Sóng biển cuồn cuộn, vỗ vào đá ngầm, tiếng gió gào thét.
Trên bàn ăn, bữa tối đã được dọn đi, chỉ còn lại ánh nến chập chờn trên bàn và những đóa dạ lan hương màu hồng nhạt đang nở rộ trong bình hoa pha lê.
Cả hai đều không nói lời nào, chỉ có tiếng ống hút trong tay Lê Sơ Huyền khuấy những viên đá mỏng manh.
Lê Sơ Huyền không truy hỏi đến cùng.
Không cần Lục Sầm trả lời, cô đã đoán được đáp án.
“Thật ra em không cần phải có áp lực tâm lý.” Anh dường như đã nhìn thấu sự im lặng của cô, lên tiếng an ủi.
“Lục tổng quá coi trọng bản thân rồi, tôi không có áp lực,” Lê Sơ Huyền cười cười, “Hơn nữa, anh không cảm thấy mối quan hệ hiện tại của chúng ta, rất k*ch th*ch sao?”
Lục Sầm cũng cười theo, ánh mắt nhìn cô hiếm khi ánh lên ý cười, mang theo những gợn sóng.
Anh bưng ly nước chanh lên uống một ngụm, thong thả đặt ly xuống, rồi mời: “Hôm nay trời ấm lên rồi, đi dạo bờ biển một chút không?”
Phía bắc của đảo Hải Sa có xây một con đê biển, tạo thành một vòng cung bao quanh khu nghỉ dưỡng. Bắt đầu từ một đầu, đi dọc theo con đường trên đê là có thể quay trở lại tòa nhà chính.
Những ngọn đèn đường bằng đồng hình nàng tiên cá cầm đèn ngôi sao pha lê uốn lượn dọc theo bờ biển.
Vừa ra ngoài, Lê Sơ Huyền đã lập tức hối hận. Cô đã ngây thơ tin vào cái gọi là “ấm lên” của Lục Sầm, một hòn đảo giữa biển vào lúc nửa đêm thì có thể ấm được đến đâu chứ?
Lê Sơ Huyền liếc nhìn con đường ven biển không thấy điểm cuối, lại cúi đầu nhìn đôi giày cao gót mười centimet của mình, thầm tính toán xem đi được bao xa thì cần Lục Sầm cõng về.
Lục Sầm nhìn theo ánh mắt cô, dừng lại trên mu bàn chân trắng nõn của cô, cong môi cười: “Đi thôi.”
Theo bản năng Lê Sơ Huyền khoác lấy cánh tay anh.
***
Trên tầng hai của khu nghỉ dưỡng, Vân Nhuế tựa vào lan can ban công, vẻ mặt cười như một người dì.
“Vậy mà lại thấy được tình yêu trong sáng ở trên người những kẻ nhà giàu.” Cô tấm tắc lấy làm lạ.
Lộ Xuyên đang tựa người bên cạnh cô không hiểu: “Người giàu có nhiều tiền như vậy không theo đuổi tình yêu trong sáng thì theo đuổi cái gì?”
Tài sản, đồ cổ tích lũy qua mấy thế hệ không đếm xuể, ngay cả cái lư hương bằng đồng trang trí trong toilet văn phòng Lục tổng nghe nói cũng là từ đời Đường.
Có tiền có quyền, thì nên theo đuổi thứ tình yêu hư vô mờ mịt chứ!
“Kiếm tiền là để có được bạn đời trẻ hơn mình à?” Có lẽ vì ở khu nghỉ dưỡng đã thấy quá nhiều những chuyện hồng hồng phấn phấn, Vân Nhuế không tin vào cái gọi là thâm tình của người giàu, tất cả đều chỉ là giả tạo cho người ngoài xem mà thôi.
Người đàn ông rõ ràng đang khoe ân ái với vợ trên tin tức, nhưng mỗi lần dẫn bạn gái đến đây đều không phải cùng một người, điểm chung là họ đều trẻ trung, xinh đẹp và non nớt.
Ồ, chuyện này, lúc còn đi học cô đã nhìn thấu rồi. Suy cho cùng, cô cũng đã từng là một món đồ chơi được niêm yết giá rõ ràng.
“Vậy cô nỗ lực kiếm tiền là để tìm bạn trai trẻ tuổi à?” Lộ Xuyên lắc lắc điện thoại, trên màn hình là tin nhắn báo thưởng cuối năm, bảy con số vừa đến nóng hổi.
Vân Nhuế cũng lấy điện thoại ra, liếc nhìn số dư trong tài khoản rồi vui vẻ cất đi: “Đúng vậy, đợi tôi 30 tuổi tôi sẽ tìm bạn trai hai mươi tuổi, 50 tuổi vẫn sẽ tìm bạn trai hai mươi tuổi.”
“Nhưng mà, có cảm giác như chàng thiếu niên diệt rồng cuối cùng lại trở thành ác long vậy.”
“Hửm?” Lộ Xuyên khó hiểu.
Vân Nhuế cười cười không nói tiếp.
Lần đầu tiên cô gặp Lục Sầm, là khi đối tác hợp tác mời Lục Sầm đến Kinh Thành để bàn dự án.
Khi đó Lộ Xuyên còn ở Philadelphia, người đi theo bên cạnh Lục Sầm là một trợ lý khác.
Nơi ăn tối là một câu lạc bộ tư nhân, một cái hang vàng đúng nghĩa, nơi mà có tiền cũng chưa chắc vào được.
Đối tác hợp tác nói: “Nhân viên phục vụ ở đây đều là sinh viên xuất sắc của các trường đại học hàng đầu trong nước, da trắng dáng xinh, Lục tổng ưng ai đều có thể mang đi, sạch sẽ lắm.”
Vân Nhuế chính là nhân viên phục vụ phụ trách phòng đó, cũng chính là “sinh viên xuất sắc có thể mang đi” trong miệng của đối tác.
Lúc người đàn ông bụng phệ béo ngậy đó nói những lời này, Vân Nhuế đang đứng ngay cửa nghe thấy, nghe thấy mình đã trở thành một món hàng giao dịch như thế nào.
Cô bưng rượu vào phòng, lúc ngẩng đầu lên, đã thấy được người đàn ông có lẽ sẽ mua mình đi.
Rất bất ngờ, bất ngờ về ngoại hình, vóc dáng và khí chất nho nhã lịch thiệp của người đàn ông, một khuôn mặt còn ưu việt hơn cả ngôi sao. Khoảnh khắc đó cô đột nhiên cảm thấy, cho dù mình có là một món đồ chơi, cũng không xứng với người đàn ông trước mắt.
“Ngẩn ra đó làm gì?” Đối tác bất mãn quát cô ấy, “Quý tổng còn nói cô lanh lợi, sao lại như khúc gỗ thế này?”
Cô bị mắng đến không dám lên tiếng, cúi đầu rót rượu gắp thức ăn cho các nhân vật lớn trên bàn.
Trên bàn rượu, người đàn ông kia chỉ nâng ly qua loa, đối tác nói chuyện, anh chỉ thỉnh thoảng phụ họa. Không hợp với vẻ nho nhã lịch thiệp của anh, là sự kiêu hãnh và lạnh nhạt đến từ trong xương tủy.
Cho đến khi bữa tối kết thúc, Lục Sầm không hề tỏ ra có ý đồ gì với phụ nữ, Vân Nhuế cảm thấy đêm nay là một đêm công cốc.
Bữa rượu tan.
Người đàn ông lại dừng bước lúc ra khỏi cửa.
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô kinh ngạc vì bản thân mình lại có cơ hội.
Lục Sầm hỏi: “Chuyên ngành gì?”
Cô trả lời thành thật: “Khoa học Toán học ạ.”
Anh nhếch môi cười: “Thi đỗ vào khoa Toán của một trường đại học hàng đầu không đơn giản, tại sao cô lại phải làm việc này?”
“Thiếu tiền.” Cô là một bậc thầy luyện thi từ tỉnh lẻ xuất thân trong một gia đình miền núi, gia đình đơn thân, mẹ cô bị tiểu đường nằm trên giường chờ ghép thận, áp lực kinh tế từ việc lọc máu ba lần một tuần là rất lớn. Tháng trước đợi được nguồn thận, nhưng vì không có tiền mà bỏ lỡ.
Mẹ cô không nói cho cô biết, mà trực tiếp từ chối bệnh viện.
Tiền đôi khi có thể mua được một mạng người, rất thực tế. Đọc sách hữu dụng, có thể đi ra khỏi núi lớn, nhưng phải chờ, chờ đến khi tốt nghiệp, chờ đến khi có việc làm, chờ đến khi có kinh nghiệm.
Mẹ cô không thể chờ đến lúc đó, cho nên cô đã đến đây.
Lục Sầm nói: “Theo tôi.”
Hành lang trải thảm màu sẫm, ánh đèn ấm áp lại làm cả người cô rét run, bức tranh chữ trên tường từ đời Minh có giá trị bằng cả đời cô cũng không kiếm được.
Trên suốt quãng đường, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có đường lui.
Tiền thật sự có thể khiến một người vứt bỏ lòng tự trọng, uốn cong xương sống xuống tận bụi bặm.
Cô theo Lục Sầm lên xe, đến phòng suite của khách sạn.
Phòng suite được trang trí một cách kín đáo và xa hoa, giống như người đàn ông trước mắt.
Cô đứng đó co quắp, mặc bộ đồng phục đặt làm riêng của câu lạc bộ, chất lượng và kiểu dáng đều tốt hơn nhiều so với những bộ quần áo chín tệ chín bao ship mà cô mua trên mạng, nhưng cô vẫn cảm thấy mình không hợp với nơi này.
Lục Sầm ngồi trên sofa trong phòng khách, đôi chân dài vắt chéo, bàn tay thon dài trắng lạnh đang cầm một tập tài liệu xem.
Anh xem xong tiện tay ném lên bàn trà, tài liệu trượt trên mặt bàn kính bóng loáng, ánh mắt cô dừng lại trên tấm ảnh thẻ sinh viên mà cô chụp lúc nhập học trong tập tài liệu.
Từ một món hàng được khách làng chơi lựa chọn, trong nháy mắt lại như lạc vào một buổi phỏng vấn.
Lục Sầm: “Cô kiếm được tiền chưa?”
“A?” Trong đầu cô có rất nhiều câu trả lời, chỉ có câu hỏi này là nằm ngoài dự liệu.
Cô ngẩn người, trả lời thành thật: “Chưa ạ, tôi… hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.”
“Có vẻ cô cũng sắp đến giai đoạn thực tập rồi, bên tôi có một vị trí rất hợp với cô, nhưng mà, yêu cầu cô phải hạ mình xuống.”
Cô thầm nghĩ mình có cái gì mà hạ mình, cô đang chuẩn bị bán thân rồi đây.
Có lý do gì mà không đồng ý chứ?
Khi đó đảo Hải Sa vẫn đang trong quá trình khai phá, Lục Sầm cho cô một khoản tiền để mẹ cô chữa bệnh, còn giúp cô liên hệ với một trường đại học ở nước ngoài để học thạc sĩ một năm.
Vốn cô định đi đường tắt, nhưng lại bước lên một con đường hoàn toàn khác.
Mẹ cô cũng đã ghép thận thành công, đáng tiếc, lại qua đời vì biến chứng sau khi ghép. Cuộc đời đôi khi chính là éo le như vậy, khi bạn nghĩ rằng có hy vọng, thực tế sẽ cho bạn một đòn cảnh cáo.
Nhưng mẹ cô nói, không sao cả, cuộc đời sau này của cô sẽ rất rực rỡ.
Cô cũng tin như vậy.
Một năm sau cô tốt nghiệp, câu lạc bộ đảo Hải Sa được khánh thành, cô lột xác trở thành người phụ trách của câu lạc bộ.
Mấy năm nay cô vẫn luôn rất cảm kích ơn tri ngộ của Lục Sầm.
Trở thành một phiên bản không gì không làm được của chính mình, chính là để bán mạng cho anh.
Câu lạc bộ đảo Hải Sa vàng son lộng lẫy, xa hoa trụy lạc, Lục Sầm cũng thường xuyên đến, nhưng lại không hề dính vào nữ sắc.
Là người có tiền có thế giữ mình trong sạch nhất mà cô từng gặp.
Cô cũng thường suy nghĩ, một người như vậy, người phụ nữ thế nào mới có thể xứng đôi với anh?
Cho đến khi sếp mang Lê tổng đến, phản ứng đầu tiên của cô là, hai người này thật sự là một cặp trời sinh.
Ngang tài ngang sức, thế lực ngang nhau, vô cùng tương xứng.
Khoảnh khắc đó cô đột nhiên hiểu ra, chỉ cần mình đủ ưu tú, một ngày nào đó người xứng đôi với mình nhất định sẽ xuất hiện.
Cô ở câu lạc bộ đã thấy quá nhiều những cuộc vui qua đường, chỉ cần cặp đôi Quang Quái Lục Lê không tan vỡ, cô sẽ vẫn luôn mong chờ tình yêu trong sáng thuộc về mình.
***
Gió biển mằn mặn thổi qua, bóng dáng hai người trên đường đã đi xa.
Vân Nhuế nói với Lộ Xuyên: “Đi thôi, tôi dẫn anh đến quầy bar nước uống một ly.”
“Không cần đâu,” Lộ Xuyên từ chối, “Tôi không thể uống rượu, lỡ lát nữa Lục tổng có việc tìm tôi thì sao.”
“Không có cồn, là sản phẩm mới mà bartender nghiên cứu ra, dẫn anh đi thử.”
***
Bên cạnh đê biển.
Bóng dáng lúc kéo dài lúc lại ngắn lại, họ chậm rãi đi qua từng ngọn đèn đường.
“Anh nói muốn bàn với tôi một vụ hợp tác, là hợp tác gì?” Lê Sơ Huyền tò mò hỏi.
“Mảnh đất số 52 của bán đảo Lam Hải Loan , em lấy được chưa?”
“Làm gì?” Lê Sơ Huyền cảnh giác nhìn anh.
Mảnh đất số 52 chính là mảnh đất của nhà máy quốc doanh cũ, mảnh đất mà Lục Tiêu bị tố giác hối lộ ẩn danh.
Trình Niên đang đàm phán, vì bây giờ chuyện Lục Tiêu nhận hối lộ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nên hợp đồng được định vào đầu tháng sau.
Một ngày chưa ký hợp đồng, một ngày vẫn sẽ có biến số, Lục Sầm hỏi câu này có vẻ như anh không có ý tốt.
Người đàn ông cúi đầu cười: “Mảnh đất số 52 là tôi chắp tay nhường lại, nói chuyện một chút cũng không được à?”
“Ủa? Lời này của Lục tổng sai rồi, anh đã nói là anh chắp tay nhường lại, tôi lấy được thì là của tôi chứ!”
“Trong bản quy hoạch của Tập đoàn Lê thị, mảnh đất này có cũng được, không có cũng không sao.”
“Vậy anh đừng động vào,” cô đã lấy được thì là của cô, “Lục tổng muốn thì đưa ra điều kiện tôi nghe thử xem.”
“Mảnh đất lần trước đã nói, giảm cho Lê tổng 15%.”
Thật ra nói đến, hai mảnh đất đều là có cũng được không có cũng không sao, nhưng giảm 15% thì rất hấp dẫn.
Nhưng mà, đàm phán trên thương trường mà, vẫn có thể cân nhắc, ép giá xuống thêm một chút.
Hơn nữa giá chênh lệch từ giảm 10% xuống giảm 15%, cũng chính là giá chênh lệch mà cô đã lấy được mảnh đất số 52 với giá thấp.
Tính như vậy, anh căn bản không nhường.
Lê Sơ Huyền nhướng mày: “Có vẻ thành ý của Lục tổng quá ít nhỉ?”
“Đây là giá cố định, Lê tổng cứ suy nghĩ thêm? Mức giá này tôi sẽ luôn giữ lại cho Lê tổng.” Lục Sầm nhếch môi cười, anh không tiếp chiêu.
Đều là hồ ly trên thương trường, chiêu trò của hai bên đều rất quen thuộc.
“Nhưng mà Lục tổng, tôi có thể dùng mảnh đất số 52, nhưng mảnh đất giảm 15% kia của anh thì không dùng được.” Mảnh đất số 52 nằm ở nơi giao nhau giữa dự án của hai nhà, nhưng mảnh đất giảm 15% kia là bán kèm, ở một hướng khác, ở giữa cách một mảnh đất của dự án Tập đoàn Lê thị, Lục Sầm không dùng được.
Cho nên, người tương đối gấp hẳn là anh.
Lục Sầm dừng bước, quay người nhìn cô.
“Lê tổng, nơi này không có ai, em đừng không biết điều.” Giọng nói vừa lạnh vừa trầm.
“Mua bán không thành thì nhân nghĩa vẫn còn, Lục tổng còn muốn uy h**p tôi thì không thích hợp lắm nhỉ?”
Tay anh bóp cằm cô, cúi xuống để đôi môi mỏng của anh và môi cô như chạm như không, ánh mắt sâu thẳm của anh dừng trên đôi môi đỏ mọng, anh cong môi: “Vẫn chưa đến lúc uy h**p.”
Lê Sơ Huyền: ?
Lục Sầm đứng thẳng người dậy, thu tay lại.
Lê Sơ Huyền lại lần nữa: ?
Hai người lại đi về phía trước một đoạn.
Lê Sơ Huyền đột nhiên nói mệt.
Lục Sầm cúi mắt nhìn cô một cái.
Lê Sơ Huyền lắc lắc đôi giày cao gót mũi nhọn gót mảnh lấp lánh trên chân, bất mãn: “Tôi mang giày cao gót mười centimet, đi bộ đương nhiên sẽ mệt rồi.”
Lê Sơ Huyền có thể mang giày cao gót mười centimet tham gia tiệc tối, cũng có thể mang giày cao gót mười centimet tham gia hội nghị tài chính, nhưng, lúc đi dạo cùng anh thì vĩnh viễn đi không đến một cây số.
Lục Sầm tính toán khoảng cách từ khu nghỉ dưỡng đến đây, khoảng 800 mét, đúng là giới hạn của cô.
“Tại sao lúc đi cùng tôi, em nhất định phải mang giày cao như vậy?”
Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh một cái, hỏi: “Anh không cảm thấy tôi mang giày cao gót với độ cao này đứng cùng anh, chiều cao này rất xứng đôi sao?”
“Tôi cứ tưởng em là vì sợ thua khí thế của tôi.”
Lê Sơ Huyền: ……
Sao anh biết được chứ? Không có lý do gì cả.
Anh nắm tay cô đi xuống con đường đê biển, phía dưới là một khu vườn nhỏ được tạo cảnh, bên bụi cây ven đường có đặt một chiếc xe tham quan hai chỗ ngồi.
Chiếc xe tham quan đặc biệt được sắp xếp ở đây để chờ cô.
Lục Sầm lái xe tham quan lên con đường đê biển.
Chầm chậm, tốc độ chắc chưa đến mười cây số một giờ, nhanh hơn đi bộ một chút.
“Lục Sầm anh xem,” cô tiện tay chỉ ven đường, “Thấy con rùa đen kia không? Nó vừa mới bò qua đó.”
Anh mắt anh dừng trên con rùa đen hư vô không tồn tại, thản nhiên tiếp nhận sự châm chọc của cô.
Xe chạy chậm rì rì, cô nhìn ngó xung quanh, bình luận: “Thật ra đảo Hải Sa này thiết kế cũng không tệ.”
Trước khi anh giành được quyền khai thác, nơi này là một hòn đảo hoang, trước đây có vài hộ dân bản địa, sau này đều dọn đi rồi.
“Đa tạ Lê tổng đã không tranh giành.” Anh mới thuận lợi mua được quyền khai thác.
“Không có gì.” Dù sao diện tích đảo Hải Sa cũng không làm du lịch ngắm cảnh được, lượng khách không đủ bù chi phí, đầu tư vào là lỗ vốn, mua về chỉ có thể làm một hòn đảo tư nhân nhỏ. Giống như Lục Sầm khai thác nó thành một câu lạc bộ cũng là một lựa chọn rất tốt, nhưng mà Tập đoàn Lê thị tương đối ít dự án câu lạc bộ, lúc đầu tập đoàn họ không định mua hòn đảo này.
Đi được nửa đường, nhìn thấy một ngọn hải đăng sừng sững bên bờ biển.
Lục Sầm dừng xe.
Lê Sơ Huyền khó hiểu.
“Đến điểm ngắm cảnh rồi, hành khách xuống xe chụp ảnh đi.” Lục Sầm vòng qua ôm cô xuống xe.
Cô phản kháng: “Này này này, tôi không ngắm cảnh.”
Ai mà muốn nửa đêm xem hải đăng chứ, xem rái cá còn tạm được.
Người tài xế xe tham quan làm lơ yêu cầu của cô, ôm cô đi về phía ngọn hải đăng.
Đặt cô ngồi trên lan can, ôm lấy eo cô ấn vào lòng, cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn bất ngờ như bão táp quét qua, ăn mòn mọi giác quan.
Hương hoa nhài lan tỏa trong khoang miệng, tối nay cô uống nước sủi bọt, hình như còn bỏ thêm hoa nhài.
Mùi hoa, cũng giống như cả con người cô, mang theo một sức hấp dẫn chí mạng.
Dẫn dụ anh rơi vào vòng xoáy, dẫn dụ anh trầm luân.
Anh hôn cô càng lúc càng thêm dùng sức, áp bức mạnh mẽ.
Môi lưỡi quấn quýt cọ xát, suy nghĩ của cô dần bay bổng, cơ thể cô ngồi trên lan can cách vách đá dần thả lỏng ngả ra hướng ngoài, nếu không phải cánh tay anh ghì chặt, cô đã ngã xuống.
Đầu lưỡi anh khẽ lướt qua vòm miệng non mềm, một cảm giác tê dại lan tỏa khiến cô khẽ run lên, vô thức cắn nhẹ vào môi anh.
Hơi thở cả hai dần trở nên gấp gáp.
Cuối cùng, khi anh lưu luyến buông ra, đầu ngón tay khẽ miết lên đôi môi cô, dư vị ngọt ngào vẫn còn vương vấn.
Vài vệt móng tay mờ mờ hằn trên cổ tay anh, một cái giá nhỏ cho nụ hôn vừa rồi. Anh thản nhiên lờ đi.
Lê Sơ Huyền bất mãn liếc anh: “Chỉ để hôn một cái mà cũng phải dừng xe lại sao?”
Lục Sầm đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Không thể vừa hôn vừa lái, nguy hiểm.”
Tốc độ vài cây số một giờ thì có gì mà nguy hiểm chứ?
Anh cúi xuống, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô rồi khẽ xoay cằm cô về phía biển: “Xem kìa.”
Trước mắt cô, hàng vạn đốm sáng màu lam li ti theo từng con sóng vỗ vào bờ cát. Cảnh tượng đẹp đến siêu thực, tựa như vô số đom đóm xanh lam đã chọn mặt biển làm nơi hạ cánh, lại giống như cả dải ngân hà vừa nghiêng mình đổ xuống.
Lê Sơ Huyền quay sang, đôi mắt lấp lánh nụ cười: “Anh cố ý chọn ngày hôm nay à?”
Anh đáp, giọng nói trầm ấm mang theo ý cưng chiều: “Đây là hiện tượng ‘nước mắt xanh’, chỉ xuất hiện vài tháng trong năm. Và cảnh tượng này là độc quyền của riêng em.”
Bãi biển ‘nước mắt xanh’ trên đảo Hải Sa này đã được anh bao trọn, không dùng cho kinh doanh, chỉ để một mình cô có thể thưởng lãm.
Cô vén những lọn tóc bị gió biển thổi rối ra sau tai, rồi chủ động rướn người hôn lên môi anh. Giữa những quyến luyến không rời, anh nghe thấy giọng cô thì thầm:
“Không chỉ thuộc về riêng tôi, mà còn là của chúng ta.”
***
Buổi đi dạo kết thúc, Lục Sầm drift một vòng rồi đỗ chiếc xe tham quan ngay cửa khu nghỉ dưỡng.
Lê Sơ Huyền: ……
Không hổ là Lục tổng, có thể lái xe tham quan với khí thế và phong thái của một chiếc xe thể thao.
Lục Sầm cong cánh tay, bàn tay nắm hờ đặt trước bụng, Lê Sơ Huyền theo bản năng khoác lấy cánh tay anh.
Hai người tay trong tay đi vào khu nghỉ dưỡng.
Vân Nhuế đón họ, cười tươi rói nói: “Hai vị khách quý có muốn đến quầy bar nước uống một ly…” không?
Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt cô ấy dừng lại trên đôi môi của Lê tổng, vốn dĩ trước khi ra ngoài còn được tô son hoàn chỉnh, giờ đã lem đi.
Cô ấy hận mình thừa thãi làm phiền hai người họ.
Lục Sầm đạm bạc nói: “Đưa lên phòng khách.”
“Vâng, Lục tổng.”
Lê Sơ Huyền nhìn Vân Nhuế, cười nhạt: “Pha thêm một ly nước sủi bọt xí muội nữa.”
***
Trong thang máy, vách thang máy sáng bóng có thể soi gương, hai người im lặng đứng đối diện nhau.
Đột nhiên, Lê Sơ Huyền không hiểu sao lại cười một tiếng.
Dường như từ sau khi họ ở bên nhau, đều là khoác tay.
Dáng vẻ phản chiếu trên vách thang máy, cô giống như một món đồ trang sức của Lục Sầm.
Lục Sầm híp mắt, ánh mắt anh hỏi cô cười cái gì.
Lê Sơ Huyền dời mắt đi, không đáp.
Thiết kế của câu lạc bộ đảo Hải Sa phỏng theo lâu đài cổ châu Âu thời Trung cổ, ngoài vẻ ngoài, trang trí và nội thất trong phòng khách đều giống hệt, ngay cả những bức tranh sơn dầu treo trên tường cũng là hàng đấu giá được sưu tầm từ thời Trung cổ.
Phong cách trang trí cực kỳ xa hoa và phong cách tối giản lạnh lùng của Lục Sầm không hề ăn nhập.
Anh mặc một bộ vest đen tuyền, dựa vào tường nới lỏng cà vạt.
Áo khoác và áo vest được cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Lê Sơ Huyền lướt qua anh đi vào phòng.
Tấm thảm có hoa văn tối màu, Lê Sơ Huyền đá đôi giày cao gót ra, chân trần dẫm lên trên.
Chưa đi được hai bước, đã bị Lục Sầm kéo trở lại, cánh cửa gỗ nặng nề bị anh tiện tay đóng lại.
Cổ tay bị bàn tay thon dài trắng lạnh của anh ấn lên cửa, anh cúi người xuống, nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi đỏ, sự dịu dàng bị xâm lược thay thế, giây tiếp theo bão táp mưa sa ập đến, mang theo d*c v*ng chiếm hữu mạnh mẽ ép chặt cô vào lòng.
Những ngón tay lần lượt đan vào, cho đến khi mười ngón tay siết chặt.
Mất kiểm soát, chìm đắm, không thể thoát ra.
Sự đáp lại vô thức của cô, đều là mồi lửa châm lên d*c v*ng chiếm hữu của anh.
Cướp đoạt, chiếm hữu, công thành chiếm đất.
Tư duy dần tan rã, giống như một con thuyền nhỏ phiêu dạt trên biển, bão táp mưa sa gây ra sóng to gió lớn trong nháy mắt nhấn chìm cô.
Hơi thở dần gấp gáp, cô nghiêng mặt muốn né tránh nụ hôn mạnh mẽ của người đàn ông, lại bị một nụ hôn càng mãnh liệt hơn nuốt chửng.
Tiếng gõ cửa vang lên giống như một khúc gỗ cứu mạng.
Lục Sầm lùi lại nửa bước, cơ thể cô mềm nhũn ngã vào lòng anh, anh đỡ lấy.
Cúi mắt nhìn đôi môi cô dù đã bị ăn hết son vẫn đỏ tươi mọng nước, ánh mắt anh tối sầm lại.
Đôi mắt cô ngấn nước, cô ngã gục trên vai anh khẽ th* d*c, Lục Sầm nghiêng đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau qua tấm gương toàn thân ở cách đó không xa. Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, anh bỗng cười một cách xấu xa.
Lê Sơ Huyền sững sờ.
Ngay sau đó, bàn tay trắng nõn, lành lạnh của anh đã nắm lấy tay nắm cửa. Cô còn chưa kịp ngăn lại, anh đã ấn xuống.
Cánh cửa gỗ bật mở, vừa vặn che khuất tấm gương toàn thân, đồng thời cũng che đi vẻ mặt kinh ngạc của cô và ánh mắt đầy hứng thú của anh.
Vân Nhuế bưng khay bước vào, liền cảm thấy căn phòng yên tĩnh đến lạ thường. Cô mới đi được hai bước, ánh mắt đã va phải đôi giày cao gót vứt bừa trên tấm thảm. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, ai vừa mở cửa cho mình vậy?
Quãng đường từ cửa đến chiếc bàn tròn chỉ vỏn vẹn vài bước chân, nhưng trong đầu cô lúc này lại như có bão tố quét qua.
Lục tổng mở cửa mà sao lại im lặng thế này? Chẳng lẽ… mình vừa phá đám chuyện tốt của hai người họ rồi sao?
Nhưng thôi kệ, tiền thưởng cuối năm ngoái cũng nhận rồi, có muốn trừ cũng không được.
Dù vậy, cô vẫn không khỏi ngượng chín cả mặt. Cô nhẹ nhàng đặt khay xuống, từ tốn bày từng ly cocktail lên bàn. Không phải cô cố ý câu giờ, mà là cô chỉ ước có thể bốc hơi ngay tại chỗ.
Làm sao để thoát ra ngoài bây giờ? Lỡ quay người lại rồi chạm mặt cả hai, ba cặp mắt nhìn nhau thì phải làm sao? Cứ thế lùi ra ngoài liệu có bị xem là có tật giật mình không?
Cuối cùng, cô cầm khay lên, mắt không dám liếc ngang, cứ thế đi lùi ra khỏi cửa.
Ra đến hành lang, Vân Nhuế mới thở phào nhẹ nhõm. Dù đã quen với cảnh khách trong câu lạc bộ cao hứng ôm hôn bạn gái giữa chốn đông người, nhưng chứng kiến bầu không khí ám muội của sếp lớn vẫn khiến cô ngượng ngùng.
Ngại thì ngại, cô ấy vẫn chu đáo giúp họ đóng cửa lại.
***
Trong phòng, sự kiều diễm vẫn chưa tan.
Bàn tay bóp chặt cơ eo của anh từ lúc Vân Nhuế vào cửa vẫn chưa buông ra.
Lục Sầm thong thả nhắc nhở cô: “Muốn véo à.”
“Đáng đời anh,” bộ dạng hung dữ của cô giống như một con cáo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, “Tại sao anh lại mở cửa?”
“Không mở cửa chẳng phải sẽ bị phát hiện đang làm chuyện xấu sao?” Anh nói một cách đương nhiên.
Lê Sơ Huyền: ……
Mở cửa chẳng lẽ lại không bị phát hiện sao?
Lê Sơ Huyền dẫm lên chân anh một cái cho hả giận, rồi phát hiện mình không mang giày, lực sát thương gần như bằng không.
Cô đẩy anh ra.
Chỉ bằng một tay, anh đã kéo giật cô lại, ghì chặt vòng eo cô vào cơ bụng săn chắc của mình.
“Không được đi.”
Cô hung hăng cắn lên môi anh một cái, theo phản xạ choàng tay qua cổ để khỏi ngã.
Anh bế bổng cô lên, ung dung bước đến bên bàn tròn nhỏ bày đầy những ly cocktail đủ màu sắc. “Lần trước không phải em bảo tôi mời cho em một bartender sao? Giờ có rồi đây.”
Anh đặt cô ngồi xuống chiếc sofa đơn mềm mại. Tấm nệm lún sâu rồi nảy nhẹ dưới sức nặng của cả hai.
Đầu ngón tay thon dài của anh lướt qua một lượt, tùy ý chọn một ly.
“Nếm thử?”
Cô đón lấy ly từ tay anh, nhấp một ngụm: “Ưm~ không ngon bằng nước sủi bọt xí muội.”
“Ồ? Vậy sao?” Anh cong môi, giọng nói vừa lạnh vừa trầm. “Để tôi thử xem.”
Anh khẽ nâng cằm cô, rồi cúi xuống chiếm lấy đôi môi còn vương vị cồn, cuốn theo cả vị ngọt chát và hơi lạnh của ly cocktail.
Không gian dần trở nên nóng bức. Chiếc áo khoác của cô bị anh ném xuống sàn, trên người chỉ còn lại độc một chiếc váy ren đen tay lỡ. Cô ngả người trong lòng anh, lưng tựa vào tay vịn sofa.
Bàn tay anh lần lữa trên phần eo mềm mại của cô. Anh cúi xuống, dùng răng cắn lấy khóa kéo sau lưng, chậm rãi kéo xuống, để lộ ra tấm lưng trần trắng nõn không tì vết. Bờ vai tròn trịa và xương cánh bướm tinh xảo hiện ra, tựa như sắp giương cánh bay lên.
Những ngón tay anh men theo sống lưng, dịu dàng lướt qua từng đốt sống. Anh nhếch môi cười, nhưng ý cười ấy chỉ là lớp vỏ che đậy cho những dòng chảy ngầm mãnh liệt nơi đáy mắt.