơn mười centimet. Theo lời của Lê tổng thì, chiều cao đã thua thiệt, chỉ có thể dùng giày cao gót để bù lại chút khí thế.
Thực ra, cô cảm thấy Lê tổng không cần thiết phải làm vậy. Dù cô có đi chân trần, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến mọi người run như cầy sấy.
Tiệc rượu tối nay là để kỷ niệm 40 năm thành lập của tập đoàn Thẩm thị, được tổ chức tại khách sạn Bích Thủy Vân Gian thuộc quyền sở hữu của Lục thị.
Sảnh tiệc vô cùng rộng lớn, trung tâm là chùm đèn treo pha lê khổng lồ lộng lẫy huy hoàng. Xuyên qua những ô cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy trọn vẹn cảnh đêm hoa lệ của cảng Victoria.
Một dàn nhạc giao hưởng được mời từ Áo đang trình diễn bản hòa tấu Brandenburg trên sân khấu.
Rượu và thức ăn bày la liệt, tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi. Trai xinh gái đẹp tụm năm tụm ba trò chuyện phiếm. Có lẽ một nửa giới thượng lưu của Cảng Thành tối nay đã có mặt đông đủ.
Vì có một cuộc họp video xuyên quốc gia nên Lê Sơ Huyền đến khá muộn. Vừa vào cửa, cô tùy ý liếc một vòng nhưng không thấy Lục Sầm đâu.
Ngược lại, khi cô vừa bước vào sảnh tiệc, chủ nhà và những người đang tụ tập nói chuyện lúc nãy đều vây đến chào hỏi cô.
Tại khu vườn trên sân thượng, Lục Sầm dựa vào lan can, anh khẽ lắc ly rượu vang đỏ trong tay.
Người bên cạnh đang nói gì đó với anh, nhưng anh không hề chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ “ừm” một tiếng cho có lệ.
Ánh mắt anh xuyên qua lớp cửa kính, dừng lại trên người Lê Sơ Huyền đang được mọi người vây quanh như sao sáng vây lấy mặt trăng.
Cô mặc một chiếc váy đen nhỏ được may đo riêng, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tao nhã cao quý. Không biết ai đã nói một câu gì đó thú vị, cô khẽ mỉm cười hưởng ứng, tựa như vầng trăng treo trên bầu trời, thanh cao mà xa vời.
Ở Cảng Thành, số người muốn trèo lên con thuyền của tập đoàn Lê thị không hề ít. Với tư cách là tổng tài của tập đoàn Lê thị, Lê Sơ Huyền quả thực là một viên minh châu sáng chói. Vì vậy, khi chủ nhà Thẩm vừa rời đi, những người đứng đầu các tập đoàn khác trong bữa tiệc đều vây quanh cô.
Bên cạnh cô có rất nhiều người. Từ góc độ của Lục Sầm, anh chỉ có thể nhìn thấy đường nét thanh tú bên sườn mặt và d** tai trắng ngần của cô.
“Lục tổng, anh thấy thế nào?”
Khi Bàng tổng bên cạnh lên tiếng, Lục Sầm mới hoàn hồn lại, “ừm” một tiếng rồi chỉ nói: “Được đấy.”
Đối phương vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Vậy thứ hai tôi sẽ đích thân đến Lục thị ký hợp đồng.”
Tổng trợ lý Lộ Xuyên của Lục Sầm tiếp lời: “Thứ hai Lục tổng có việc, tôi sẽ ở trụ sở tập đoàn chờ Bàng tổng đến ký hợp đồng.”
“Được, được, được.” Sau đó, Bàng tổng lại cẩn thận hỏi: “Vậy phía Lê tổng…”
Lục Sầm cúi đầu cười nhẹ, cặp kính gọng vàng che đi sự tính toán trong đáy mắt.
“Phía Lê tổng, ông cứ làm như bình thường là được.”
“Vâng vâng.” Bàng tổng cũng nhận ra Lục Sầm đang mất tập trung, không dám làm phiền nhiều, bèn tìm một lý do rồi rời đi.
Lê Sơ Huyền đang trò chuyện với những người khác thì phát hiện một ánh mắt đang dừng lại trên người mình. Cô khẽ ngẩng đầu lên.
Nơi ánh đèn trên sân thượng có thể chiếu tới ở phía không xa lại không có một bóng người.
“Sao vậy Lê tổng?” Người đang trò chuyện với cô nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng không thấy gì cả.
Đúng lúc này có điện thoại gọi đến, cô không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ nói một tiếng xin lỗi rồi rời khỏi sảnh tiệc để nghe điện thoại.
Cúp máy, tấm biển nhà vệ sinh ở cuối hành lang dài rất dễ thấy. Nhân tiện đã ra ngoài, cô bèn ghé vào nhà vệ sinh dặm lại chút son.
Có lẽ nhà vệ sinh ở đâu cũng không thiếu chuyện phiếm, và nhà vệ sinh của một bữa tiệc thượng lưu cũng vậy.
Lê Sơ Huyền vừa đi đến cửa đã nghe thấy vài người bên trong đang nói chuyện: “Nghe nói phiên đấu giá của Duy Á tháng trước, có một bức tranh sơn thủy đời Minh được bán với giá cao gấp năm lần giá khởi điểm phải không?”
Lê Sơ Huyền dừng bước.
“Không phải đâu, toàn là tin đồn thôi, không có năm lần, chỉ có bốn phẩy năm lần thôi.”
Một người khác cười duyên: “Cưng ơi, cậu nghiêm túc quá đấy.”
“Là đại gia nào ra tay thế?”
“Nói đến chuyện này lại là một chuyện thú vị khác. Lê Sơ Huyền để mắt đến bức tranh đó trước, sau đó Lục Sầm cũng ở đó. Hai người cứ thế cạnh tranh giá với nhau, không ai nhường ai, đẩy giá bức tranh lên thành món đồ đắt nhất trong phiên đấu giá hôm đó.”
“Ồ?”
“Vậy thì chẳng có gì bất ngờ cả, chuyện hai người họ thích giành đồ của nhau đã nổi tiếng khắp Cảng Thành rồi.”
“Thế cuối cùng ai giành được?”
“Lê Sơ Huyền chứ ai.”
“ Vậy mà Lục tổng lại thua à?”
Mấy người họ lại bắt đầu bàn tán sang những chuyện phiếm khác thì Lê Sơ Huyền đẩy cửa bước vào.
Vài người sững sờ tại chỗ, trên mặt là vẻ ngượng ngùng khi nói xấu bị người khác bắt quả tang.
Họ lúng túng chào cô: “Lê tổng.”
Lê Sơ Huyền gật đầu, lấy thỏi son từ trong túi xách ra dặm lại.
“Lê tổng, lớp trang điểm của chị đẹp thật đấy, nhìn không ra là đã trang điểm, không có một chút dấu vết của phấn nền nào cả.”
Bàn tay đang dặm son của cô khựng lại. “Đó là vì tôi không trang điểm.”
“A? À.”
Mấy người đó xấu hổ đứng im tại chỗ.
Có lẽ vì khí chất của Lê Sơ Huyền quá mạnh mẽ, vài người cảm thấy ngượng ngùng không thể tiếp tục ở lại, bèn kéo cửa vội vàng rời đi.
Lê Sơ Huyền chỉ cười cho qua, cô ném thỏi son trở lại túi xách rồi quay trở lại sảnh tiệc.
Từ khay của một người phục vụ, cô lấy một ly rượu vang đỏ. Vừa xoay người, lại có vài người khác tiến đến chào hỏi cô.
Lê Sơ Huyền đã quen với việc được mọi người săn đón ở Cảng Thành, cũng đã quen với những khoảnh khắc như thế này.
Ly rượu và ánh đèn lấp lánh đan xen, mọi người bàn tán về các dự án của từng nhà và xu hướng của năm tới.
Lê Sơ Huyền mỉm cười. Khi ngước mắt lên, cô vừa hay bắt gặp ánh mắt của Lục Sầm đang từ sân thượng bước vào.
Anh mặc một bộ vest màu xám bạc được may đo riêng, toát lên vẻ lạnh lùng và cao ngạo. Chiếc khuy măng sét bằng xà cừ kín đáo và chuỗi vòng cổ ngọc trai Úc màu trắng trên cổ cô, trông như thể được cố ý phối thành phụ kiện đôi. Lê Sơ Huyền thầm đảo mắt trong lòng.
“Lê tổng, dự án đầu tư lần trước cho thấy tầm nhìn của chị thật độc đáo, lợi nhuận dự kiến phải tăng gấp mấy lần đấy.”
“Ôi, dự án đầu tư nào thế? Sao Lê tổng không rủ chúng tôi cùng tham gia với?”
Dự án này là dự án cô giành được từ tay Lục Sầm vào đầu năm. Ngay sau Tết không lâu, công ty đầu tư của Lục thị ở Canada gặp chút vấn đề. Lê Sơ Huyền đã nhân lúc Lục Sầm rời Cảng Thành bay đến Canada trong nửa tháng đó để nẫng tay trên dự án đầu tư này.
Nẫng tay trên rồi mà còn không rủ anh tham gia cùng.
Tính toán sơ bộ, vì dự án này mà Lục Sầm đã mất đi ít nhất 6 tỷ.
Và 6 tỷ đó, bây giờ là của cô.
Lê Sơ Huyền mỉm cười, liếc nhìn Lục Sầm, rồi nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên và cụng ly với anh từ xa.
Sự khiêu khích trong mắt cô quá rõ ràng.
Lục Sầm chỉ nhàn nhạt cười, cũng nâng ly rượu lên.
Khi anh uống rượu, đầu hơi ngẩng lên, yết hầu nhô ra nuốt xuống một ngụm rượu trông gợi cảm không gì sánh bằng, nhìn chỉ muốn người ta lao đến cắn một cái.
Cặp kính gọng vàng ánh lên vẻ lạnh lùng. Lê Sơ Huyền thầm mắng trong lòng: Lưu manh có học thức.
“Lê tổng.”
“Ừm?” Cô thu hồi ánh mắt, nghiêng tai lắng nghe.
“Lần sau có dự án tốt nhớ ưu ái chúng tôi một chút nhé.”
Lê Sơ Huyền gật đầu đồng ý. Khi cô ngước mắt nhìn lại vị trí ban đầu, đã không còn bóng dáng của Lục Sầm nữa.
Họ bắt đầu bàn về cổ phiếu, Lê Sơ Huyền không có hứng thú.
Những món tráng miệng trên quầy đồ ngọt rất tinh xảo. Cô đi qua đó, định lấy một miếng rồi ra sân thượng vừa ngắm cảnh đêm vừa thưởng thức.
Thợ làm bánh của khách sạn Bích Thủy Vân Gian được Lục Sầm đào về từ một tiệm bánh rất nhỏ trên đại lộ Champs-Élysées ở Paris.
Lê Sơ Huyền nể phục anh ở điểm này, luôn có thể đào ra nhân tài từ những nơi không ai ngờ tới.
Không giống cô, đào về mấy sinh viên xuất sắc từ các trường Ivy League mà dùng chẳng thuận tay gì cả.
Hôm nay cô đột nhiên muốn ăn sô cô la. Giữa một loạt các món tráng miệng, cô chọn bánh Opera. Bưng đĩa bánh lên xoay người, Bàng tổng vừa mới nói chuyện với Lục Sầm trên sân thượng đã đi tới.
Lê Sơ Huyền cười chào hỏi ông ta, vừa đi về phía khu vườn trên sân thượng vừa lơ đãng nói: “Bàng tổng, dự án lần trước ông suy nghĩ đến đâu rồi?”
Bàng tổng đi theo bên cạnh cô, muốn nói lại thôi.
Lê Sơ Huyền cười: “Sẽ không có nơi nào đưa ra mức chiết khấu đầu tư thấp hơn tập đoàn Lê thị đâu.”
Bàng tổng cười nịnh nọt: “Đúng vậy, bên tập đoàn Lục thị đưa ra mức chiết khấu đầu tư giống hệt Lê tổng. Về tình về lý, tôi nên ưu tiên hợp tác với Lê tổng. Tuy nhiên, bên Lục thị còn đưa ra quyền sử dụng kỹ thuật miễn phí trong một năm.”
Kỹ thuật độc quyền này thuộc về một công ty công nghệ của tập đoàn Lục thị. Nếu hợp tác với tập đoàn Lê thị, vẫn phải sử dụng đến kỹ thuật độc quyền này của Lục thị.
Đây là điều ông ta đã tranh thủ được với Lục tổng trong tối nay.
Trước đây khi ông ta tiếp xúc với bên Lục thị, họ dường như không mấy hứng thú. Ông ta muốn hẹn gặp Lục Sầm một lần cũng không được. Ông ta lo rằng quyền sử dụng độc quyền này sẽ bị Lục thị kẹt lại khiến dự án không thể triển khai. Khi Lê Sơ Huyền nói rằng cô sẽ giải quyết vấn đề kỹ thuật độc quyền, ông ta đã động lòng.
Kết quả là Lục tổng mà ông ta mãi không hẹn được lại chủ động tìm đến nói chuyện. Tối nay, ông ta được đằng chân lân đằng đầu yêu cầu được hưởng quyền sử dụng một năm, và thế mà Lục Sầm lại đồng ý, đến cả ông ta cũng rất bất ngờ.
Lê Sơ Huyền vừa nghe những lời này lập tức hiểu ra, dự án này xem như xong. Xem ra Bàng tổng và Lục Sầm đều từ sân thượng đi vào, có lẽ vừa rồi đang bàn chuyện này. À, Lục Sầm đã cướp dự án ngay dưới mí mắt cô.
Cô cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ để lại một câu: “Có cơ hội sẽ hợp tác sau.”
Bề ngoài Lê Sơ Huyền tỏ ra thản nhiên như gió thoảng mây bay, nhưng thực tế bây giờ cô chỉ muốn túm đầu Lục Sầm đánh cho một trận.
Mặc dù cô cũng đã cướp không ít dự án của Lục Sầm sau lưng, nhưng mỗi lần dự án cô nhắm đến bị cướp đi vẫn rất tức giận.
Chả trách vừa rồi khi cô khiêu khích cụng ly với anh từ xa, anh lại có thể bình tĩnh thong dong uống rượu cùng cô như vậy, hóa ra là đang chờ cô ở đây.
Tức đến no rồi, bánh kem trong tay cũng không muốn ăn nữa, nhưng cầm rồi lại không thể lãng phí. Cô ngồi xuống bàn ghế trên sân thượng, cũng không có tâm trạng ngắm cảnh đêm, nhanh chóng mà tao nhã dùng nĩa ăn hết cả miếng bánh Opera.
Ăn xong, cô quay trở lại sảnh tiệc, quét một vòng cũng không thấy bóng dáng Lục Sầm đâu.
Cô lại quay trở ra sân thượng, lấy điện thoại từ trong túi xách gửi tin nhắn cho Lục Sầm: “Ở đâu?”
Đối phương trả lời ngay lập tức: “Phòng suite tầng thượng.”
Cô thật sự tức đến bật cười.Dường như anh đã sớm đoán được cô sẽ đến tìm anh để gây sự vậy.
Tự cho là hiểu rõ cô nhất sao.
Phòng suite tầng thượng của Bích Thủy Vân Gian không mở cửa cho khách ngoài. Lục Sầm giữ lại để làm nơi anh và cô dây dưa năm này qua tháng nọ.
Thẻ NFC trên điện thoại quẹt thang máy lên tầng cao nhất. Tầng thượng yên tĩnh, đôi giày cao gót đạp lên tấm thảm len màu tím sẫm không một tiếng động.
Quẹt điện thoại mở cửa phòng, đập vào mắt là một dãy cửa kính sát đất khổng lồ, thu trọn cảnh đêm của cảng Victoria vào tầm mắt.
Trên quầy bar cao bên cửa sổ có đốt một ngọn nến thơm, trong bình cắm một cành hoa dạ lan hương màu tím. Bên cạnh là hai ly rượu rỗng và một bình decanter đang cho rượu vang đỏ thở.
Lê Sơ Huyền ném túi xách lên tủ ở huyền quan, tiện tay đá văng đôi giày cao gót. Cô đi chân trần xuyên qua phòng khách của căn suite, ngước mắt lên lập tức nhìn thấy người đàn ông đang tắm trong phòng tắm kính trong suốt kia.
Dòng nước chảy dọc theo những cơ lưng săn chắc, dừng lại trên vòng eo thon gọn, rồi men theo đôi chân mạnh mẽ tụ lại trên mặt đất.
Một tay anh chống lên tường phòng tắm.
Anh nhắm mắt ngửa đầu, dòng nước theo yết hầu nhô ra dừng lại trên đường nhân ngư.
Lê Sơ Huyền cười lạnh, gã đàn ông khốn kiếp này chỉ biết cách quyến rũ cô thôi sao?
Cô tức giận đùng đùng đi tới, một tay kéo mạnh cửa kính ra, hơi nước lạnh lẽo ập vào mặt.
Lê Sơ Huyền nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục. Sầm!”
Người đàn ông nghiêng người nhìn sang, cười nhạt mời gọi: “Đến rồi à? Tắm chung nhé?”