Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 16

Anh ngồi thẳng dậy, thu lại bàn tay đang đùa nghịch với d** tai cô, cảm giác áp bức tan biến.

 

Khóe môi Lục Sầm hơi cong lên, anh bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Ăn xong rồi à?”

 

“Chưa.” Lê Sơ Huyền chỉ sợ anh nói thêm một câu.

 

——Nếu em ăn xong rồi thì đến lượt tôi ăn.

 

“Cứ từ từ ăn,” anh nói, “Bổ sung đủ đường rồi chúng ta xuất phát.”

 

Lê Sơ Huyền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Bề ngoài Lục Sầm không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại nghĩ, hơi thở này của em cũng thả lỏng quá sớm rồi.

 

Anh nhét tất cả những vật dụng cần thiết cho việc leo núi vào ba lô.

 

Nhấc cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, dự tính trưa nay có thể leo đến ngôi làng, nghỉ ngơi một chút rồi đi dạo, trước khi trời tối sẽ xuống núi.

 

Con đường nhỏ lên núi, bên trái là những cây đại thụ bị dây leo chằng chịt quấn quanh, bên phải là vách núi. Gió nổi lên, sương mù tan đi không ít, những ngọn núi xanh tươi xa xa điểm xuyết sắc vàng, hẻm núi xanh um tươi tốt.

 

Con đường nhỏ uốn lượn, có đoạn có bậc thềm đá, có đoạn không, tổng thể vẫn ổn.

 

Tuy Lê Sơ Huyền không yêu vận động như Lục Sầm, nhưng thể chất trước giờ của cô cũng không tệ, cô không cảm thấy mệt.

 

Dọc đường đi, hai người vẫn bàn chuyện dự án.

 

“Đến lúc đó, bên cổ thành sẽ xây một trung tâm du khách, xe tham quan sẽ đưa du khách lên làng, cũng có thể chọn đi cáp treo lên núi. Chỗ đỗ xe trên cao kia cũng sẽ làm một trung tâm du khách để trung chuyển, con đường này sẽ được trải lại, xây thành bậc thềm đá.” Đây là quy hoạch ban đầu.

 

“Ừm,” Lục Sầm vặn một chai nước đưa cho cô, “Đã có bản đồ quy hoạch của ngôi làng chưa?”

 

“Nhóm dự án đã dùng máy bay không người lái để khảo sát, đã có một bản đồ quy hoạch sơ bộ rồi.”

 

Đầu mùa đông thích hợp để leo núi, trời cao khí trong, nhưng đầu mùa đông ở Thùy Thành rất lạnh, càng leo lên cao nhiệt độ càng thấp.

 

Hồi đại học Lê Sơ Huyền có chọn học môn thực vật học, dọc đường đi cô giảng giải cho Lục Sầm về các loài thực vật, trong đó không thiếu những loài quý hiếm.

 

Lục Sầm vặn một chai nước khoáng, chân dài chống lên bậc thang, ngửa đầu uống nước: “Lê tổng, em còn có thể mời mấy hướng dẫn viên du lịch đi dọc đường giảng giải cho du khách.”

 

“Tôi cảm thấy người thích thực vật học không nhiều lắm.”

 

“Cũng phải.” Lục Sầm đồng tình.

 

Anh uống nước nửa ngày trời, cô cũng không nói muốn uống một ngụm. Lục Sầm cúi mắt nhìn đôi môi có chút khô ráp của cô bị gió bắc thổi, “Uống không?”

 

“Không khát.” Cô lắc đầu, vẫn còn chuyên chú nhìn một tảng rêu trên kẽ bậc thang.

 

“Nhưng môi em có chút khô.”

 

“Khô?” Lê Sơ Huyền vội vàng lấy điện thoại ra, mở camera lên soi soi, đúng là khô thật.

 

Cô lấy túi xách của mình từ trong ba lô của Lục Sầm, từ bên trong lấy ra một thỏi tinh chất dưỡng môi, nhờ Lục Sầm cầm giúp điện thoại.

 

“Đúng rồi, góc độ đó.” Cô vừa nhìn camera vừa thoa son.

 

Đôi môi đỏ trở nên căng mọng, đầy đặn, giống như thạch trái cây.

 

Lục Sầm như không có chuyện gì mà nhìn. Lê Sơ Huyền nhận ra ánh mắt của anh, cô ngẩng đầu: “Ánh mắt của anh có ý gì vậy?”

 

Anh nhàn nhạt cười.

 

Lê Sơ Huyền thấp giọng cảnh cáo anh: “Tuy ở đây không có ai, nhưng là ban ngày ban mặt, tâm tư anh đừng có xấu xa.”

 

“Tôi chỉ cảm thấy, Lê tổng ở ngoài trời hoang dã mà vẫn có thể tinh tế như vậy, không hổ là Lê tổng.”

 

Lê Sơ Huyền: …

 

“Lê tổng không cần phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó.”

 

Lê Sơ Huyền: …

 

Đúng là kẻ ác đi ba hoa trước.

 

Lê Sơ Huyền hừ lạnh, tiếp tục tiến về phía trước.

 

“Anh thật sự định để  tôi
 đầu tư dự án của anh à?”

 

Thực lòng mà nói, tập đoàn Lục Thị và tập đoàn Lê Thị từ trước đến nay chưa từng hợp tác trong bất kỳ một dự án lớn nào. Mối bất hòa từ thế hệ trước đã quá sâu đậm, đến mức họ có thể bắt tay với bất kỳ ai để kiếm tiền, nhưng tuyệt đối không thể để đối phương kiếm được.

 

Thời còn tại vị, chủ tịch Lê và Lục Bách Thương đã không ít lần ngáng chân nhau trên thương trường.

 

Nếu không phải vì Lục Bách Thương đột ngột lâm bệnh, có lẽ Lê Sơ Huyền cũng đã không nhanh như vậy ngồi lên vị trí này. Nguyên nhân chủ yếu là vì chủ tịch Lê cảm thấy, với tuổi tác và kinh nghiệm của mình, việc đi bắt nạt một người trẻ tuổi như Lục Sầm thật chẳng có gì thú vị.

 

Thế nhưng, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, thế lực phát triển của tập đoàn Lục Thị đã khiến ông Lê Mãnh phải thừa nhận rằng, mình đã xem thường vị thiếu chủ mới này.

 

“Tôi trông giống người thích đùa lắm sao?” Lục Sầm nhàn nhạt cười.

 

“Tôi sợ nhà anh sẽ nổ tung mất.” Lê Sơ Huyền nghĩ rất chu toàn.

 

Lục Sầm: “Cho nên Lê tổng định tìm một phương án từ chỗ tôi à?” Dù sao thì họ cũng đang gặp phải tình trạng tương tự.

 

Lê Sơ Huyền: “Tôi lo anh không thuyết phục được người nhà anh, dẫn đến dự án của chúng ta chết yểu.”

 

Đừng có ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của cô!

 

“Vậy Lê tổng định làm thế nào?” Lục Sầm khiêm tốn thỉnh giáo.

 

“Đăng ký một công ty ở nước ngoài.”

 

“Thực ra dự án này là do tôi đầu tư cá nhân.” Không liên quan đến tập đoàn Lục thị.

 

Lê Sơ Huyền: “Vậy thì anh cũng đăng ký một công ty ở nước ngoài đi.”

 

Họ đã đạt được sự đồng thuận.

 

Vì họ đã lái xe lên được một đoạn, nên quãng đường leo núi một tiếng rưỡi đã được rút ngắn đi một nửa.

 

Đến ngôi làng đúng vào giữa trưa.

 

Ngôi làng này có từ thời nhà Tống và đã có lịch sử một ngàn năm. Vì vị trí địa lý hẻo lánh nên đã nhiều lần tránh được chiến loạn.

 

Những ngôi nhà đặc trưng được xây bằng gỗ, tầng tầng lớp lớp,dựa vào núi mà xây.

 

Trong làng có một con đường bậc thang uốn lượn đi lên, xoay người nhìn lại, xa xa là những dãy núi trập trùng.

 

Ánh nắng xuyên qua tầng mây, mây mù tan hết.

 

Có lẽ là giờ ăn trưa và nghỉ trưa, trên con đường chính của làng rất ít người qua lại, thỉnh thoảng có vài người dân địa phương mặc trang phục đặc sắc đi qua. Nơi này hẻo lánh, nhưng quanh năm suốt tháng cũng có du khách, người dân trong làng cũng đã quen.

 

Họ còn nhiệt tình dùng phương ngữ chào hỏi hai người.

 

Nhưng mà nghe không hiểu.

 

Hai người ngồi bệt trên bậc thang đá.

 

Từ trong ba lô Lục Sầm lấy ra bánh mì và nước. Du khách trong làng không nhiều, không có nhà hàng quán ăn, nhưng có thể đến các nhà nghỉ trong làng nhờ chủ nhà xào vài món ăn gia đình.

 

Nhưng khẩu vị đồ ăn ở đây, Lê Sơ Huyền ăn không quen.

 

Cho nên Lục Sầm cũng không định dùng bữa ở đây.

 

“Phong cảnh đẹp thật, tôi không muốn về nữa.” Không giống sự phồn hoa của Cảng Thành, nơi đây tràn ngập vẻ nguyên sơ thuần túy. Nhịp sống bỗng nhiên chậm lại, không cần phải nghĩ ngày mai phải tham gia bao nhiêu cuộc họp, gặp bao nhiêu nhà đầu tư, tìm mọi cách để nghiêng lợi thế về phía mình.

 

Lục Sầm biết cô đang nghĩ gì, không chút do dự mà đả kích cô: “Nhưng ở đây em phải dậy sớm hái nhựa đào, mùa đào chín còn phải hái đào xuống núi bán đấy.”

 

“Anh đừng nói nữa.” Đúng vậy, phía sau làng có một rừng đào. Mùa xuân hoa đào nở rộ sẽ có du khách đến chụp ảnh check-in, mùa đào chín người dân trong làng sẽ hái đi bán, đó cũng là nguồn thu nhập chính của làng.

 

Lục Sầm đổi chủ đề: “Trên núi tia cực tím mạnh lắm.”

 

Khuôn mặt được cô chăm sóc kỹ lưỡng sẽ xuất hiện tàn nhang và đôi má hồng cao nguyên như mọi cô gái vùng núi này.

 

Đối với một người phụ nữ leo núi còn phải thoa tinh chất dưỡng môi, những lời này quá chí mạng.

 

Lê Sơ Huyền cạn lời, cô cắn bánh mì nhìn anh, hận anh không hiểu phong tình.

 

“Cho nên Lê tổng vẫn nên về Cảng Thành kiếm tiền cho tốt, nộp thuế nhiều vào.”

 

———–

 

Hai người tùy ý lấp đầy bụng rồi tiếp tục đi dạo.

 

Phía sau làng là một rừng đào lớn. Mùa này không có hoa đào cũng không có quả đào, chỉ có vài người dân trong làng đang gùi sọt hái nhựa đào.

 

Đã có thể tưởng tượng được, mùa xuân hoa đào nở, cả một sườn núi hồng rực sẽ đẹp đến nhường nào.

 

Mùa hè đào chín còn có thể hái xuống bán cho du khách.

 

Xuyên qua rừng đào, đi xuống bên cạnh vách đá là một hẻm núi, dưới hẻm núi có một con sông uốn lượn chảy qua.

 

“Vị trí này,” Lê Sơ Huyền ra hiệu, “Tôi định xây một đài quan sát.”

 

Lục Sầm cúi mắt liếc nhìn bản đồ quy hoạch trên máy tính bảng của cô, anh nhận lấy cây bút, vẽ một đường dọc theo mép vách đá bao quanh toàn bộ rừng đào: “Chỗ này làm một con đường ván gỗ.”

 

“Có khó khăn đấy.” Không phải toàn bộ đất bên cạnh rừng cây đều thích hợp để xây đường ván gỗ.

 

Anh nhét cây bút trở lại tay cô: “Chuyện tiền bạc thôi.”

 

Khó khăn lớn thì tiền lại càng nhiều.

 

Lê Sơ Huyền nhướng mày: “Cho nên Lục tổng tìm được nhà đầu tư rồi mới mạnh miệng như vậy à?”

 

“Đâu dễ mà tìm được một Lê tổng giàu có thế này.”

 

“Anh có cảm thấy càng ngày càng lạnh không?” Cô đổi chủ đề.

Không biết từ lúc nào, vài tia nắng đã trốn vào trong tầng mây, trời càng ngày càng âm u, gió nổi lên.

 

Lúc Lục Sầm lấy điện thoại ra định xem thời tiết thì lại phát hiện không có tín hiệu, điện thoại cũng không có mạng.

 

Anh nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều nên trời cũng sắp tối rồi. Mùa đông mặt trời lặn sớm, huống chi hôm nay trời lại nhiều mây thế này.

 

“Về làng trước đi.” Anh cất điện thoại.

 

Trên đường trở về, còn có những ông bà gùi sọt về làng đi cùng. Họ rất nhiệt tình, lớn tiếng nói gì đó với hai người.

 

Lê Sơ Huyền nghe rất vất vả, cô vẫn là không hiểu họ đang nói gì.

 

Trở lại làng, người bà đi cùng trong rừng đào là chủ một nhà nghỉ.

 

“Hay là đi ăn một bữa cơm đi?” Đi bộ cả ngày vừa mệt vừa đói, giữa trưa chỉ ăn bánh mì, thời tiết lại lạnh, muốn ăn một món gì đó nóng hổi.

 

“Được.”

 

Nhà nghỉ là một tiểu viện tự cải tạo, có lẽ là con cái lớn không ở nhà, phòng trống trong nhà nên được làm thành nhà nghỉ.

 

Hai người ngồi xuống, Lục Sầm cố ý dặn bà chủ không cần cho ớt, bà liên tục gật đầu rồi vào bếp bận rộn.

 

Bà chủ không biết nói tiếng phổ thông, nhưng có thể nghe hiểu.

 

Lúc mang đồ ăn lên, bà lại nói với họ một tràng dài. Hai người vẫn không hiểu được thứ phương ngữ khó hiểu đó.

 

Bà chủ buồn bã ngồi sang một bên.

 

Lê Sơ Huyền gắp một đũa măng xào dầu, ăn xong mím môi nhìn Lục Sầm.

 

Lục Sầm có chút bất ngờ: “Cay à?”

 

“Cái nồi dính cay.” Cô nhỏ giọng nói.

 

Không có cho thêm ớt, nhưng cái nồi đã từng xào ớt nên vẫn còn vị cay, cũng ở mức có thể chấp nhận được. “Ngon.”

 

Lục Sầm vặn cho cô một chai nước.

 

Có lẽ là do đói, cô nghiêm túc vùi đầu ăn cơm.

 

Ăn được nửa bữa, con trai của bà chủ trở về, là một người đàn ông vừa đen vừa rắn chắc.

 

Bà chủ chạy đến trước mặt con trai nói một tràng dài.

 

Người đàn ông vạm vỡ nhìn về phía chiếc bàn duy nhất ở giữa sảnh lớn.

 

Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo đẩy bát của mình qua: “Không ăn thì gắp qua đây.”

 

Người phụ nữ bên cạnh anh gắp miếng thịt gà không ăn trong bát mình cho anh.

 

Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên không muốn đi qua nữa, sợ phá hỏng không khí, làm phiền người ta ăn cơm.

 

Mẹ anh ta đột nhiên đẩy anh ta một cái. Người đàn ông ở bàn kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự áp bức của kẻ bề trên.

 

Anh ta nở một nụ cười mà anh ta cho là hiền hòa, cứng đờ đi lên phía trước.

 

“Là thế này.”

 

Lục Sầm và Lê Sơ Huyền đồng thời buông đũa lắng nghe anh ta nói.

 

Tuy lúc anh ta nói có mang theo khẩu âm, nhưng họ vẫn nghe hiểu được.

 

“Mẹ tôi nói, thấy hai vị không mang hành lý, không giống như định ở lại làng qua đêm. Bà nói trong vòng một tiếng nữa sẽ có mưa, nếu hai vị muốn xuống núi thì phải đi sớm. À… tôi cũng không phải là thúc giục gì, chỉ là an toàn là trên hết.”

 

“Cảm ơn, chúng tôi ăn cơm xong sẽ xuống núi ngay.”

 

Thế hệ trước biết xem hướng gió và thời tiết, có đôi khi còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết.

 

Từ nhà nghỉ ra ngoài, trời đã tối hẳn.

 

Hai người đi xuống dưới.

 

“Muộn hơn thời gian dự tính xuống núi rồi.” Vốn định xuống núi trước khi trời tối, kết quả vì thời tiết không tốt lại còn ăn một bữa tối, nên lúc xuống cũng đã khá muộn.

 

“Không sao, tôi ăn no rồi sẽ đi nhanh hơn.” Lục Sầm mặt không biểu cảm mà an ủi.

 

“Cảm ơn anh nhé.”

 

“Không khách sáo, Lê tổng.”

 

Thời tiết vùng núi hay thay đổi đúng là ngoài dự kiến, trước khi họ đi lên xem dự báo thời tiết mấy ngày nay đều không có mưa.

 

Ra khỏi làng, quay đầu lại liếc một cái, trời tối các nhà đều đã lên đèn, những ánh đèn đan xen như những vì sao phủ kín ngọn núi xanh.

 

“Đến lúc cải tạo, thêm dải đèn trên mái hiên, nhất định sẽ rất đẹp.”

 

Đường núi tối đen, may mà họ có đèn pin leo núi. Mặc dù dự định xuống núi trước khi trời tối, nhưng Lục Sầm làm việc trước giờ luôn chu toàn, Anh đã sớm chuẩn bị phương án dự phòng .

 

Cây cối rậm rạp, con đường nhỏ quanh co sâu không thấy đáy, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn pin phía trước.

 

Gió lớn thổi làm cành cây lay động, giống như những bóng ma ẩn mình trong bóng tối.

 

Lục Sầm vẫn luôn nắm tay cô, hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng gió lạnh gào thét và tiếng bước chân trên con đường leo núi.

 

Giờ này khắc này, rất thích hợp để kể chuyện xưa.

 

Cho nên Lê Sơ Huyền hỏi Lục Sầm: “Lục tổng muốn nghe chuyện xưa không?”

 

Bàn tay đang nắm tay cô siết chặt lại: “Với sự hiểu biết của tôi về Lê tổng, Lê tổng định kể cho tôi nghe chuyện ma à?”

 

“Bingo,” khung cảnh này thật sự rất thích hợp để kể chuyện ma, rừng cây rậm rạp, không nhìn thấy con đường phía trước, nỗi sợ hãi chưa đến. “Anh không phải là người vô thần sao? Vậy thì anh không nên sợ mới đúng.”

 

Khuôn mặt trắng ngần mang vẻ khiêu khích, một bộ dạng anh không phải là sợ đấy chứ.

 

“Em nói đi.”

 

Lê Sơ Huyền nở một nụ cười: “Anh có nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta không? Cộp cộp cộp cộp, chỉ có bốn chân đang đi. Nếu đi một lúc, lại có thêm tiếng bước chân nữa, là của ai?”

 

“Dã thú à?”

 

“Hả?” Lê Sơ Huyền kinh ngạc nhìn anh. Cô không sợ ma quỷ, nhưng lại sợ dã thú. Tốc độ săn mồi kinh người, có thể một phát làm người ta gãy xương.

 

“Hôm qua tôi có lướt thấy một bài báo, tháng trước có gấu đen vào làng làm người khác bị thương, chính là ngôi làng mà chúng ta vừa đi qua.” Giọng Lục Sầm vẫn hờ hững, tựa như người đang đi trên con đường này không phải là anh.

 

Cô nép sát vào người anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng gì kỳ lạ không?”

 

Anh cúi mắt nhìn sự mềm mại đang dán vào cánh tay mình, cong môi: “Em đang nói đến tiếng gì?”

 

Đã nói là “kỳ lạ” rồi! Lê Sơ Huyền dùng ánh mắt đầu óc anh không dùng được nữa à nhìn anh.

 

“Không có.”

 

Cái nắm tay biến thành mười ngón tay đan chặt.

 

Dường như cô không tin lắm.

 

“Bài báo đó còn có phần tiếp theo, con gấu đen làm bị thương người đó đã bị bắn chết tại chỗ.”

 

“Nhưng gấu đen có gia đình mà.” Khó mà đảm bảo trên ngọn núi này không có con gấu đen nào khác. Lùi một vạn bước mà nói, không có gấu đen thì không có dã thú khác sao?

 

Lục Sầm cười, đồng tình: “Em nói đúng.”

 

Hai người nói chuyện phiếm không đâu vào đâu, đã đi được nửa đường. Đúng lúc này, cơn mưa đã được tiên đoán trước ào ào trút xuống.

 

Họ mặc áo khoác chống gió thông khí, đội mũ lên tiếp tục xuống núi, không sao cả.

 

“Chả trách lại lạnh như vậy, mưa tuyết.” Lê Sơ Huyền xòe tay phải ra, những bông tuyết giống như những viên đường trắng rơi vào lòng bàn tay.

 

“Thu tay lại.” Lục Sầm nhíu mày nói.

 

Lạnh như vậy mà còn đưa tay ra dính nước, lạnh càng thêm lạnh.

 

“Trời mưa cũng tốt, dã thú sẽ không ra ngoài chứ?”

 

Giờ khắc này, Lục Sầm đột nhiên hối hận vì đã dùng gấu đen để dọa cô. Anh thấp giọng nói: “Sẽ không.”

 

Giọng điệu là sự dịu dàng mà ngay cả anh cũng khó phát hiện.

 

Đi hết đoạn đường lát đá, phần còn lại là một con đường đất sỏi lởm chởm.

 

Đường xuống dốc vốn đã khó đi hơn lúc lên, nay lại thêm những viên sỏi nhỏ trơn trượt do nước mưa xối rửa, khiến mỗi bước đi càng thêm nguy hiểm.

 

Đúng là quá khó đi.

 

“Cẩn thận kẻo trượt ngã.” Đi chưa được mấy bước, điều Lê Sơ Huyền lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Cơn mưa xối xả làm mờ tầm nhìn, cô vô tình dẫm phải một cành cây tròn lăn lóc trên đường. Cả người cô mất thăng bằng, trượt dài về phía trước, lao thẳng xuống chân núi.

 

Biến cố xảy ra quá đột ngột, không kịp đề phòng. Lục Sầm vội dùng hết sức kéo cô lại, nhưng cũng chỉ hãm được phần nào đà lao xuống và suýt chút nữa đã bị cô kéo ngã theo.

 

Cô bước hụt, cả người ngã sõng soài. Tay phải theo bản năng chống mạnh xuống đất để hãm lại cú trượt. Trong khoảnh khắc, lòng bàn tay cô bị ma sát đến tóe máu, cắm đầy những viên sỏi đá li ti.

 

Quả nhiên, người ta không nên nói gở.

 

Lục Sầm vội ngồi xổm xuống, nắm lấy tay phải của cô: “Còn bị thương ở đâu nữa không?”

 

Lê Sơ Huyền bất ngờ nhìn về phía anh. Quen biết bao nhiêu năm nay, Lục Sầm mà cô từng thấy luôn là một người thong dong bình tĩnh, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự hoảng loạn trong lời nói của anh.

 

“Không sao,” cô vội vàng trấn an, “Chỉ có tay thôi.”

 

Mặc dù ngã chổng vó, mông cũng có chút đau, nhưng cô quá xấu hổ nên không nói ra được.

 

Lục Sầm từ ba lô leo núi lấy ra một chai nước khoáng, vặn ra rửa vết thương cho cô. Mãi cho đến khi sỏi đá trên lòng bàn tay được rửa sạch sẽ, anh mới lấy ra một chiếc khăn vuông trong túi để băng bó đơn giản.

 

“Trong xe có hộp cứu thương, lát nữa chúng ta sẽ xử lý lại.”

 

Chai nước khoáng rỗng được nhét trở lại ba lô, anh cởi ba lô ra: “Lên đi, tôi cõng em.”

 

“Không cần đâu, tôi chỉ bị thương ở tay thôi, những chỗ khác không bị thương, có thể đi được mà.” Hơn nữa cõng xuống núi còn khó hơn, lỡ như đến lượt anh bị trượt chân, hai người cùng nhau ngã thì làm sao? Cô còn phải lót ở dưới, rất đau.

 

“Lên đi,” anh ngồi xổm trước mặt cô, “Phía trước có một đoạn dốc hơn, tôi sợ em trượt xuống núi.” Bên lề đường có một con mương sâu, cỏ dại mọc um tùm không nhìn thấy độ sâu, nếu ngã xuống thì phiền phức.

 

Cô không giằng co với anh nữa, leo lên lưng anh.

 

Lục Sầm nhét đèn pin vào tay trái không bị thương của cô, tay phải đỡ cô, tay trái xách ba lô.

 

“Ôm cho chắc vào.”

 

Cô mím môi, vòng tay qua cổ anh.

 

Lục Sầm nói: “Cũng không cần chắc đến thế.” Anh còn cần thở.

 

Lê Sơ Huyền thở dài một hơi: “Bạn trai nhà người ta toàn bế kiểu công chúa cơ.”

 

Nói xong câu này cô liền hối hận, cũng may Lục Sầm đã không hỏi “nhà người ta” là nhà nào.

 

“Lực tay của tôi không đủ, không thể bế Lê tổng đi đường núi được.”

 

Lê Sơ Huyền được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy thì anh phải rèn luyện nhiều hơn.”

 

Lời nói khiêm tốn bị coi là thật, người đàn ông cười lạnh: “Rèn luyện nhiều hơn tôi sợ Lê tổng chịu không nổi.”

 

Lê Sơ Huyền: Vô vị!

 

Cô đặt cằm lên vai anh, nghiêm túc rọi đèn: “Trước đây anh có thường xuyên leo núi không?”

 

“Không thường xuyên.”

 

“Tôi cũng không thường xuyên.”

 

Lục Sầm: “Đã nhìn ra rồi.”

 

Lê Sơ Huyền: Vô vị!

 

Không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.

 

Ngược lại Lục Sầm lại hỏi cô: “Em định khi nào về Cảng Thành?”

 

Kế hoạch ban đầu của cô là đi du lịch vài ngày, thuận tiện làm khảo sát.

 

Thời gian của nhóm dự án và cô bị lệch nhau, hôm nay họ đã trở về rồi. Nhưng ở đây không có gì vui, cô ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, không bằng trở về.

 

“Anh thì sao?” Lê Sơ Huyền hỏi lại.

 

“Kế hoạch ban đầu là ngày mai về.”

 

“Được thôi, không cần sửa kế hoạch.” Hôm nay họ có thể xuống núi, không ảnh hưởng đến lịch trình ngày mai.

 

“Không kịp.”

 

Không đợi Lê Sơ Huyền hỏi tại sao không kịp, họ đã từ con đường nhỏ đi xuống, nhìn thấy chiếc G-Wagon đang đậu trên cao.

 

Lên xe, anh bật máy sưởi.

 

Lúc trượt ngã trên núi, trên người Lê Sơ Huyền dính đầy bùn đất, còn làm bẩn cả người Lục Sầm.

 

Cả hai người trông rất lôi thôi.

 

Chiếc G-Wagon đã được độ lại, hàng ghế sau đã được tháo bỏ hoàn toàn để làm thành khoang sau.

 

Anh ném ba lô leo núi qua đó, lấy ra một tấm chăn len màu trắng sữa chắc chắn: “c** q**n áo ra.”

 

Nhìn bàn tay được băng bó bằng chiếc khăn ướt sũng của cô, anh không lo cho mình mà lại giúp cô cởi áo khoác.

 

Lúc ngã xuống đất, quần áo bên trong cũng bị nước mưa thấm ướt, anh cởi luôn cả chúng.

 

“Này, này, này.”

 

Lê Sơ Huyền không kịp ngăn cản, ánh mắt Lục Sầm dừng trên người cô, ánh mắt tối lại.

 

Cô ôm chặt lấy chiếc chăn len đang khoác lên người cô.

 

Lê Sơ Huyền thúc giục Lục Sầm: “Anh c** q**n áo bẩn ra trước đi.”

 

Đừng làm bẩn chiếc chăn len mềm mại của cô.

 

Lục Sầm cởi áo khoác ra, lấy một chiếc áo len chui đầu màu xám đậm mặc vào.

 

Dùng khăn ướt lau sạch chiếc ghế dính bùn đất, dọn dẹp sạch sẽ.

 

Mưa càng lúc càng lớn, gió núi gào thét, thổi bay những hạt cát trên sườn núi, đập vào kính xe lốp bốp.

 

Mưa quá lớn.

 

Vừa xuống xe là sẽ ướt sũng.

 

Anh ngả lưng ghế ra, đi ra khoang sau lấy hộp cứu thương.

 

Lê Sơ Huyền ngồi xếp bằng, nhìn anh tìm đồ.

 

Khoang sau có hai hàng hộp đựng đồ, được phân loại theo thói quen sử dụng của Lục Sầm.

 

“Xe của anh độ lại thế này là không định chở người ta à?”

 

“Không phải đã để lại vị trí cho em rồi sao?” Đầu người đàn ông cũng không ngẩng, cầm hộp cứu thương còn thuận tiện lấy ra một chai nước đá từ tủ lạnh trên xe.

 

Nước đá và không khí ấm trong xe va chạm, lập tức ngưng tụ thành một lớp hơi nước.

 

“Lạnh như vậy mà còn uống nước đá sao?”

 

Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm lấy chai nước, ngồi trở lại: “Em sẽ không muốn biết nguyên nhân đâu.”

 

Lê Sơ Huyền: …

 

Anh nói như vậy, cô còn có thể không đoán ra nguyên nhân sao?

 

“Tay.”

 

Cô đưa tay phải ra. Lục Sầm cởi bỏ chiếc khăn ướt sũng dính máu ném vào thùng rác.

 

Chiếc khăn lụa đã bị anh dùng thành đồ dùng một lần.

 

Máu thịt lòng bàn tay bầm dập, Lê Sơ Huyền thở dài.

 

“Đau à?” Người đàn ông nhướng mày, anh thầm nghĩ nước sát trùng còn chưa đổ vào.

 

Lê Sơ Huyền lắc đầu: “Cú ngã này ảnh hưởng đến việc tôi ký hợp đồng cả trăm triệu đó.”

 

Lục Sầm cong khóe môi, đổ nước sát trùng trong tay vào lòng bàn tay cô.

 

Cả người cô run lên, cắn chặt môi, đôi môi đỏ tươi bị cô cắn ra một vệt trắng không còn chút máu.

 

Lục Sầm ngẩng đầu: “Đau thì cắn tôi, đừng cắn chính mình.”

 

“Không sao, anh nhanh lên.”

 

Chiếc tăm bông nhẹ nhàng gạt đi những hạt cát nhỏ li ti trong lòng bàn tay, cơn đau rát âm ỉ kéo dài. Ngoài xe, mưa gió vẫn xối xả, nhưng mọi âm thanh dường như lùi lại phía xa.

 

Cô ngắm nhìn người đàn ông đang cúi đầu, chăm chú rửa vết thương cho mình. Anh có hàng mi dài và rậm, gò má góc cạnh sắc bén.

 

“Lục Sầm.” Cô nghiêng đầu, khẽ gọi tên anh.

 

Khoảnh khắc người đàn ông ngẩng lên, thân hình ấm áp của cô đang quỳ trên ghế đã áp sát lại. Đôi môi đỏ diễm lệ của cô tìm đến môi anh, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới, tay trái bám chặt vào vai anh, môi lưỡi quấn quýt, từng chút một xâm chiếm.

 

Ánh mắt anh ban đầu còn tỉnh táo, nhưng rồi dần trở nên sâu thẳm, tựa như một xoáy nước giữa đêm đen.

 

Rõ ràng cô là người chủ động, nhưng anh lại toát ra khí thế áp đảo của kẻ bề trên.

 

Nước thuốc sát trùng trong tay được anh thản nhiên đặt vào giá để ly. Cánh tay dài của anh ôm lấy vòng eo thon của cô, hung hăng áp sát cô vào người mình.

 

Một tay khác anh véo lấy cằm cô. Khoảnh khắc lùi lại, chiếc chăn len nhỏ trượt xuống, vướng vào cánh tay anh, để lộ bờ vai trắng nõn mượt mà và xương quai xanh như cánh bướm sắp bay.

 

“Tay hết đau rồi à?” Giọng điệu lạnh nhạt, tựa như vừa rồi họ không phải đang hôn nhau say đắm.

 

Cô không quan tâm, lại hôn lên. Lục Sầm đảo khách thành chủ, tàn nhẫn đè cô lên lưng ghế.

 

Tay anh véo lấy cằm cô, xâm chiếm, từng bước ép sát. Đoạt lấy không khí, cho đến khi cô cắn vào đầu lưỡi anh để th* d*c.

 

“Đau,” cô mím môi, “Muốn anh đau cùng tôi.”

 

“Được.” Giọng anh khàn khàn, bị t*nh d*c ăn mòn, ánh mắt nhìn cô tối tăm không rõ, tựa như những gợn sóng.

 

Lục Sầm uống hết nửa chai nước đá, d*c v*ng tạm thời bị đè nén.

 

Anh lấy tay cô, tiếp tục rửa sạch những hạt cát nhỏ.

 

Cả người cô thả lỏng, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, tiếng mưa đập vào xe tí tách, một thứ tiếng ồn trắng dễ chịu, nếu có thể bỏ qua cơn đau trên tay.

 

Lục Sầm từ giá lấy ra một hộp kẹo bạc hà vị hoa nhài, lấy một viên đút vào miệng cô.

 

Trong nháy mắt, vị hoa nhài và sự mát lạnh của bạc hà đồng thời bùng nổ trong miệng. Hồi ức về ba hộp bao cao su mà cô nhìn thấy buổi sáng đang tấn công cô.

 

Ánh mắt cô và ánh mắt tối nghĩa của Lục Sầm đối diện nhau. Anh cong môi hỏi cô: “Thích không?”

 

Anh dừng lại một chút, thong thả nói: “Vị hoa nhài.”

 

Dường như có ẩn ý.

 

Cô hừ lạnh, cắn nát viên kẹo bạc hà.

 

Bột thuốc được rắc lên lòng bàn tay đã được rửa sạch, càng đau hơn.

 

Đôi mắt trong nháy mắt mờ đi vì hơi nước, nhưng cô không rên một tiếng.

 

Lục Sầm cúi đầu hôn lên môi cô, vị ngọt nhẹ của kẹo bạc hà và hương hoa nhài quẩn quanh môi lưỡi.

 

Lê Sơ Huyền châm biếm: “Anh đâu phải là thuốc giảm đau.”

 

Lục Sầm lại rắc thêm một lớp bột thuốc.

 

Lê Sơ Huyền: “……”

 

Băng gạc được quấn lên, từng lớp, từng lớp, chuyên nghiệp như thể đã qua huấn luyện bài bản.

 

Cuối cùng, anh thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.

 

“Xuống núi sao?” Cơn đau ở bàn tay vẫn chưa tan hết, cô dời sự chú ý đi nơi khác.

 

Anh bỗng nhiên cúi người, ghé sát và nói nhỏ bên tai cô: “Tôi muốn mời Lê tổng cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”

 

Tối nay sau khi ăn tối xong, lúc họ rời khỏi homestay, Lục Sầm đột nhiên vòng lại hỏi người đàn ông vạm vỡ một câu: “Ngày mai có mặt trời mọc không?”

 

Người đàn ông quay sang hỏi mẹ mình, bà mẹ nói sẽ có, mưa to đến nửa đêm sẽ tạnh.

 

Lê Sơ Huyền quấn chặt chiếc chăn lông nhỏ, “Vậy vốn dĩ tối nay Lục tổng không có ý định xuống núi, đúng không?”

 

Vừa quay lại đã hỏi chuyện mặt trời mọc, kế hoạch về lại Cảng Thành cũng bị dời ngày, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn.

 

Tất cả đều là kế hoạch đã được sắp đặt với mục đích khác.

 

Lục Sầm: “Trời mưa là biến số bất ngờ, bây giờ không thích hợp lái xe xuống núi.”

 

Anh không trả lời câu hỏi, nếu không có trận mưa to bất ngờ này, liệu họ có ở lại trên núi để ngắm bình minh hay không.

 

Nước mưa đọng lại trên cửa kính xe, tạo thành một lớp màng mờ ảo, từng vệt nước nối đuôi nhau chảy xuống. Tiếng gió gào thét, những hạt mưa nặng trĩu đập vào lớp vỏ sắt của xe.

 

Một đêm mưa như thế này, thực sự rất thích hợp để uống trà.

 

Cô nói: “Nếu giờ có một ly trà ô long thì tốt quá.”

 

Quấn mình trong chiếc chăn lông mềm mại và ấm áp, tay nâng một ly trà ô long nóng hổi, thưởng thức cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng gió rít qua những vách núi.

 

“Đói không?”

 

Không khí lãng mạn được đẩy lên đến đỉnh điểm, Lê Sơ Huyền cảm thấy câu “Đói không?” này của Lục Sầm còn mang một tầng ý nghĩa khác.

 

“Đừng dùng ánh mắt thiếu thân thiện như vậy nhìn tôi,” bàn tay hơi lạnh của anh che mắt cô lại, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười khó phát hiện, “Là đói bụng theo đúng nghĩa đen, đừng nghĩ lệch lạc.”

 

Cô kéo tay Lục Sầm xuống,lẳng lặng nhìn anh, “ Hình như tôi còn chưa nói gì mà, chưa chi Lục tổng đã tự nhận rồi sao?”

 

Cả hai cùng giằng co, nhưng chỉ là trêu đùa chừng mực.

 

Lê Sơ Huyền đưa chủ đề trở lại, “Không đói.”

 

Ở trên núi đã ăn no rồi, mặc dù xuống núi có tốn chút thể lực, lại còn bị ngã bị thương.

 

À, có lẽ anh đói bụng, nửa đoạn đường sau là anh cõng cô xuống núi mà.

 

“Anh muốn ăn chút gì sao?”

 

Cánh tay dài của anh vươn qua, ôm chầm lấy eo cô rồi kéo vào lòng anh.

 

Khoảnh khắc Lê Sơ Huyền ngẩng đầu nhìn anh, anh đã cúi xuống áp lên đôi môi đỏ mọng của cô, câu trả lời khe khẽ “Đói” kẹt giữa đôi môi đã bị nuốt trọn trong nụ hôn.

 

Anh giữ gáy cô, ép cô sát vào mình, khiến cô không thể trốn thoát.

 

Thân hình ấm áp của anh áp xuống, ngay lúc lưng cô chạm vào vô lăng, bàn tay to lớn của anh đã lót sau gáy cô.

 

Nhiệt độ tăng lên đột ngột, nụ hôn sâu của anh khiến cô gần như không thở nổi, suy nghĩ cũng trở nên tan rã.

 

Cô vô thức quơ tay, cơn đau ập đến khiến ý thức quay trở lại.

 

Cô rên lên một tiếng, quên mất tay phải của mình đang bị thương.

 

“Đừng dùng sức.” Anh buông cô ra, giữ eo cô và đổi một tư thế khác, để cô ngồi lên đùi mình.

 

Cô quỳ hai chân lên người anh, giơ bàn tay phải được quấn băng gạc lên, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

 

Đôi môi vừa bị hôn qua trở nên diễm lệ, căng mọng, quyến rũ chết người.

 

“Tôi quên mất.”

 

Sau khi đổi chỗ, tư thế của hai người đảo ngược, anh nửa nằm trên ghế lái đã được ngả ra, còn cô ở trên cao nhìn xuống anh.

 

Bàn tay trái không bị thương của cô vịn vào vai anh, cúi người định hôn anh lần nữa.

 

Ánh mắt anh tối sầm lại, “Đổi chỗ đi, vị trí này không tiện.”

 

Ngay sau đó, cả hai đã ngồi ở ghế phụ.

 

Anh lấy cuộn băng vừa dùng ra, Lê Sơ Huyền lắc đầu, “Không chảy máu, không cần băng lại đâu.”

 

Anh không nói gì, cắt một đoạn dài bằng cánh tay, thuần thục trói cổ tay cô vào tay vịn trên cửa xe.

 

Lê Sơ Huyền: ???

 

Cánh tay dài ôm chặt eo cô, lưng cô dán sát vào cơ bụng rắn chắc của anh, mái tóc xoăn dài được anh vén lên, đôi môi mỏng của anh dừng lại trên vành tai cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

 

Bên ngoài mưa to gió lớn, vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt.

 

Bên trong xe, nhiệt độ lại tăng vọt. Cách một cánh cửa xe là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

 

Người cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, chiếc chăn lông đã bị vứt đi đâu không biết.

 

Bàn tay bị ma sát mạnh.

 

“Lấy nó ra đi.”

 

Cô ngẩn người một lúc lâu mới nhận ra anh muốn lấy cái gì, tay mò vào hộc đựng đồ.

 

Bàn tay to lớn của người đàn ông phía sau hung hăng siết lấy eo cô, “Nhanh lên, bảo bối.”

 

Những nụ hôn vụn vặt và dày đặc rơi xuống vai cô, tay cô bám chặt lấy tay vịn phía trước, cắn môi th* d*c.

 

Lòng bàn tay ấm áp của anh lướt qua môi cô, giọng anh trầm khàn: “Đừng cắn môi, nơi đồng không mông quạnh này chẳng có ai đâu.”

 

“Nhưng có gấu.”

 

Câu nói đùa lúc trước của chính anh giờ đây lại vận vào anh.

 

“Không sao, gấu đen không hiểu tiếng người.” Dứt lời, ngón tay anh khẽ khuấy đảo đầu lưỡi cô, anh thì thầm bên tai: “Hửm?”

 

“Hơi nóng,” cảm giác choáng váng ập đến khi nhiệt độ tăng cao, ý thức bắt đầu tan rã, cảnh mưa giăng mờ mịt trước mắt nhòe đi thành bóng chồng.

 

Mồ hôi túa ra, ướt át dính nhớp.

 

Ngón tay thon dài của Lục Sầm lướt đến tay nắm cửa, anh kéo mạnh, gió lạnh và mưa lập tức theo khe hở len vào trong xe.

 

Hơi nóng bị xua tan, cái lạnh băng khiến cả người cô run lên dữ dội.

 

“Đừng gồng,” anh cúi xuống thở gấp bên tai cô, “Không phải vừa nãy em nói nóng sao?”

 

Cảm giác nóng lạnh đan xen còn khó chịu hơn.

 

Cô không nói nên lời, không cách nào trả lời.

 

Tiếng mưa và tiếng gió trở nên rõ ràng hơn.

 

Giờ khắc này, một ý nghĩ xấu xa trỗi dậy, anh hôn lên d** tai cô, khẽ nói: “Em nói xem, liệu có ai đi ngang qua không?”

 

Nghe câu này, người cô theo bản năng căng cứng.

 

Cô thừa biết giờ này, với trận mưa to thế này sẽ không có ai, nhưng ý thức không thể khống chế, cơ thể cũng vậy.

 

“Đóng cửa lại.” Cô ra lệnh, giọng đã có chút khản đặc.

 

“Không phải em nóng sao?”

 

“Không.” Không dám nóng nữa.

 

Mưa vẫn rơi, lời của bà cụ nói nửa đêm sẽ tạnh vẫn chưa thành sự thật.

 

“Tôi hơi mệt.” Không gian trong xe chật chội, tay phải còn bị trói vào tay vịn không có chỗ dùng sức.

 

“Cố gắng thêm chút nữa, sắp xong rồi.”

 

Cuối cùng, cô vô lực gục xuống tay vịn, không rên một tiếng.

 

Anh cởi băng gạc cho cô, đổi tư thế ôm cô vào lòng.

 

Điều chỉnh lại ghế ngả ra sau, anh lấy chiếc chăn lông bị vứt sang một bên lúc nãy đắp lên người cô.

 

“Có lạnh không? Phía sau có túi ngủ lông ngỗng.” Cơn sóng triều qua đi, nhiệt độ trở lại bình thường. Nhiệt độ ngoài xe chỉ còn là những con số.

 

Cô lắc đầu, nằm trên cơ bụng anh thiu thiu ngủ.

 

Chưa đầy một phút, cô nói khát nước.

 

Là cần bổ sung nước rồi.

 

Anh vươn tay đến chỗ để ly lấy nước, sờ phải một chai rỗng, chai đầu tiên đã dùng hết.

 

Anh tiện tay ném vào thùng rác.

 

Mở chai nước khoáng mới, cô ngồi dậy, ừng ực uống hơn nửa chai, vài ngụm còn lại đưa cho Lục Sầm.

 

“Mấy giờ mặt trời mọc vậy?”

 

Mưa vẫn chưa tạnh, mà cô vẫn còn canh cánh chuyện ngắm bình minh.

 

“Em ngủ một lát đi, lát nữa tôi gọi dậy.” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

 

Gió núi thổi mạnh, mưa đập vào cửa kính, tiếng mưa tiếng gió cùng cô đi vào giấc mộng.

 

Trong mơ, cô quay về mùa hè năm cấp ba với cơn bão cấp 10.

 

Một bạn học trong lớp nói biệt thự trên đảo của nhà cậu ấy đã xây xong, mời mọi người ra đảo dự sinh nhật.

 

Lúc đó sắp khai giảng năm học mới, mọi người đều đã về lại Cảng Thành.

 

Ngày xuất phát, mười hai người trong lớp có mặt đông đủ, ai cũng hô hào sẽ chơi đến ngày khai giảng mới về.

 

Những thiếu niên thiếu nữ cấp ba chỉ mải mê vui chơi, hoàn toàn không ai để ý đến thời tiết.

 

Buổi sáng ngày bão nổi, là một buổi sáng bình thường gió yên biển lặng, sau khi thủy triều rút, mọi người rủ nhau ra bãi biển bắt hải sản.

 

Có người đề nghị chia làm ba đội thi đấu, đội thua sẽ phụ trách nấu hải sản.

 

Tất cả đều là những cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé, không một ai biết nấu ăn, nên ai cũng không muốn thua, ai nấy đều hừng hực khí thế.

 

Bốc thăm chia đội, thật ra ai cũng muốn xem Lục Sầm và Lê Sơ Huyền đối đầu, tiếc là, họ lại bốc trúng cùng một đội.

 

Những người còn lại ồ lên thất vọng, nói rằng đội họ chắc chắn thắng rồi.

 

Cậu chủ nhà giàu của hòn đảo nói chưa chắc, cậu ta có kinh nghiệm bắt hải sản.

 

Lê Sơ Huyền cảm thấy cậu bạn nói đúng.

 

Hải sản thì cô ăn nhiều rồi, chứ bắt hải sản thì đây là lần đầu tiên.

 

Cô cầm chiếc kẹp cua, Lục Sầm đi đâu cô theo đó. Lục Sầm quay người hỏi cô, “Bạn học Lê không biết bắt sao?”

 

Lê Sơ Huyền cười lạnh, “Cậu thì biết chắc?”

 

Lục Sầm im lặng.

 

Hai người lặng lẽ đi dạo quanh những bãi đá ngầm, Mắt Lê Sơ Huyền nhìn thấy một con cua hoa xanh dưới tảng đá, nhưng một chiếc kẹp cua khác còn nhanh hơn cô, lập tức kẹp lấy con cua.

 

“Tôi thấy trước mà, cậu có ý gì?”

 

Lục Sầm cười khiêu khích, “Chậm tay thì mất.”

 

Anh chân dài tay dài, có lợi thế hơn hẳn.

 

Lê Sơ Huyền quay người bỏ đi, đổi lại là Lục Sầm đi theo cô.

 

Hai người giương cung bạt kiếm, Lê Sơ Huyền cực kỳ ghét anh, cầm kẹp cua giơ lên làm động tác đấu kiếm, hai thành viên khác trong đội vội vàng chạy đến giảng hòa, “Ai kẹp được thì cũng là của đội chúng ta mà.”

 

Có lẽ vì cuộc đấu đá của hai người mà cả lớp đều dâng trào ý chí thắng thua, mọi người càng lúc càng đi sâu hơn, đã xắn quần lội xuống nước, trời dần âm u mà không một ai ngẩng đầu nhìn.

 

Cho đến khi gió nổi lên, một con sóng lớn ập đến, mọi người mới bừng tỉnh và bỏ chạy.

 

“Tinh Nghi, bỏ cái xô cầu gai đó đi!” Trong lúc hỗn loạn, Lê Sơ Huyền dừng bước hét về phía người đang chạy ngược lại.

 

“Tớ bắt được rồi!” Lận Tinh Nghi xách theo cái xô chạy lên, ngay sau đó, con sóng lớn cuốn cả người lẫn xô của cô ấy trở lại.

 

Mưa lúc này bắt đầu trút xuống xối xả.

 

“Lê Sơ Huyền, quay lại!” Lục Sầm hét lớn từ phía sau, tất cả mọi người đều dừng lại quay đầu nhìn.

 

Cô thiếu nữ không chút do dự quay người chạy ngược về.

 

Lục Sầm lớn tiếng nói: “Các cậu về trước đi, đừng có làm vướng chân thêm.”

 

Rồi chính mình chạy về phía họ.

 

Lận Tinh Nghi bị sóng cuốn về, chân bị kẹt trong kẽ đá, Lê Sơ Huyền không chút do dự ngồi thụp xuống nước đẩy tảng đá ra.

 

“Sóng sắp tới rồi, cậu lên trước đi!” Lận Tinh Nghi khóc lóc gào lên.

 

Cô không để tâm, dùng sức đẩy tảng đá đang kẹp chân Lận Tinh Nghi, ngay giây tiếp theo, một con sóng ngất trời ập xuống nhấn chìm cô, cô hít một hơi sâu và nín thở.

 

Tiếng nước biển ùng ục rót vào tai, tiếng gió gào thét xa dần.

 

Tảng đá đã lỏng ra, chỉ cần một chút nữa thôi là được.

 

Ngay sau đó, cả người cô bị kéo lên, Lục Sầm nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn, “Để tôi, cậu đi trước đi.”

 

Sự thật chứng minh sức của Lục Sầm lớn hơn cô rất nhiều, tảng đá cô loay hoay mãi mới lung lay, Lục Sầm chỉ một lúc đã đẩy ra được. Anh cõng Lận Tinh Nghi trên lưng, cô chạy theo bên cạnh.

 

Những con sóng dữ tợn như mãnh thú, từng đợt, từng đợt vồ tới muốn nuốt chửng tất cả. Bầu trời bỗng tối sầm lại như đêm mực.

 

Mãi một lúc sau, họ mới thoát ra được.

 

Mọi người trở về biệt thự đều ướt sũng từ đầu đến chân. Nhất là ba người về sau cùng, vì bị sóng đánh nên gần như đã ngâm mình hoàn toàn trong nước biển.

 

Cậu chủ của hòn đảo nói: “Tôi vừa nhận được tin Cảng Thành đã treo biển báo bão cấp 10, sắp có bão lớn. Nhưng may là biệt thự của chúng ta ở địa thế cao, không sợ nước biển tràn vào.”

 

Nghe vậy, mọi người mới yên tâm ai về phòng nấy tắm rửa, thay quần áo.

 

Lê Sơ Huyền vừa cởi chiếc áo chống nắng ra, chuẩn bị đi tắm thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Tưởng có bạn nữ nào đó sang mượn đồ, cô bèn tiện tay mở cửa.

 

Ngoài cửa là một Lục Sầm ướt sũng, ánh mắt anh dừng lại trên người cô một cách ám muội, cô cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện chiếc áo ba lỗ màu trắng ướt nước đã trở nên nửa trong suốt, lờ mờ nhìn thấy lớp ren bên trong.

 

“Tôi chọc mù mắt cậu bây giờ, cậu tin không?”

 

Lục Sầm đóng cửa lại, “Lê Sơ Huyền, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Cậu có thể gọi tôi đi cứu người, không cần phải tự mình lao vào nguy hiểm như vậy.”

 

Những lời phản bác đến cửa miệng lại không thể nói ra, cô ngơ ngác gật đầu.

 

Thiếu niên Lục Sầm không rời đi, ánh mắt nhìn cô nóng rực và đầy tính xâm lược.

 

Cô tiến lên một bước định mở cửa, cô nói rằng cô biết rồi và cô muốn đi tắm.

 

Một tư thế tiễn khách rõ ràng.

 

Chàng thiếu niên ướt sũng không hề nhúc nhích, anh nhìn cô, cong môi cười, mái tóc ngắn rối bời cũng không làm tổn hại đến nhan sắc của anh.

 

Giây tiếp theo, bàn tay trắng lạnh của anh ấn cửa đóng sầm lại, hai cơ thể ướt đẫm dán vào nhau, anh giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Một nụ hôn ngang tàng, không cho phép chối từ, giày vò cánh môi và cướp đoạt hơi thở trong lồng ngực cô.

 

Lê Sơ Huyền cảm thấy giấc mơ này thật vô lý, tại sao lại mơ thấy Lục Sầm hôn mình?

 

Thực tế, vào ngày có cơn bão cấp 10 ấy, sau khi Lục Sầm nói xong câu đó trong phòng cô, anh đã quay người đi thẳng, không hề ngoảnh lại. Cô vừa tắm vừa mắng anh bị điên.

 

Hay là thật ra, ngay từ lúc đó, cô đã yêu Lục Sầm, tất cả những lần đối đầu gay gắt chỉ là để che giấu tấm chân tình không muốn thừa nhận nơi đáy lòng.

 

Bão lớn và mưa to quất vào cửa kính sát đất, trước mắt chỉ còn lại cảnh tượng, âm thanh lại biến mất.

 

Cô choàng tỉnh, người đàn ông bên dưới cô, ánh mắt cuộn trào d*c v*ng, hai tay ghì chặt eo cô, càng hôn càng sâu.

 

Không biết là do không khí trong xe loãng hay do cô bị hôn quá lâu, cô không thể thở nổi.

 

Cuối cùng người đàn ông cũng buông cô ra, giọng nói khản đặc, anh nói: “Lê tổng, mưa tạnh rồi.”

 

Mưa đã tạnh, sương mù tan, có lẽ sẽ có mặt trời mọc.

 

Những vệt nước trên cửa sổ xe đã bị gió thổi khô đi một nửa, ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen sâu thẳm, ánh mặt trời vẫn chưa đến.

 

Cô gục trên cơ bụng anh, nói: “Tôi mơ thấy ngày chúng ta đi bắt cua.”

 

Tay anh s* s**ng tìm hộp đó, thờ ơ hỏi: “Mơ thấy gì?”

 

Lê Sơ Huyền kể lại giấc mơ cho anh nghe.

 

Lục Sầm không biết vì sao đột nhiên bật cười, lồng ngực khẽ rung lên.

 

Bởi vì ngày đó, anh thật sự đã muốn hôn Lê Sơ Huyền.

 

Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, sợ cô cảm thấy bị xúc phạm, sợ cô tức giận, sợ cô sẽ xé toạc lớp mặt nạ của anh.

 

Sợ những tâm tư giấu kín bấy lâu nay sẽ trồi lên khỏi mặt đất, như dây leo quấn chặt lấy cô không buông.

 

Mà cô lại không muốn.

 

Nhiều năm sau ở Philadelphia, cô đã tự mình bước về phía anh.

 

Lý trí và tình cảm giằng xé.

 

Cho đến hôm nay, hai người vẫn duy trì một sự cân bằng vi diệu trong mối quan hệ không thể thấy ánh sáng này.

 

Không thể chọc thủng, không thể thoát ra, cũng không có cách nào tiến thêm một bước.

 

Thật khó có được sự phóng túng ở thành phố nhỏ không ai quen biết này, một khi trở lại Cảng Thành với san sát những tòa nhà cao tầng, mọi thứ sẽ lại trở về điểm xuất phát.

 

Nhưng mà, không sao cả.

 

Anh giữ lấy gáy cô, nụ hôn chỉ xuất hiện trong mơ giờ đây trùng khớp với hiện thực.

 

Ngang tàng, kịch liệt, nuốt chửng linh hồn.

 

Xé mở bao bì, anh đeo vào.

 

Anh bế cô ngồi dậy, điều chỉnh lại vị trí ghế, giữ chặt hai cổ tay cô ấn lên tay vịn, một sự mạnh mẽ không thể kháng cự.

 

Từng nụ hôn rơi xuống sau tai cô, khiến cô run rẩy.

 

Anh kìm lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, “Ngắm mặt trời mọc đi, bảo bối.”

 

Phía trước, vầng dương rực rỡ từ từ nhô lên giữa những ngọn núi, dưới ánh mặt trời, những vết véo đỏ ửng trên làn da trắng nõn hiện ra không sót một chi tiết.

 

Cả người bị kìm kẹp, không nơi nào để trốn.

 

Anh hôn lên d** tai cô, giọng nói khàn đặc mang theo hơi thở không đều, “Gọi tên tôi.”

Bình Luận (0)
Comment