Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 30

Cùng thời điểm Lê Sơ Huyền nhận được tin tức, điện thoại từ nhà cũ gọi đến máy của Lục Sầm.

 

Lúc này, anh đang ngồi trên sofa trong thư phòng đọc sách. Chiếc điện thoại đặt trên bàn tròn nhỏ sáng lên.

 

Anh lật một trang sách, một lúc lâu sau——

 

Không có ai nghe máy, điện thoại tự động ngắt, trả lại sự tĩnh lặng.

 

Lục Sầm gấp sách lại, bưng ly cà phê lên uống một ngụm.

 

Đêm nay sao có thể yên tĩnh được chứ? Có lẽ lại là một đêm không ngủ.

 

Anh cần cà phê để tỉnh táo.

 

Màn hình điện thoại lại sáng lên, một cuộc gọi khác đến, lần này là số của ông cụ Lục.

 

Lục Sầm cúi mắt nhìn nửa ngày, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, rồi thong thả bắt máy: “Ông nội.”

 

Đầu dây bên kia, giọng ông cụ đầy nội lực chất vấn: “Chuyện của Lục Tiêu là thế nào?”

 

“Cháu vẫn đang bảo Lộ Xuyên hỏi thăm.” Giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường.

 

Ông nội Lục im lặng hồi lâu rồi nói: “Cháu về nhà một chuyến đi, bác cả, chú út, các chú các bác họ của cháu đều về cả rồi, họ đang ở nhà cũ.”

 

Uống cạn ly cà phê, anh cúp máy.

 

Lúc ngồi trên chiếc Bentley, Lộ Xuyên ở ghế phụ cảm thấy sếp nhà mình đêm nay có điểm khác lạ.

 

Xe chạy về hướng nhà cũ.

 

Lộ Xuyên hỏi: “Tâm trạng Lục tổng có vẻ không tệ.”

 

Ở ghế sau, người đàn ông chân dài vắt chéo, dáng vẻ lạnh nhạt ưu nhã, bỗng nói một câu thật giả lẫn lộn không hợp với khí chất của mình, anh nói: “Đêm nay cậu có xem pháo hoa ở cảng không?”

 

Lộ Xuyên: ?

 

Tại sao sếp lại quan tâm anh ta có xem pháo hoa hay không?

 

Lộ Xuyên: “Tôi một mình ngại đi xem lắm ạ, người ta đều có đôi có cặp, tôi…”

 

Anh ta đột nhiên nghĩ ra, tâm trạng tốt của Lục tổng đêm nay không phải là vì Lê tổng đã đến cùng anh xem pháo hoa đó chứ?

 

Cho nên Lục tổng có người ở bên, còn kẻ cô đơn như anh ta lại còn đi hỏi một câu “Tâm trạng Lục tổng không tệ à”, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?

 

Lộ Xuyên emo, Lộ Xuyên buồn bã.

 

Anh ta nhắn tin cho Vân Nhuế.

 

Lộ Xuyên: [Đêm nay cô có xem pháo hoa ở cảng Victoria không?】

 

Vân Nhuế: [Anh bị thần kinh à? Tôi đang ở đảo Hải Sa thì xem pháo hoa ở cảng Victoria kiểu gì.】

 

Lộ Xuyên tan nát cõi lòng.

 

Chiếc Bentley đen tuyền lái vào con đường núi. Ước chừng giờ này Lê Sơ Huyền đã đến Lệ Sơn, Lục Sầm nhắn tin hỏi cô đã đến chưa, cô trả lời vừa đến nơi, thời gian không chênh lệch nhiều so với anh dự tính.

 

Đã rạng sáng, căn biệt thự lớn đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đều đã trở về.

 

Lục Tùng Thương đang đứng nói chuyện điện thoại trước cửa sổ, đi qua đi lại, trông có vẻ hơi nôn nóng.

 

Bác dâu cả Lâm Thi Ý đang dùng khăn giấy lau nước mắt, trên ngón tay giơ lên vẫn là chiếc nhẫn đá quý huyết bồ câu.

 

Những người khác đều ngồi tụm năm tụm ba thấp giọng thảo luận điều gì đó.

 

Ông cụ Lục bị người ta gọi dậy từ trong chăn ấm, chống gậy ngồi ở phòng khách với vẻ mặt đen sì không nói một lời. Có lẽ vì đã trải qua hơn nửa đời sóng gió, nên giữa một đám người, ông lại là người bình tĩnh nhất.

 

Lục Sầm bước vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn sang.

 

Trong phòng khách có một thoáng yên tĩnh.

 

Ông cụ ngẩng đầu nhìn anh một cái, trầm giọng nói: “Về đông đủ cả rồi, ăn khuya đi.”

 

Ngày thường Lộ Xuyên đều ở trong xe chờ, hôm nay lại cùng đi vào.

 

Ông cụ nói: “Lộ Xuyên cũng qua đây ăn cùng đi.”

 

Bàn ăn thường ngày đao to búa lớn nhưng bữa ăn khuya đêm nay lại yên tĩnh một cách kỳ quái.

 

Lâm Thi Ý, người vốn nói nhiều nhất, hôm nay lại im lặng lạ thường với đôi mắt sưng húp, chỉ cúi đầu múc cháo trong vô thức. Bà thím út bình thường hay châm dầu vào lửa cũng biết điều im lặng, không dám bỏ đá xuống giếng.

 

Lục Tùng Thương vừa nghe xong điện thoại đã bước vào, Lâm Thi Ý liền ngẩng lên, vội vã hỏi: “Thế nào rồi? Có tin gì không anh?”

 

Lục Tùng Thương chỉ chán nản lắc đầu: “Họ bảo mọi thứ vẫn theo quy trình, đang trong giai đoạn điều tra nên không thể tiết lộ gì thêm.”

 

Chuyện lại xảy ra ở Thâm Thành, nơi mà quyền lực của ông cụ Lục và Lục Tùng Thương khó lòng can thiệp, vì đó là địa bàn được mở rộng sau khi Lục Sầm lên nắm quyền.

 

Nghe vậy, Lâm Thi Ý òa khóc nức nở. Lục Mị ngồi cạnh vội đưa giấy cho bà lau nước mắt.

 

Bà vừa khóc vừa trách móc: “Tất cả là tại mấy người! Ai cũng bất tài, bây giờ A Tiêu không biết sống chết ra sao mà chẳng ai làm được gì!”

 

Lục Mị sợ hãi cúi gằm mặt.

 

Ai cũng biết những lời này đang nhắm vào ai.

 

Ấy vậy mà người đang nắm giữ vận mệnh nhà họ Lục lại tỏ ra như không nghe thấy, ung dung thưởng thức món mì xào thịt cua, rồi lại gọi người hầu mang thêm một bát cháo nữa.

 

Mọi người: …

 

Ông cụ Lục không thể chịu đựng được nữa, ông liếc xéo Lâm Thi Ý rồi quát: “Thôi ngay! Cứ khóc lóc như vậy thì còn ra cái thể thống gì?”

 

Lâm Thi Ý sợ hãi im bặt, chỉ cúi đầu chấm nước mắt.

 

Lúc này, ông cụ Lục mới nhìn về phía Lục Sầm: “A Sầm, cháu có tin gì mới không?”

 

Mục đích gọi anh về là để nhờ cậy chuyện của Lục Tiêu, nhưng chẳng ai dám mở lời từ lúc anh về, thay vào đó là một màn kịch vụng về.

 

Lục Sầm thầm cười khinh bỉ trong lòng.

 

Anh từ tốn đặt đũa, cầm khăn ăn lau nhẹ khoé môi: “Một tiếng trước, cháu đã sắp xếp người của phòng pháp chế bay sang Thâm Thành để liên hệ với luật sư địa phương. Luật pháp hai bên có điểm khác biệt, nên họ chủ yếu sẽ hỗ trợ từ xa.”

 

Cách xử lý của anh hoàn toàn chuyên nghiệp, đúng với vai trò người đứng đầu, nhưng với người trong nhà, lại xa cách đến đáng sợ. Cả bàn ăn chìm trong im lặng.

 

Lộ Xuyên tiếp lời: “Đối phương tố giác ẩn danh, video bằng chứng đưa ra rất rõ ràng. Đã kiểm tra kỹ, không phải do AI cắt ghép.”

 

Mọi người nhìn nhau không nói.

 

Trong thâm tâm, ai cũng biết đây là chuyện mà Lục Tiêu có thể làm. Một kẻ vừa thiếu não vừa không có nguyên tắc, luôn nghĩ có tiền thì muốn làm gì cũng được.

 

Nghe Lục Sầm nói vậy, tội của Lục Tiêu coi như đã rõ. Nhưng ông cụ vẫn còn đó, đời nào lại để cháu trai trưởng của mình ngồi tù. Việc này, cuối cùng vẫn phải nhờ đến Lục Sầm.

 

Bên Lục Tiêu có thể sẽ ổn, nhưng rắc rối mà tập đoàn phải gánh thì không hề nhỏ.

 

Người chú họ bên dòng thứ cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề: “Việc này chắc chắn ảnh hưởng lớn đến giá cổ phiếu tập đoàn rồi? Bên chú đang có một dự án gây quỹ tới giai đoạn quan trọng nhất.”

 

Những người còn lại cũng không bỏ lỡ cơ hội, lập tức lên tiếng.

 

Bọn họ không quan tâm Lục Tiêu sống chết ra sao, họ chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân có bị lung lay vì chuyện này hay không. Trong cái gia tộc mà lợi ích đan xen phức tạp này, một người ngã ngựa sẽ kéo theo cả một dây chuyền.

 

Lục Sầm chỉ cong môi cười nhạt: “Phòng quan hệ công chúng đã phải quay lại tập đoàn làm việc cả đêm. Tin tức tạm thời vẫn đang được đè xuống, nhưng e là không giữ được qua sáng mai.”

 

Bầu không khí tĩnh lặng này có lẽ là thứ xa xỉ cuối cùng. Đến sáng mai, điện thoại của các cổ đông, nhà đầu tư, đối tác sẽ réo lên không ngừng.

 

Bà cô họ thở dài thườn thượt, giọng đầy ẩn ý: “Lúc trước A Tiêu đòi tham gia dự án này tôi đã thấy không ổn. A Sầm đang làm tốt thế, nó nhảy vào làm gì cho thêm chuyện? Cả nhà đang ăn Tết yên ổn, giờ thì vui rồi.”

 

Nghe những lời trách móc này, sắc mặt ông cụ Lục lập tức trở nên khó coi, u ám như sắp có bão.

 

Ông chú họ cũng bồi thêm một câu: “Cái dự án khai trương lần trước vốn cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột, haiz.”

 

Bọn họ, những con cáo già trên thương trường, nói những lời này không phải vô tình, mà là cố ý xát muối vào vết thương.

 

Lâm Thi Ý tức đến sôi máu, đôi mắt sưng húp hằn lên những tia đỏ, bà nghiến răng chửi rủa: “Các người dựa vào Lục thị mới có ngày hôm nay! Bây giờ chuyện còn chưa rõ trắng đen mà đã lo đến cái thân mình!”

 

Toàn một lũ cơ hội, chỉ chờ người khác sa cơ lỡ vận để giẫm lên!

 

Ông bác cả thở dài, đóng vai người tốt: “Chị dâu, nói năng đừng nặng nề quá. Ai ở đây mà không muốn tốt cho Lục thị? Nhưng người ta phải biết mình là ai, không có năng lực đó thì đừng cố gánh. Mọi người thấy tôi nói có đúng không?”

 

Lập tức có người lên tiếng tán đồng.

 

Lộ Xuyên, lần đầu tiên tham dự “bữa tiệc” của gia tộc họ Lục, chỉ biết lặng người lắng nghe. Bàn tay cầm đũa của anh siết lại đến trắng bệch.

 

Thì ra đây mới là bộ mặt thật của hào môn, một cuộc chiến không có khói súng nhưng lại tanh mùi máu.

 

“Được rồi,” ông cụ Lục chặn lời mọi người, “Đã khuya rồi, mọi người ngồi đây cũng không thay đổi được gì, nên về đâu thì về đó đi.”

 

Bữa ăn khuya mới được một nửa, mọi người không cam lòng ra về.

 

Trên bàn ăn chỉ còn lại Lục Sầm và Lộ Xuyên, cùng với ông cụ đang đứng dậy.

 

Lục Sầm nói món cháo cua nước đêm nay rất ngọt thanh, lại bảo người hầu múc thêm một bát.

 

Ông cụ thấy anh ăn ngon như vậy, tức không biết trút vào đâu: “Ngày thường không thấy cháu ăn mấy miếng, hôm nay cháo lại ăn đến hai bát.”

 

Lộ Xuyên thở dài, giải thích: “Chủ tịch, hôm nay khách sạn bên Úc Thành xảy ra chuyện, Lục tổng đã chạy qua đó xử lý, lúc về chưa kịp ăn tối, nhận điện thoại của ngài xong uống một ly cà phê là chạy đến đây ngay.”

 

Bây giờ đã rạng sáng 2 giờ rưỡi, ăn một bát cháo cũng bị mắng sao?

 

Ông cụ Lục thoáng chốc thấy áy náy, ngồi xuống thở dài một hơi.

 

“Ông nghĩ có thể để đám người này giúp đỡ cháu, không ngờ lại còn khiến cháu phải đi dọn dẹp mớ hỗn độn.”

 

“Cháu quen rồi.” Giọng Lục Sầm vừa lạnh vừa trầm.

 

Một câu “quen rồi” này của Lục Sầm, sắc mặt ông cụ Lục càng khó coi hơn.

 

“Chuyện này đúng là A Tiêu làm không tốt, lớn từng này rồi mà làm việc cũng bị người ta nắm được thóp,” ông cụ Lục nói, “Đợi A Tiêu về rồi ông sẽ có sắp xếp khác cho nó.”

 

“Nói đi nói lại cũng là người một nhà, cháu để tâm một chút, đừng để nó xảy ra chuyện gì.”

 

Ăn hai bát cháo và một đĩa mì xào, cũng tạm đủ no.

 

Lục Sầm đặt đũa xuống: “Chuyện này ảnh hưởng đến tập đoàn khá lớn, khoảng thời gian này cháu sẽ rất bận, chuyện của Lục Tiêu, cháu sẽ để Lộ Xuyên theo sát.”

 

Ông cụ Lục liếc Lộ Xuyên một cái, thầm nghĩ người ngoài và người nhà vẫn có khác, nhưng không còn cách nào khác, ông vẫn gật đầu.

 

Lục Sầm: “Khuya rồi, ông nên lên lầu ngủ đi.”

 

Ông cụ Lục hừ lạnh: “Thế này sao mà ông ngủ được? Đợi thằng ranh con Lục Tiêu kia về ông đánh nó mới hả giận.”

 

Ông cụ Lục đứng lên, lại nói: “Chẳng mấy tiếng nữa là trời sáng, cháu cũng đừng về nữa, ở lại nhà cũ tạm một đêm đi.”

 

Dường như từ sau khi anh tốt nghiệp rồi dọn ra ngoài, chưa từng về ở qua đêm, dù muộn đến mấy cũng sẽ rời đi.

 

Thấy anh không nhận lời, ông cụ Lục càng tức giận: “Đi đi đi, từng đứa một, nhìn đã thấy bực mình.”

 

Lục Sầm đứng dậy, mặc chiếc áo khoác Lộ Xuyên mang tới: “Cháu phải về công ty tăng ca.”

 

Ông cụ: ……

 

Áy náy, vô cùng áy náy.

 

Chiếc Bentley đen tuyền rời khỏi nhà cũ.

 

Lục Sầm nhìn điện thoại hồi lâu, muộn thế này, có lẽ cô đã ngủ rồi.

 

Cho đến khi rời khỏi con đường núi, anh vẫn gửi cho Lê Sơ Huyền một tin nhắn.

 

Lục Sầm: [Xem mặt em.】

 

Quá muộn, anh cũng không nghĩ cô sẽ trả lời, anh day day sống mũi, mở album ảnh ra xem từng tấm hình anh đã lưu để tìm chút an ủi.

 

Có ảnh cô tắm suối nước nóng, ảnh nằm trong chăn mắt nhắm hờ chưa tỉnh ngủ, cũng có ảnh mặc váy ngủ hở lưng quay đầu lại chụp trước gương.

Anh nhìn tấm cuối cùng rất lâu, cho đến khi một cuộc gọi đến che khuất đi ánh trăng của anh.

 

Lê Sơ Huyền không trả lời tin nhắn, cô gọi thẳng cho anh.

 

Lục Sầm có chút bất ngờ: “Sao giờ em còn chưa ngủ?”

 

Lúc này Lê Sơ Huyền đang ở sân nhỏ, quấn một chiếc chăn lông dày sưởi ấm dưới ánh trăng: “Tôi ngủ rồi thì làm sao cho anh xem mặt được?”

 

“Em tỉnh ngủ rồi cho tôi xem cũng được.” Hơn nữa cô gọi một cuộc điện thoại thế này, anh cũng đâu có thấy được mặt cô.

 

Lê Sơ Huyền không dây dưa chủ đề này, cô hỏi: “Về nhà cũ à?”

 

“Ừm.”

 

“Lần này không cần tôi an ủi anh nữa nhỉ? Lúc này người nhà họ Lục đang phải cầu xin anh cứu Lục Tiêu rồi.” Không bị mắng một ngày, chắc là tinh thần sảng khoái lắm.

 

Lục Sầm khẽ nhếch môi cười: “Sao tôi cứu Lục Tiêu thì lại không cần an ủi?”

 

“Nếu là anh ra tay, vậy còn cần tôi an ủi sao?”

 

Lời này vừa nói ra, không khí ngưng đọng.

 

Nhiệt độ trong xe tụt thẳng.

 

Rất lâu, không ai nói chuyện, cũng không ai cúp máy.

 

Lục Sầm nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe lạnh lùng, đạm bạc.

 

Anh nói: “Lần này, em đừng nhúng tay vào.”

Bình Luận (0)
Comment