Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 41

Cảm nhận được cơ thể cô đang căng cứng, người đàn ông không tiếng động mà mỉm cười. Lê Sơ Huyền bực bội véo mạnh vào eo anh, nhưng chỉ cảm nhận được sự rắn chắc như đá.

 

Bàn tay che mắt cô rời đi, thay vào đó là những ngón tay giữ chặt lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên đón nhận một nụ hôn sâu và đầy chiếm hữu. Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao nhau, lý trí của cô hoàn toàn sụp đổ, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng, khiến cả người cô mềm nhũn.

 

Bản nhạc “Giai điệu trên dây Sol” từ chiếc điện thoại vẫn còn vang lên.

 

Người bên ngoài dường như cũng nghe thấy tiếng chuông, lại tiếp tục gõ cửa, “A Nguyệt, em có ở trong đó không?”

 

Lê Hi không hiểu: “Điện thoại rõ ràng ở bên trong, sao lại không nói gì?”

 

Lê Hàm đột nhiên vỗ đầu một cái, “Lúc nãy em thấy chị ấy ấy ở dưới lầu, chị ấy hoàn toàn không cầm điện thoại.”

 

Lê Hi trợn trắng mắt, “Xuống dưới tìm tiếp vậy.”

 

Người bên ngoài cuối cùng cũng đi rồi, Lê Sơ Huyền thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi rũ rượi nằm vật ra giường.

 

Lục Sầm vỗ nhẹ vào eo cô, cười trầm thấp, “Nhớ bảo dì giúp việc thay ga giường nhé, ga giường ướt rồi.”

 

Người đàn ông đứng dậy xuống giường, đi chân trần lên tấm thảm lông màu tím tro của cô, mu bàn chân trắng nõn với những đường gân hiện rõ, từng bước đi cao ngạo mà tao nhã.

 

Anh nhặt quần áo rơi vãi trên thảm lên rồi đi vào phòng thay đồ. Sau khi chỉnh trang tươm tất, anh bước ra ôm cô vào chiếc sofa đơn trong phòng thay đồ.

 

Anh lấy một chiếc váy mới màu hồng khói từ tủ quần áo, “Mặc cái này nhé?”

 

Lê Sơ Huyền đang dặm lại lớp trang điểm trước gương toàn thân, Lục Sầm đứng sau lưng giúp cô cài dây váy.

 

Cô đóng nắp thỏi son lại, mím môi, đặt thỏi son lên bàn trang điểm, “Trong tủ còn một chiếc màu champagne cùng tông, sao anh không lấy?”

 

Cài xong chiếc khuy ngọc trai trên dây váy, Lục Sầm cười trầm thấp, “Để Lê tổng giấu đầu hở đuôi một chút.”

 

Thực tế, anh đã nhìn thấy chiếc váy dài màu champagne đó, toàn bộ phần lưng hở hang, chỉ có hai sợi dây chuyền ngọc trai trang trí, không hề có tác dụng che đậy. Anh có lòng riêng không muốn cô mặc cái váy đấy, nhưng anh không nói ra.

 

Lê Sơ Huyền trang điểm xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Còn mười lăm phút nữa là khai tiệc, bây giờ xuống là vừa.”

 

Cô lấy ra đôi giày cao gót da cừu nhỏ màu trắng cao mười centimet.

 

Lục Sầm cười cười, “Vừa mới vận động kịch liệt xong, còn đi giày cao như vậy?”

 

Lê Sơ Huyền không để ý đến anh, quay người nhìn thấy mái tóc ngỗ ngược của anh, tốt bụng vuốt lại cho anh. Cô lấy chiếc kính trên giá ở hành lang đeo cho anh, hài lòng gật gật đầu, “Vẫn là tên cặn bã lịch lãm đó.”

 

Cô vịn vào cánh tay rắn chắc của anh để đi giày, bị Lục Sầm ngăn lại, “Đổi đôi khác đi.”

 

Lê Sơ Huyền cười bạc bẽo, “Lục tổng đã bắt đầu quản cả chuyện tôi mặc gì rồi sao?”

 

Lục Sầm ôm lấy eo cô, cúi đầu nói bên tai cô, giọng nói hay đến mức phạm quy. “Sợ Lê tổng thể lực không chống đỡ nổi mà ngã, sau này Lê tổng còn làm sao tung hoành ở Cảng Thành được nữa?”

 

Lê Sơ Huyền tức đến bật cười, “Nói câu nào tốt lành hơn không được à?”

 

Ra khỏi cửa, Lê Sơ Huyền dùng cằm ra hiệu về phía cầu thang họ vừa đi lên, “Anh đi đường cũ về đi.”

 

Lục Sầm cúi đầu cười cười, “Sao tôi lại giống như người tình không thể thấy ánh sáng của Lê tổng thế nhỉ?”

 

“Hửm? Chẳng lẽ không phải sao?”

 

Đúng 8 giờ tối, tiệc tối trong vườn hoa bắt đầu.

 

Lê Sơ Huyền vừa ngồi xuống, Lê Hi bên cạnh đã hỏi cô, “Vừa nãy tìm em nửa ngày, em đi đâu thế?”

 

Sự ái muội trong bóng tối dường như vẫn còn quấn quýt chưa tan. Lê Sơ Huyền chột dạ nhìn trời, “Váy bị rượu vang đỏ đổ lên, em về phòng thay đồ.”

 

Lê Hi: “Thế sao chị gõ cửa nửa ngày em không trả lời?”

 

Lê Sơ Huyền bịa ra một lý do vô cùng hợp lý, “Em đang thay đồ trong phòng thay đồ, làm sao trả lời chị được.”

 

Lê Hi: “Ồ.”

 

Người dẫn chương trình lên sân khấu nói vài lời chúc phúc, tuyên bố yến tiệc bắt đầu. Đoàn ảo thuật được mời với giá cao đang biểu diễn trên sân khấu tạm thời, nhà bếp lục tục mang đồ ăn lên.

 

Ánh mắt mọi người đều bị màn biểu diễn trên sân khấu thu hút.

 

Lê Sơ Huyền cúi đầu ăn súp. Bàn cô ngồi vừa vặn đối diện với bàn của Lục Sầm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh đang lặng lẽ nhìn qua.

 

Xuyên qua đám đông náo nhiệt, ánh mắt họ gặp nhau.

 

Vừa lúc ánh đèn sân khấu thay đổi, ánh sáng lướt qua người anh. Khí chất độc đáo của anh đặc biệt nổi bật giữa đám đông, những người bên cạnh anh trong khoảnh khắc đó đều trở thành phông nền.

 

Lê Sơ Huyền thu hồi ánh mắt. Lấy điện thoại ra.

 

【Lê Sơ Huyền: Ăn cơm cho đàng hoàng vào.】

 

Đừng có nhìn đông nhìn tây.

 

【Lục Sầm: Là ai không ăn cơm cho đàng hoàng?】

 

Bị nhìn thấu rồi. Không biết tại sao, bây giờ cô lại chẳng thấy đói chút nào.

 

Tiệc tối kết thúc, khách khứa dường như vẫn chưa thỏa mãn, túm năm tụm ba trò chuyện. Trên sân khấu, ban nhạc đã thay thế màn biểu diễn. Mọi người đều mời bạn nhảy vào sàn khiêu vũ trong vườn.

 

Rượu và thức ăn linh đình, ánh đèn quyến luyến.

 

Sau khi tiếp đãi mấy người họ hàng có hợp tác làm ăn, Lê Sơ Huyền lẻn ra vườn nhỏ để lười biếng.

 

Cô vừa ngồi xuống, không biết từ lúc nào Lê Hi đã đi theo và ngồi xuống cạnh cô. Thấy tối nay cô chẳng ăn gì, Lê Hi đặt một đĩa bánh kem trước mặt cô.

 

Một miếng bánh kem sô cô la dâu tây hình tam giác nhỏ.

 

Lê Sơ Huyền đẩy ra: “Ngọt quá, em không ăn.”

 

Bánh kem của thương hiệu này không phải độ ngọt cô thích, không thể so với Bích Thủy Vân Gian. Độ ngọt của các món tráng miệng ở Bích Thủy Vân Gian cứ như được làm riêng cho cô vậy.

 

“Em không ăn thì chị ăn.” Lê Hi hừ lạnh.

 

Lê Sơ Huyền đặt ly rượu xuống, than thở với Lê Hi: “Sao ai cũng tìm em để bàn chuyện làm ăn thế nhỉ? Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, không thể để em nghỉ một lát sao?”

 

“Còn tốt hơn chị. Thà họ tìm chị bàn chuyện đó còn hơn nói chuyện hôn nhân của chị.” Lê Hi trợn trắng mắt, “Mở miệng ra là, ‘Hi Hi có bạn trai chưa? Vụ Vụ cũng kết hôn rồi, con làm chị cũng phải nhanh lên, đừng có không vội, dì hỏi thăm giúp cho nhé?'”

 

Giọng điệu của họ hàng được cô ấy bắt chước y như đúc.

 

Lê Sơ Huyền không nhịn được cười.

Lê Hi cười lạnh: “Chị thà để họ gọi chị một tiếng Lê tổng rồi cùng chị bàn chuyện kinh doanh của nhà đấu giá còn hơn.”

 

Lê Hi học đại học chuyên ngành giám định và thẩm định di vật văn hóa, sau khi tốt nghiệp liền về làm việc tại nhà đấu giá thuộc Tập đoàn Lê thị. Khi ông nội qua đời, ông đã chia nhà đấu giá cho Lê Hi.

 

Lê Sơ Huyền thấy buồn cười, “Vâng, thưa Lê tổng.”

 

Lê Hi tức giận nói: “Em mà còn như vậy, lần sau chị sẽ để họ đến giục em kết hôn đấy.”

 

“Ồ, thưa Lê nữ sĩ.”

 

“Em muốn ăn đòn à.”

 

Lê Hi đi rồi, Lê Sơ Huyền nhìn đĩa bánh kem trên bàn, đành phải ăn hết.

 

Thật sự quá ngọt.

 

Cơn gió đêm nay khiến người ta buồn ngủ. Cô gọi người phục vụ dọn đĩa đi, rồi lại hòa mình vào bữa tiệc đầy ánh đèn và ly rượu.

 

Cô vừa bước ra đã bị Thẩm tổng mời khiêu vũ. Tiếng nhạc du dương, trong những bước xoay của điệu Waltz, Lê Sơ Huyền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, bạc bẽo của Lục Sầm trong đám đông bên cạnh sàn nhảy.

 

Cô thầm cười trong lòng.

 

Tiệc tối kéo dài đến 11 giờ.

 

Sáng mai nhà họ Chu sẽ đến đón dâu, những người lớn tuổi đều đã về nghỉ ngơi, chỉ còn lại đám trẻ vẫn còn muốn mở tiệc độc thân đến rạng sáng.

 

Lục Sầm đã về rồi. Sau khi cô nhảy xong với Thẩm tổng, bước ra khỏi sàn nhảy đã không thấy bóng dáng anh đâu.

 

Lê Sơ Huyền nhắn tin cho anh.

 

【Lê Sơ Huyền: Đi rồi à?】

 

【Lục Sầm: Lê tổng định giữ tôi lại qua đêm sao? Hay là giữ tôi lại, để xem em khiêu vũ với người đàn ông khác?】

 

“Chị Nguyệt, qua đây chơi đi.”

 

Giọng của Lê Hàm cắt ngang suy nghĩ của cô.

 

Lê Sơ Huyền không có hứng thú với tiệc độc thân của họ. Hôm qua cô đã thức đêm họp trực tuyến với đối tác nước ngoài, hôm nay lại đứng cả ngày, còn lêu lổng với Lục Sầm hơn một tiếng đồng hồ. Cả người cô mệt rã rời.

 

Bữa tiệc tối cô chẳng muốn ăn gì, nhưng bây giờ bụng lại réo gọi, thèm một chút gì đó nóng hổi.

 

Vừa vào nhà, cô đã gặp bác quản gia: “Bác Lý, phiền bác bảo nhà bếp nấu cho cháu một tô mì nhé, lát nữa cháu xuống ăn.”

 

Trở về phòng, bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn nước ấm. Cây nến thơm trên bàn được một nhà điều chế hương nổi tiếng ở Paris làm riêng cho cô, với hương diên vĩ làm chủ đạo, cùng bộ sưu tập với muối tắm của cô. Mỗi lần ngâm mình đều là một lần tận hưởng xa xỉ.

 

Cô tẩy đi lớp trang điểm, để cả cơ thể trượt vào làn nước ấm áp. Cảm giác được bao bọc khiến cô thoải mái thở dài một hơi.

 

Từ cửa sổ sát đất trong phòng tắm có thể nhìn bao quát cảnh biển và hòn đảo nhỏ phía xa. Nhưng cô vẫn thích căn hộ cao tầng của mình hơn, nơi có thể thu vào tầm mắt cảnh đêm lộng lẫy của nửa thành phố.

 

Chắc là Lục Sầm cũng thích cảm giác trên cao nhỉ? Cô bất giác nghĩ. Bằng không sao anh lại thường xuyên ép mình vào cửa sổ sát đất mà hôn như vậy.

 

Tắm xong, cô đi chân trần ra khỏi phòng tắm, chọn một chiếc váy lụa mặc nhà rộng rãi trong phòng thay đồ.

 

Vừa bước ra ngoài, ánh mắt cô chạm phải chiếc giường lớn, hai má bất giác nóng bừng lên. Cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa cho người giúp việc thay ga giường.

 

Tất cả là tại Lục Sầm.

 

Nửa đêm rồi mà bà nội vẫn chưa ngủ, đang ngồi uống trà và trò chuyện với hai người bạn già trong phòng khách.

 

Người giúp việc thấy cô xuống lầu, lập tức vào bếp bưng tô mì vừa nấu xong ra bàn ăn. Lê Sơ Huyền không làm phiền bà nội và các dì, đi thẳng vào phòng ăn ngồi ăn khuya.

 

Bà nội: “Susan, cháu trai bà vẫn còn ở Nam Phi chụp ảnh động vật di cư à?”

 

Dì Susan: “Đúng vậy, nó nói là đi chụp hổ để lấy giải thưởng gì đó.”

 

Dì Elizabeth: “Hả? Châu Phi có hổ sao?”

 

Dì Susan: “Hả? Châu Phi không có hổ sao?”

 

Lê Sơ Huyền cố nén cười, cảm thấy nghe các bà nói chuyện cũng khá thú vị.

 

Dì Susan thở dài: “Tôi và ba mẹ nó tất nhiên là hy vọng nó sớm kết hôn thành gia, đừng có chạy lung tung bên ngoài nữa.”

 

Bà nội an ủi: “Con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta không quản được nhiều như vậy đâu.”

 

Dì Elizabeth: “Đúng vậy, bà xem Paisley nghĩ thoáng thế nào kìa, bà cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”

 

Bà nội: “Nhà tôi ấy à, những đứa khác tôi không lo, tôi chỉ lo cho Sơ Huyền thôi.”

 

Đột nhiên bị réo tên, Lê Sơ Huyền: “…”

 

Dì Elizabeth: “Sơ Huyền có gì mà phải lo chứ? Vừa có bản lĩnh lại xinh đẹp, người theo đuổi con bé không phải xếp hàng đến tận nước Pháp sao.”

 

Bà nội: “Thế thì có ích gì chứ? Bây giờ tập đoàn đều do con bé quản, chúng tôi tất nhiên là hy vọng con bé tìm được một người chồng có thể chia sẻ giúp công việc công ty cùng con bé. Lại sợ tìm phải kẻ ăn bám đấy chứ.”

 

Bà nội: “Mấy cái đó vẫn là thứ yếu, nhà chúng ta cũng không phải không thể chấp nhận kẻ ăn bám, nhưng mà con bé cứ không chịu tìm ai cả, các bà nói có sầu không chứ? Giới thiệu cho con bé thì ăn một bữa cơm xong là không có lần sau.”

 

Dì Susan: “Lúc đi học cũng không tìm ai sao?”

 

Bà nội: “Nói đến lúc đi học, con bé một lòng một dạ tranh giành hạng nhất với bạn học. Hồi đó Hi Hi yêu sớm bị bắt, Sơ Huyền còn nói với Hi Hi thế nào, ‘Tình yêu chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của chị thôi, bây giờ chị nên thi được hạng nhất để bọn họ phải tôn thờ chị, gọi chị là nữ vương đại nhân’.”

 

Lê Sơ Huyền thầm nghĩ, hồi đó mình trẻ trâu vậy sao? Không thể nào?

 

Bà nội rầu rĩ: “Bây giờ thì con bé ngày nào cũng chỉ nghĩ làm sao để giá cổ phiếu của Lê thị tăng gấp đôi? Cuộc đời con bé ngoài kiếm tiền ra còn có gì nữa không? Cằn cỗi, hoang vu. Chậc.”

 

Lê Sơ Huyền “cằn cỗi, hoang vu” không dám lên tiếng.

 

Trái ngược với sự náo nhiệt của Lê trạch là sự ồn ào của một khu dân cư cũ kỹ, tiếng xào nấu và tiếng mắng con của các gia đình hòa quyện vào nhau.

 

Đẩy cửa ra, Lý Tư Mặc tháo khẩu trang, đặt hộp cơm ngỗng quay mua ở quán ven đường xuống. Từ khi 16 tuổi cô ta đã bước chân vào làng giải trí, người quản lý để giữ dáng cho cô ta đã không cho cô ta ăn những món dầu mỡ như vậy. Thời gian này mọi công việc của cô ta đều bị tạm dừng, không cần phải ăn salad rau củ nữa, có thể buông thả bản thân một chút.

 

Từ khi mối quan hệ của cô ta và Lục Hiến bị phanh phui, cô ta luôn ở trong tình trạng bị công ty đóng băng. Lục Tùng Thương bề ngoài nói không truy cứu chuyện cô ta lấy đi 8 triệu, nhưng thực tế vẫn luôn âm thầm tìm cô ta. Lão già đào hoa lêu lổng chốn ăn chơi không tiếc tiền cho phụ nữ, nhưng lại rất để ý đến việc phụ nữ cùng người đàn ông khác lừa tiền của mình.

 

Bây giờ nhà họ Lục muốn cắt đứt quan hệ với Lục Hiến, công ty của Lục Hiến còn khó giữ mình, Lục Hiến căn bản không thể bảo vệ được cô ta. Mẹ của Lục Hiến là một người hám lợi, nói cô ta liên lụy đến con trai bà, chỉ hận không thể tìm người đánh cô ta. Cô ta chỉ có thể chạy đến nhà bạn để trốn.

 

Cô ta mở hộp cơm ra, gọi bạn mình, “A Lâm, ăn cơm.”

 

Nói xong, cô ta ngồi xuống tự ăn, lấy điện thoại ra xem tình hình gần đây.

 

Đột nhiên, cô ta nhìn thấy một bài đăng từ thứ sáu tuần trước, không biết tại sao hôm nay lại đột nhiên được đẩy lên hot search.

 

【Thứ sáu trời mưa, lúc chụp cảnh đường phố tôi đã chụp được một chiếc Bentley và một cặp trai xinh gái đẹp.】

 

Kèm theo đó là bức ảnh một con đường đông đúc xe cộ trong mưa, một chiếc Bentley màu đen tuyền đậu bên lề đường, cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, gương mặt nghiêng cao ngạo của người đàn ông và người phụ nữ tao nhã trên vỉa hè đang lạnh lùng nhìn nhau.

 

Bài đăng đột nhiên nổi lên là vì có người qua đường nhận ra chiếc xe và người trong ảnh.

 

【Bình luận 1: Chiếc Bentley đó không phải là xe của người đứng đầu Tập đoàn Lục thị sao?】

 

【Bình luận 2: Còn cần phải nhìn xe nữa sao? Hai người đó rõ ràng là Lục Sầm và Lê Sơ Huyền mà!】

【Bình luận 3: Không hổ là cặp đối thủ một mất một còn nổi tiếng, gặp nhau trên đường cũng phải lườm nhau một cái lạnh lùng.】

 

【Bình luận 4: Nói thật thì nhan sắc của hai người này cao thật đấy, quá xứng đôi đi.】

 

【Hồi đáp bình luận 4: CP có thể lạ, nhưng của bạn thì lạ quá rồi đấy.】

 

【Bình luận 5: Giống như kiểu chị em nhà giàu trong phim truyền hình tranh giành gia sản ấy.】

 

#Chị_em_nhà_giàu_tranh_giành_gia_sản lên hot search.

 

A Lâm ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, thấy Lý Tư Mặc đang xem hot search trên điện thoại, liền ghé đầu vào xem cùng.

 

A Lâm vừa tách đôi đũa dùng một lần vừa nói: “Bọn họ thật biết cách diễn, ra ngoài thì cứ làm ra vẻ không quen biết, là đối thủ của nhau.”

 

Lý Tư Mặc ngẩng đầu nhìn cô ta.

 

A Lâm bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”

 

“Cậu cũng biết sao?”

 

A Lâm: “Cái gì gọi là tớ cũng biết, chẳng lẽ cậu cũng biết?”

 

Lý Tư Mặc không để ý đến câu hỏi của cô ta, “Có phải cậu đã chụp được gì rồi không?”

 

A Lâm là người cùng làng với cô, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Lý Tư Mặc vào làng giải trí làm ngôi sao, còn A Lâm là phóng viên giải trí, hai người thường xuyên cấu kết với nhau. Lý Tư Mặc sẽ tuồn tin tức trong giới cho A Lâm, còn A Lâm sẽ chụp ảnh cô với các nam diễn viên khác để giúp cô tạo scandal.

 

“Chụp được vào dịp Giáng sinh năm nay ở cảng Victoria. Vốn dĩ là rình một cặp diễn viên, ông chồng có vợ rồi nhưng chưa bao giờ qua đêm bên ngoài. Tớ ngồi rình bên ngoài Bích Thủy Vân Gian đến tận rạng sáng chỉ để chụp bằng chứng ngoại tình của ông ta.”

 

Đêm đó mưa rất to, sau khi xem xong pháo hoa, mọi người ở cảng Victoria đều đã về hết, cả đại lộ ven biển không một bóng người. Khi cô ta nhìn thấy một cặp tình nhân che ô đi tới trong mưa, cô ta còn thầm nghĩ, thật lãng mạn, một cặp đôi đi dạo ở cảng Victoria trong đêm mưa.

 

Cô ta cảm thấy cảnh tượng và bố cục đó rất đẹp, khí chất, vóc dáng và cách ăn mặc của nam nữ chính đều rất tuyệt vời. Lúc đó cô ta đang cầm máy ảnh ống kính dài, theo bản năng liền bấm máy. Nhìn ảnh một lúc lâu cô ta mới kinh ngạc phát hiện ra đó là Lục Sầm và Lê Sơ Huyền.

 

Lúc đó cô ta còn nghi ngờ mình nửa đêm gặp ma chứ không hề nghi ngờ hai người họ là một cặp.

 

Cô ta lại chụp rất nhiều ảnh, chụp được cảnh Lục Sầm bế công chúa Lê Sơ Huyền, chụp được cảnh họ cùng nhau đi vào khách sạn, chụp được cảnh nhân viên khách sạn giúp họ bấm thang máy và thu ô.

 

Tất cả đều không thể tin được.

 

Những bức ảnh đó cô ta không dám đăng, cũng không dám báo cho tòa soạn, càng không dám đi hỏi Lục Sầm và Lê Sơ Huyền có muốn mua lại ảnh không.

 

Nhưng cứ giữ một bí mật động trời như vậy trong tay thật không cam lòng.

 

Lý Tư Mặc nhìn cô ta, “Tớ cho cậu mười vạn, cậu bán những bức ảnh đó cho tớ. Tớ sẽ không nói cho người khác biết là cậu chụp.”

Bình Luận (0)
Comment