Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 31

Nhưng không còn kịp nữa rồi. Lê Sơ Huyền nhìn vào hashtag vừa mới leo lên top tìm kiếm, dù đã bị bộ phận đối ngoại của tập đoàn đè xuống.

 

【Nghi vấn Thực nghiệp Ánh Rạng Đông nặc danh tố giác Lục Tiêu nhận hối lộ thương mại】

 

Thực nghiệp Ánh Rạng Đông là công ty con thuộc tập đoàn Lê thị, phụ trách phát triển dự án Lam Hải Loan. Tin tức Lục Tiêu nhận hối lộ không chỉ đơn thuần lên hot search, mà còn kéo cả tập đoàn Lê thị vào chung.

 

Là ai đang đứng sau lưng thừa cơ đục nước?

 

Cuộc gọi này của cô cho Lục Sầm chính là để xác nhận xem chuyện của Lục Tiêu có phải do anh làm hay không.

 

Phản ứng của Lục Sầm đã cho cô một câu trả lời chắc chắn.

 

Tất cả đều có dấu vết. Lục Sầm hy vọng Lục Tiêu bị loại, rời khỏi tập đoàn. Ngay từ đầu, việc để Lục Tiêu tham gia vào dự án bán đảo Lam Hải Loan đã là một cái bẫy, một cái bẫy mà Lục Sầm đã đo ni đóng giày cho Lục Tiêu.

 

Vậy nên, tại sao Lục Tiêu lại phụ trách một mảng quan trọng như vậy trong dự án Lam Hải Loan? Đây là vấn đề mà Lê Sơ Huyền đã không nghĩ thông suốt được trong thời gian qua.

 

Có tập đoàn Lê thị cản trở, chỉ bằng thủ đoạn của Lục Tiêu thì anh ta không thể giành được. Vì vậy, Lục Tiêu sẽ đi đường tắt, vượt qua lằn ranh đỏ.

 

Cũng có thể nói, Lục Sầm đã ép anh ta phải đi đến bước này. Lục Tiêu quá khao khát sự công nhận và quyền lực.

 

Lục Sầm đã lợi dụng sự thấu hiểu của mình đối với cô và Lục Tiêu để tính kế từng bước một.

 

Nhưng nếu ván cờ này là do Lục Sầm bày ra để loại bỏ Lục Tiêu, thì cái giá phải trả cũng quá lớn. Bê bối sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn, giá cổ phiếu lao dốc, các dự án khắp nơi có thể bị đình trệ, thậm chí chết yểu.

 

Thứ Lục Sầm muốn chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó.

 

Điện thoại vẫn chưa ngắt, Lộ Xuyên đã đưa qua một chiếc máy tính bảng, giao diện hiển thị hashtag đã bị Lê Sơ Huyền gỡ xuống mười phút trước.

 

Lục Sầm cụp mắt nhìn một lúc, rồi đột nhiên cười: “Lê tổng sẽ mua hot search cho ngày mai, đúng không?”

 

Lê Sơ Huyền bị nói trúng tim đen chỉ im lặng. Vốn dĩ nếu chuyện này không phải do Lục Sầm làm, cô sẽ không ngại bỏ đá xuống giếng, thêm dầu vào lửa. Nhưng đây là cái bẫy do Lục Sầm sắp đặt, cô mà ra tay thì không còn phù hợp nữa.

 

Bên ngoài bây giờ đều đang dòm ngó, cô cũng không cần thiết phải nhúng chàm cùng họ.

 

“Hết giận chưa, bảo bối?” Giọng người đàn ông trầm thấp, âm cuối cong lên đầy dụ dỗ.

 

Thế này… ai mà chịu nổi chứ?

 

Lê Sơ Huyền kích động, lập tức cúp máy.

 

Cô vừa chửi thầm Lục Sầm, vừa quấn chiếc chăn lông dày trở về phòng ngủ.

 

Lục Sầm vẫn chưa từ bỏ: [Bảo bối, ảnh.】

 

Lê Sơ Huyền: …

 

Trên chiếc Bentley đang lao nhanh, không gian yên tĩnh không một tiếng người.

 

Tiếng “ting ting” của tin nhắn đến phá vỡ bầu không khí im lặng.

 

【Lê Sơ Huyền: [Hình ảnh.jpg]】

 

Đó là bức ảnh trong bữa tiệc tối nay của nhà họ Lê. Cô ngồi trên ghế đá bên suối nước nóng chơi cờ với đối phương, tóc búi tròn, gương mặt mộc trắng nõn vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, giơ tay một cái đã giết cho đối phương không còn một mảnh giáp.

 

Anh nhấn lưu hình ảnh.

 

Màn hình điện thoại khóa lại, được đặt sang một bên. Anh cầm lấy máy tính bảng công việc.

 

Lục Sầm: “Điều tra xem hashtag tối nay là ai mua.”

 

Thật ra trong lòng anh đã có đáp án, nhưng để tránh oan cho người tốt, vẫn nên để Lộ Xuyên điều tra lấy bằng chứng.

 

Lộ Xuyên: “Vâng, Lục tổng.”

 

Một lúc sau, Lộ Xuyên lại hỏi: “Bên phó tổng Lục Tiêu có cần can thiệp không ạ?”

 

Dù gì ông cụ Lục cũng đã lên tiếng, nhưng Lộ Xuyên coi thường điều đó. Lục tổng là một kẻ ngông cuồng.

 

Lục Sầm: “Tạm thời không cần.”

 

Lộ Xuyên ngập ngừng một chút rồi nói: “Giá cổ phiếu của tập đoàn thì sao ạ?”

 

Ngày mai thị trường mở cửa, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ lao dốc.

 

Lục Sầm: “Bảo Vân Nhuế dùng công ty đầu tư ở quần đảo Cayman để thu mua giá thấp.”

 

Lộ Xuyên ghi lại từng việc một.

 

Dường như cũng không có gì bất ngờ, dù sao tất cả đều nằm trong dự liệu.

 

Bởi vì chiếc USB chứa bằng chứng tố giác nặc danh Lục Tiêu chính là do anh ta tự tay gởi đi. Trong lúc nói chuyện, chiếc Bentley màu đen tuyền đã lái vào gara của tòa nhà tập đoàn.

 

Trời sắp sáng, lại một đêm không ngủ.

 

Đúng như dự đoán, sáng sớm, tin tức Lục Tiêu nhận hối lộ đã leo lên vài hot search.

 

Bộ phận đối ngoại của tập đoàn vẫn luôn đè nhiệt độ xuống. Không có sự trợ giúp của tập đoàn Lê thị, nhiệt độ của tin tức giảm đi rất nhanh.

 

Các tòa soạn báo và tạp chí đều đã được chào hỏi, trước khi sự việc rõ ràng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng có những kẻ không sợ chết giành đăng tin trước.

 

Tuy nhiệt độ đã bị đè xuống, nhưng tin tức thì khắp nơi đã biết.

 

Điện thoại của Lộ Xuyên không ngừng reo, liên tục báo bận.

 

Anh ta mặt mày ủ rũ trấn an nhân viên khắp nơi, thầm nghĩ, mấy ngày nữa phát thưởng cuối năm hy vọng Lục tổng thấy anh ta khổ sở thế này mà không bạc đãi anh ta.

 

Buổi chiều, ông cụ Lục đến tập đoàn một chuyến.

 

Ông chống gậy đi vào văn phòng tổng giám đốc, mái tóc gần như bạc trắng của ông phản chiếu trên sàn nhà đen bóng.

 

Ông nhìn xuống những tòa nhà san sát ngoài cửa sổ, nhìn những con đường uốn lượn xe cộ như nước, người qua kẻ lại.

 

“Ông nội,” Lục Sầm vừa từ phòng họp tầng 40 ra, Lộ Xuyên nói với anh ông nội đang ở văn phòng chờ. Anh vừa vào cửa đã thấy ông cụ đứng trước cửa sổ sát đất ngắm cảnh, lập tức đặt tài liệu trong tay xuống, tùy ý hỏi, “Ông đang xem gì vậy ạ?”

 

Ông cụ Lục xoay người, vẻ mặt có chút cô đơn.

 

Ông cụ Lục đi đến phòng tiếp khách ngồi xuống. Sau khi Lisa pha trà và lui ra, Lục Sầm tự mình rót trà cho ông.

 

Đôi tay nhăn nheo của ông cụ run rẩy nhận lấy tách trà: “Từ nhỏ, ông đã theo ông bà cố của cháu sang Anh, lớn lên ở đó, hộ tịch cũng đã đổi, nhưng ông chưa bao giờ nhận mình là người Anh cả. Trong lòng ông chỉ mong đến ngày trưởng thành để quay về Cảng Thành.”

 

Những chuyện này, Lục Sầm đã nghe đến thuộc lòng. Đó là lịch sử gây dựng cơ nghiệp của tập đoàn Lục thị, cũng là con đường mà ông cụ đã đi qua.

 

“Lúc ông trở về mới mười mấy tuổi, nơi này vẫn còn chìm trong chiến loạn, nhưng ông không hề muốn rời đi.”

 

“Ông về đây lập nghiệp. Thời đó cơ hội nhiều, làm ăn phát triển nhanh.”

 

“Mảnh đất này được ông mua vào năm 53. Mắt nhìn của ông rất tốt đúng không? Mua một lần đã trúng ngay khu trung tâm thương mại của Cảng Thành. Tòa nhà văn phòng của Lục thị vẫn luôn ở đây, ngày một mở rộng.”

 

“Ngẫm lại, ông ngồi ở chiếc ghế chủ tịch này cũng đã gần sáu mươi năm rồi.”

 

Lục Sầm trầm mặc, đột nhiên hỏi: “Ông nội muốn nói gì ạ?”

 

“A Sầm, cháu có thủ đoạn và sự quyết đoán hơn cả ba cháu, thậm chí còn hơn cả ông. Có gì mà ông không yên tâm được chứ? Bây giờ là thế giới của người trẻ các cháu, lẽ ra ông nên buông tay từ sớm mới phải.”

 

“Sang năm hội đồng quản trị sẽ có nhiệm kỳ mới. À, xem ông già cả lẩm cẩm rồi, hôm nay đã là năm mới.”

 

“Năm nay hội đồng quản trị sẽ có nhiệm kỳ mới,” ông cụ Lục thở dài một hơi, “Ông già rồi, cũng đến lúc phải lui về thôi.”

 

Người đàn ông bắt chéo chân, tư thế tao nhã, gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.

 

Thực chất, ông cụ Lục có lui xuống hay không cũng không quan trọng, vì hội đồng quản trị bây giờ về cơ bản đều là người của anh. Rất nhiều quyết sách, ông cụ đã không thể can thiệp được nữa.

 

“Ông biết cháu không ưa Lục Tiêu và những người khác trong tập đoàn, nhưng dù sao họ cũng là người nhà họ Lục, cũng mang trong mình dòng máu của cháu. Đây là sản nghiệp của gia đình ta.”

 

“Ông nội, cháu không thích, nhưng cháu chưa bao giờ làm trái ý ông. Ông muốn Lục Tiêu phụ trách dự án Lam Hải Loan, cháu đã để anh ta tham gia. Ông muốn Lục Mị vào công ty, cháu cũng không phản đối. Ông còn điểm nào chưa hài lòng nữa sao?”

 

Ông cụ cười, rồi nụ cười tắt dần. Đúng vậy, còn gì mà không hài lòng chứ?

 

Ông không hài lòng vì Lục Sầm đã nắm trọn quyền lực? Hay không hài lòng vì Lục Tiêu quá ngu ngốc? Hay là không hài lòng vì Lục Mị không có chí tiến thủ?

 

Căn phòng im lặng một lúc lâu.

 

Lục Sầm đổi ly trà đã nguội, đặt trước mặt ông: “Ông nội, cháu rất bận, ông có chuyện gì cứ nói thẳng.”

 

“Chú út của cháu, thân phận vốn là con riêng. Thời đó ở Cảng Thành người ta có thể cưới vợ bé, nhưng vì nể mặt bà nội cháu nên ông đã không để người phụ nữ đó bước qua cửa nhà họ Lục. Nhưng nói cho cùng, nó cũng mang họ Lục. A Hiến là đứa có năng lực, chỉ là không có cơ hội vào tập đoàn. Dĩ nhiên, trước đây ông không định để nó vào, chỉ mong nó tự lực ở bên ngoài rèn luyện cho tốt.”

 

Bà nội của Lục Sầm cũng xuất thân từ một gia tộc danh giá ở Cảng Thành, dĩ nhiên không thể để tiểu tam vào cửa. Nếu không, thể diện của cả hai nhà đều mất hết. Chuyện bẩn thỉu trong giới hào môn không thiếu, nhưng ai cũng phải cố gắng giữ gìn thể diện bề ngoài. Mà Lục Duyên Chu có thể tồn tại đến giờ cũng là nhờ bà cụ Lục nhân từ và ông cụ có bản lĩnh.

 

Ông cụ Lục nói tiếp: “Bây giờ xem ra, công ty riêng của nó kinh doanh cũng không tệ. Ông nghĩ có thể cho nó một cơ hội.”

 

“Vậy là ông nội định dùng việc mình lui về để đổi lấy một vị trí cho Lục Hiến?” Lục Sầm nâng tách trà, khóe môi cong lên một nụ cười thờ ơ.

 

Ông cụ Lục không trả lời thẳng: “Chuyện của A Tiêu, tuy cháu bận nhưng cũng đừng bỏ mặc nó. Bây giờ ông bảo tài xế đưa ông đến Thâm Thành một chuyến, xem tình hình thế nào.”

 

Nói xong những lời cần nói, ông cụ Lục run rẩy rời đi.

 

Lục Sầm đứng ở vị trí mà ông cụ vừa ngắm cảnh, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lạnh lùng cười.

 

Thực chất, ông nội anh luôn muốn cài người vào tập đoàn là vì anh quá khó bảo, quá có chủ kiến. Mà ông nội anh, người đã nắm quyền mấy chục năm, nào cam tâm để quyền lực vuột khỏi tay mình. Ông hy vọng đến giây phút cuối cùng trước khi nhắm mắt, ông vẫn phải là người đưa ra quyết sách tối cao.

 

Ông muốn có người kìm hãm được anh, để mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình.

 

Thật lòng muốn bồi dưỡng anh làm người kế vị là thật, nhưng muốn nắm giữ quyền lực đến cùng cũng là thật.

 

Đáng tiếc, không một ai đấu lại nổi anh. Lần này, e rằng ông nội anh lại phải thất vọng rồi.

 

Chiếc máy bay lướt qua bầu trời, để lại một vệt trắng dài trên nền mây. Anh ngồi trên ghế làm việc, lặng lẽ nhìn vệt mây ấy dần tan biến.

 

Đã có lúc, anh cũng từng nghĩ rằng nhiều chuyện có thể tạm gác lại. Ông nội đã lớn tuổi, chiều theo ý ông một chút thì đã sao?

 

Nhưng rồi, khi nghĩ về bốn năm yêu đương trong bóng tối cùng Lê Sơ Huyền, anh chợt nhận ra họ chưa từng thật sự tiến thêm được bước nào.

 

Những rào cản đó vẫn còn nguyên vẹn.

 

Nếu một ngày anh muốn cưới Lê Sơ Huyền, chắc chắn sẽ không một ai trong nhà họ Lục đồng ý. Có rất nhiều lựa chọn cho một cuộc liên hôn vì lợi ích, và với nhà họ Lê, mâu thuẫn giữa hai nhà đã ăn sâu bén rễ, không thể hóa giải.

 

Anh không thể để nhà họ Lục trói buộc mình. Anh biết rõ hơn ai hết, chỉ khi đứng trên đỉnh cao nhất, nắm trọn quyền lực trong tay, những kẻ ngáng đường đó mới không dám hé nửa lời phản đối.

 

Chuyện bên nhà họ Lê, anh không thể can thiệp hay cưỡng cầu. Nhưng với nhà họ Lục, anh phải dọn sạch mọi chướng ngại vật từ sớm.

 

Qua năm mới, hội đồng quản trị sẽ có một nhiệm kỳ mới. Bất kể hôm nay ông nội có đưa ra điều kiện trao đổi hay không, ông cũng không thể tiếp tục ngồi trên chiếc ghế chủ tịch đó.

 

Đó là kế hoạch anh đã vạch ra từ lâu, kể cả việc Lục Tiêu tự sa vào bẫy.

 

Ván cờ đã bắt đầu, và nó buộc phải đi đến hồi kết, phân định thắng thua.

 

Hot search bị gỡ rồi lại lên, tin tức không thể che giấu được nữa.

 

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch kết thúc, thị trường chứng khoán vừa mở cửa, giá cổ phiếu của tập đoàn Lục thị đã lao dốc không phanh.

 

Giữa trưa, Lê Sơ Huyền đã gửi ảnh bữa trưa do đầu bếp Michelin của mình làm cho Lục Sầm.

 

Lê Sơ Huyền: [Ảnh bữa trưa.jpg]】

 

Lê Sơ Huyền: [Anh xem món rau cải của tôi có xanh không? Xanh y như cổ phiếu nhà anh hôm nay vậy.】

 

Lục Sầm đang ăn cơm cùng nhà đầu tư: …

 

Lục Sầm: [Cô Lê, cho phép tôi nhắc nhở em, nếu nhà tôi phá sản, tôi sẽ không có tiền mua cho em cái bát chín chữ số đâu.】

 

Cô vui sướng trên nỗi đau của người khác như vậy có phải không thích hợp lắm không?

 

Lê Sơ Huyền: [Không sao cả, tôi có thể cho anh mượn cái bát chín chữ số của tôi để ăn cơm.】

 

Suýt nữa thì quên Lê tổng cũng rất giàu.

 

Lục Sầm cúi đầu cong môi cười, khóa màn hình rồi đặt điện thoại sang một bên.

 

Nhà đầu tư cũng cười, quen biết Lục Sầm nhiều năm như vậy, người đàn ông này phần lớn thời gian đều không có biểu cảm gì, thỉnh thoảng ánh cười cũng không chạm đến đáy mắt, nền tảng tính cách chính là sự lạnh lẽo.

 

Thấy anh tâm trạng tốt, nhà đầu tư trêu chọc: “Là có tin tốt từ tập đoàn à?”

 

Lục Sầm cười, không nói phải cũng không nói không phải: “Vấn đề nhỏ của tập đoàn thôi, qua một thời gian sẽ ổn.”

 

Nhà đầu tư cười ha hả: “Hợp tác với Lục tổng nhiều lần như vậy, dĩ nhiên là tôi tin tưởng vào năng lực của Lục tổng rồi. Nào nào, thử món này đi.”

 

Có nhà đầu tư tin tưởng tiếp tục đầu tư vào tập đoàn Lục thị, cũng có đối tác vốn đang bàn bạc về dự án bán đảo Lam Hải Loan quay đầu tìm đến Lê Sơ Huyền, từ bỏ hợp tác với tập đoàn Lục thị.

 

Mọi người đều đặt lợi ích lên hàng đầu.

 

Khu nghỉ dưỡng bán đảo Lam Hải Loan là một dự án lớn, rất nhiều người đều muốn có một cơ hội hợp tác. Bây giờ Lục thị đang vướng vào bê bối hối lộ, các đối tác đều sợ nếu dự án bên Lục thị bị đình trệ hoặc chết yểu, họ không chỉ bỏ lỡ cơ hội hợp tác với tập đoàn Lê thị, mà còn có khả năng kéo cả công ty của mình sụp đổ.

 

Các đối tác rất sốt ruột, nhưng Lục Sầm không vội. Buổi chiều sau khi họp xong ở công ty, Lục Sầm thậm chí còn có tâm trạng mời Lê Sơ Huyền ăn tối.

 

Nhưng Lê Sơ Huyền đã từ chối.

 

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bên nhau, Lê Sơ Huyền từ chối lời mời hẹn hò của anh. Cô vừa ăn kẹo dẻo vừa xem tin tức: “Vào lúc này, chúng ta không thích hợp gặp mặt đâu, Lục tổng.”

 

Bên ngoài có cả một đám phóng viên đang chờ phỏng vấn anh, để anh trả lời về bê bối hối lộ.

 

Hành tung không được kín đáo cho lắm.

 

Lục Sầm cầm điện thoại, cây bút máy trong tay ký xuống một cái tên đẹp đẽ. Anh cúi đầu cười: “Muốn cùng Lê tổng bàn một chuyện hợp tác, có thời gian không?”

 

Bàn chuyện hợp tác thì dĩ nhiên là có thời gian rồi, nhưng Lê Sơ Huyền nhìn bốn vệ sĩ mới mà ba cô cử đến, lập tức rơi vào trầm tư.

 

Làm thế nào để tránh được vệ sĩ và bàn chuyện hợp tác với Lục Sầm mới là mấu chốt nhất.

 

Lục Sầm dĩ nhiên cũng biết tình hình hiện tại, anh nói: “Hôm nay tôi đã bao trọn đảo Hải Sa”

Bình Luận (0)
Comment