Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 32

Hoàng hôn buông xuống, trời và biển hợp thành một đường, ánh sáng lấp lánh nhảy múa trên mặt nước.

 

Hội du thuyền Bán Đảo vẫn náo nhiệt như cũ. Gần đến Tết, tần suất tiệc tùng của đám cậu ấm cô chiêu tăng vọt, xe thể thao đỗ đầy bãi.

 

Con trai thứ nhà họ Giang, Giang Lũy, hôm nay tổ chức một bữa tiệc du thuyền.

 

Ngành nghề chính của nhà họ Giang là đầu tư điện ảnh và giải trí, nên mỗi lần tiệc tùng của Giang Lũy đều có đa số là ngôi sao tham dự.

 

Du thuyền rời khỏi bờ biển.

 

Nhiệt độ trên biển tháng Giêng rất thấp, mọi người đều khoác áo lông, mặc lễ phục, đứng trên boong tàu nói cười, nâng ly rượu ngắm mặt trời lặn.

 

“Ủa? Chiếc du thuyền kia có phải của Lục tổng không?” Không biết ai nói một câu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.

 

“Là của Lục tổng.” Du thuyền của Lục Sầm là loại đặt làm riêng xa xỉ, những người thường đến Hội du thuyền Bán Đảo đều biết. Lý Tư Mặc cũng nhìn sang, dưới ánh hoàng hôn, chiếc du thuyền rời khỏi bờ biển, hướng về phía xa.

 

Ráng chiều của mặt trời lặn nhuộm mặt biển lấp lánh sóng nước, cảnh tượng này làm cô ta đột nhiên nhớ đến đôi khuy măng sét màu cam đó.

 

Năm ngoái, cô ta bám vào tài nguyên của Lục Tùng Thương, tranh giành với đối thủ trong công ty, giành được thư mời đến tiệc tối cảm ơn của tạp chí thời trang Glacier.

 

Toàn bộ yến tiệc xa hoa đến mức làm người ta không mở nổi mắt, đâu đâu cũng là những nhân vật nổi tiếng và các ngôi sao có tên tuổi.

 

Rõ ràng, ở trường hợp này, cô ta còn chưa đủ tư cách, nhưng khổ nỗi cô ta có kim chủ.

 

Để giành được tài nguyên tốt hơn, cô ta ăn mặc lộng lẫy trong yến tiệc, giống như một con bướm hoa đi lại khắp nơi để làm quen.

 

Đương nhiên, thu hoạch cũng không tồi.

 

Cô ta vẫn luôn muốn tiếp cận người nắm quyền nhà họ Giang là Giang Triết. Trước đây khổ nỗi không có cách, nghe nói tiệc tối của Glacier, Giang Triết cũng đến, cô ta đã đi khắp nơi tìm Giang Triết để tìm cơ hội bắt chuyện.

 

Vẻ ngoài của Giang Triết vẫn rất xuất sắc, vừa có tiền lại vừa đẹp trai, tiếp cận được là lời to.

 

Trong đám đông, cô ta nhìn thấy Giang Triết, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh anh ta thu hút hết ánh mắt. Lý Tư Mặc phát hiện Giang Triết so với người đàn ông bên cạnh đã trở nên lu mờ, và xuống sắc.

 

Người bên cạnh chẳng làm gì cả, chỉ nâng ly rượu, vẻ mặt đạm bạc lắng nghe. Trên người anh vô hình toát ra cảm giác áp bức của kẻ bề trên, khiến người ta sinh lòng e sợ.

 

Đàn ông nhà họ Lục, cô ta đã tiếp cận được hai người, nhưng người đàn ông Lục Sầm này, cô ta thậm chí không dám đến gần.

 

Ngay cả Giang Triết bên cạnh anh, cô ta cũng có chút chùn bước.

 

Không biết ai tiến lên bắt chuyện, lúc vài người cụng ly, Lục Sầm giơ tay lên, góc độ của cô ta, vừa hay thấy được khuy măng sét của Lục Sầm.

 

Đá quý màu cam hồng rực rỡ lấp lánh, giữa cổ tay của người đàn ông mặc vest đen tuyền, vừa thần bí lại vừa kín đáo.

 

Ở một cửa hàng trang sức trên đường phố Thụy Sĩ, cô ta đã từng nhìn thấy đôi khuy măng sét đó. Nhân viên cửa hàng cho biết, đó là hàng đặt làm riêng, trên đời độc nhất vô nhị.

 

Thứ duy nhất từng gặp ở xứ người, lại xuất hiện trên người đàn ông kia.

 

Cô ta vẫn luôn vắt óc suy nghĩ để nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ trong tiệm trang sức đó, hy vọng có thể nhớ lại nhiều chi tiết hơn, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhớ được đó là một người phụ nữ trẻ tuổi có khí chất cao quý.

 

Nửa khuôn mặt lộ ra, là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng cô ta chưa từng gặp qua.

 

Lý Tư Mặc cũng đã vô tình dò hỏi hai người đàn ông nhà họ Lục, đều nhận được câu trả lời là Lục Sầm độc thân, bên cạnh không có người phụ nữ nào xuất hiện hay được đến gần.

 

Vậy thì là ai chứ? Giấu giếm kỹ đến vậy, ngay cả nhà họ Lục và truyền thông cũng không biết.

 

Cô ta điên cuồng muốn biết, cho đến khi cô ta giành được một tài nguyên thời trang, người đại diện bảo cô ta bổ sung kiến thức thời trang, cô ta mới biết được những chiếc túi hiệu xa xỉ mà cô ta vẫn luôn mang còn có cả hàng da hiếm đặt làm riêng.

 

Lúc cô ta đụng phải cô nàng kia ở khách sạn, cô ta còn tưởng túi của người phụ nữ kia là hàng hiệu rởm nào đó.

 

“Da cá sấu màu xanh hồ nước phủ sương? Ở Cảng Thành chỉ có Lê Sơ Huyền từng đeo, chính là người nắm quyền trẻ tuổi của Tập đoàn Lê thị.”

 

Cô ta đã tìm rất nhiều ảnh của Lê Sơ Huyền trên mạng, tuy thời gian đã trôi qua rất lâu, ký ức của cô ta đã mơ hồ, nhưng sau khi lặp đi lặp lại việc xác nhận, đối chiếu các góc độ, cô ta có thể khẳng định người phụ nữ trong tiệm trang sức ở Thụy Sĩ đó, chính là Lê Sơ Huyền.

 

Cảng Thành đồn rằng hai nhà bất hòa, Lục Sầm và Lê Sơ Huyền cũng là đối thủ không đội trời chung, nhưng thật sự sẽ có đối thủ không đội trời chung tặng cho đối phương món quà quý giá như vậy sao? Bên ngoài không một chút tin đồn nào.

 

Tại sao hai người nhìn như giấu giếm nhưng lại có dấu vết để lại như thế.

 

Khoảnh khắc đó, sau lưng cô ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh, dường như cô ta đã biết được một bí mật kinh người.

 

“Tư Mặc, cô đang ngẩn người nghĩ gì vậy?” Giọng nói của người bên cạnh kéo Lý Tư Mặc trở về thực tại, chiếc du thuyền xa hoa ở phía xa đã không còn thấy bóng dáng.

 

Người bên cạnh trêu ghẹo: “Cô cũng không cần nhìn chằm chằm nữa đâu, không phải cô đã cặp với người nhà họ Lục rồi sao? Sớm muộn gì cũng là người một nhà.”

 

Lý Tư Mặc nghe ra được những lời này là trào phúng, nhưng cô ta vẫn cười cười: “Chắc cũng không lâu nữa đâu, đến lúc đó mời các cô uống rượu mừng. Bên ngoài gió lớn, tôi vào trong trước nhé.”

 

Lý Tư Mặc tránh đi, người vừa nói chuyện với cô ta nhìn bóng lưng cô ta hừ lạnh: “Ra vẻ cái gì chứ? Còn mạnh miệng nói không lâu nữa, ai mà không biết Lục Tùng Thương không thể nào ly hôn để cưới cô ta.”

 

“Nhà giàu chú trọng môn đăng hộ đối, trao đổi lợi ích, loại đào mỏ như Lý Tư Mặc, cũng chỉ bị người ta chơi chán rồi bỏ thôi.”

 

Tiếng gió mang những lời khó nghe truyền vào tai cô ta. Trong lòng Lý Tư Mặc cười lạnh, cô ta đương nhiên sẽ không gả cho lão già Lục Tùng Thương đó, người cô ta muốn gả là Lục Hiến trẻ tuổi có tiền.

 

Tuy Lục Hiến là con trai của Lục Duyên Chu, một người con riêng, cũng không vào được Tập đoàn Lục thị, nhưng dù sao Lục Hiến cũng họ Lục, người bên ngoài đều nể mặt Lục thị mà cho anh ta vài phần thể diện, sau khi ông cụ Lục trăm tuổi qua đời Lục Hiến còn có thể được chia gia sản.

 

Đó là người tốt nhất mà cô ta có thể tiếp cận được trong phạm vi năng lực của mình hiện tại.

 

Nói đi nói lại, nếu Lục Hiến không phải là con của con riêng, với ngoại hình và học thức của anh ta, chắc đã có cả đống tiểu thư danh giá xông vào, cũng không đến lượt cô ta.

 

Nhưng mà, mẹ của Lục Hiến cũng là một người ham danh lợi, căn bản không ưa loại phụ nữ xuất thân như cô ta.

 

Cho nên, cô ta nhất định phải nắm chặt bí mật của người nắm quyền nhà họ Lục trong tay, một ngày nào đó sẽ có tác dụng.

 

Cô ta tin rằng, ngày đó sẽ không còn xa nữa.

 

Sóng biển cuồn cuộn, ánh nắng chiều bị màn đêm sâu thẳm nuốt chửng, chỉ còn lại màu xanh thẫm.

 

Du thuyền cập bờ.

 

Vân Nhuế đứng ở bến tàu chào đón sự xuất hiện của sếp: “Lục tổng, chào buổi tối.”

 

Người đàn ông bước ra từ du thuyền mặc một chiếc áo gió dài màu đen, cặp kính gọng vàng che giấu sự lạnh nhạt dưới đáy mắt, khí chất ưu nhã, kiêu hãnh.

 

Đôi chân dài bước trên cầu tàu bằng gỗ, còn hơn cả người mẫu trên sàn catwalk chữ T.

 

Vân Nhuế vô cùng thưởng thức nhan sắc của sếp, đẹp mắt, quá đẹp mắt.

 

Lục Sầm kết thúc quy trình làm việc cuối cùng, đưa chiếc máy tính bảng công việc cho Lộ Xuyên, hỏi Vân Nhuế: “Lê tổng đến chưa?”

 

Vân Nhuế mỉm cười, đáp lời: “Đến rồi ạ, Lê tổng đang ở khu spa.”

 

Du thuyền của Lê Sơ Huyền đã cập bờ một giờ trước, Lộ Xuyên nói họ vẫn đang trên đường đến hội du thuyền, cô ấy đương nhiên sẽ không để Lê tổng ở đây chờ đợi, lập tức giới thiệu cho Lê Sơ Huyền các dịch vụ đặc sắc của câu lạc bộ đảo Hải Sa.

 

Chuyên viên trị liệu chuyên nghiệp với tay nghề cao siêu, rất thích hợp để thư giãn cho các sếp lớn sau giờ làm việc.

 

Lục Sầm không nói gì thêm, chỉ dặn dò Vân Nhuế: “Bảo nhà bếp chuẩn bị lên món được rồi.”

 

Vào tòa nhà câu lạc bộ, anh không đi đến nhà hàng, mà hướng về khu spa ở lầu 3.

 

Khu spa yên tĩnh, ánh đèn ấm áp tạo không khí thư giãn cho mọi người, hương thơm của gỗ đàn hương kín đáo, dễ chịu thấm vào ruột gan.

 

Chuyên viên trị liệu với tay nghề thuần thục đang thư giãn lưng cho cô theo các kinh lạc, âm nhạc du dương khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

 

Đầu óc trống rỗng, suy nghĩ bay xa.

 

Bên ngoài có tiếng gõ cửa rất nhẹ, chuyên viên trị liệu dừng tay, ghé vào tai Lê Sơ Huyền nhẹ giọng nói: “Xin lỗi Lê tổng, đợi một lát, tôi ra xem có chuyện gì.”

 

Chuyên viên trị liệu đi ra phòng ngoài mở cửa.

 

Không lâu sau, người đó đã trở lại, tiếng bước chân trên tấm thảm lông dày không rõ ràng.

 

Bàn tay lần nữa ấn lên lưng cô, người sắp ngủ thiếp đi bỗng nhiên giật mình.

 

Lê Sơ Huyền không mở mắt, khẽ cười: “Sao vậy? Cổ phiếu Lục thị thật sự xanh đến mức Lục tổng phải ra ngoài làm thêm à?”

 

Bàn tay đang ấn trên lưng cô tỏ vẻ không hài lòng, lực đạo tăng thêm.

 

Giọng người đàn ông đạm bạc: “Rõ ràng đến vậy sao?”

 

Anh mới ấn một cái đã bị phát hiện.

 

Lê Sơ Huyền: “Tay của chuyên viên trị liệu trơn láng hơn anh nhiều.” Có lẽ vì để mang lại trải nghiệm tốt nhất cho khách hàng, tay của các chuyên viên trị liệu được bảo dưỡng rất tốt, cảm giác chạm vào hoàn toàn không giống anh.

 

Nhưng mà, Lê Sơ Huyền không nói cho anh biết, cô biết anh đến là vì mùi hương tuyết tùng trên người anh quá rõ ràng.

 

Hương thơm thanh mát xâm nhập vào không gian vốn có mùi gỗ đàn hương, quen thuộc đến mức ngay lập tức cô biết người đến là ai.

 

“Ăn cơm được chưa?” Lê Sơ Huyền hỏi anh.

 

Vừa định đứng dậy, đã bị tay Lục Sầm ấn trở lại.

 

Bị phát hiện, anh cũng không giả vờ nữa, tay men theo đường eo lướt qua, dừng lại ở bên hông cô xoa bóp.

 

Mấy ngày không gặp, cảm giác trong tay làm người ta hoài niệm, giống như đang v**t v* một khối ngọc dương chi ôn nhuận.

 

“Có phải Lê tổng vẫn chưa qua đêm ở đảo Hải Sa không? Nơi này còn có rất nhiều dịch vụ đặc sắc.”

 

Từng câu từng chữ dường như là đang muốn dụ dỗ cô ở lại.

 

Lê Sơ Huyền cười cười: “Ví dụ như?”

 

“Ví dụ như?” Bàn tay v**t v* làn da tinh tế vẫn chưa dừng lại, “Kỹ thuật của tôi rất tốt.”

 

Lê Sơ Huyền: ?

 

Kỹ thuật của anh tốt cô không biết sao? Còn cần anh cố ý nói ra?

 

“Anh như vậy tôi thật sự nghi ngờ Tập đoàn Lục thị sắp không xong rồi.” Có ảo giác Lục tổng sắp phải “xuống biển” làm trai bao rồi.

 

“Sự nghi ngờ của em cũng không phải không có lý.”

 

Lê Sơ Huyền: ?

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Trêu chọc người ta xong, Lục Sầm cảm thấy tâm trạng rất tốt, thu tay lại: “Dậy đi, chuẩn bị ăn cơm.”

 

Lê Sơ Huyền chậm rãi đứng dậy, Lục Sầm híp mắt, ánh mắt nhìn cô có chút nguy hiểm.

 

“Cần tôi giúp mặc quần áo không?”

 

“Phiền anh, đi ra ngoài, cảm ơn.” Lê Sơ Huyền lạnh nhạt nói, “Còn nữa, tôi muốn khiếu nại câu lạc bộ của anh. Tôi đang thư giãn ở spa nhưng câu lạc bộ của anh lại tùy tiện cho người vào, sự riêng tư đâu? Sự riêng tư của khách hàng đâu?”

 

Lục Sầm cong môi: “Chuyện này đúng là câu lạc bộ tôi làm không tốt, để bồi thường cho quý khách, tôi xin tặng một phiếu giảm giá 20 đồng cho hóa đơn trên 5000 cho Lê tổng, được chứ?”

 

Lê Sơ Huyền tức đến bật cười, kéo khăn lông ném vào mặt anh, dõng dạc nói: “Lăn.”

 

Nhà hàng này vẫn là nhà hàng lần trước họ ăn, có thể nhìn thấy cảnh biển và nghe tiếng sóng vỗ vào đá ngầm.

 

Thực đơn xem ra đã được đặt trước, đều là những nguyên liệu hải sản và cách chế biến không thường thấy.

 

Còn có món tráng miệng trước bữa ăn đặc sắc sáng tạo mà ở Bích Thủy Vân Gian cũng không có.

 

Rõ ràng chiều nay anh mới mời cô ăn cơm, xem ra anh đã có dự mưu từ sớm.

 

Lê Sơ Huyền nâng ly nước chanh lên uống một ngụm, nhìn Lục Sầm cười nói: “Nếu tôi từ chối, bữa cơm tối nay của Lục tổng không phải là uổng phí sao?”

 

Lục Sầm: “Tôi chưa bao giờ từ chối lời mời của Lê tổng, Lê tổng từ chối tôi dường như không được lịch sự cho lắm.”

 

Lê Sơ Huyền hừ lạnh.

 

Bữa tối nay là đồ ăn Trung Quốc, Vân Nhuế đẩy xe thức ăn đến bên cạnh, vừa lên món vừa giới thiệu cách nấu.

 

Thức ăn đã được dọn lên đầy đủ.

 

Hai người với giáo dưỡng nhà giàu được khắc vào xương tủy yên tĩnh dùng bữa.

 

Vân Nhuế đẩy xe thức ăn đi rồi lại quay lại, đứng một bên kéo đàn violin cho họ.

 

Chủ yếu là không để người khác làm phiền đến những vị khách quý này.

 

Trong lúc dùng bữa Lê Sơ Huyền đã nhìn cô ấy vài lần, Vân Nhuế mỉm cười đáp lại. Cho đến khi món tráng miệng sau bữa ăn được dọn lên, Vân Nhuế mang đến cho cô một ly nước sủi bọt chanh xí muội đặc biệt.

 

Vân Nhuế lui xuống, Lê Sơ Huyền mới hỏi: “Anh tìm đâu ra nhân tài đa năng như vậy?”

 

“Sao thế? Lê tổng muốn đào đi à?” Lục Sầm hỏi một đằng trả lời một nẻo.

 

Lê Sơ Huyền cũng không dây dưa chủ đề này, cô tùy ý hỏi: “Lục Tiêu vẫn chưa được thả ra à?”

 

“Sắp rồi, chắc trong hai ngày này.” Ông cụ Lục đích thân đến Thâm Thành gây áp lực, thể diện của ông vẫn có người nể, chuyện của Lục Tiêu sẽ không kéo dài quá lâu, rất nhanh có thể điều tra rồi thả về.

 

Lục Sầm cũng sẽ không để nó kéo dài, dù sao giá cổ phiếu của Tập đoàn Lục thị vẫn đang giảm.

 

“Thật ra tôi có chút tò mò, tại sao anh lại ra tay với Lục Tiêu vào đúng lúc này? Gần đây anh ta đắc tội với anh à?”

 

Lúc Lục Sầm tiếp quản tập đoàn, thủ đoạn áp chế mọi thứ có thể nói là nhanh chóng và cứng rắn, nhưng Lục Tiêu lại vẫn nhảy nhót trong tập đoàn suốt ba năm qua, thành công thì ít, thất bại thì nhiều, Lục Sầm cũng không buồn để tâm đến anh ta.

 

Ai ngờ Lục Sầm đột nhiên lại ra tay như vậy, gài bẫy Lục Tiêu một vố. Bởi vì ba năm qua anh nhân từ với Lục Tiêu, nên không ai liên tưởng chuyện này đến Lục Sầm.

 

Người khác không nghĩ tới, nhưng không thể nào là không có nguyên do?

 

Lục Sầm khẽ nhếch môi: “Lê tổng muốn biết à?”

 

Lê Sơ Huyền cảm thấy anh thật khó hiểu, không muốn biết thì hỏi anh làm gì?

 

Người đàn ông cười nhạt, giọng nói vừa lạnh vừa trầm: “Bởi vì có một thứ tôi còn muốn có hơn.”

 

Chiếc nĩa trái cây rơi xuống đĩa sứ trắng, phát ra một tiếng “loảng xoảng”.

 

Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Bình Luận (0)
Comment