Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 26

Chiếc Bentley đen tuyền vững vàng lướt đi giữa dòng xe cộ, ánh đèn đường ngoài cửa sổ vụt lùi về phía sau, bên trong xe ánh sáng chập chờn, mờ ảo.

 

“Nóng.” Cô lẩm bẩm.

 

Cô vặn vẹo người, chiếc áo khoác len cashmere màu đen khoác trên vai trượt xuống tấm thảm. Lục Sầm cúi người định nhặt lên thì bị người trong lòng đè trở lại lưng ghế.

 

Cô bất mãn: “Không nghe thấy tôi nói nóng à?”

 

Lục Sầm bị cô đè hẳn lên lưng ghế, một tay tuỳ ý gác lên tay vịn, tay kia đỡ lấy eo cô để cô ngồi cho vững.

 

“Vậy cởi thêm một chiếc nữa nhé?” Giọng anh trầm thấp, mang ý dụ dỗ.

 

Bên dưới chiếc áo khoác cashmere chỉ là một chiếc váy màu đỏ rượu vang dài quá gối, làn da lộ ra dưới lớp váy trắng đến loá mắt.

 

Anh cụp mắt, dừng lại trên xương quai xanh còn vương dấu hôn đỏ, khoé môi khẽ nhếch cười, “Thật ra không cởi cũng không sao.”

 

Người đang ngồi trên người anh hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, lại cúi đầu xuống hôn anh.

 

Vòng tay ôm lấy eo nhỏ càng lúc càng siết chặt, người cắn đôi môi mỏng của anh lại càng thêm dùng sức.

 

Không một ai nhượng bộ.

 

Cô vừa hôn vừa muốn kéo cà vạt của anh, s* s**ng một hồi mới nhớ ra chiếc cà vạt đã bị kéo xuống từ lúc trên du thuyền.

 

Bàn tay cách lớp áo sơ mi mỏng manh dừng trên ngực, men theo cơ bụng mà lướt xuống dưới.

 

d*c v*ng bị khơi dậy, hơi thở tức thì trở nên hỗn loạn.

 

Lục Sầm từ bị động chuyển thành chủ động, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng rồi giữ chặt bằng một tay, bàn tay còn lại ấn vào gáy cô để nụ hôn thêm sâu.

 

Nhiệt độ trong xe không ngừng tăng lên.

 

Anh buông tay đang kìm kẹp cô ra, vươn vào hộc đựng đồ tìm kiếm.

 

Vừa lấy ra một hộp, còn chưa kịp mở, đã bị cô gạt tay làm rơi đi đâu mất.

 

Ánh mắt ẩn chứa sóng ngầm nhìn cô, Lục Sầm như cười như không, khẽ thì thầm bên tai cô: “Không muốn dùng, phải không?”

 

Cô không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

 

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt lên gò má cô, nụ cười rạng rỡ của cô tựa như dây leo mọc lên giữa đêm đen, cuốn lấy anh cùng chìm vào màn đêm sâu thẳm.

 

Thậm chí mong chờ bình minh sẽ không bao giờ đến.

 

Cô nhìn một lúc, lại cúi xuống hôn anh.

 

Nhẫn nhịn không được, anh đã chẳng còn hơi sức đâu mà nổi nóng, vẻ mặt uể oải mặc cho cô v**t v* cơ bụng, hôn lên môi mình.

 

Đêm đã rất khuya, màn trình diễn pháo hoa sớm đã kết thúc, người ở cảng xem pháo hoa cũng đã giải tán.

 

Bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, con đường ven biển yên tĩnh không một bóng người.

 

Hạt mưa rơi trên mặt nước lấp lánh gợn sóng, tạo nên một khung cảnh khác.

 

Chiếc Bentley chạy qua, bị Lê Sơ Huyền gọi dừng lại.

 

Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Hôm nay tôi vẫn chưa được xem pháo hoa.”

 

“Pháo hoa kết thúc rồi.”

 

“Nhưng mưa thì vẫn chưa,” cô nói.

 

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đôi môi hơi sưng đỏ vì bị hôn của cô, căng mọng nước, giống như thạch trái cây vị dâu tây.

 

Đáng lẽ phải được cất giấu đi.

 

Không nên để người ngoài nhìn thấy.

 

Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn là Lục Sầm cam chịu.

 

“Được thôi.”

 

Anh nhặt chiếc áo khoác cashmere và giày cao gót dưới đất lên mặc vào cho cô, chỉnh lại chiếc áo sơ mi bị cô kéo cho xộc xệch.

 

Tài xế Tiểu Lưu cầm ô mở cửa xe hàng ghế sau, Lục Sầm ôm eo Lê Sơ Huyền, nhận lấy ô rồi nói với Tiểu Lưu: “Cậu về trước đi.”

 

Nơi này chỉ cách khách sạn Bích Thủy Vân Gian chưa đến một cây số, đi bộ về cũng không sao.

 

Cô muốn ngắm mưa.

 

Lê Sơ Huyền khoác tay anh, hai người đi trên con đường ven biển, mắt cô dừng trên chiếc ô đen tuyền, đột nhiên hỏi: “Có phải là chiếc ô trong tấm ảnh chụp lén của anh không?”

 

Bức ảnh được bình chọn là “đỉnh cao của sự cấm dục”, người đàn ông kiêu hãnh cầm ô đen đứng trong mưa lớn, cách một màn mưa nhìn về phía xa.

 

“Trên xe chỉ có chiếc ô này.”

 

Ngụ ý là nó.

 

Lê Sơ Huyền cười cười, “Bức ảnh đó được chụp đẹp thật, không biết là ai chụp nhỉ?”

 

“Xem ra Lê tổng rất thích.” Lục Sầm cười không rõ ý.

 

“Sao anh biết tôi rất thích?”

 

“Không phải Lê tổng đã lén lưu lại rồi sao?”

 

Lê Sơ Huyền: …

 

Cô lảng sang chuyện khác: “Hôm nay lạnh thật đấy.”

 

Ven biển lúc nửa đêm, không khí lạnh ùa về cộng thêm mưa nhỏ, cái lạnh thấm vào tận xương tủy.

 

Mà chiếc áo khoác cashmere dài đến mắt cá chân của cô chỉ che một chiếc váy dài đến gối.

 

Gió tạt mưa nghiêng, những hạt mưa lạnh buốt rơi trên mu bàn chân trần của cô.

 

Lúc này Lục Sầm liền hối hận tại sao lại để cô xuống xe, cô say rượu không biết gì, chẳng lẽ anh cũng không biết hay sao?

 

“Tôi gọi tài xế quay lại đón chúng ta.”

 

Lê Sơ Huyền lắc đầu, “Tôi không lạnh.”

 

Rượu uống trên du thuyền giờ đây khiến cô cảm thấy như có một ngọn lửa đang âm ỉ trong người.

 

“Lâu lắm rồi không đi dạo ở đây,” Lê Sơ Huyền cảm khái, “Lần trước là lúc học lớp 12, đi cùng cả lớp.”

 

Lúc học đại học thì không có thời gian, sau khi tốt nghiệp đi làm lại càng không có tâm trạng để đến.

 

Mưa rơi tí tách, dưới tán ô đen, màn mưa bụi giăng lối, hai người trong bộ đồ đen như tách biệt với cả thế giới.

 

Cả hai cùng nhìn về phía chân trời mờ mịt, pháo hoa đã tàn, sự phồn hoa đã lùi bước, chỉ còn lại bầu trời âm u giăng đầy mây.

 

“Khi đó tôi không hề nghĩ rằng chúng ta sẽ ở bên nhau.”

 

Đêm giao thừa đón năm mới hồi lớp 12, những chùm pháo hoa lộng lẫy ở cảng Vic bung nở phía sau lưng họ như ngàn sao tinh tú, mọi người đều hét lên đòi chụp ảnh tập thể, mười hai người chen chúc vào nhau, dòng người quá đông, trong lúc chen lấn, không biết ai đã đẩy cô ngã vào lòng Lục Sầm. Gió thổi tung mái tóc dài của cô, mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng như có như không bao bọc lấy cô.

 

Mọi người đều đang xô đẩy, anh vươn tay, hờ hững che chắn cho cô khỏi những người khác đang chen tới.

 

Khoảnh khắc đó, cảm giác an toàn cùng với pháo hoa đồng loạt nổ tung trong tim cô, mang theo sự rung động của tuổi xuân.

 

Thế nhưng sau đó, khi cô nhận được ảnh, Lục Sầm chỉ lạnh nhạt nhìn vào ống kính, ánh mắt thờ ơ không cảm xúc, dường như hành động che chở cho cô trong lòng chỉ là ảo giác của riêng cô, hoặc có lẽ, đó chỉ là hành động lịch thiệp trong vô thức của anh.

 

Lê Sơ Huyền đương nhiên sẽ không tự mình đa tình.

 

Chỉ là, một thiếu niên ưu tú như vậy, thật muốn chiếm làm của riêng.

 

“Tôi từng nghĩ rằng giữa chúng ta, sau khi lớn lên có lẽ sẽ không còn đối đầu gay gắt như vậy, nhưng cũng sẽ không lăn lộn trên cùng một chiếc giường, nhiều nhất là thỉnh thoảng qua lại trên thương trường, tạo chút bất lợi cho đối phương.” Lê Sơ Huyền cười nhẹ.

 

“Ai mà ngờ được chúng ta lại duy trì mối quan hệ này suốt bốn năm chứ?”

 

“Lê Sơ Huyền.” Lục Sầm dừng bước, Lê Sơ Huyền nghiêng người nhìn anh.

 

Anh cúi xuống, đôi môi hơi lạnh áp vào vành tai trắng ngần của cô, giọng người đàn ông khẽ khàng: “Kỷ niệm bốn năm vui vẻ.”

 

Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô, sâu như một hồ nước không thấy đáy.

 

Bỗng nhiên, anh nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, trầm giọng nói: “Nhưng mà Lê tổng, thừa nhận đã thích tôi nhiều năm như vậy, khó đến thế sao?”

 

Lê Sơ Huyền nhìn anh, ngắm nhìn hồi lâu, vẻ mặt đầy hoài nghi, “Quen anh 20 năm, không phát hiện ra anh lại tự luyến như vậy đấy.”

 

Chủ đề này bị một câu nói kết thúc.

 

Lê Sơ Huyền khoác tay anh, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.

 

Cơn mưa nhỏ ban đầu đã chuyển thành mưa vừa, rơi xuống mặt đất bắn lên những bọt nước trong suốt.

 

Hơi thở phả ra cũng hóa thành làn sương trắng.

 

“Lục tổng, tôi muốn cùng anh xem pháo hoa vào đêm Giao thừa.”

 

Phòng suite tầng cao nhất của khách sạn Bích Thủy Vân Gian, với cửa sổ sát đất, là địa điểm tốt nhất để ngắm pháo hoa ở cảng.

 

Lục Sầm: “Năm nào mà Lê tổng không cùng tôi xem pháo hoa?”

 

Khoảnh khắc năm mới bước qua 12 giờ, pháo hoa nở rộ trong đêm tối, hai người đứng trước cửa sổ sát đất quấn quýt hôn nhau dường như đã trở thành một nghi thức.

 

“Năm nay không được rồi.” Lê Sơ Huyền thở dài.

 

Lục Sầm: ……

 

“Mùa đông năm nay lạnh quá, nhà tôi nói muốn đến Lệ Sơn tắm suối nước nóng,” Lê Sơ Huyền nghiêng đầu cười, “Cho nên, năm nay tôi phải thất hứa rồi.”

 

Lục Sầm cười đến cạn lời.

 

Cố ý mở đầu bằng việc nói muốn cùng anh xem pháo hoa, rồi sau đó lại báo rằng không thể cùng anh xem pháo hoa.

 

Đúng là Lê tổng.

 

“Vậy Lê tổng phải tìm cơ hội đền bù cho tôi đi.” Anh cúi xuống, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, đầy ẩn ý.

 

Lê Sơ Huyền vui vẻ nhận lời, men say khiến cô trở nên ngoan ngoãn lạ thường.

 

“Nhân tiện,” anh tiếp tục, “nói đến suối nước nóng, Lê tổng dường như vẫn còn nợ tôi một lần.”

 

“Rồi sẽ có cơ hội đền bù cho anh.” Cô đáp lí nhí, trong lòng thầm nghĩ, nợ nhiều không cần lo.

 

Lục Sầm cười khẽ: “Lê tổng ngày thường cũng hứa hẹn suông với nhân viên như vậy sao?”

 

“Hửm?” Lê Sơ Huyền ngước mắt nhìn anh, “Lục tổng thì không à?”

 

“Dù thường bị gọi là nhà tư bản vạn ác, nhưng tôi trước giờ không có thói quen hứa hẹn suông.” Anh nói, nhắc đến chế độ đãi ngộ vượt trội của Lục thị, nơi khiến vô số nhân tài phải dốc sức cống hiến.

 

“Ồ, anh nói cũng phải,” Lê Sơ Huyền tán đồng, “Tôi không hứa hẹn với nhân viên, nhưng có thể hứa với Lục tổng mà.”

 

Lục Sầm: “Thật vinh hạnh.”

 

Lê Sơ Huyền: “Không có gì.”

 

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, hai chiếc bóng đổ dài trên con đường vắng. Họ đi rất chậm, nói những câu chuyện phiếm không đâu. Tòa nhà khách sạn Bích Thủy Vân Gian dù ở ngay trước mắt, nhưng dường như lại xa tận chân trời.

 

Cô đột nhiên dừng lại, cả người mềm oặt dựa vào lồng ngực vững chãi của anh, giọng nói nũng nịu: “Tôi mệt rồi, Lục tổng.”

 

Lục Sầm bật cười, vòng tay ôm lấy cô: “Nếu không uống được thì lần sau đừng cố.”

 

Cô ngẩng lên, bĩu môi, đôi mắt long lanh như có nước ngước nhìn anh, giọng đầy oan ức: “Là anh rót cho tôi mà.”

 

Lục Sầm: ……

 

Được rồi, là lỗi của anh.

 

Anh đổi chiếc ô sang tay phải, tay trái luồn qua khoeo chân cô rồi bế thốc cô lên, hai tay cô vòng qua cổ anh.

 

Việc một tay ôm cô, anh đã quá quen thuộc.

 

Cô vùi mặt vào hõm vai anh, lại ngáp thêm một cái.

 

Đôi môi ấm áp vô thức cọ vào vùng da nhạy cảm trên cổ anh.

 

Lục Sầm khẽ thở dài.

 

Đường đi trơn ướt, mưa bụi bay lất phất, anh đi chậm rãi khoan thai, quãng đường ngắn ngủi mấy trăm mét tựa như đi mãi không đến cuối.

 

Nhưng giờ phút này, có cô trong vòng tay, không có điểm cuối thì đã sao?

 

Vào đến khách sạn, Sofia ở sảnh chính đã chờ sẵn ở đó.

 

Sofia nhận lấy chiếc ô gập lại, nhẹ giọng nói: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, Lục tổng.”

 

Trong thang máy chuyên dụng. Lê Sơ Huyền mở mắt hỏi anh: “Chuẩn bị xong cái gì?”

 

“Có muốn xuống không?”

 

“Anh mệt à?” Lê Sơ Huyền hỏi, “Lục tổng, anh phải rèn luyện sức khỏe cho tốt vào đấy.”

 

Lục Sầm cụp mắt, lạnh nhạt liếc cô một cái, “Tôi khuyên Lê tổng đừng nói những lời như vậy, đêm nay còn dài, ngày mai em cũng không phải đi làm đâu.”

 

Lê Sơ Huyền tỉnh táo ngay lập tức, giãy giụa muốn xuống, “Ai nói ngày mai tôi không đi làm?”

 

Khoảng thời gian này cô vô cùng bận rộn.

 

Lục Sầm nhếch môi cười, “Tôi nói.”

 

Cửa thang máy mở ra, cô bị anh kéo cổ tay lôi ra hành lang.

 

Cửa phòng “tít” một tiếng rồi mở ra.

 

Trên chiếc bàn chân cao trước cửa sổ sát đất, đặt một chiếc bánh kem sáu tấc, một cành dạ lan hương tím đang nở rộ trong bình hoa thủy tinh.

 

Trên bàn còn có một chai Glacier (Genis), vẫn là niên hiệu của bốn năm trước.

 

Và cả quà của cô.

 

Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn một lúc, cô cười rồi ôm cổ anh, nhón chân hôn lên môi anh một cái.

 

Anh ôm lấy eo cô, xoay người một cái đóng sầm cửa lại, đè cô lên cửa, từ bị động chuyển thành chủ động.

 

Mãi cho đến khi cô thở không ra hơi, gương mặt nhuốm màu ráng đỏ.

 

Cô đột nhiên nhớ ra mình còn nợ anh một câu.

 

“Kỷ niệm bốn năm vui vẻ.” Cô ôm cổ anh, môi đỏ dán lên vành tai, khẽ hổn hển nói.

 

Và rồi, cô nói: “Đêm nay xem ra dã tâm của Lục tổng rất lớn nhỉ.”

 

“Muốn mời Lê tổng ngắm bình minh, như vậy có tính là dã tâm quá lớn không?”

 

Lê Sơ Huyền kinh ngạc nhìn anh: “Lại muốn tới sáng sao?”

 

Anh bế cô đến ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cửa sổ, “Thổi nến đi.”

 

Cây nến hình hoa dạ lan hương cháy được một nửa bị thổi tắt, anh đưa cho cô chiếc nĩa bánh kem, “Bây giờ là 3 giờ sáng, chẳng mấy tiếng nữa là trời sáng rồi.”

 

Câu nói này của anh chẳng an ủi được cô chút nào, sau hừng đông vẫn còn mấy tiếng đồng hồ nữa cơ mà!

 

Nút bần của chai Glacier được mở ra, rượu vang màu đỏ sậm được rót vào bình decanter.

 

Anh thản nhiên nói: “Lần trước, ở bữa tiệc Sông Băng, em đã bỏ tôi lại mà đi.”

 

Cô cười nhẹ: “Tôi nhớ lúc đó tôi đâu có đồng ý qua đêm với Lục tổng.”

 

Lục Sầm cũng cười, “Đúng là không đồng ý, nhưng không sao cả.”

 

Người cô đã ở đây, nước tắm cũng đã được pha sẵn…

 

Con người ta phải nếm chút khổ đau thì mới biết nhận sai, không phải sao?

Bình Luận (0)
Comment