Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 15

Tiệc đón gió đãi toàn những món ăn đặc sản địa phương, nhiều dầu nhiều cay. Lê Sơ Huyền ăn không quen, chỉ tùy ý gắp vài miếng rồi buông đũa.

 

Điện thoại rung lên, Lê Sơ Huyền mở ra xem, là tin nhắn của Lục Sầm.

 

Lục Sầm: [Sao em lại đến Thùy Thành?】

 

Trước giờ họ không có thói quen báo cáo lịch trình cho nhau, gặp được ở một thị trấn nhỏ thế này đúng là ngoài dự kiến.

 

Lê Sơ Huyền: [Khảo sát dự án. Không phải Lục tổng cũng vậy sao?】

 

Vừa là dò hỏi, cũng vừa là chắc chắn.

 

Tập đoàn Lục thị và tập đoàn Lê thị có quá nhiều nghiệp vụ tương đồng, nhưng vào đúng thời điểm này lại gặp nhau ở cùng một nơi thì quá trùng hợp. Cô đã bắt đầu nghi ngờ liệu trong tập đoàn có phải đã có nội gián hay không.

 

【Lục Sầm: Em ăn không quen đồ ăn ở đây đâu, ra đây đi, tôi đưa em vào thành phố ăn.】

 

Thực ra có đôi khi, Lục Sầm đúng là một người bạn đồng hành rất chất lượng, rất nhiều thói quen sinh hoạt của cô anh đều nắm rõ như lòng bàn tay.

 

Biết khẩu vị của cô, món ăn nào cô gắp thêm vài đũa, sau này tần suất xuất hiện của món đó sẽ tăng lên.

 

Cô cất điện thoại đi, nói với người phụ trách cứ trực tiếp đưa hành lý của cô đến nơi ở đã đặt trước, cô có việc phải ra ngoài một chuyến.

 

Người phụ trách sốt ruột, vội vàng đứng dậy: “Lê tổng có việc ạ? Tôi đưa Lê tổng đi.”

 

“Không cần,” cô cầm túi xách đứng lên, nói với mọi người: “Mọi người cứ từ từ ăn, tôi có việc đi trước.”

 

Trên khoảng đất trống trước cửa quán ăn, một chiếc G-Wagon biển số vàng đậu ở đó, nổi bật như hạc giữa bầy gà.

 

Lê Sơ Huyền đi tới kéo cửa ghế phụ lái, người đàn ông trên ghế lái nghiêng đầu nhìn qua.

 

Anh mặc áo gió màu đen, mái tóc bồng bềnh, không còn vẻ chỉn chu cài cúc áo sơ mi đến tận cúc trên cùng như thường ngày, mà có thêm chút tùy ý và tự tại.

 

Chiếc túi da hiếm được tiện tay ném vào hộc đựng đồ, Lê Sơ Huyền kéo dây an toàn, nhướng mày liếc Lục Sầm một cái: “Lục tổng theo dõi tôi à?”

 

Lục Sầm thu hồi ánh mắt, vào số, lái xe ra khỏi bãi đỗ.

 

“Xem ra hôm nay Lê tổng mới hạ cánh xuống Thùy Thành, hình như là Lê tổng theo dõi tôi mới phải”

 

Chiếc G-Wagon lái ra khỏi cổ thành Dương Lăng. Từ kính chiếu hậu Lê Sơ Huyền liếc nhìn tấm biển hiệu cổ kính trên cổng thành, cười cười: “Anh muốn khai thác du lịch à?”

 

“Lê tổng cũng để mắt đến rồi sao?”

 

“Anh đoán xem?”

 

“Nếu Lê tổng thật sự để mắt đến, vậy ngày mai chỉ có thể cùng tôi trở về Cảng Thành thôi.”

 

Ngụ ý là, Lê tổng, em đã bỏ lỡ rồi.

 

“Anh ký xong hợp đồng rồi à?”

 

Lục Sầm chỉ cười không nói, đánh lái lên cao tốc.

 

“Nếu mọi chuyện đã định, có thể nói cho tôi biết về dự án của anh không?”

 

“Sao vậy? Lê tổng cũng có hứng thú à?” Anh hơi cong khóe môi, “Định đầu tư cho tôi sao?”

 

“Cũng được.” Cô chỉ trả lời nửa câu đầu.

 

Thùy Thành nhiều núi, gần như không có đồng bằng. Đường cao tốc uốn lượn xuyên núi, lúc lên lúc xuống. Trên đường không có nhiều xe nhưng đều đi rất chậm.

 

Lục Sầm vẫn luôn giữ đúng tốc độ giới hạn, gặp xe nào liền chuyển làn vượt qua.

 

Lê Sơ Huyền đưa tay vịn vào tay nắm phía trước ghế phụ: “Xem như trao đổi, tôi cũng có thể đưa Lục tổng lên núi một chuyến để xem dự án của tôi.”

 

Ánh mắt liếc thấy ngón tay trắng nõn của cô đang nắm lấy tay vịn, ánh mắt Lục Sầm tối lại: “Lê tổng muốn đưa tôi đi xem dự án hay là muốn một tài xế?”

 

“Không thể kiêm cả hai sao?”

 

“Có thể.”

 

Lục Sầm đúng là một tài xế có thể lái xe đường núi rất giỏi.

 

Trước đây khi anh còn học ở Philadelphia, kỳ nghỉ thường xuyên cùng bạn bè đi việt dã trong rừng, chuyện này cô biết.

 

Một công tử bột nhẹ nhàng lại mê các môn thể thao mạo hiểm, ngoại hình và sở thích tràn đầy cảm giác đối lập.

 

Thành phố náo nhiệt, các cửa hàng ăn uống, mỹ thực rực rỡ muôn màu. Lục Sầm chọn một quán lẩu, đỗ xe vào một chỗ ven đường.

 

Lúc anh xuống xe, vừa hay nghe thấy hai cô gái đi ngang qua nói một câu: “Woa, xe này ngầu quá.”

 

Đóng cửa xe lại, các cô gái nói tiếp câu thứ hai: “Woa, chủ xe cũng ngầu quá.”

 

Lục Sầm vòng qua đầu xe, một cô gái nói: “Cậu lên xin WeChat đi.”

 

Anh kéo cửa xe, cô gái kia đáp: “Tớ không dám, cậu đi đi.”

 

Lê Sơ Huyền xuống xe, hai người không chút do dự xoay người bỏ đi, còn để lại một câu: “Thôi bỏ đi, có bạn gái rồi kìa.”

 

Lê Sơ Huyền nhướng mày, ánh mắt hỏi Lục Sầm hai người đó làm gì vậy?

 

Lục Sầm khóa xe, kéo tay cô: “Đến xin WeChat.”

 

“Lục tổng sẽ cho sao?”

 

“Tôi không có WeChat.” Anh dùng WhatsApp.

 

Họ đến quán lẩu này là theo lời giới thiệu của một đối tác làm ăn. Dù đã 8 giờ tối, quán vẫn đông nghịt khách, ai nấy đều đang ăn uống với khí thế ngất trời.

 

Nhân viên phục vụ thông báo rằng phòng riêng phải chờ một lát. Lê Sơ Huyền liền nói không sao, ngồi ở sảnh chung cũng được, dù sao đi ăn lẩu cũng không cần quá câu nệ.

 

Lục Sầm lấy ra một túi khăn giấy ướt đã chuẩn bị sẵn, Lê Sơ Huyền nhận lấy rồi bắt đầu tỉ mẩn lau dọn khắp bàn ghế.

 

Người phục vụ mỉm cười nhìn cặp đôi có khí chất siêu phàm trước mắt. Trai xinh gái đẹp, ăn mặc thời thượng, chỉ có điều, cô gái dường như hơi kỹ tính, đang chê chiếc bàn của quán lau không được sạch sẽ cho lắm.

 

Lục Sầm gọi một nồi lẩu uyên ương. Phục vụ nói hãy thử nước lẩu canh chua của quán họ, rất chính tông và ngon.

 

Lục Sầm nói muốn một nồi lẩu gà tùng nhung. Nụ cười của người phục vụ đông cứng trên khóe miệng.

 

“Phần nửa còn lại, tôi muốn nước lẩu xương hầm.”

 

Người phục vụ suýt chút nữa không thở nổi, bà quyết định cố gắng thêm một chút: “Nếu không thích canh chua thì nước lẩu cay tê của quán tôi cũng không tệ đâu.”

 

Lục Sầm: “Cứ như vậy đi.”

 

Trong lúc nói chuyện, anh đã nhanh chóng chọn mấy món ăn theo sở thích của Lê Sơ Huyền, mặn chay phối hợp.

 

Người phục vụ nhận lấy thực đơn hỏi uống gì?

 

Lê Sơ Huyền tùy ý nói: “Nước chanh.”

 

“Không có nước chanh đâu ạ, bên tôi có nước ép trái cây tươi.”

 

“Nước lọc.”

 

Gọi món xong, khăn giấy ướt đã lau hết nửa túi.

 

“Trong lúc chờ đồ ăn lên, dành thời gian cho anh nói một chút về dự án của anh đấy.” Cô đầu cũng không ngẩng.

 

Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, trong nháy mắt chuyển sang bộ dạng của một người đang tìm nhà đầu tư cho dự án của mình: “Được thôi, xin Lê tổng cho tôi mười phút.”

 

Lê Sơ Huyền ngẩng đầu, híp mắt nhìn anh.

 

Lục Sầm không cam lòng yếu thế mà nhìn lại.

 

“Anh còn chín phút.”

 

“Lê tổng đang tạo áp lực cho tôi sao?”

 

Nụ cười của Lê Sơ Huyền càng rạng rỡ hơn.

 

“Fine,” anh thả lỏng người dựa vào ghế, “Có một công ty game tìm tôi hợp tác, muốn làm một phiên bản thực tế cho trò chơi của họ, biến toàn bộ cổ thành thành một khu vực game.”

 

“Cổ thành sẽ được quy hoạch và cải tạo lại, mời các cư dân gốc làm NPC. Sẽ có thêm vào các buổi biểu diễn văn hóa phi vật thể.” Lê Sơ Huyền gật đầu, nghe có vẻ đúng là không tệ.

 

Nếu đã ký hợp đồng thì có nghĩa là các phương diện đánh giá đã được thông qua.

 

Hơn nữa, ga tàu cao tốc mới cách cổ thành 25 km về phía nam chuẩn bị khởi công, vấn đề xa sân bay và ga tàu cũng được giải quyết.

 

“Cho nên,” Lục Sầm nhìn cô cười cười, “Lê tổng đầu tư chứ?”

 

“Đồ ăn lên rồi.” Giọng nói oang oang của người phục vụ mang nồi lẩu lên đã cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Các món ăn đã gọi lần lượt được đặt lên giá đồ ăn bên cạnh. “Đã lên đủ ạ.”

 

Người phục vụ vội vã rời đi.

 

Nước lẩu sôi ùng ục, Lê Sơ Huyền gắp một miếng rau từ từ nhúng: “Anh vẫn chưa tìm được nhà đầu tư à?”

 

“Các nơi đã sàng lọc một lần thì không quá thích hợp, nếu Lê tổng có hứng thú…” Lục Sầm nói đến đó thì dừng lại.

 

Đúng là Lê Sơ Huyền có hứng thú, cổ thành cách ngôi làng không quá xa, nếu có thể hợp nhất dự án…

Nhưng mà, nếu muốn tập đoàn Lê thị và Lục thị hợp tác, cô còn phải thuyết phục các thành viên trong hội đồng quản trị. Mà các giám đốc của tập đoàn Lê thị, đa số đều họ Lê, đau đầu thật.

 

Lục Sầm nhúng một lát thịt bò đặt vào bát cô. Lê Sơ Huyền chấm vào nước sốt rồi cho vào miệng cắn một miếng, ngừng lại một chút.

 

Lục Sầm: “Không ăn được à?”

 

“Cũng được.” Ăn ra được là thịt bò tươi, chỉ là hàm lượng mỡ không cao. “Nhúng thêm một miếng nữa đi.”

 

Sáng hôm sau, Thùy Thành hạ nhiệt độ, lạnh hơn hôm qua không ít.

 

Một buổi sáng sớm đầu đông, trời đầy mây, sương giăng khắp lối. Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt.

 

Trước cổng cổ thành, bên cạnh chiếc G-Wagon màu đen, một người đàn ông mặc áo khoác gió đang dựa vào cửa xe, dáng đứng thẳng tắp. Phía sau anh là những ngọn núi xanh thẳm ẩn hiện trong mây, sương mù lượn lờ lưng chừng núi, tựa như một bức tranh thủy mặc vừa được mở ra.

 

Khoảnh khắc này, khung cảnh này, xứng đáng được lưu lại bằng một tấm ảnh.

 

Nghĩ vậy, Lê Sơ Huyền liền làm vậy. Cô lấy điện thoại ra, hướng ống kính về phía người đàn ông rồi khẽ bấm một tấm. Ngay khi tiếng màn trập vừa vang lên, người đàn ông cũng ngước mắt nhìn về phía cô.

 

Trong phút chốc, cô đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong cuộc bình chọn “nóc nhà cấm dục” ấy. Ánh mắt anh, giống như một tia nắng xé tan màn sương mù, chiếu thẳng vào trái tim cô.

 

Cô bình tĩnh cất điện thoại đi dưới ánh mắt tìm tòi của Lục Sầm.

 

“Lê tổng chụp lén tôi sao?”

 

Người đàn ông dựa vào cửa ghế phụ, cô không có cách nào lên xe, đành phải đứng trả lời: “Không phải chụp lén.”

 

“Hửm?”

 

“Chụp một cách quang minh chính đại.” Cô gật đầu, vẫn là chụp ngay trước mặt đương sự mới quang minh chính đại.

 

Lục Sầm không đáp lời, ánh mắt anh dừng trên đôi môi đỏ tươi của cô, Lê Sơ Huyền nhìn lại.

 

Cô biết anh đang nghĩ gì, càng không tiến lên cho anh một nụ hôn chào buổi sáng.

 

Hồi lâu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, anh nghiêng người tránh ra, mở cửa xe cho cô.

 

Ngôi làng ở trên một ngọn núi không xa cổ thành. Từ cổ thành lái xe đến ngôi làng lưng chừng núi mất khoảng 40 phút, đi lên ngôi làng trên đỉnh núi thì không có quốc lộ, chỉ có đường núi, leo bộ khoảng một tiếng rưỡi.

 

Con đường quốc lộ bằng xi măng bao quanh núi cũng không rộng lắm, chỉ có một làn xe. Cách một cây số lại có một đoạn đường tránh. Đường còn gập ghềnh lồi lõm cũng không ai tu sửa.

 

“Nhóm dự án không cùng em lên núi à?”

 

Lê Sơ Huyền: “Tôi đến muộn, họ đã ở trên núi năm ngày rồi, hôm nay họ chuẩn bị về Cảng Thành.”

 

“Cho nên, Lê tổng là khách du lịch?”

 

“Tiện thể thôi.” Thực ra nơi này cũng không có gì vui, cô cũng biết điều kiện trên núi, có lẽ là ở không quen, nên cô định đi về trong ngày, xem như là leo núi.

 

Có lẽ Lục Sầm có kinh nghiệm lái xe đường núi phong phú, họ đến ngôi làng lưng chừng núi chỉ mất 30 phút, còn sớm hơn dự tính.

 

Nói là làng, nhưng cũng chỉ là mười mấy hộ gia đình lác đác. Lê Sơ Huyền lướt qua tài liệu trên máy tính bảng: “Nghe nói thứ năm hàng tuần ở đây sẽ có chợ phiên, người dưới chân núi và người trong làng đều sẽ mang đồ ra đây bán.”

 

“Tôi chưa từng xem chợ phiên, không biết sẽ thế nào?”

 

Mà hôm nay là thứ tư, rất tốt, không kịp xem chợ phiên.

 

Họ không dừng lại ở ngôi làng, con đường lên núi tuy gập ghềnh lồi lõm nhưng cũng khá rộng rãi.

 

Dù sao cũng là lái xe việt dã, Lục Sầm định lái lên thêm một chút nữa, tìm một chỗ cao để đỗ xe rồi đi bộ lên.

 

Lê Sơ Huyền dùng bút viết vẽ trên máy tính bảng: “Hình như ngôi làng vừa rồi cũng không nhiều người lắm, nếu quy hoạch lại con đường thì xem xét không đi qua bên đó nữa.”

 

Đột nhiên xe vào một con dốc cua gấp, chiếc máy tính bảng trong tay cô suýt chút nữa bay ra ngoài.

 

Lục Sầm: “Ngồi cho vững.”

 

Cô cất máy tính bảng, vịn vào tay nắm phía trước.

 

“Anh chắc là anh có kinh nghiệm lái xe chứ?” Lê Sơ Huyền không yên tâm hỏi.

 

“Sao vậy? Sợ chết cùng tôi à?”

 

Lê Sơ Huyền nghiêm túc gật đầu: “Có chút.”

 

Lục Sầm lạnh lùng cười: “Lê tổng yên tâm đi, con đường này so với những cung đường tôi đã đi trước đây, chẳng là gì cả.”

 

Anh lại thêm một câu để ổn định tinh thần cô: “Chiếc xe này cũng đã được độ lại, xuyên qua núi tuyết cũng không thành vấn đề.”

 

“Chủ yếu là sợ anh ba năm không lái, tay nghề bị lụt đi thôi.” Sau khi anh trở về Cảng Thành làm tổng tài của Lục thị, không phải đi công tác thì cũng là họp hành, nhiều nhất là đến câu lạc bộ du thuyền Bán Đảo lái xe thể thao chạy vài vòng.

 

“Em có biết kiểu của em gọi là gì không?” Anh cười lạnh, “Sợ chết lại còn phản động.”

 

Rõ ràng là cô đề xuất để anh làm tài xế, kết quả lại tự mình sợ hãi.

 

Giữa người với người còn có chút tín nhiệm nào không?

 

Chiếc G-Wagon lên đến một chỗ cao thì không thể đi lên được nữa, phía trước chỉ có một con đường nhỏ quanh co, cuối con đường là mấy bậc thềm đá.

 

Lục Sầm đỗ xe tại chỗ.

 

Anh từ cốp sau lấy ra một chai nước và một hộp trái cây, vặn nắp chai, mở cửa ghế phụ lái đưa cho Lê Sơ Huyền.

 

Phía trước là một thung lũng, mây mù chưa tan, sương giăng mờ mịt.

 

Cô dùng xiên trái cây ăn dưa lưới, vừa ăn vừa nói: “Thực ra vị trí này, có thể làm cáp treo.”

 

Lê Sơ Huyền chỉ vào thung lũng: “Từ đây đi thẳng lên, không cần đi đường núi quanh co, thời gian sẽ nhanh hơn không ít.”

 

Lục Sầm nhìn vào bản vẽ trên máy tính bảng của cô, làm một ký hiệu: “Đến lúc đó sẽ cho người thăm dò địa chất.”

 

Làm xong ghi chú, cô khóa màn hình máy tính bảng rồi nhét vào ba lô leo núi.

 

“Có khăn giấy không?” Nước dưa lưới có chút dính, cô tiện tay mở hộc đựng đồ ra, khăn giấy chưa thấy đâu, ba hộp bao cao su chưa mở đã đập vào mắt.

 

Là thương hiệu mà anh vẫn thường dùng, vị hoa nhài.

 

“Không phải chứ, anh…”

 

Lê Sơ Huyền kinh ngạc nhìn anh.

 

Lục Sầm hơi cong môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại. Bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, ấn tay cô xuống rồi thong thả ung dung đóng hộc đựng đồ lại.

 

“Có vẻ Lê tổng không được lịch sự cho lắm nhỉ?” Đôi mắt anh giống như những mạch nước ngầm đang cuộn trào, nguy hiểm, áp bức. “Sao có thể tùy tiện động vào đồ của người khác chứ?”

 

Một tay khác chống lên lưng ghế, anh cong môi cười nhẹ, cúi người ghé sát tai cô, nhẹ giọng nói: “Không nhiều đâu, mới có chín cái, chưa chắc đã dùng hết.”

 

Hơi thở ấm áp dừng trên vành tai cô, thân hình cô đang kề sát lưng ghế khẽ run lên.

 

Bàn tay đang phủ trên mu bàn tay cô dùng sức ấn một cái: “Hơn nữa nơi này lại là rừng núi hoang vắng.”

 

“Rừng núi hoang vắng thì sao?”

 

Lòng bàn tay anh vê nhẹ d** tai cô, giọng điệu không rõ ràng: “Không ai nhìn thấy, cũng không ai nghe thấy.”

Bình Luận (0)
Comment