Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 2

Trong phòng tắm, Lục Sầm nghiêng người, mời gọi: “Đến tắm chung sao?”

 

“Tắm cái gì mà tắm, anh giải thích rõ ràng cho tôi.”

 

Người đàn ông không thèm để ý đến lời chất vấn của cô, đưa tay kéo tuột cô vào trong. Lê Sơ Huyền hét lên một tiếng, cô sợ Lục Sầm sẽ xối nước lạnh lên người mình.

 

Ngoài dự đoán, nước lạnh không hề ập tới. Vòi hoa sen không biết từ lúc nào đã được điều chỉnh thành nước ấm.

 

Chất liệu chiếc váy mỏng manh, vừa thấm nước đã dán chặt vào người, làm nổi bật lên thân hình quyến rũ với những đường cong phập phồng.

 

Cô còn chưa kịp phản ứng, những đầu ngón tay lành lạnh đã véo lấy cằm cô. Cô bị ép phải ngẩng đầu, đón nhận một nụ hôn bất ngờ ập đến.

 

Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi lạnh, cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi ngang ngược xâm chiếm, lướt dọc theo vùng nhạy cảm trên vòm miệng.

 

Cô khẽ run rẩy, đôi tay mảnh khảnh v**t v* cơ lưng săn chắc của người đàn ông.

 

Ấm áp và trơn ướt.

 

Cánh tay người đàn ông siết chặt, ghì cô sát vào lồng ngực.

 

Mãi cho đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới buông tha cho cô.

 

Bàn tay to lớn x** n*n vòng hông của cô, giọng nói khàn đi, cười như không cười: “Giải thích rõ ràng cái gì?”

 

Ánh mắt anh dừng trên đôi mắt đã tan rã của cô, lướt qua đôi môi đỏ mọng ướt át. “Hửm?”

 

Bàn tay người đàn ông véo nhẹ bên hông cô, khẽ kéo chiếc nơ bướm sau eo, chiếc váy tuột ra, hai sợi dây mỏng manh trên vai trượt xuống đến khuỷu tay. Lục Sầm cúi đầu, thu hết mọi phong cảnh vào đáy mắt.

 

“Mặc chiếc váy này là để tiện cho tôi cởi ra sao?”

 

“Anh nói rõ chuyện anh cướp dự án của tôi trước đã.”

 

Lục Sầm nhàn nhạt cười: “Dự án này cần dùng đến kỹ thuật độc quyền nằm trong tay Lục thị. Dù Lê tổng có nhận được dự án này, muốn có quyền sử dụng độc quyền thì chẳng phải vẫn phải đến cầu xin tôi sao?”

 

Bàn tay anh mập mờ v**t v* sau eo cô. “Tôi chỉ sợ Lê tổng cầu xin cả một đêm sẽ mệt lắm.”

 

Lê Sơ Huyền quả thực sắp bị tức đến bật cười. Cô đẩy anh ra, kéo chiếc khăn tắm trên giá xuống, đi thẳng vào phòng thay đồ.

 

Năm đó khi Lục Sầm tiếp quản Lục thị, anh đã cho sửa lại khách sạn Bích Thủy Vân Gian, sau đó tìm một nhà thiết kế nổi tiếng của Cảng Thành để thiết kế lại căn suite tầng thượng theo yêu cầu của mình. Kể từ đó, Lê Sơ Huyền có một phòng thay đồ riêng ở đây.

 

Cô ruột của Lục Sầm làm trong ngành tạp chí thời trang, thường xuyên bay đến Paris, Milan để xem các tuần lễ thời trang. Lục Sầm thỉnh thoảng cũng đi cùng, nếu thấy bộ quần áo nào ưng ý anh cũng sẽ bảo trợ lý mua về treo ở đây.

 

Dần dần, nó treo đầy cả một tủ quần áo.

 

Cô tiện tay chọn một chiếc váy dài màu trắng, còn chưa kịp thay, người đàn ông phía sau đã áp sát lên.

 

Anh cúi đầu hôn lên cổ cô, đối diện với cô trong gương: “Không ở lại đây qua đêm à?”

 

Trong gương, mái tóc ướt của anh trông có chút hỗn loạn, thiếu đi vẻ chỉn chu thường ngày. Tim cô lỡ một nhịp. Dáng vẻ này của anh càng giống Lục Sầm thời đại học đầy khí phách hăng hái. Chết tiệt, cô lại cực kỳ thích dáng vẻ này của anh.

 

Tiếc là… “Ngày mai là sinh nhật bà nội tôi, tối nay tôi phải về nhà cũ.”

 

Anh cúi đầu, đôi môi hơi lạnh dừng trên vành tai cô, gây ra một trận run rẩy.

 

Người đàn ông thấp giọng nói: “Sáng mai tôi đưa em về.”

 

“Tháng trước ở khu phố cổ Paris, tôi thấy một cửa hàng may vá có lịch sử trăm năm, chuyên may đo đồ ngủ thủ công. Tôi đã đặt cho em một bộ. Hai ngày trước mới gửi về tới nơi, tối nay thử xem sao.”

 

Khi Lục Sầm lấy ra thứ mà anh gọi là đồ ngủ, Lê Sơ Huyền cười lạnh một tiếng: “Anh gọi đây là đồ ngủ à?”

 

Chất liệu mỏng manh, nửa trong suốt. Phần lưng áo trên hoàn toàn là ren rỗng, chỉ có một sợi dây mảnh.

 

Ngón tay Lê Sơ Huyền móc lấy bộ đồ ngủ, xoay người nhìn Lục Sầm. Cô nhón chân, hà hơi như có như không bên tai anh: “Tuy tôi cũng rất muốn qua đêm cùng Lục tổng, nhưng bà nội tôi nói, tiệc sinh nhật ngày mai là tiệc công khai, bà muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình trước. Và tiệc gia đình bắt đầu lúc 12 giờ đêm nay.”

 

Cô nhấc cổ tay lên xem giờ. “Bây giờ là 10 giờ 55 phút, còn một tiếng năm phút nữa là đến tiệc sinh nhật của bà nội. Cho nên bây giờ tôi phải đi rồi.” Ngụ ý là, đừng nói qua đêm, anh muốn làm gì đó cũng không đủ thời gian.

 

Lê Sơ Huyền ném bộ đồ ngủ trong tay xuống, lấy lại từ tủ quần áo một chiếc váy đuôi cá màu đỏ rượu. Màu trắng không đủ không khí vui vẻ, bà nội cô thích sự nồng nhiệt.

 

Lục Sầm buông cô ra, tùy ý ngả người ngồi trên chiếc sofa đơn trong phòng thay đồ, xem cô thay quần áo.

 

Chiếc váy màu đỏ rượu tôn lên làn da cô trắng đến mức lóa mắt.

 

Cô dùng khăn tắm lau qua mái tóc vừa bị ướt, tiện tay dùng trâm cài vấn lên, lại mang một phong vị khác.

 

“Đi đây.”

 

Anh cúi đầu cười, thấp giọng nói: “Bà nội nhà em, thật sự là tinh thần dồi dào.”

 

Từ khách sạn Bích Thủy Vân Gian đến nhà cũ không xa, đêm khuya không kẹt xe thì hai mươi phút là có thể đến nơi.

 

Nhưng bà đã lên tiếng, đúng 12 giờ, bà muốn thấy tất cả mọi người có mặt trước mắt.

 

Cho nên Lê Sơ Huyền phải trở về trước giờ.

 

Nhà cũ nằm trong khu biệt thự cao cấp của Cảng Thành, trên sườn núi, có thể nhìn ra biển rộng và đường chân trời của thành phố. Có núi, có sông.

 

Lê Sơ Huyền không thường ở nhà cũ. Cô ở một căn hộ gần công ty, năm phút là đến khu trung tâm thương mại. Thứ nhất là tiện đi làm và tăng ca, thứ hai là tiện cùng Lục Sầm ra ngoài dây dưa.

 

Năm tốt nghiệp, cô thực tập tại Lê thị. Vì nóng lòng muốn tiếp quản tập đoàn, ngày nào cô cũng tăng ca. Bà nội xót cháu, sợ cô ở ngoài không tự chăm sóc tốt cho mình, bèn bắt cô về nhà cũ ở. Ngày nào bà cũng tự mình hầm canh chờ cô về uống.

 

Khi đó, tình trạng của Lục Sầm và cô cũng tương tự. Hai người ban đêm còn phải tranh thủ thời gian ra ngoài lêu lổng, không thể qua đêm, xong việc còn phải về nhà ngay trong đêm.

 

Những ngày như vậy kéo dài nửa năm. Sau khi cô gầy đi cả chục cân, bà nội cô cuối cùng cũng không đành lòng nữa. Để cô có thể ngủ thêm mười phút, bà đã nhượng bộ cho cô ra ngoài ở, còn thuê cho cô một trợ lý sinh hoạt chuyên mang canh đến.

 

Phải công nhận một điều, canh của bà nội cô nấu thật sự rất ngon, thỉnh thoảng cô cũng chia cho Lục Sầm vài muỗng.

 

Khi cô về đến nhà, mọi người gần như đã có mặt đông đủ.

 

Vừa bước vào khu vườn, cô phát hiện bản thân cô trông thật lạc lõng.

 

“Á ha? Tiệc đồ ngủ à?”

 

Lão quản gia bên cạnh hiền từ cười nói: “Đúng vậy, cô Nguyệt, bà không nói với cô sao ạ?”

 

Không một ai nói với cô cả, được chưa?

 

Chị họ Lê Hi một tay cầm xiên thịt, một tay cầm lon bia, thấy cô mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, liền nghi hoặc hỏi: “Em mới từ tiệc rượu về à?”

 

Lê Sơ Huyền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay là lễ kỷ niệm 40 năm của Thẩm thị.”

 

Lê Hi thúc giục: “Vậy em mau đi thay đồ đi, bà nội sắp xuống rồi đó.”

 

Lê Sơ Huyền bước nhanh qua hồ bơi, sau đó liền đụng phải bà nội đang mặc một bộ đồ ngủ hoa nhí.

 

“Bà nội.”

 

Bà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt. “A Nguyệt, bộ đồ ngủ của cháu độc đáo thật đấy.”

 

Vẻ mặt Lê Sơ Huyền cạn lời. Cô còn chưa trách bà quên không báo cho cô bữa tiệc gia đình này là tiệc đồ ngủ, bà lại còn không biết xấu hổ mà trêu chọc cô? Đúng là trời đất đảo điên, còn có thiên lý hay không?

 

Lê Hi cắn một miếng thịt xiên, nói không rõ lời: “A Nguyệt mới từ tiệc rượu về ạ.”

 

Bà gật đầu, tán thành lý do này: “Vậy thì cháu phải nhanh lên, 12 giờ là chụp ảnh chung đó.”

 

Lê Sơ Huyền thầm nghĩ – bà không cản cháu đứng đây nói mấy câu này thì cháu đã ở trong phòng rồi.

 

Đúng 12 giờ, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm sâu thẳm, lộng lẫy rực rỡ, lấp lánh như sao băng.

 

Bắt đầu chụp ảnh chung, mọi người vào vị trí.

 

Mỗi khi có tiệc gia đình, nhà họ Lê đều sẽ chụp ảnh chung. Mọi người đã có vị trí quen thuộc, chưa đầy hai phút tất cả đã đứng ngay ngắn.

 

Pháo hoa ngũ sắc bung nở trên bầu trời đêm sau lưng mọi người, đọng lại trong bức ảnh tĩnh.

 

Pháo hoa bắn chừng nửa tiếng mới dừng lại.

 

“Thịt nướng hôm nay siêu ngon, mau đi thử đi.” Lê Hi đoán cô đi dự tiệc chắc chẳng ăn được gì, thúc giục cô đi ăn thịt nướng.

 

Lê Sơ Huyền tỏ vẻ kỳ quái: “Đầu bếp trong nhà không phải vẫn vậy sao? Sao hôm nay lại có thể siêu ngon được? Kỹ năng của ông ấy thức tỉnh rồi à?” Đầu bếp trong nhà biết làm món ăn của tám quốc gia, nhưng có biết nướng thịt hay không lẽ nào cô lại không biết?

 

“Thần kinh à? Đầu bếp nướng thịt được gọi từ nhà hàng đến, không phải đầu bếp nhà mình.” Nói xong, cô ấy dúi vào tay Lê Sơ Huyền hai xiên thịt cừu. “Cừu vận chuyển bằng đường hàng không từ Nội Mông đến đó.”

 

Anh họ Lê Dục đưa cho cô một xiên đặt lên chiếc đĩa sứ trong tay cô: “Bò Wagyu M9.”

 

Lê Hi liếc nhìn bộ đồ ngủ của Lê Dục, khóe miệng giật giật: “Sáng tạo đấy.”

 

Lê Dục cúi đầu nhìn chiếc quần ngủ hình Patrick Star của mình: “Bình thường anh vẫn mặc bộ này mà, có vấn đề gì à?” Tiệc đồ ngủ không phải là mặc đồ ngủ của mình sao? Rất hợp lý.

 

Lê Sơ Huyền đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Bà nội nói ảnh chụp chung tối nay sẽ được rửa ngay trong đêm để ngày mai treo giữa sảnh chính của sơn trang trong tiệc sinh nhật.”

 

Nói cách khác, ngày mai toàn bộ giới thượng lưu Cảng Thành sẽ nhìn thấy chiếc quần ngủ Patrick Star của anh.

 

Lê Dục kinh hãi thất sắc: “Cái gì? Chuyện lớn như vậy sao không ai nói với anh vậy?”

 

Anh ấy rút một tờ khăn ướt từ giá bên cạnh lau tay. “Anh phải đi tìm nhiếp ảnh gia photoshop cho anh một cái quần tử tế đây.”

 

Lê Hi đảo mắt: “Anh đi khuyên bà nội ngày mai đừng treo ảnh tối nay còn hơn.”

 

“Có lý.” Lê Dục vội vã rời đi.

 

Lê Sơ Huyền dùng đĩa đựng một đĩa thịt nướng, bưng qua bàn mạt chược.

 

Cô thấy Lê Dục đang nói chuyện với bà nội cô đang chơi mạt chược.

 

“Bà nội, sao bà không nói sớm?”

 

“Nói cái gì? Một ống.”

 

“Cái quần này của cháu, ngày mai tất cả mọi người đều thấy đó.”

 

Bà cúi đầu liếc nhìn chiếc quần đùi màu xanh huỳnh quang của anh, bình luận: “Không hở hang. Hồng trung.”

 

“Không phải vấn đề hở hang hay không, bà nội ơi, là vấn đề hình tượng của cháu.”

 

“Hình tượng gì? Chín vạn.”

 

Thím cả: “Ù.”

 

Bà vỗ một phát vào cánh tay anh: “Cái thằng nhóc này, làm bà đánh cản, mau tránh ra.”

 

Lê Sơ Huyền bật cười thành tiếng.

 

Lê Dục không tình nguyện rời đi, có lẽ là đi tìm nhiếp ảnh gia photoshop ảnh thật.

 

Lê Sơ Huyền đặt đĩa thịt nướng xuống. “Bà nội, thím cả, thím hai, mommy.”

 

Thím cả khen: “A Nguyệt lại xinh đẹp hơn rồi.”

 

Bà lập tức phản bác: “Gầy đến mức chẳng còn mấy lạng thịt, hồi đi học mặt tròn tròn đáng yêu biết bao.”

 

“Bà nội gọi đôi đúng rồi ạ.” Lê Sơ Huyền ra hiệu.

 

Vòng tiếp theo, bà có đôi, tự ù. Bà vui mừng khôn xiết. “Vẫn phải là bảo bối Nguyệt của chúng ta.”

 

Thím hai cười nói: “Phải phải, hai bà cháu hợp sức bắt nạt chúng con.”

 

Trang Thư Tình sờ sờ tay Lê Sơ Huyền, dịu dàng cười nói: “Lấy cho mommy một ly nước chanh đi con.”

 

“Thím cả, thím hai uống gì ạ?”

 

“Giống nhau là được.”

 

Lê Sơ Huyền bưng đến ba ly nước chanh và một ly Coca.

 

Trang Thư Tình phàn nàn: “Nửa đêm nửa hôm còn lấy Coca cho bà nội con, con bé hư này.”

 

“Bà nội thích uống mà mẹ.”

 

Bà yêu chiều vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Một năm bà nội cô kiểm tra sức khỏe hai lần, cơ thể không có bệnh tật gì, người nhà về cơ bản không hạn chế ăn uống của bà.

 

Có lẽ người già rồi sẽ trở lại như trẻ con, dạo này bà lại rất thích đồ ăn vặt.

 

Triết lý giáo dục của nhà họ Lê chủ yếu là – vui vẻ là được. Vì vậy, đối với người già cũng như thế.

 

“Tụi trẻ các con tự chơi đi, đừng làm phiền chúng ta chơi mạt chược.”

 

Lê Sơ Huyền cười cười rồi đi ra, vừa hay điện thoại nhận được một tin nhắn.

 

Lục Sầm: Ở tiệc tối có vui không?

 

Lục Sầm: [Hình ảnh.jpg]

 

Cô nhấp vào hình ảnh, một bức ảnh chụp cảnh đêm của cảng Victoria. Góc ảnh có những ngón tay thon dài trắng nõn khẽ cầm một ly rượu vang đỏ. Ánh sáng phản chiếu trên cửa kính sát đất, soi bóng người đàn ông phía trước cửa sổ với nửa người dưới quấn khăn tắm, những giọt nước men theo cơ bụng chảy tuột vào trong khăn.

Bình Luận (0)
Comment