Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 40

Tháng ba về mang theo những cơn mưa phùn ẩm ướt. Cả Cảng Thành như được phủ một lớp màn sương xám xịt, lặng lẽ chờ đợi một cơn bão sắp đến vào cuối tuần.

 

Lê Sơ Huyền ngồi yên trên ghế làm việc, miệng ngậm một viên kẹo dẻo vị dâu. Ánh mắt cô lãng đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo những vệt nước mưa lăn dài, dõi theo dòng xe cộ xuôi ngược như một dòng sông ánh sáng, và những bóng người nhỏ nhoi, vội vã dưới màn mưa.

 

Khung cảnh ngoài kia tĩnh tại bao nhiêu thì trong điện thoại, nhóm chat gia đình lại sôi nổi bấy nhiêu, tin nhắn nhảy lên không ngừng.

 

【Lê Vụ: Chị Nguyệt ơi, bên xưởng nói chỉ còn thiếu mỗi chị chưa đến thử đồ thôi, chị có bận mấy cũng phải qua thử đi chứ.】

 

【Lê Vụ: Không vừa còn có thời gian sửa.】

 

【Lê Hi: Em lo gì chứ? Dáng của A Nguyệt mười năm như một, chẳng béo lên cũng chẳng gầy đi.】

 

【Lê Húc: Thế sao mẹ em ngày nào cũng nói chị ấy gầy gầy?】

 

【Lê Hi: Mẹ em mắt kém rồi, nhìn ai cũng thấy gầy.】

 

【Lê Dục: Thế sao mẹ anh lại bảo anh béo?】

 

【Lê Húc: Vì anh béo thật mà.】

 

【Lê Hi: Vì anh béo thật mà.】

 

【Lê Vụ: Vì anh béo thật mà.】

 

【Lê Hàm: Dạo này thời tiết không tốt, không biết hôm đám cưới của em có mưa không nhỉ?】

 

【Lê Vụ: Đừng mà đừng mà!】

 

【Lê Vụ: Đám cưới ngoài trời mà mưa thì chơi bời gì nữa?】

 

【Lê Húc: Lãng mạn chứ sao!】

 

【Lê Vụ: Chủ yếu là lạnh đó, lạnh đó!】

 

Lê Sơ Huyền ăn xong viên kẹo dẻo, ném túi rác vào thùng, tiện tay cầm điện thoại lên mới phát hiện tin nhắn đã ngập màn hình.

 

Cô tham gia vào cuộc trò chuyện.

 

【Lê Sơ Huyền: Váy tan làm chị qua thử liền.】

 

【Lê Vụ: Đừng quên nhé, tuần sau là phải mặc rồi đó.】

 

Cô đặt điện thoại xuống.

 

“Lê tổng,” Nghê Tâm gõ cửa bước vào, “Bên Yada Capital đã hồi âm email, ngày 20 có thể gặp mặt ạ.”

 

Lê Sơ Huyền gật đầu.

 

Nghê Tâm cập nhật lịch làm việc, tiện thể đặt vé máy bay dự phòng cho chuyến đi. Yada Capital là công ty đầu tư mà Lê Sơ Huyền tìm cho dự án Bán đảo Lam Hải Loan. Đây là một công ty đầu tư mạo hiểm nổi lên nhanh chóng trong những năm gần đây, nghiệp vụ chủ yếu ở Bắc Mỹ và gần như chưa từng đầu tư vào dự án nào trong nước. Nhưng sau khi đánh giá tổng thể, đây là công ty đầu tư phù hợp nhất.

 

Ban đầu bên Yada Capital đã từ chối, lý do chủ yếu là không xem xét nghiệp vụ ở châu Á. Sau này khi xem bản kế hoạch dự án, họ lại đổi ý nói có thể hẹn một buổi gặp mặt để trao đổi.

 

Nghê Tâm lại tiếp tục: “Tông tổng của Thiên Tinh muốn hẹn chị một bữa cơm vào tuần sau, nhưng lịch trình tuần sau đã kín hết rồi ạ.”

 

Thiên Tinh là công ty chuyên về thiết bị giải trí trên biển, là một trong những đối tác tiềm năng của dự án Bán đảo Lam Hải Loan.

 

Lê Sơ Huyền: “Gửi cho ông ấy một tấm thiệp mời tiệc cưới của Lê Vụ, nói rằng lúc đó tôi sẽ dành cho ông ấy nửa tiếng.”

 

Nghê Tâm ghi chép và sắp xếp từng việc một.

 

“Còn nữa,” Lê Sơ Huyền đứng dậy cầm lấy túi xách, “Gửi thông báo cho toàn tập đoàn tối nay không cần tăng ca, về nhà sớm một chút.”

 

Trong nháy mắt đã 5 giờ rưỡi, trời cứ mưa mãi, sắc trời u ám, đêm sắp buông xuống.

 

Cơn bão sắp đến rồi.

 

Tài xế đưa cô đến xưởng may đo. Xưởng may này là do Lê Vụ mở, cô ấy mời nhà thiết kế từ Milan về, tọa lạc giữa các cửa hàng của những thương hiệu cao cấp. Bình thường việc kinh doanh cũng khá tốt, nhưng tháng này vì đám cưới của chính cô chủ nên xưởng không nhận đơn hàng bên ngoài.

 

Có tổng cộng sáu bộ lễ phục, cùng một series và cùng tông màu với những người khác trong nhà họ Lê nhưng có thiết kế khác biệt. Lê Sơ Huyền thử xong tất cả, không có chỗ nào cần sửa. Cửa hàng trưởng cho đồ vào hộp quà, nói rằng sáng mai sẽ cho người giao đến Lê trạch.

 

Ngay khi Lê Sơ Huyền chuẩn bị rời đi thì Lộ Xuyên từ ngoài cửa bước vào.

 

Cả hai đều sững lại trong giây lát.

 

Ánh mắt cô gần như xuyên qua Lộ Xuyên, dừng lại trên chiếc Bentley màu đen tuyền đang đỗ bên lề đường. Xuyên qua màn mưa bụi mờ ảo và lớp kính xe tối màu, cô có cảm giác người đàn ông ở hàng ghế sau đang đối diện với mình.

 

Dù cho cô chẳng thể nhìn rõ mặt anh.

 

Lộ Xuyên nở một nụ cười đúng mực của một trợ lý chuyên nghiệp: “Chào Lê tổng, không ngờ lại gặp cô ở đây.”

 

Lê Sơ Huyền gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Anh đến đây có việc gì sao?”

 

Theo những gì cô biết, tất cả trang phục của Lục Sầm đều được may đo thủ công tại một xưởng may có lịch sử hàng trăm năm ở Paris, ngay cả cà vạt và nơ cũng có xuất xứ từ đó. Anh chỉ thỉnh thoảng đặt may vài món đồ cao cấp ở tuần lễ thời trang. Nói cách khác, Lục Sầm chưa bao giờ đặt may bất cứ thứ gì ở Cảng Thành.

 

Lộ Xuyên vẫn mỉm cười điềm tĩnh: “À, là vì đám cưới của Chu tổng và cô Lê Vụ. Dàn phù rể cần nơ để phối hợp với lễ phục của dàn phù dâu, nên tôi đến đây để lấy nơ cho Lục tổng.”

 

Lục Sầm là phù rể ư? Sao cô không nghe anh nhắc đến nhỉ?

 

Lê Sơ Huyền gật đầu rồi rời khỏi tiệm.

 

Ngay khoảnh khắc cô bước ra khỏi cửa, Lục Sầm hạ cửa sổ xe xuống. Xuyên qua màn mưa, hai người lạnh nhạt nhìn nhau. Lê Sơ Huyền không chào hỏi, quay người bỏ đi.

 

Tài xế chiếc Lexus đang đậu phía trước xuống xe bung dù cho cô, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

 

Vừa lên xe, tin nhắn của Lục Sầm đã tới.

 

【Lục Sầm: Tối nay qua đây đi.】

 

Không phải yêu cầu, là một mệnh lệnh.

 

Thật xấu xa.

 

Cô phát hiện ra sau lần nói chuyện lần trước, anh đã cởi bỏ lớp mặt nạ cuối cùng, đến diễn cũng lười diễn.

 

【Lê Sơ Huyền: Muốn ăn cá hầm dưa chua.】

 

Tuần sau là tiệc cưới của Lê Vụ, nhà họ Lê hiện tại đang vô cùng bận rộn, cô không muốn về làm phiền. Dù sao cuối tuần cô cũng định tìm một chỗ để tăng ca.

 

Nhà họ Lê và nhà họ Chu rất truyền thống. Tuy đám cưới được tổ chức gấp rút, nhưng theo tục lệ thì sẽ kéo dài ba ngày. Ngày đầu tiên tổ chức tại nhà cũ của Lê gia, chỉ mời họ hàng trong tộc và người nhà họ Chu. Ngày thứ hai nhà họ Chu đến đón dâu, tiệc tối tổ chức tại nhà cũ của Chu gia. Ngày thứ ba là hôn lễ ngoài trời tại biệt thự trên núi Lệ Sơn.

 

Vì vậy cuối tuần này, công ty tổ chức tiệc cưới sẽ đến trang trí nhà cửa, còn hoa tươi cho hôn lễ ngoài trời sẽ được sắp xếp vào sáng sớm ngày hôm đó.

 

Lê Sơ Huyền thầm cảm thán: Kết hôn thật phiền phức, thà mở thêm mấy cuộc họp còn hơn.

 

Lê Sơ Huyền muốn ăn cá hầm dưa chua, Lục Sầm lập tức thông báo cho Sofia. Bếp trưởng trả lời rằng hôm nay không có cá mú đỏ.

 

Sofia đành phải xin chỉ thị của Lục Sầm: “Lục tổng, mấy ngày nay trời mưa, cá mú đỏ nhập khẩu không về tới cảng. Tôi đã hỏi khắp các khách sạn thuộc tập đoàn Lục thị, chỉ còn lại hai con ở câu lạc bộ trên đảo Hải Sa.”

 

Lục Sầm: “Sắp xếp trực thăng đi lấy về.”

 

Lê Sơ Huyền và Lục Sầm đến khách sạn gần như cùng lúc, hai người cùng vào thang máy.

 

Lê Sơ Huyền: “Anh là một trong những phù rể trong đám cưới của Chu Diễn sao?”

 

Thật lòng mà nói, cô rất sốc. Lục Sầm không thể nào lãng phí ba ngày cho đám cưới của người khác được, ngay cả đám cưới của chính mình anh cũng chưa chắc đã chịu lãng phí ba ngày.

 

Lục Sầm cười như không cười, “Em có biết dàn phù rể của Chu Diễn có bao nhiêu người không?”

 

Lê Sơ Huyền nhướng mày, cô không biết.

 

“Mười tám người.” Nói cách khác, anh chỉ là một phù rể trên danh nghĩa.

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Dù vậy, cô vẫn không hiểu.

Bữa tối, cô được ăn món cá hầm dưa chua như ý nguyện, cô ăn liền hai bát cơm.

 

Lúc ăn bát thứ hai, cô còn có chút đắn đo, “Hôm nay tôi mới thử lễ phục, không biết hai ngày nữa có mặc không vừa không đây?”

 

Không đợi Lục Sầm trả lời, cô tự thuyết phục mình, “Thôi kệ, mấy ngày tới ăn ít lại một chút là được.”

 

Sau đó, cô yên tâm chén sạch bát cơm và món cá hầm dưa chua.

 

Thế nhưng hai ngày cuối tuần, bữa tối nào Sofia mang tới cũng có món cá hầm dưa chua. Mỗi bữa hai bát cơm, Lê Sơ Huyền phiền não vô cùng.

 

Lúc này, cô đang ngồi xếp bằng trước cửa sổ sát đất ngắm mưa, nhìn cơn bão đi qua, bầu trời cảng Victoria một màu xám xịt.

 

Nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính, cô véo véo má mình rồi thở dài. Mỗi lần béo lên là mặt cô lại béo đầu tiên.

 

Lục Sầm ngồi trên sofa xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên, “Tối nay vận động thêm hai lần?”

 

“Anh có còn là người không?”

 

Lục Sầm hiếm khi suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay em cần xuống bể bơi trong nhà bơi hai vòng? Tôi cho người dọn dẹp.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Thôi bỏ đi, mỗi đêm “vận động” mấy hiệp đã đủ mệt rồi. Mệt như vậy chắc là sẽ gầy đi thôi.

 

Cuối tuần này, trôi qua thật vui vẻ. Cô không bước chân ra khỏi căn penthouse nửa bước. Ăn cá hầm dưa chua tươi ngon, ngắm bão, ngắm mưa, thỉnh thoảng tăng ca, sau đó là sờ cơ bụng của Lục Sầm rồi đi ngủ.

 

Cơn bão đi qua, ngày cưới của Lê Vụ là một ngày thời tiết đẹp hiếm có trong tháng ba. Buổi chiều nắng vàng rực rỡ, trời cao trong xanh.

 

Họ hàng nhà họ Lê rất đông, cộng thêm người thân nhà họ Chu, dù chưa mời bạn bè trong giới kinh doanh và chính trị, nhưng đã sắp xếp đến mười sáu bàn tiệc. Xe cộ nối đuôi nhau tiến vào Lê trạch. Lê Sơ Huyền và chủ tịch Lê phụ trách đón khách ở sân trước.

 

Khoảnh khắc Lê Sơ Huyền nhìn thấy Lục Sầm cầm quà mừng bước đến, cô đột nhiên hiểu ra tác dụng của mười tám phù rể là gì!

 

Chính là để cho Lục Sầm một lý do quang minh chính đại đến Lê trạch ăn cơm.

 

Đúng là… có một không hai.

Người đàn ông khí chất cao ngạo, bộ vest được cắt may riêng tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Anh cầm quà mừng bước đi đầy bình thản.

 

“Có phải là mẫu người đúng gu thẩm mỹ của con không?” Đột nhiên, chủ tịch Lê đứng bên cạnh cô cất tiếng.

 

Sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lê Sơ Huyền, một lúc sau, cô mới bình tĩnh quay sang nhìn ba mình: “Con không thích người đeo kính.”

 

“Ồ.” Chủ tịch Lê ra vẻ đã hiểu.

 

Trong lúc nói chuyện, Lục Sầm đã đi đến trước mặt họ, đưa quà mừng. Lê Sơ Huyền nhận lấy, đưa cho quản gia đang đứng cạnh ghi chép.

 

Lục Sầm bắt tay Lê Mãnh, hai người khách sáo trò chuyện vài câu.

 

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Sầm lướt qua, Lê Sơ Huyền lờ đi, cười nhạt nói: “Lục tổng, mời vào trong.”

 

Người làm dẫn Lục Sầm vào sảnh tiệc. Anh đi rồi, Lê Sơ Huyền mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Chủ tịch Lê lại đột ngột nói một câu: “Xem ra con thật sự không thích người đeo kính, đối xử với khách thiếu kiên nhẫn như vậy là không đúng đâu.”

 

Gần chạng vạng, khách khứa gần như đã đến đông đủ. Chủ tịch Lê và Lê Sơ Huyền cùng quay trở lại sảnh tiệc. Vì đều là họ hàng thân thiết, không có người ngoài, nên không khí rất tự nhiên, mọi người thoải mái đi lại trò chuyện mà không cần cô phải tiếp đãi. Tiệc tối đến 8 giờ mới chính thức bắt đầu.

 

Tiệc cưới được tổ chức theo ý tưởng của cô dâu Lê Vụ. Ngoài dàn nhạc giao hưởng, cô còn mời tám ca sĩ nổi tiếng của Cảng Thành đến biểu diễn. Lũ trẻ con thì hứng khởi ngồi trong vườn hoa, cầm những món đồ chơi được phát để cổ vũ cho buổi biểu diễn. Người lớn thì hoặc thưởng thức trà chiều trong vườn, hoặc cầm ly rượu trò chuyện trong sảnh tiệc, còn những người lớn tuổi thì đã tụ tập chơi mạt chược.

 

Chỉ riêng Lê Sơ Huyền là đang đi khắp nơi tìm bóng dáng Lục Sầm. Dù Lê trạch rất lớn, nhưng khu vực dành cho khách cũng chỉ có bấy nhiêu. Cô tìm một vòng mà vẫn không thấy anh đâu, chỉ thiếu nước vào phòng an ninh để kiểm tra camera.

 

Tại một góc yên tĩnh khuất sau bức tường hoa, Lục Sầm và Giang Dật đang đứng bên một chiếc bàn tròn, thong thả trò chuyện bên ly champagne.

 

Thấy cô đi tới, Giang Dật mỉm cười, lập tức cáo từ, rất ý tứ nhường lại không gian riêng cho họ.

 

Lê Sơ Huyền cười lạnh, giọng đầy mỉa mai: “Tôi còn tưởng anh không thích những nơi ồn ào thế này cơ đấy?”

 

Lục Sầm không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lơ đãng đưa mắt nhìn quanh: “Lần đầu đến nhà em, hoa hồng ở đây khá đẹp.”

 

Cả khu vườn nhỏ này đều do một tay bà nội cô chăm sóc, đóa hồng nào cũng được chăm chút kỹ lưỡng, nở rộ và kiêu hãnh.

 

Lê Sơ Huyền cạn lời, không muốn đôi co với anh nữa, quay người bỏ đi. Cô không muốn bị người khác nhìn thấy đi cùng Lục Sầm, nên định vòng qua con đường mòn phía ngoài vườn hoa để ra khu bể bơi.

 

Nghe tiếng bước chân đuổi theo phía sau, Lê Sơ Huyền vừa quay người định bảo anh đừng đi theo nữa, thì một cánh tay rắn chắc đã ôm cô vào lòng, xoay người ép cô vào thân cây gần đó.

 

Mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc lập tức xâm chiếm khứu giác.

 

Đôi môi lành lạnh của anh phủ xuống môi cô, bá đạo cạy mở hàm răng, đầu lưỡi tiến vào khuấy đảo, lướt qua những điểm nhạy cảm nhất. Một cảm giác tê dại lan khắp toàn thân. Anh cuốn lấy lưỡi cô, nhẹ nhàng m*t lấy, trong khi bàn tay to đã siết chặt lấy eo, lòng bàn tay khẽ x** n*n.

 

Lê Sơ Huyền suýt nữa không đứng vững, hai tay phải bám chặt vào vai anh để tìm điểm tựa. Khó khăn lắm mới định thần lại, cô khẽ trách: “Son môi của tôi.”

 

Người đàn ông trước mặt bật ra một tiếng cười trầm thấp quyến rũ: “Lên phòng em nhé, được không?”

 

Lê Sơ Huyền dứt khoát từ chối: “Không được.” Đông người thế này, lỡ bị ai thấy thì sao?

 

Người đàn ông cao ngạo cúi xuống, khẽ cắn d** tai cô, thì thầm: “Tôi muốn xem phòng của em.”

 

Toàn thân cô mềm nhũn, đôi chân đi trên đôi giày cao gót mười centimet gần như không còn chút sức lực, cả người phải dựa vào vòng tay đang siết chặt nơi eo của Lục Sầm mới không ngã xuống.

 

Thật ra, chính Lê Sơ Huyền cũng không hiểu tại sao mình lại thật sự đưa anh lên phòng. Có lẽ là do ánh hoàng hôn trong khu vườn nhỏ quá đỗi dịu dàng, vẻ đẹp của người đàn ông trước mặt quá mê hoặc, và giọng nói trầm khàn của anh khi thì thầm bên tai cô lại giống như lời dụ dỗ của một hồ ly tinh. Cả người cô như bị bỏ bùa, không thể suy nghĩ minh mẫn.

 

Khách khứa và người nhà đều đang ở đại sảnh và vườn hoa tầng dưới, nên lầu bốn lúc này không một bóng người, vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng lại tiếng trò chuyện xa xăm. Lê Sơ Huyền dẫn anh đi từ cầu thang sau vườn lên lầu, mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ, sợ đụng phải người khác, và càng sợ hơn nếu người đó là người nhà họ Lê.

 

Cô vừa đẩy hé cửa phòng, người đàn ông phía sau đã bế bổng cô lên. Giữa tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ của cô, anh dùng chân đá sầm cửa lại. Mọi âm thanh ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng và tiếng môi lưỡi triền miên.

 

Họ không bật đèn, bóng tối bao trùm khiến không gian trở nên mờ ảo. Ánh hoàng hôn le lói xuyên qua tấm rèm lụa trắng, hắt vào hai bóng hình đang quấn quýt lấy nhau.

 

Lục Sầm tháo chiếc kính gọng vàng, đặt lên chiếc tủ trang trí bên cạnh. Như thể vừa tháo bỏ một lớp phong ấn, vỏ bọc lịch lãm, văn nhã thường ngày bị xé toạc. Đôi mắt lạnh lùng của anh giờ đây ánh lên ý cười, tựa như một dòng sông băng đang từ từ tan chảy dưới nắng xuân.

 

Lê Sơ Huyền khẽ hỏi anh, “Anh có bị cận đâu, đeo kính làm gì?” Câu hỏi này cô đã muốn hỏi từ lâu, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

 

Lục Sầm cười khẽ, “Không phải em nói sao?”

 

“Hả?” Cô bị hôn đến thiếu oxy, không phản ứng kịp.

 

“Tôi là tên cặn bã lịch lãm.”

 

Lê Sơ Huyền cạn lời.

 

Anh bế cô đặt lên chiếc tủ thấp ở huyền quan, tầm mắt hai người ngang bằng. Lục Sầm cười cười, kẹp cằm nàng lại rồi hôn lên.

 

Cô thở hổn hển, anh lại từng chút một mà hôn, bàn tay xoa nhẹ lên đùi cô, bị Lê Sơ Huyền đè lại.

 

“Đừng xé, lát nữa tôi còn phải mặc váy này đấy.”

 

Trong bóng tối, người đàn ông cười trầm thấp, giọng nói khàn đặc mang theo sắc dục, “Đổi một cái khác. Em cứ nói là bất cẩn làm đổ rượu vang đỏ, lý do để em lên lầu tôi cũng đã nghĩ sẵn cho em rồi.”

 

Giây tiếp theo, âm thanh vải lụa bị xé toạc vang lên, đùi cô chợt lạnh buốt. Lê Sơ Huyền chỉ muốn chết đi cho rồi.

 

“A Nguyệt,” người đàn ông cười trầm, cúi người hôn lên chiếc cổ thon dài trắng ngần của cô, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

 

“Đừng để lại dấu.” Bằng không lát nữa cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

 

Anh cười khẽ, “Sẽ không.” Họ đã bên nhau nhiều năm như vậy, anh đã nắm chắc chừng mực, lực đạo nào sẽ để lại dấu, lực nào nào sẽ không, trừ những lúc mất kiểm soát.

 

Đôi môi mỏng men theo xương quai xanh đi xuống, “Em muốn ở trên ghế hay trên giường?” Anh nói một cách thong thả, nhưng cô lại chẳng thể suy nghĩ được gì.

 

Vòng tay qua cổ anh, cô nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi thì thầm: “Ở đâu cũng được, nhưng anh phải nhanh một chút.” Cô không thể rời khỏi bữa tiệc quá lâu.

 

“Không nhanh được đâu, nhưng mà…” Anh chuyển chủ đề, “A Nguyệt biết làm thế nào để tôi nhanh hơn mà, phải không?”

 

Giây tiếp theo, cô bị ném lên tấm nệm giường mềm mại, người đàn ông cúi xuống đè lên, những nụ hôn rơi xuống dày đặc như mưa.

 

Cửa sổ không đóng, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, làm tung bay tấm rèm lụa trắng.

 

Lê Hi đi từ cầu thang lên, bắt gặp Lê Hàm vừa từ lầu ba đi ra.

 

Lê Hàm mới từ phòng trang điểm dặm lại lớp trang điểm, chuẩn bị xuống lầu, thấy Lê Hi đi lên liền tò mò hỏi: “Làm gì ở đây thế? Chẳng phải sắp khai tiệc rồi sao?”

 

“Đúng vậy, chuẩn bị khai tiệc rồi nhưng không tìm thấy A Nguyệt đâu cả.”

 

Lê Hàm bĩu môi, “Dưới lầu không có à?”

 

“Không thấy, chị lên xem có phải em ấy ở trong phòng không.”

 

Lê Hàm đi theo Lê Hi cùng lên lầu bốn, đến trước cửa phòng Lê Sơ Huyền, gõ cửa: “A Nguyệt, A Nguyệt, em có trong phòng không?”

 

Không có ai trả lời.

 

“Lẽ nào em ấy không có ở đây?”

 

Lê Hàm ra hiệu cho Lê Hi lấy điện thoại ra, “Gọi điện thoại thử xem?”

 

Căn phòng tối om, ánh trăng xuyên qua một lớp rèm lụa trắng rọi vào phòng.

 

Đầu ngón tay anh dừng trên tấm lưng trắng đến lóa mắt, men theo sống lưng lướt xuống đến tận eo.

 

Người bên dưới khẽ run lên.

 

Đột nhiên, bàn tay to lớn mang theo hương gỗ tuyết tùng của người đàn ông bịt lấy nửa khuôn mặt cô, tiếng r*n r* bị giấu kín trong lòng bàn tay.

 

Anh thì thầm bên tai cô: “Có người tới, suỵt…”

 

Tiếng bước chân vụn vặt truyền đến từ ngoài cửa, ngay sau đó là tiếng gõ cửa, là chị họ của cô, Lê Hi.

 

Lục Sầm vẫn không buông tay đang bịt miệng cô ra, khiến cô không thể phát ra tiếng động nào.

 

Anh vẫn bình tĩnh như không, tay kia còn đang nhào nặn nơi đầy đặn của cô.

 

Lê Sơ Huyền tưởng rằng họ sẽ đi, ai ngờ lại nghe thấy Lê Hàm nói: “Gọi điện thoại thử xem.”

 

Cơ thể vừa thả lỏng của cô lại căng cứng. Ánh mắt hai người đều đổ dồn về chiếc điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường.

 

Giây tiếp theo, chiếc điện thoại rung lên, bản nhạc “Giai điệu trên dây Sol” vang vọng khắp phòng.

Bình Luận (0)
Comment