Những chùm pháo hoa lộng lẫy, rực rỡ bung nở trên bầu trời đêm sâu thẳm.
Trong bồn tắm đầy những cánh hoa hồng trôi nổi, người đang nằm nghiêng quay đầu lại, nụ cười tươi tắn còn rạng rỡ hơn cả pháo hoa.
Cô nói: “Anh đi đâu vậy? Sao giờ này mới về?”
Ánh lửa từ cây nến thơm mùi hoa diên vĩ khẽ lay động, chập chờn, hương thơm lan tỏa khắp căn phòng, ăn mòn mọi giác quan.
Anh đứng tại chỗ, nhìn cô hồi lâu, kéo cà vạt xuống rồi khẽ cười mà không để lộ cảm xúc.
“Không phải em nói đêm nay không qua sao?” Giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo những gợn sóng khó nhận ra.
Lê Sơ Huyền nhướng mày, “Sao thế? Bất ngờ tôi mang đến không biến thành nỗi sợ hãi đấy chứ?”
Anh thong thả bước lên bậc thềm, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm tựa như bầu trời đêm u tối.
“Tôi cứ ngỡ…”
Cô quỳ gối trong bồn tắm, bàn tay ướt sũng chạm lên cơ bụng anh, cười tươi như một con cáo nhỏ vừa ăn vụng được nho: “Ngỡ cái gì?”
Bàn tay cô trượt từng tấc trên eo bụng anh: “Ngỡ đêm nay một mình xem pháo hoa? Một mình đón năm mới? Một mình đi ngủ sao?”
Anh cúi mắt nhìn cô, bỗng cười nhạt: “Phải, cho nên Lê tổng đang thương hại tôi à?”
“Có thể nói là… tôi muốn cùng anh đi qua năm cũ, bước vào một năm mới thì sao?” Tay cô túm lấy chiếc áo sơ mi đang mở phanh của anh, dùng sức kéo một cái.
Anh bị kéo chúi người về phía trước, cô ngồi thẳng dậy, hôn lên môi anh.
Sự ái muội quấn quýt cùng hương hoa diên vĩ.
Thân hình ướt đẫm của cô áp vào người anh, sự nóng bỏng ăn mòn, hơi nước làm ướt sũng áo quần anh.
Tay cô v**t v* cơ lưng anh, khẽ cào nhẹ, cơ thể người đàn ông dán vào cô càng lúc càng căng cứng.
Vòng tay ôm lấy cô càng lúc càng siết chặt, cho đến khi cô không thở nổi, anh mới buông ra.
Cô quấn khăn tắm bước ra, ngồi xếp bằng bên cạnh anh.
Trên khay đặt một đĩa dưa lê và hai ly rượu sủi bọt, cô vươn tay lấy, đưa cho Lục Sầm một ly.
Cúc áo sơ mi của anh đã bung ra, chiếc quần tây dính đầy vệt nước, trông anh như vừa bị giày vò một trận.
Lục Sầm nhận lấy ly rượu, vẻ mặt uể oải.
Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh: “Sao vậy? Tôi trộm trong hầm rượu của chủ tịch Lê mang ra đấy, không hợp ý anh à?”
Anh cười trào phúng: “Cảm xúc vừa bị khơi lên, sau đó em đưa cho tôi một ly rượu?”
Một bộ dáng như muốn ngồi hàn huyên tâm sự, sau đó còn hỏi anh, rượu của chủ tịch Lê không hợp ý anh sao?
Lục Sầm sắp bị cô chọc cho tức cười.
Lê Sơ Huyền chậm rãi nhấp một ngụm rượu: “Đêm còn dài, Lục tổng không cần vội.”
“Phải không?” Lòng bàn tay anh lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô, “Những lúc em chủ động thế này, đều sẽ có ý đồ xấu đấy.”
Cô cắn nhẹ ngón tay đang v**t v* môi mình của anh: “Trách tôi đồng cảm với anh cô đơn một mình đón năm mới rồi, tôi sai rồi.”
Anh ngửa đầu uống cạn ly sâm panh, vừa đặt ly xuống, người trước mặt đã đột nhiên đứng dậy, xô anh ngã vào trong nước.
Quần áo vốn đã ướt một nửa giờ hoàn toàn ướt sũng, lớp vải mỏng manh dán chặt lên lớp cơ mỏng trên người, một vẻ đẹp đầy khiêu khích.
Cô đặt ngón trỏ lên cằm, thưởng thức hồi lâu.
Cho đến khi sắc mặt anh dần lạnh đi, anh thong thả cởi áo sơ mi, tháo thắt lưng.
Ánh mắt anh dần nhuốm vẻ nghiền ngẫm.
Lê Sơ Huyền luống cuống, quay người định trèo lên, chiếc khăn tắm trên người dính nước vừa ướt vừa nặng, cô suýt nữa đã rời khỏi bồn tắm, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị người phía sau vươn tay ôm trở lại.
Anh cúi đầu, ghé vào tai cô nói: “Lê tổng, sao lần nào cũng không ngoan ngoãn vậy?”
Giọng nói vừa lạnh vừa trầm, khiến cô khẽ run lên.
“Lục Sầm, chúng ta thương lượng chút chuyện được không?”
“Ừm.” Nụ hôn men theo vành tai cô rồi dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần, khẽ hôn một cái, để lại một dấu vết trên làn da mỏng manh, rất nhạt, và tan đi rất nhanh.
Anh cứ hôn hết lần này đến lần khác, không biết mệt.
“Thật ra hôm nay tôi trốn ra ngoài đó.”
“Ừm.” Anh ấn tay cô lên tấm kính, để lại một dấu tay ướt sũng.
Bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô tăng thêm sức lực, cả lưng cô dán chặt vào lồng ngực anh.
“Cho nên…”
Anh bỗng dừng lại, khẽ cười: “Có một số lời, tôi khuyên Lê tổng không nên nói vào lúc này.”
Cô ngẩng đầu, hình ảnh phản chiếu trên cửa kính mờ ảo, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt đầy hứng thú của anh.
Những lời muốn nói, lại nghẹn trở về.
Ngón tay thon dài trắng nõn bóp lấy mặt cô, đôi môi mỏng hôn lên, đầu lưỡi quấn quýt.
Nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Những cánh hoa hồng trôi nổi trên mặt nước khẽ lay động, tràn ra rồi lại rút về.
Cổ tay bị ấn trên tấm kính lạnh băng, giãy giụa không thoát, không nơi nào để trốn.
Tư duy tan rã, pháo hoa ngoài cửa sổ sớm đã kết thúc, nhìn ra chỉ còn lại vạn ngọn đèn dầu đan xen.
Bồn tắm trơn ướt, cô dần không quỳ nổi nữa, cả người trượt xuống dưới, bị anh kìm kẹp chặt chẽ.
Cho đến khi cô hổn hển cầu xin tha.
Lục Sầm mới bế cô lên, bước ra khỏi phòng tắm.
Phòng khách tối om, chỉ có dải đèn led với ánh sáng mỏng manh và cây nến thơm hình xương rồng mà anh tiện tay thắp lên trước khi vào phòng tắm.
Anh ôm cô, chân trần dẫm lên tấm thảm màu tím đen, để lại một chuỗi dấu chân ướt sũng.
“Sofa hay đảo bếp?”
Cô gục trên vai anh, cắn môi nhẫn nhịn, nghe anh nói xong, liếc nhìn chiếc đảo bếp bằng đá cẩm thạch đen, lạnh lẽo, cứng rắn.
Trông có vẻ rất khó chịu.
“Sofa.” Cô nhẹ giọng lựa chọn, rồi nghe thấy tiếng anh cười rất khẽ, tưa như âm thanh đó chỉ là ảo giác.
Lúc anh ôm cô ngồi xuống, lực đạo không hề giảm đi, sức nặng của hai người lún xuống, cô cắn vào vai anh ưm một tiếng.
Đổi lại là tiếng cười của anh, lần này, cô nghe rất rõ.
Như để hả giận, cô cắn càng mạnh hơn.
Người đàn ông không rên một tiếng.
Lòng bàn tay anh xoa nhẹ lưng cô.
Tiếng chuông điểm đúng giờ vang lên, pháo hoa giao thừa lại một lần nữa nở rộ trên bầu trời đêm.
Hai bóng người quyện vào nhau hôn môi kịch liệt, quấn quýt.
Và còn một câu: “Năm mới vui vẻ.”
Mười hai giờ rưỡi, màn trình diễn pháo hoa kết thúc.
Người xem pháo hoa đón năm mới lục tục ra về, sự náo nhiệt của Cảng Thành vẫn chưa tan hết.
Trong phòng thay đồ, cô đang mặc quần áo.
Lục Sầm ngồi trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô: “Quả nhiên truyện cổ tích nói đúng, tiên nữ đến nửa đêm là phải biến mất.”
Mặc đồ chỉnh tề, cô nói: “Cổ tích đều là lừa người cả.”
Lục Sầm cười lạnh: “Ồ? Cho nên tiên nữ sẽ không biến mất?”
Lê Sơ Huyền tiến lên hôn anh một cái: “Không, là 12 giờ rưỡi mới biến mất.”
Tuy rằng khác biệt cũng không lớn lắm.
Sáng mai mọi người đều phải ăn sáng ở sơn trang Lệ Sơn, cô phải về ngay bây giờ, nếu không ngày mai sẽ bị phát hiện cô đã lẻn ra ngoài.
Nơi này cách Lệ Sơn ở phía bắc thành phố không gần.
Cũng may là bữa tiệc hôm nay kéo dài từ trưa đến tối, tám giờ mọi người đều đã mệt và giải tán, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Cô nghĩ thời gian còn sớm, nên cô ra ngoài một chuyến, để cùng anh đón năm mới xem pháo hoa, rồi quay về vẫn kịp.
Cô muốn cho anh một bất ngờ, nên đã nhờ Sofia dẫn đi thang máy chuyên dụng của nhân viên lên bể bơi vô cực, rồi từ cầu thang xoắn ốc của bể bơi trở lại phòng suite trên tầng cao nhất.
Không có ghi chép mở cửa, anh sẽ không biết.
“Con người ta không thể cứ muốn rồi lại muốn mãi được.” Cô bước tới, xoa đầu an ủi anh.
Lục Sầm đứng dậy: “Tôi đưa em về.”
“Không cần, tài xế đang đợi dưới lầu rồi.” Cô ôm cổ anh, lại hôn một cái, “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Chiếc Lexus LM rời khỏi khách sạn.
Đêm đã rất khuya, thành phố xa hoa này vẫn rực rỡ ánh đèn.
Đèn đường ngoài cửa sổ đứng lặng, ánh sáng trong xe biến ảo.
Trên đường về, Lê Sơ Huyền nhận được điện thoại của Nghê Tâm.
Kỳ nghỉ lễ mà nửa đêm Nghê Tâm lại gọi điện, có vẻ rất không bình thường.
Điện thoại được kết nối.
Nghê Tâm: “Lê tổng, Lục Tiêu nhận hối lộ đã bị tố giác.”
“Ồ?” Lê Sơ Huyền thong thả lấy chiếc máy tính bảng công việc ra.
Nghê Tâm lại tiếp tục: “Sáng mai tin tức sẽ được tung ra.”
“Tôi biết rồi.”
Lê Sơ Huyền mở iPad, bản đồ Lam trên máy tính bảng đã từ một tiệm đua xe nhỏ mở rộng thành một mô hình sơ bộ.
Chỉ chờ mảnh đất màu xám ở giữa, sẽ được chính phủ bán đấu giá sau Tết Âm lịch.
Lấy được mảnh đất đó, cô ký xong hợp đồng với bên vốn Yada, dự án bán đảo Lam Hải Loancó thể chính thức khởi công.
Bút chì điểm vào mảnh đất màu vàng nhạt trên bản đồ, mảnh đất này thuộc về địa chỉ cũ của một nhà máy quốc doanh, ban đầu bán đảo Lam Hải Loan có một bến tàu vận chuyển, sau đó bến tàu di dời, nhà máy cũng di dời theo, nhà máy cũ này liền bị bỏ hoang. Trong quy hoạch dự án của Tập đoàn Lê thị, mảnh đất này có cũng được, không có cũng không sao, nhưng vì Lục Tiêu quyết phải có được mảnh đất này, Trình Niên vẫn luôn ngáng chân, nâng giá, không cho Lục Tiêu lấy được nó.
Không ngờ Lục Tiêu lại vội vàng muốn vượt ranh giới đến vậy.
Nói cũng lạ, dự án bán đảo Lam Hải Loan cũng là dự án trọng điểm của Tập đoàn Lục thị, vẫn luôn do Lục Sầm phụ trách, nhưng từ nửa cuối năm nay, người ra mặt lấy đất lại là Lục Tiêu.
Lục Tiêu tham gia vào dự án bán đảo Lam Hải Loan đối với Tập đoàn Lê thị mà nói là chuyện tốt, thêm một kẻ vô dụng gây vướng chân vướng tay cho Lục Sầm, phần thắng của cô sẽ cao hơn.
Giây tiếp theo, điện thoại của Trình Niên gọi đến.
Trình Niên: “Lê tổng, bây giờ bên Lục thị bị nghi ngờ có liên quan đến hối lộ, mảnh đất kia chúng ta có lấy không?”
“Thấp hơn dự toán của chúng ta thì cứ lấy.” Lục thị sắp bị loại, không còn đối thủ cạnh tranh, giá cả còn có thể ép xuống thêm một chút.
Cúp điện thoại của Trình Niên, Lê Sơ Huyền gọi cho Nghê Tâm.
“Bên Tập đoàn Lục thị bây giờ thế nào rồi?”
Nghê Tâm đang theo dõi sát sao tình hình, nói: “Không có động tĩnh gì ạ.”
Lê Sơ Huyền đánh dấu mảnh đất màu vàng nhạt thành màu đỏ: “Bên Lục Sầm chắc chắn đã nhận được tin rồi, anh ấy sẽ không để tin tức được tung ra đâu. Nếu sáng mai tin tức không được tung ra, em cứ bảo mấy bên truyền thông quen biết của chúng ta đăng lên, Lục thị đè hot search thì chúng ta mua.”
Ngày mốt là ngày làm việc, thị trường chứng khoán mở cửa, giá cổ phiếu của Lục thị nhất định sẽ giảm.
Cô đột nhiên có chút đồng cảm với Lục Sầm, vừa mới nếm được chút ngọt ngào, đã phải tăng ca dọn dẹp mớ hỗn độn cho Lục Tiêu.
Nhưng mà, ai bảo anh họ Lục chứ?
Dặn dò xong mọi việc, cúp điện thoại, cổng lớn của sơn trang Lệ Sơn đã ở ngay trước mắt. Đúng lúc này, tin nhắn của Lục Sầm gửi đến.
Lục Sầm: [Về đến nơi chưa?】
Thời gian này quả là khớp đến hoàn hảo.
Lê Sơ Huyền: [Vừa vào cổng lớn.】
Đối phương không trả lời lại, chắc là đã xác nhận cô về đến nơi an toàn, sau đó vội vàng đi xử lý chuyện của Lục Tiêu.
Chiếc Lexus LM dừng ở bãi đỗ xe, cô xuống xe đi về sân nhỏ suối nước nóng của mình.
Lệ Sơn hôm nay không mở cửa cho khách ngoài, khuôn viên lúc rạng sáng yên tĩnh không một bóng người, chỉ có tiếng gió bắc gào thét của mùa đông.
Người nhà họ Lê đều đã mệt, những khoảng sân xen kẽ nhau đều đã tắt đèn.
Trên con đường nhỏ quanh co, hai bên là những cây cúc chuông gió đang nở rực rỡ.
Cô dẫm lên đôi giày cao gót đi trên đường nhỏ, chậm rãi đi qua từng khoảng sân, bước chân thả chậm không dám đánh thức người khác.
Sợ có ai đó mất ngủ ra ngắm trăng lại gặp phải bộ dạng lén lút của cô.
Bụi cây rậm rạp, con đường mòn sâu thẳm.
Rẽ thêm một khúc quanh nữa là đến cửa sân nhỏ của cô.
Vận may của con người đôi khi là một thứ rất mờ mịt, cô vừa rẽ một cái, đã đối mặt với một người đàn ông cao lớn đang đi tới.
Lê Sơ Huyền: ……
Người đã ở ngay trước mắt, bàn tay đang định đẩy cửa khựng lại.
Lê Sơ Huyền thầm tính trong lòng, chỉ thiếu nửa phút nữa là cô đã có thể vào cửa, nghĩ lại cả chặng đường vừa rồi, nếu lúc đi cô không hôn tạm biệt Lục Sầm, cô đã thoát được kiếp nạn này.
Đều tại Lục Sầm.
Lê Mãnh thấy cô từ bên ngoài về cũng có chút kinh ngạc: “Con ra ngoài à?”
“Ba.” Cô mặt không đổi sắc nói, “Có việc nên con ra ngoài một chuyến.”
Lê Mãnh đánh giá cô một lúc lâu, không biết có tin hay không, ông nói: “Có việc cũng đừng vội về, buổi tối không an toàn.”
“Không sao ạ, ngày mai con còn ăn sáng cùng mọi người mà.” Cô làm nũng, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
“Ba mất ngủ nên ra ngắm trăng ạ?” Cô thăm dò, nhưng trong lòng lại đang gào thét, tuyệt đối đừng nói là ngắm trăng, nếu không cái miệng hại cái thân này lại ứng nghiệm mất!
Lê Mãnh không đáp ngay, ánh mắt sắc bén của ông nhìn thẳng vào con gái, rồi mới cất lời: “Thư ký vừa gọi cho ba. Lục Tiêu bị tố giác hối lộ, bị đưa đi điều tra khoảng một giờ trước. Con có nghe tin gì chưa?”
Trong thoáng chốc, sự chột dạ của Lê Sơ Huyền biến mất, thay vào đó là đầu óc lạnh lùng của một CEO. Tìm mình vì chuyện này sao. Đều tại Lục Tiêu, quả này phải mua thêm cho hắn vài ngày hot search mới đáng.
Vẻ mặt cô không chút gợn sóng, cô bình tĩnh đẩy cửa sân nhỏ ra. “Ngoài này gió, ba vào nhà uống trà cho ấm. Chuyện này con vừa biết rồi. Lục Tiêu bị điều tra là thật, nhưng có bằng chứng hối lộ hay không lại là chuyện khác.”
Lê Mãnh nhận xét: “Giống một cái bẫy được sắp đặt sẵn.”
Lê Sơ Huyền gật đầu đồng tình.
Hai người ngồi xuống bên bàn trà, ấm trà nhỏ đặt lên bếp đun, Lê Sơ Huyền từ ngăn kéo lấy ra một gói khoai tây chiên vị dưa leo cho ba cô.
Lê Mãnh nhận lấy gói khoai tây, nhướng mày: “Chắc không phải con làm đâu nhỉ?”
“Không phải ạ, con có muốn gài bẫy thì cũng gài Lục Sầm, chứ Lục Tiêu, chậc.”
Có lẽ là giọng điệu của cô quá mức coi thường, Lê Mãnh cảm thấy buồn cười: “Đừng thấy cậu ta là kẻ vô dụng mà con thiếu cảnh giác, có một số người chuyên đâm lén sau lưng đấy.”
Lê Sơ Huyền ngoan ngoãn gật đầu.
“Chuyện này vừa xảy ra, bên ngoài khó tránh sẽ nghĩ là do Lê thị làm, bên Lục thị chắc cũng sẽ nghĩ như vậy. Gần đây con ra ngoài nhớ mang theo mấy vệ sĩ, chuyện nửa đêm chạy ra ngoài như tối nay lần sau thì thôi đi, đừng để ba và mẹ con lo lắng.”
Lê Sơ Huyền tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người uống trà nói chuyện khác, ăn xong gói khoai tây chiên, Lê Mãnh lập tức về ngủ.
Một suy nghĩ lạnh gáy chợt lóe lên trong đầu Lê Sơ Huyền. Đây không chỉ là một cái bẫy đơn thuần nhắm vào Lục Tiêu. Kẻ đứng sau đã tính toán để sau khi Lục Tiêu sập bẫy, mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn về phía cô.
Một mũi tên, hạ cả hai con nhạn.
Rốt cuộc, kẻ nào ở Cảng Thành lại có thể tính toán một nước cờ thâm độc đến thế?