Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 17

Trên đường trở về, Lê Sơ Huyền mơ màng buồn ngủ.

 

Hôm qua leo núi cả ngày, lại còn cùng anh lông bông suốt một đêm, chỉ ngủ được vỏn vẹn ba tiếng.

 

Vậy mà người đàn ông đang lái xe rõ ràng ngủ còn ít hơn cô, lại có vẻ tinh thần phơi phới.

 

Trên gương mặt đạm bạc còn hiện lên vẻ thỏa mãn hiếm thấy.

 

“Hôm nay thứ năm, có muốn đi chợ phiên trong thôn không?”

 

Lê Sơ Huyền cuộn mình ở ghế phụ, cô uể oải nói: “Đi đi, ăn sáng, đói bụng rồi.”

 

Vô lăng rẽ trái, tiến vào ngôi làng lưng chừng núi.

 

Quần áo ướt hôm qua đã được máy sưởi hong khô, bùn đất trên áo khoác cũng đã được lau sạch bằng khăn giấy ướt. Cô khoác áo lên, nhưng gió sớm vẫn lạnh thấu xương.

 

“Tự nhiên tôi hơi nhớ mùa đông ở Cảng Thành.” Chỉ cần một chiếc váy dài cộng thêm một chiếc áo khoác là có thể qua cả mùa đông.

 

Chợ phiên ở ngay cổng làng.

 

Nói là chợ phiên nhưng thực ra cũng không quá náo nhiệt, trông không khác gì một khu chợ rau bình thường.

 

Nhưng các mặt hàng được bán thì lại rất đa dạng.

 

Những người bán đào nhựa và hoa đào khô rõ ràng là từ trại trên núi, người bán đồ dùng hàng ngày thì từ trong phố cổ, còn có cả gia cầm, thịt heo, thịt bò.

 

Lê Sơ Huyền rõ ràng không thích cái không khí đời thường náo nhiệt này.

 

Họ mua hai chiếc bánh nhân thịt bò. Lục Sầm thấy Lê Sơ Huyền không mấy hứng thú nên mua xong liền quay lại xe.

 

Bánh thịt bò có phần thịt mềm, vỏ bánh giòn xốp.

 

Lê Sơ Huyền cắn một miếng bánh, “Ngon đấy, nhưng mà buồn ngủ quá.”

 

Lục Sầm bật cười.

 

Ra khỏi làng, tín hiệu di động đã trở lại, những tin nhắn chưa nhận được nãy giờ bắt đầu “ting ting” dồn dập báo về.

 

“Lê tổng có vẻ rất bận rộn.” Người đàn ông đang lái xe trêu chọc.

 

“Dù sao thì tập đoàn cũng đang phát triển không ngừng, tôi bận một chút cũng là điều nên làm.” Đều là một vài tin nhắn công việc, Lê Sơ Huyền lần lượt trả lời những tin cần thiết.

 

Cô còn lôi cả laptop ra để duyệt qua hai quy trình công việc.

 

Chỉ có một tin nhắn khá đặc biệt, do Giang Dật gửi đến.

 

Giang Dật: [Nghe dì nói em thích nghe hòa nhạc. Vừa hay thứ bảy này dàn nhạc Berlin Philharmonic đến Cảng Thành lưu diễn, tôi nhờ bạn lấy được hai vé, không biết cô Lê có thời gian đi cùng không?】

 

Giang Dật, đối tượng xem mắt mà ba mẹ yêu quý của cô giới thiệu, họ còn nói cho đối phương biết cả ban nhạc cô thích sao, xem ra là rất hài lòng với anh ta rồi.

 

Lê Sơ Huyền: [Được, cuối tuần này tôi ở Cảng Thành.】

 

Đối phương gửi lại thời gian và địa điểm.

 

Giang Dật: [Cuối tuần gặp nhé.】

 

Trả lời xong tin nhắn, cô lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

 

Lục Sầm: “Không ngủ một lát sao?”

 

Lê Sơ Huyền ngậm một viên kẹo bạc hà, vẻ mặt mệt mỏi: “Về tắm rửa xong rồi ngủ.”

 

Còn không bao xa nữa, người dính nhớp khó chịu, cô chỉ muốn tắm rửa trước đã.

 

Xuống núi, chiếc G-Wagon trực tiếp lên cao tốc hướng về trung tâm thành phố.

 

Lê Sơ Huyền không từ chối.

 

Mấy ngày nay Lục Sầm ở trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao. Lên lầu, anh gọi điện dặn dò Lộ Xuyên mang một bộ đồ nữ lên, và một tiếng sau thì mang bữa trưa đến.

 

“Muốn tôi gội đầu giúp em không?” Ánh mắt anh dừng trên bàn tay đang quấn băng gạc của cô.

 

Lê Sơ Huyền thừa biết tâm tư của anh, cùng vào phòng tắm thì chỉ gội đầu thôi sao?

 

Cô lạnh lùng từ chối: “Không cần phiền Lục tổng.”

 

“Đừng để dính nước nhé.” Dặn dò xong, anh đi vào phòng tắm ở phòng bên cạnh.

 

Xong xuôi, anh ra phòng khách ngồi xuống bắt đầu xử lý công việc.

 

Việc đưa quần áo Lộ Xuyên làm đã quen tay, nhưng điều khó xử là thành phố nhỏ Thùy Thành này không có thương hiệu cao cấp nào.

 

Nếu anh ta tùy tiện tìm một cửa hàng để mua quần áo, lúc về chắc chắn sẽ nhận được thư thôi việc.

 

Trong lúc còn đang loay hoay không biết phải làm sao, trong đầu anh ta bỗng lóe lên một ý. Anh tìm đến một tiệm may sườn xám đặt riêng nổi tiếng trong vùng, báo số đo của cô, rồi mở album ảnh trong điện thoại, chỉ vào những tấm hình dự tiệc của Lê Sơ Huyền và nói với người thợ may lớn tuổi: “Đây là phong cách của phu nhân chúng tôi. Tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng là phải nhanh.”

 

Một tiếng sau, nhà bếp đúng giờ mang bữa trưa lên.

 

Người phục vụ vừa rời đi, cánh cửa phòng vừa khép lại, Lê Sơ Huyền cũng lập tức từ phòng tắm bước ra. Anh đã tính toán thời gian tắm rửa của cô chính xác đến từng phút.

 

Cô đang mặc chiếc áo sơ mi đen của anh. Nền vải tối màu càng làm nổi bật làn da trắng đến lóa mắt. Vạt áo vừa vặn che qua bắp đùi, cổ áo trễ nải để lộ một bên xương quai xanh thanh tú.

 

Đôi chân trần trắng nõn nà của cô nhẹ nhàng bước trên tấm thảm lông dày.

 

Thế nhưng, lớp băng gạc trên cổ chân – thứ mà anh đã dặn đi dặn lại là không được để dính nước – giờ lại ướt sũng, từng giọt nước vẫn còn đang nhỏ xuống

 

Lục Sầm cầm lấy tay cô, nhíu mày, “Đây là sự cẩn thận của em đấy à?”

 

Cô uể oải ngả vào lòng anh, mặc kệ cơn đau âm ỉ, nhắm mắt lại ra lệnh một cách ngang ngược: “Băng lại đi.”

 

Lục Sầm tức đến bật cười.

 

Tháo băng gạc ra, vết thương bị ngâm nước đã sưng phồng lên. Anh khử trùng lại lần nữa rồi rắc thuốc bột lên, người đang vùi mặt vào vai anh không hề rên một tiếng.

 

Băng bó xong, anh vỗ nhẹ vào eo cô, “Ăn cơm xong rồi đi ngủ.”

 

Cô vẫn không nhúc nhích.

 

Ngón tay anh cuộn lọn tóc mượt mà của cô nghịch ngợm, mũi anh ngửi thấy hương thơm thanh mát từ mái tóc, dáng vẻ uể oải thiếu sức sống của cô khiến người ta chỉ muốn chà đạp.

 

“Trong tay tôi có một mảnh đất ở bán đảo Lam Hải Loan, kế hoạch phát triển của tập đoàn Lục Thị không cần đến vị trí đó.” Vị trí đó là do lúc trước phải mua kèm với một mảnh đất khác.

 

Sự im lặng bị phá vỡ. Người phụ nữ trong lòng anh cuối cùng cũng ngẩng lên, đôi mắt sắc như dao quét qua mặt anh, khoé môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo. “Lục tổng, đây là chiêu bài quen thuộc của anh để dỗ ngọt những con chim hoàng yến sao?”

 

Bàn tay anh vẫn đặt trên vòng eo thon gọn của cô, những ngón tay khẽ miết nhẹ qua lớp vải. Anh cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt. “Tôi biết Lê tổng quyền lực, không thiếu thứ gì. Nhưng nếu thứ mà Lê tổng khao khát, lại chỉ một mình tôi có thể cho, liệu em sẽ không chán ghét tôi nữa không?”

 

Không gian như đặc lại. Ánh mắt họ giao nhau, một cuộc chiến không lời, nơi bề mặt tĩnh lặng chỉ là lớp vỏ che đậy cho vực sâu dậy sóng bên dưới.

 

“Nghe như Lục tổng đang không chắc chắn về sức hấp dẫn của mình.”

 

Lục Sầm nhếch môi, sự bạc bẽo trong đáy mắt anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

Cuộc đối thoại kết thúc tại đó, không ai nói thêm lời nào.

 

Bỗng nhiên, anh bất ngờ bế bổng cô lên, cô theo bản năng choàng tay qua cổ anh.

 

Người đàn ông nhếch môi cười, đi về phía phòng ăn.

 

Trên bàn cơm, Lục Sầm đưa cho cô một chiếc thìa, bảo cô uống canh trước.

 

Cô nhìn bàn tay phải quấn băng gạc, có chút bực bội, “Đều tại anh.”

 

Lục Sầm đang gắp thức ăn cho cô khựng lại, nghĩ tới nghĩ lui, vết thương này dường như không thể đổ lên đầu anh được.

 

“Nếu lúc đó anh nắm tay phải của tôi, thì tôi đã dùng tay trái để chống xuống rồi.” Bị thương tay trái ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến việc cầm bút và cầm đũa.

 

Lục Sầm: “Vậy sao Lê tổng không tự trách là mình không thuận tay trái đi?”

 

Lê Sơ Huyền: “……”

 

Tay trái đẩy bát canh đã uống được một nửa sang một bên, cô cầm lấy nĩa, khó nhọc xiên một miếng cá đã được Lục Sầm lọc xương cẩn thận.

 

Lục Sầm nhìn cô ăn cơm một cách vất vả, lương tâm bị cắn rứt. Sau một lúc im lặng, anh nói: “Mảnh đất ở bán đảo Lam Hải Loan, giảm giá 5% cho Lê tổng.”

 

Lê Sơ Huyền đặt nĩa xuống nhìn anh.

 

Anh im lặng nhìn lại, một lúc lâu sau, điểm mấu chốt lại lùi bước, “Giảm 10%.”

 

“Theo tôi được biết,” Lê Sơ Huyền cười nhạt, “Mảnh đất đó là bán kèm cho tập đoàn Lục Thị. Vị trí đó, nếu Lục tổng không bán cho tôi, khả năng Lục tổng không còn lựa chọn nào khác đâu.”

 

“Mảnh đất đó Lục Thị không dùng được, nhưng cũng không thiếu tiền” đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, một tư thế đàm phán quen thuộc của Lục Sầm, “Chỉ xem Lê tổng có muốn hay không thôi.”

 

Lê Sơ Huyền cầm nĩa lên lại.

 

Lục Sầm: “Mức chiết khấu này sẽ luôn được giữ lại cho Lê tổng.”

 

Chuyến bay về Cảng Thành được sắp xếp vào 11 giờ đêm, hai người ngủ đến 5 giờ chiều mới dậy.

 

Thu dọn xong, Lộ Xuyên vừa lúc mang quần áo đến.

 

Lê Sơ Huyền thay chiếc sườn xám thu đông vừa vặn một cách lạ thường rồi rơi vào trầm tư, cô hỏi Lộ Xuyên: “Mới làm à?”

 

Lộ Xuyên thầm nghĩ, thời cơ để ghi điểm trước mặt bà chủ tương lai đã đến rồi. Lùi một vạn bước mà nói, lỡ đâu một ngày nào đó Lê tổng thấy anh ta làm việc chu đáo, đào anh ta sang tập đoàn Lê Thị với mức lương gấp đôi thì sao?

 

Anh ta vội nói: “Vâng  Lê
 tổng, đơn đặt hàng của tiệm sườn xám này đã kín lịch đến nửa năm sau rồi, nhưng bộ này là được làm gấp trong một buổi chiều dựa theo phong cách ăn mặc của Lê tổng đó ạ. Chiếc áo choàng cũng là báu vật mà tiệm không bán đâu ạ.”

 

Tất cả đều dựa vào năng lực đồng tiền của Lục tổng nhà họ.

 

Lục Sầm đang xử lý công việc ngước mắt nhìn họ một cái.

 

Lê Sơ Huyền nhìn Lộ Xuyên với vẻ mặt khó nói: “Vậy sao anh không đến phố cổ lấy hành lý của tôi qua đây?”

 

Nụ cười của Lộ Xuyên cứng đờ trên mặt. Tại sao ư? Vì Lục tổng chỉ dặn anh ta mang quần áo đến chứ không dặn đi lấy hành lý!

 

Xem ra chuyện nhảy việc không còn hy vọng rồi.

 

“Hành lý của em đã có trợ lý nữ qua thu dọn và mang ra sân bay rồi.” Lục Sầm đóng laptop lại, ném sang một bên, “Ăn chút gì không?”

 

Lộ Xuyên hiểu ý Lục Sầm, anh ta lập tức lui ra ngoài để khách sạn mang trà chiều và bánh ngọt lên.

 

Mặc dù giờ này ăn các món trà chiều thì hơi muộn, nhưng ăn tối thì lại quá sớm.

 

Chuyến đi công tác lần này, hai người đều đi bằng chuyên cơ riêng.

 

Về Cảng Thành đương nhiên cũng vậy, vẫn là cùng chuyến bay với Lục Sầm.

 

Lúc đó, Lê Sơ Huyền đang ngồi ngay ngắn ở ghế phụ của chiếc G-Wagon trên đường ra sân bay Quý Thành. Do vị trí địa lý, Thùy Thành không có sân bay, nhưng từ trung tâm Thùy Thành đến sân bay Quý Thành chỉ mất hai tiếng rưỡi.

 

“Nói đi cũng phải nói lại, anh không phải cũng có máy bay riêng sao? Cảm giác anh rất ít khi dùng.” Lê Sơ Huyền thoa son dưỡng, mùa đông ở Thùy Thành thật sự quá hanh khô.

 

“Công tác đột xuất tương đối nhiều.” Đường bay của máy bay riêng cần phải xin phép trước, lịch trình cũng thường xuyên thay đổi, nên Lục Sầm đi công tác thường không dùng chuyên cơ.

 

Trừ phi là lịch trình cá nhân.

 

Lê Sơ Huyền vừa khó nhọc nặn kem dưỡng da tay ra, vừa chế nhạo anh: “Xem ra năng lực lập kế hoạch công việc của Lục tổng không được tốt lắm nhỉ. Thoa giúp tôi một chút đi.”

 

“Đúng vậy,” Lục Sầm đồng tình, cầm lấy bàn tay đang nặn kem của cô, xoa đều, “Có lẽ đây cũng là nguyên nhân ba năm qua tập đoàn không tăng trưởng được 100%. Báo cáo cuối năm tôi sẽ ghi điểm này vào.”

 

Lê Sơ Huyền đang được thoa kem dưỡng lên lòng bàn tay phải không bị băng bó: Gã đàn ông thích ra vẻ Versailles.

 

Sân bay Quý Thành.

 

Trên lối đi ra cổng lên máy bay, Kỷ Thư Nguyệt đang mua cà phê pha tay.

 

Cô ta đến Quý Thành là để tự ứng cử một vai nữ phụ N, vốn vai đó là của bạn cô ta, nhưng bạn cô ta từ chối và giới thiệu cô ta cho đạo diễn. Đạo diễn bảo cô ta qua xem thử, hôm nay cô ta đến phim trường, kết quả đạo diễn lại nói đã tìm được người khác.

 

Đây không phải là cho người ta leo cây sao?

 

Nhưng thân phận thấp cổ bé họng, cô ta cũng không dám tức giận, chỉ đành khiêm tốn để lại sơ yếu lý lịch mong đạo diễn lần sau sẽ tìm đến mình, rồi mua một vé bay giá rẻ về lại Cảng Thành.

 

Kỷ Thư Nguyệt cầm ly cà phê vừa làm xong quay người lại, lập tức nhìn thấy một cặp tuấn nam mỹ nữ đang đi tới cách đó không xa.

 

Người đẹp mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngọc trai, phối cùng giày cao gót bạc lấp lánh. Mái tóc xoăn dài nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi bước đi. Mặc dù cô đeo khẩu trang và kính râm che kín mặt, nhưng Kỷ Thư Nguyệt cảm thấy cô ấy chắc chắn rất đẹp, thậm chí có thể là một ngôi sao nổi tiếng.

 

Nghĩ lại thì cũng có thể không phải. Người đàn ông khoác tay cô mặc một chiếc áo gió dài màu đen, toát lên vẻ cao ngạo và lạnh lùng. Khí chất cao quý của hai người không hề thua kém nhau.

 

Trông càng giống tiểu thư nhà giàu nào đó.

 

Cô do dự có nên tiến lên hay không, thì hai người đã chuẩn bị đi vào phòng chờ VIP đối diện.

 

Kỷ Thư Nguyệt lấy hết can đảm chạy tới: “Lục tổng.”

 

Lục Sầm và Lê Sơ Huyền đồng thời quay người. Lộ Xuyên luôn đi theo sau lưng lập tức tiến lên một bước, giơ tay hờ hững chặn người trước mặt.

 

“Chuyện lần trước vẫn chưa có cơ hội cảm ơn Lục tổng, hay là để tôi mời anh và vị mỹ nữ này uống cà phê nhé?” Cô ta nói, nhưng sự tự tin ngày càng giảm sút. Người ta vào phòng chờ VIP, cà phê gì mà không có, cần gì cô ta mời?

 

Lục Sầm nhíu mày nhìn cô ta một lúc, lạnh nhạt nói: “Cô là ai?”

 

Hả? Kỷ Thư Nguyệt sững sờ tại chỗ không biết trả lời thế nào. Hóa ra người ta căn bản không nhớ cô ta là ai. Nhưng cũng phải thôi, người giàu trăm công nghìn việc, làm sao nhớ được một nhân vật qua đường chứ.

 

Cô ta cười ngượng ngùng, đang định rời đi.

 

Lê Sơ Huyền đang khoác tay Lục Sầm khẽ cười một tiếng, khen ngợi: “Đôi bông tai rất hợp với cô.”

 

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào đôi bông tai ngọc trai trên tai Kỷ Thư Nguyệt. Lục Sầm có thể không nhớ Kỷ Thư Nguyệt là ai, nhưng đôi bông tai ngọc trai này lại là ký ức lại sâu sắc hơn nhiều.

 

Kỷ Thư Nguyệt sờ lên viên ngọc trai trên vành tai, “A! Phải rồi, còn phải cảm ơn Lục tổng đã giúp tôi tìm lại đôi bông tai.”

 

Không khí tĩnh lặng đến mức quỷ dị.

 

Không biết vì sao, Kỷ Thư Nguyệt bình thường không phải là người có EQ đặc biệt cao, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô ta rằng vị mỹ nữ này sẽ không vô duyên vô cớ khen đôi bông tai của cô ta. Nhìn tư thế thân mật và bầu không khí mờ ám quanh hai người, kết hợp với ánh mắt của mọi người khi nhắc đến đôi bông tai ngọc trai, cô ta lập tức hiểu ra.

 

Cô ta vội vàng giải thích: “Lần trước tôi bị người ta quấy rối, là Lục tổng đã ra tay giúp đỡ và còn cho tôi đi nhờ du thuyền của anh ấy về Cảng Thành. Vô cùng cảm ơn Lục tổng. Tôi, à, cà phê ở đây thật sự rất ngon, tôi đi mua hai ly mang qua ngay.”

 

Lục Sầm đã mất hết kiên nhẫn, đang chuẩn bị rời đi, Lê Sơ Huyền khẽ nói: “Được thôi, cảm ơn cô.”

 

“Hai người chờ một chút, nhanh thôi.”

 

Hai người bước vào phòng chờ VIP.

 

Lục Sầm không vui, “Nửa đêm nửa hôm còn uống cà phê, tối nay em còn ngủ được không?”

 

“Không ngủ là đúng như ý của Lục tổng rồi mà?”

 

Vẻ không vui trên mặt người đàn ông tan biến, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra, anh rơi vào trầm tư.

 

Lộ Xuyên xách túi đi theo sau: Đây là chuyện mình có thể nghe sao?

 

“Hơn nữa người ta không phải đã nói rồi sao? Cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp.” Sao lại không nể mặt người ta như vậy chứ?

 

Lộ Xuyên vừa nghe đã biết Lục tổng không giải thích rõ ràng gây ra hiểu lầm. Anh ta vội vàng giải thích thay cho Lục tổng có miệng mà không nói của mình: “Lần trước Giang tổng, Giang Triết, đưa cô ta đến hội quán trên đảo Hải Sa, nhưng có lẽ không phải cô ta tự nguyện, suýt nữa gây ra vài hiểu lầm. Lục tổng sợ xảy ra chuyện nên đã đưa cô ta về Cảng Thành.”

 

Lộ Xuyên thầm cho mình một like.

 

Lê Sơ Huyền nhìn Lộ Xuyên.

 

Lục Sầm đang lật tạp chí kinh tế tài chính khựng lại, không ngẩng đầu lên: “Vậy thưởng cho cậu lát nữa uống hai ly cà phê.”

 

Ngay giây tiếp theo, nhân viên phòng chờ dùng khay bưng qua ba ly cà phê.

 

Lần đầu tiên Lộ Xuyên ghét người khác quá lịch sự.

 

Ba ly này anh ta phải thức trắng đến rạng sáng mất.

 

Lê Sơ Huyền lại đeo kính râm lên. Vốn cô nghĩ ở đây sẽ không gặp người quen, nên khi Lục Sầm bảo cô cùng đi máy bay về, cô mới không từ chối. Ai ngờ thế giới này thật sự nhỏ bé.

 

“Nói đi cũng phải nói lại, anh không sợ bị người ta chụp ảnh tung lên mạng nói anh có bạn gái sao?” Tư thế của họ thân mật như vậy, không cần bịa chuyện, chỉ một tấm hình là đủ nói lên tất cả.

 

Lục Sầm hiện vẫn đang đứng đầu bảng xếp hạng độc thân vàng của Cảng Thành, bao nhiêu tiểu thư danh giá gia thế tốt đang chờ đợi một sự ưu ái hoặc một cuộc liên hôn gia tộc từ Lục tổng. Không dám tưởng tượng nếu tin này thật sự bị tung ra, sẽ có bao nhiêu trái tim tan nát.

 

Cô thì che chắn kín mít, còn anh thì, ừm, chẳng trang bị gì, còn mang theo trợ lý đặc biệt không rời mình là Lộ Xuyên nữa.

 

“Dám tung tin thì ném họ cho cá mập ăn” Người đang lật tạp chí nói một cách bình tĩnh và thản nhiên, như thể chỉ đang nói một câu “hôm nay thời tiết thật đẹp”.

 

“Tôi cứ nghĩ Lục tổng là người tuân thủ pháp luật, không thể trông mặt mà bắt hình dong được nhỉ.”

 

Lục Sầm ngẩng đầu nhìn cô, “Tại sao Lê tổng lại nghĩ tôi không tuân thủ pháp luật?”

 

“Người tốt sẽ không ném người khác cho cá mập ăn.”

 

“Lê tổng hiểu lầm rồi, đại sảnh của Bích Thủy Vân Gian có một bể cá thủy tinh, đang nuôi một con cá mập được cứu trợ khi mắc cạn ở đảo Hải Sa lần trước.”

Lê Sơ Huyền: “……”

 

Cuộc nói chuyện của hai người có một sự hài hước độc đáo.

 

Lộ Xuyên không dám nói gì. Trong tập đoàn vẫn luôn lưu truyền một câu đùa: Không nỗ lực làm việc sẽ bị giáng chức đi cho cá mập ăn, và nó đã thành sự thật.

 

Lời này đã truyền đến tai Lục tổng rồi sao?

 

Sau khi về Cảng Thành, Lê Sơ Huyền luôn rất bận rộn. Vì kế hoạch của dự án hợp tác ở Thùy Thành có sự điều chỉnh, toàn bộ kế hoạch phải làm lại, cô đã họp với nhóm dự án vài lần, ngày nào cũng tăng ca.

 

Thoáng cái đã đến cuối tuần, giữa trăm công nghìn việc, Lê Sơ Huyền nhớ ra mình có hẹn đi xem hòa nhạc với Giang Dật.

 

Mẹ cô cố tình nhắn tin dặn dò: [Đừng mặc mấy cái váy đen nhỏ của con nữa, con gái thì phải mặc đồ tươi tắn một chút.】

 

Lê Sơ Huyền: [Lỡ như vị đạo diễn lớn kia lại thích kiểu đoan trang thì sao?】

 

Mẹ cô: [Con quan tâm cậu ta thích cái gì làm gì, tóm lại con gái là phải mặc đồ tươi tắn.】

 

Lê Sơ Huyền: “……”

 

Vậy rốt cuộc mẹ cô hy vọng chuyện này thành hay không thành đây? Thật khó đoán. Lê Sơ Huyền ngồi trong phòng thay đồ, chìm vào suy tư.

 

Mùa thu đông, cô mặc một chiếc váy dài màu lá phong, khoác ngoài một chiếc áo len dệt kim màu kem, tóc búi tròn.

 

Một phong cách hoàn toàn khác với ngày thường.

 

Cô còn cố ý chụp một tấm ảnh gửi cho mẹ cô.

 

Mẹ cô đang đi nghỉ ở Tahiti tỏ ra vô cùng hài lòng.

 

Buổi hòa nhạc là suất diễn buổi chiều, sau khi kết thúc, Giang Dật còn đặt sẵn bữa tối.

 

Từ phòng hòa nhạc của Trung tâm Văn hóa Cảng Thành đi ra, Giang Dật nói: “Nghe dì nói, thời đi học em từng đi lưu diễn cùng ban nhạc, chơi đàn hạc đúng không? Nghe nói đàn hạc rất khó, hình ảnh cô Lê trong lòng tôi lại tỏa sáng thêm một tầng nữa rồi.”

 

Lê Sơ Huyền cười, “Cô ruột trong nhà là nghệ sĩ biểu diễn đàn hạc, vừa hay có cơ hội đó thôi.”

 

Cô ruột cô đã bắt tất cả trẻ con đủ tuổi trong nhà họ Lê phải học đàn với bà, hè đến còn mở luôn lớp mẫu giáo trong vườn hoa. Nhưng trong số bao nhiêu người, chỉ có cô là kiên trì đến cùng, nên sau này, khi cô ruột đi lưu diễn ở châu Âu cũng mang cô theo.

 

Nhưng lý do khiến cô bé Sơ Huyền ngày ấy có thể kiên trì, không phải vì sợ cây thước của cô ruột, mà là vì cô luôn mơ đến một ngày nào đó được biểu diễn trước mặt Lục Sầm, để nhận được ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ từ anh.

 

Dù cho đến tận bây giờ, cô chưa từng đàn cho Lục Sầm nghe một lần nào.

 

Bởi vì khi đã trưởng thành, Lê Sơ Huyền nhận ra, tiếng đàn tuyệt thế của cô mà đem đàn cho Lục Sầm nghe, thì có khác gì đàn gảy tai trâu? Anh có xứng không?

 

Nghĩ đến đây, cô bất giác bật cười.

 

Giang Dật thấy cô cười, cũng mỉm cười theo.

 

“Nghe mẹ nói anh trước đây anh luôn ở nước ngoài, nhưng tiếng Trung rất tốt.” Giang Dật sinh ra ở Mỹ, chú Joe của anh ta năm kia nghỉ hưu về Cảng Thành dưỡng lão, anh ta mới bắt đầu đi lại giữa hai nơi, nên tiếng Trung tốt như vậy thật sự là một bất ngờ.

 

Giang Dật: “Vì trước đây tôi muốn dùng tiếng Trung để lừa tín chỉ, nên đã lôi kéo bà nội luyện tập cùng.”

 

Ngoại ngữ là môn tự chọn, nhưng người Trung Quốc không thể chọn môn Văn.

 

Lê Sơ Huyền: “Vậy có lấy được tín chỉ không?”

 

Giang Dật vẻ mặt tiếc nuối: “Không có, vì tiếng Trung quá khó, buổi học đầu tiên vừa mở miệng giới thiệu bản thân đã bị mời ra khỏi lớp.”

 

Lê Sơ Huyền bật cười thành tiếng.

 

Giang Dật cũng cười theo.

 

Nói chuyện một lúc đã đến bãi đỗ xe. Giang Dật lịch lãm mở cửa ghế phụ cho cô lên xe trước.

 

Chiếc xe hòa vào dòng người.

 

“Mặc dù trước đây tôi luôn sống ở Mỹ, nhưng tương lai sẽ về Cảng Thành phát triển. Lần này về cũng sẽ ở lại khá lâu, tôi có hợp tác với bạn bè làm một chương trình giải trí.”

 

Chẳng trách mẹ cô lại thấy hợp, “Ở trong nước sao?”

 

“Ừm,” Giang Dật gật đầu, “Ở Cảng Thành.”

 

“Mong chờ quá.”

 

Hai người lại trò chuyện về buổi hòa nhạc và các triển lãm nghệ thuật gần đây trong nước.

 

Không biết từ lúc nào, xe đã đến khách sạn họ ăn tối.

 

Xe chạy vào Bích Thủy Vân Gian.

 

Lê Sơ Huyền: “……”

 

Có lẽ Giang Dật thật sự không ở Cảng Thành bao lâu. Chỉ cần nghe chút tin đồn bên ngoài thôi cũng sẽ không đưa cô đến khách sạn của đối thủ không đội trời chung của cô để ăn tối thế này chứ.

 

“Tôi ở Cảng Thành không lâu, không biết nhà hàng nào ngon, nhưng nhà hàng này đứng đầu trên nhiều tạp chí ẩm thực,” Giang Dật cảm thấy chọn nơi đứng đầu chắc chắn không sai, “Hương vị chắc chắn không tồi.”

 

Lê Sơ Huyền: Tôi cũng biết hương vị nhà hàng này không tồi, dù sao cũng thường xuyên ăn. Nhưng mà, cô đưa đối tượng xem mắt đến chỗ của bạn giường ăn tối, chuyện này…

 

Giang Dật: “Hơn nữa bàn ở nhà hàng này rất khó đặt, tôi phải đặt trước hai tuần mới có chỗ.”

 

Được rồi, nói đến nước này mà cô từ chối ngay ở cửa ra vào thì thật bất lịch sự.

 

Nhà hàng Tây của Bích Thủy Vân Gian ở tầng 20. Khi họ đi vào đại sảnh, Lê Sơ Huyền nhìn thấy bể cá thủy tinh khổng lồ ở tầng một.

 

Một con cá mập nhỏ bằng cánh tay đang vui vẻ bơi lội trong bể.

 

Cô còn tưởng là cá mập trắng hay gì đó…

 

Bước vào thang máy, nhân viên phục vụ nhấn tầng 20.

 

Theo cô biết, Lục Sầm thường sẽ không xuống nhà hàng ăn, khi ở trong phòng suite trên tầng cao nhất, đa số anh sẽ dùng bữa trong phòng, hơn nữa anh thường đi thang máy riêng. Cho nên, khả năng gặp Lục Sầm không lớn.

 

Cô thả lỏng hơn.

 

Lúc đặt bàn đã đặt sẵn set ăn, họ vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức đến hỏi có thể lên món được chưa.

 

Giang Dật liếc nhìn bàn tay quấn băng gạc của Lê Sơ Huyền, nói: “Rượu vang của cô đây xin đổi thành thứ khác.”

 

“Vâng ạ, xin hỏi quý cô dùng gì ạ?”

 

“Nước chanh, cảm ơn.”

 

“Xin lỗi, hôm nay tôi mới biết tay em bị thương.” Giang Dật có chút áy náy, “Lại còn đặt nhà hàng Tây.”

 

Lê Sơ Huyền nén cười an ủi anh ta, “Anh mời tôi ăn món Trung tôi cũng không cầm được đũa mà.”

 

Giang Dật bừng tỉnh ngộ, cười theo cô, “Vậy thì cảm ơn cô Lê đã cho tôi một cơ hội giúp em cắt bít tết.”

 

Hai người lại trò chuyện sang chuyện khác.

 

Lê Sơ Huyền cảm thấy Giang Dật thật ra là một người rất tốt, hài hước thú vị, nói năng tao nhã, cử chỉ lịch thiệp.

 

Không thể không nói, mắt nhìn của chủ tịch Lê và phu nhân Lê quả thực không tồi.

 

Tiếc là, thời niên thiếu cô đã gặp được người kinh diễm hơn.

 

Ngay lúc này, người kinh diễm hơn đó lại gửi tin nhắn cho cô.

 

Lê Sơ Huyền mím môi, luôn có chút chột dạ. Rõ ràng chỉ là đi ăn với bạn bè, tại sao cô phải chột dạ chứ?

 

Lục Sầm: [Hôm nay em bận không?】

 

Lê Sơ Huyền: [Không bận.】

 

Thành thật khai báo là rất tốt, cô tự khen mình.

 

Món chính được mang lên, Lê Sơ Huyền đặt điện thoại xuống.

 

Giang Dật chủ động lấy đĩa của cô qua giúp cô cắt thành từng miếng nhỏ.

 

Điện thoại lại rung lên một cái.

 

Lục Sầm: [Bữa tối em ăn gì?】

 

Lê Sơ Huyền: [Đồ Tây.】 Đồ Tây nhà anh.

 

Nghĩ nghĩ lại thêm một câu.

 

Lê Sơ Huyền: [Anh thì sao?】

 

Lục Sầm: [Vẫn chưa xong việc.】

 

Bít tết đã được cắt xong, Giang Dật bưng qua.

 

Lê Sơ Huyền: “Cảm ơn.”

 

Giang Dật: “Không có gì.”

 

Cô cầm nĩa ăn bít tết, nghe Giang Dật kể những chuyện thú vị khi quay phim trước đây, thỉnh thoảng phụ họa một câu.

 

Lục Sầm: [Em không hỏi tôi bận gì à?】

 

Lê Sơ Huyền thầm nghĩ anh thật quá bất lịch sự, làm phiền cô ăn cơm.

 

Lê Sơ Huyền: [Ồ, vậy anh đang bận gì thế?】

 

Lục Sầm: [Tuần tra khách sạn.】

 

Nhìn thấy tin nhắn, lưng Lê Sơ Huyền thẳng đờ, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh lạnh đi trong nháy mắt.

 

Cô đã nói mà, sao gã đàn ông chó má này hôm nay lại lạ lùng như vậy, hóa ra là đang chờ cô sụp hố.

 

Khách sạn gì mà phải tuần tra thường xuyên chứ? Hơn nữa vận may của cô là gì vậy?

 

Cô mỉm cười ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông cách đó không xa.

 

Người đàn ông với khí chất lạnh băng xung quanh bình tĩnh cất điện thoại đưa cho Lộ Xuyên đứng sau.

 

Bên dưới mặt biển tĩnh lặng thường ẩn chứa sóng ngầm dữ dội.

 

Trước cơn giông bão luôn là gió yên biển lặng.

 

Nhưng mà, có thể làm gì bây giờ?

 

Vậy nên Lê Sơ Huyền trước ánh mắt của Lục Sầm, cô lại xiên một miếng bít tết nhỏ cho vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

 

Không ngoài dự đoán, người đàn ông nheo mắt lại.

 

Vừa lúc này, Giang Dật ở đối diện ngẩng đầu lên.

Bình Luận (0)
Comment