Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 45

Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh.

 

“Lục tổng đang muốn hoàn thành giấc mộng thời niên thiếu không có được tôi sao?”

 

Những tình ý như có như không mà cô vô tình phát hiện ra thời trung học, lẽ nào thật sự chỉ là ảo giác của cô?

 

Người đàn ông không nói gì, lòng bàn tay anh v**t v* lưng cô một cách đầy nhịp điệu, những gợn sóng không thể che giấu trong mắt sắp sửa nhấn chìm cô.

 

“Tại sao Lục tổng lại cảm thấy mình sẽ thắng?” Lê Sơ Huyền cười hỏi.

 

“Có quan trọng không?” Thắng hay thua thì có quan hệ gì đâu? Kết quả sau cùng vẫn là thứ anh muốn.

 

Lê Sơ Huyền bừng tỉnh.

 

Cô cúi người, vùi mặt vào hõm vai anh, đôi môi đỏ dán vào vành tai anh, hơi thở như lan, cảm giác tê dại râm ran lan khắp toàn thân.

 

Cô khẽ nhúc nhích cơ thể để tránh đi sự nóng bỏng, nhỏ giọng nói: “Vậy Lục tổng hy vọng tôi thắng hay là tôi thua đây?”

 

Anh nhắm mắt, sự tự chủ trong nháy mắt tan rã. Anh ấn vào gáy cô, vừa định hôn lên môi cô thì điện thoại đúng lúc này lại vang lên.

 

Lê Sơ Huyền quỳ trên sofa, tầm mắt dừng lại trên màn hình điện thoại đang sáng lên trên bàn trà, cô trêu chọc: “Lộ Xuyên tìm anh kìa, nửa đêm nửa hôm chắc là có việc gấp đấy.”

 

Cô nhoài người lấy điện thoại của anh, còn tốt bụng giúp anh bắt máy rồi đặt bên tai anh.

 

Cho đến khi, ánh mắt sâu thẳm của anh bị sự lạnh lẽo thay thế, anh chủ động nhận lại điện thoại từ tay cô.

 

Lê Sơ Huyền hiểu Lục Sầm, biết anh trước nay không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài. Sự thay đổi trong ánh mắt anh quá rõ ràng.

 

Lê Sơ Huyền tụt xuống khỏi đùi anh, đi lấy túi xách bị ném ở huyền quan để tìm điện thoại.

 

Cô vừa cầm lấy túi xách, còn chưa kịp tìm thấy điện thoại thì chuông đã vang lên.

 

Là điện thoại của Nghê Tâm.

 

“Lê tổng, trên mạng có người tung ảnh của chị và Lục tổng, không chắc có phải ảnh ghép không. Hot search đã bùng nổ rồi, chị mau lên xem đi.”

 

Trái tim Lê Sơ Huyền như ngừng đập trong khoảnh khắc, cả người cô lạnh toát.

 

Nghê Tâm không biết mối quan hệ của cô và Lục Sầm nên mới nghi ngờ là ảnh ghép. Chỉ có cô biết, những bức ảnh đó rất có thể là thật, hơn nữa còn không phải kiểu ảnh nửa thật nửa giả như vụ #Chị_em_nhà_giàu_tranh_giành_gia_sản lần trước.

 

Cô mở loa ngoài, dòng hot search đầu tiên chói lọi treo ở đó: 【Trước mặt là đối thủ, sau lưng là tình nhân】. Bấm vào xem, quả thật là cô và Lục Sầm không sai.

 

Là những bức ảnh đi dạo ở cảng Victoria vào dịp Giáng sinh năm nay, tấm nào tấm nấy đều vô cùng thân mật, không có một kẽ hở nào để viện cớ.

 

“Lê tổng, tập đoàn Lục thị đã cho gỡ hot search rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ ạ?”

 

Gỡ xuống chính là thừa nhận sự thật, mà không gỡ thì lại không thể để những bức ảnh treo chói lọi như vậy.

 

Lê Sơ Huyền bình tĩnh nói: “Lục thị đã động thủ, chúng ta cứ tạm thời án binh bất động.”

 

“Vâng ạ.”

 

“Lê Sơ Huyền, đi thay quần áo.” Lục Sầm đã nói chuyện điện thoại xong, từ sofa đi tới. Nhìn thấy bộ dạng của cô, anh chắc chắn cô cũng biết chuyện, không nói nhiều lời, anh chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh.

 

Nghê Tâm: “Lê tổng, chị không ở căn hộ sao? Bây giờ chị…”

 

“Bây giờ tôi sẽ đến Thâm Thành trước, có chuyện gì khác cứ gửi tin nhắn cho tôi.” Cô cúp điện thoại.

Không có cuộc gọi nào từ nhà họ Lê. Mở WhatsApp ra, nhóm chat gia đình im phăng phắc, không một tin nhắn.

 

Giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão, khiến lòng người bất an một cách kỳ lạ, không biết mưa to gió lớn sẽ ập đến lúc nào.

 

Hot search đã lên top 1, bộ phận truyền thông của tập đoàn không thể nào không thông báo cho chủ tịch Lê. Lê Hi và những người khác đều là những tay lướt mạng hàng đầu, cũng không thể nào không biết.

 

Nhưng không một ai tìm cô.

 

Mối quan hệ của cô và Lục Sầm bị công khai, cô không quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, chỉ muốn biết nhà họ Lê sẽ làm gì.

 

Nhưng bây giờ, không có thời gian để cô nghĩ nhiều. Cô đặt điện thoại xuống, đi vào phòng thay đồ.

 

Tin tức vừa tung ra, các tay săn ảnh chắc chắn đã hành động, họ sẽ vây kín Bích Thủy Vân Gian, căn hộ Danh Thành và cửa của hai tập đoàn.

 

Ngày mai là phiên đấu giá lô đất cuối cùng của Bán đảo Lam Hải Loan, ít nhất không thể để chuyện này ảnh hưởng đến phiên đấu giá ngày mai.

 

Cô thay đồ xong thì Lục Sầm cũng đã chuẩn bị xong. Hai người đi thang máy xuống lầu, không ai nói với ai câu nào, mỗi người tự xử lý công việc của mình.

 

Tài xế đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe riêng. Họ đã đổi một chiếc xe khác, không phải là chiếc Bentley màu đen tuyền anh hay đi.

 

Chiếc Volkswagen màu bạc lặng lẽ rời khỏi khách sạn. Qua kính chiếu hậu, Lê Sơ Huyền nhìn thấy những chiếc xe của paparazzi đang chen chúc kéo đến và những tay săn ảnh cầm máy ảnh ống kính dài chạy về phía cửa khách sạn. Bảo an khách sạn đã ra chặn lại.

 

Chiếc xe màu bạc rẽ vào một lối khác, sự ồn ào bị bỏ lại phía sau, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.

 

Trong xe yên tĩnh, nhưng trên mạng lại như vỡ chợ. Cư dân mạng thi nhau chia sẻ và bình luận.

 

Ban đầu, mọi người đều không tin.

 

【Top comment 1: Bạn nói thẳng với tôi mai là tận thế còn hơn, tôi sẽ không bao giờ tin hai người này có tình yêu.】

 

【Top comment 2: Ghép ảnh cũng được đấy, lần sau đừng ghép nữa nhé.】

 

【Top comment 3: Có phải ngày mai có phốt gì lớn của ngôi sao nào không? Hôm nay dùng cái này để che đậy à?】

 

【Top comment 4: Người trong ngành cho hay, ngày mai đấu giá đất ở Lam Hải Loan, đúng vậy, chính là Lam Hải Loan mà hai người đó tranh giành đến vỡ đầu chảy máu đó. Theo tôi thấy đây chỉ là thủ đoạn cạnh tranh thương mại thôi.】

 

【Top comment 5: Vậy rốt cuộc là ai tung ảnh thế?】

 

【Top comment 6: Người chụp và người tung ảnh đều có một vẻ đẹp của kẻ không muốn sống.】

 

【Top comment 7: Tại sao không phải là người ghép ảnh không muốn sống nữa?】

 

【Top comment 8: Trước đây không phải có người đẩy thuyền chị em nhà giàu sao? Mau tới mau tới, thuyền của các người cập bến rồi.】

 

【Top comment 9: Tôi thấy thật mà, sao mọi người không tin?】

 

【Top comment 10: Tin hai người này bên nhau, thà tin người ở lầu một nói mai là tận thế còn hơn.】

 

Cho đến khi, hot search liên tục bị gỡ xuống.

 

【Top comment 11: Gỡ hot search rồi, tôi bắt đầu hơi tin rồi đấy.】

 

【Top comment 12: Giả thì càng phải gỡ chứ? Ảnh hưởng lớn như vậy mà.】

 

【Top comment 13: Sai rồi, nếu là giả thì tài khoản chính thức của tập đoàn họ sẽ ra thông báo nói cư dân mạng bịa đặt, và họ sẽ giữ quyền truy cứu.】

 

【Top comment 14: Xong rồi, bây giờ tôi thấy là thật rồi.】

 

【Top comment 15: Thông báo đâu? Không có thông báo là tôi phải đi khắp nơi rêu rao là thuyền lạ của tôi đã thành thật rồi đấy.】

 

【Top comment 16: Lầu trên yên tâm mà đẩy thuyền đi, có đại lão nhiếp ảnh nói đã giám định ảnh rồi, không có dấu vết photoshop.】

 

【Top comment 17: Tấm ảnh thâm thù đại hận mấy hôm trước bây giờ trông như một trò cười.】

 

【Top comment 18: Người nói họ là đối thủ cũng là các bạn, người đẩy thuyền cũng là các bạn, 666.】

 

【Top comment 19: Cặp tình nhân nhà ai lại đi nâng giá cho đối phương trong phiên đấu giá chứ?】

 

【Hồi đáp top 19: Cặp tình nhân nhà ai lại đi tranh đất của nhau?】

 

【Hồi đáp top 19: Cặp tình nhân nhà ai lại đi tranh dự án của nhau?】

 

【Top comment 20: Trò chơi của người giàu thật đặc biệt, người nghèo như chúng ta không hiểu.】

 

【Comment N: Người nghèo không hiểu.】

 

【Comment N+1: Người nghèo không hiểu.】

 

【Comment N+…: Người nghèo không hiểu.】

 

Trên mạng đã loạn thành một mớ hỗn độn. Hot search vừa bị gỡ xuống, một từ khóa khác lại được đẩy lên.

 

Sau khi ra chỉ thị xử lý khủng hoảng, Lục Sầm cất điện thoại, liếc nhìn Lê Sơ Huyền đang trầm ngâm xem ảnh, “Em đang nghĩ gì vậy?”

 

Lê Sơ Huyền nhìn anh, chỉ vào bức ảnh hỏi: “Anh có thấy cái ô này không may mắn không?”

 

Lục Sầm: “?”

 

Lê Sơ Huyền ghép hai bức ảnh lại với nhau rồi đưa đến trước mặt anh.

 

Một tấm là anh che ô đen từ chiếc Bentley bước xuống, cách màn mưa và ống kính nhìn nhau xa xăm.

 

Một tấm khác là anh che ô đen, một tay ôm cô, giọt mưa rơi trên mặt ô, thế giới xa xôi mà tĩnh lặng.

 

“Lần nào bị chụp cũng là cái ô này. Anh đổi cái ô khác mà dùng đi.”

 

Lục Sầm bị góc nhìn kỳ lạ của cô làm cho bật cười.

 

“Không đổi.”

 

Lê Sơ Huyền khó hiểu nhìn anh, “Xui xẻo như vậy mà cũng không đổi?”

 

“Quá tam ba bận.”

 

Lê Sơ Huyền: Góc nhìn thật mới lạ.

 

Lục Sầm cúi mắt nhìn điện thoại của cô, ngoài tin nhắn của Nghê Tâm và Trình Ngũ ra thì không có động tĩnh gì khác, “Không ai trong nhà họ Lê tìm em à?”

 

Cảm xúc của Lê Sơ Huyền chùng xuống, trong lòng cô vô cùng bất an.

 

Thật ra, ngày này cô đã diễn tập trong đầu không biết bao nhiêu lần: bà nội phạt cô quỳ trong thư phòng, bắt cô đến trước mộ ông nội quỳ gối xin lỗi, hay là mọi người vây quanh mắng cô hồ đồ,ba mẹ cô bắt cô chia tay với Lục Sầm. Hoặc là hội đồng quản trị yêu cầu cô tạm thời nghỉ ngơi, chủ tịch Lê quay lại tiếp quản vị trí tổng tài.

 

Cô cảm thấy mình đã dự liệu vô số khả năng, duy chỉ có việc không hề có động tĩnh gì là nằm ngoài dự đoán. Mà khi mọi thứ nằm ngoài dự đoán, cô lại không có cách nào đối phó.

 

Lê Sơ Huyền chuyển chủ đề, “Anh nghĩ ảnh là do ai tung lên?”

 

“Lộ Xuyên đã đi điều tra tài khoản tung ảnh rồi, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.”

 

“Thật ra nghĩ kỹ lại rất kỳ lạ,” lúc nãy binh hoang mã loạn, bây giờ mới có thời gian suy xét lại, Lê Sơ Huyền nói, “Bất kể là ai chụp được hay có được những bức ảnh này, tìm chúng ta đòi tiền để bán lại mới là cách tối đa hóa lợi ích, nhưng người đó lại không làm vậy.”

 

“Trông giống như trả thù nhỉ? Gần đây Lục tổng có đắc tội với ai không?”

 

Lục Sầm nhếch môi cười, sự lạnh lẽo thoáng qua sau gọng kính vàng, “Người đắc tội thì nhiều quá.”

 

Thời gian qua, tập đoàn Lục thị tiến hành một cuộc thanh trừng lớn. Lục Tiêu và phe cánh của anh ta đã bị loại bỏ, những phe phái còn sót lại của ông cụ cũng bị quét sạch, Lục Hiến còn chưa kịp bước chân vào tập đoàn đã bị chặn đường.

 

Người hận anh, quá nhiều.

 

Lê Sơ Huyền cũng biết điều này, người cô đắc tội cũng không ít.

 

Thật ra tính toán như vậy, Lục Tiêu và Lục Hiến là những người bị nghi ngờ nhiều nhất. Nhưng trên thực tế, nếu hai người họ có được những bức ảnh này, sẽ không dễ dàng tung ra như vậy. Giữ át chủ bài trong tay mới là mấu chốt để đàm phán, tung ra rồi thì không còn giá trị nữa, tình thế sẽ phát triển theo hướng không thể kiểm soát, không hề có lợi cho họ.

 

Như vậy thì, thật sự không có manh mối nào về hung thủ.

 

Chiếc Volkswagen màu bạc tiến vào bến du thuyền của bán đảo. Du thuyền của Lục Sầm đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Đúng lúc này, ông cụ Lục gọi điện đến. Lê Sơ Huyền đứng bên cạnh Lục Sầm, cách tiếng gió cũng nghe được giọng nói phẫn nộ của ông cụ Lục, “Ảnh trên mạng là thật hay giả?”

 

Chậm rãi bước lên du thuyền, Lục Sầm cũng không định phủ nhận, “Là thật.”

 

Ông cụ Lục: “Cháu điên rồi à? Cả Cảng Thành có bao nhiêu danh viện tiểu thư cho cháu chọn, cháu lại đi chọn nhà họ Lê?”

 

“Có phải nhà họ Lê đã cho cháu uống thuốc mê gì không?”

 

Đối lập với sự điên cuồng của ông cụ, Lục Sầm lại rất bình tĩnh, “Cháu đã bảo Lục Mị đến viện dưỡng lão với ông rồi, ông chú ý sức khỏe.”

 

“Mau về đây cho ông ngay, lập tức!”

 

“Xin lỗi, ngày mai là phiên đấu giá lô đất của Bán đảo Lam Hải Loan, cháu đang trên đường đến đó rồi.”

 

“Trong lòng cháu còn có tập đoàn không?”

 

“Ông nghỉ ngơi cho tốt ạ.” Điện thoại bị ngắt.

 

Lê Sơ Huyền chế nhạo: “Không ngờ cuộc gọi chửi bới mà tôi chờ mãi không đến, lại đến với Lục tổng trước.”

 

Trong giọng nói toàn là sự vui sướng khi người khác gặp họa.

 

Lục Sầm cất điện thoại, du thuyền khởi hành.

 

Anh thờ ơ nói: “Bên tôi, cơn bão đã đi qua. Còn bên Lê tổng, cơn bão còn chưa đổ bộ, cấp độ của cơn bão vẫn đang tăng lên. Lê tổng nên lo cho mình thì hơn.”

 

Lê Sơ Huyền chỉ muốn b*p ch*t anh.

 

“Anh nói xem, nếu tôi giành được lô đất đó, có được xem là lập công chuộc tội không?”

 

Hai người dựa vào lan can trò chuyện, tiếng gió rất lớn, nhưng giọng anh vẫn rõ ràng. Anh nói: “Thứ mà nhà họ Lê quan tâm là em, không phải là lô đất hay dự án nào cả. Lê tổng đã nhầm lẫn chính phụ rồi.”

 

Lê Sơ Huyền nhìn anh cười. Hiếm có khi được an ủi từ tên đàn ông chó má này.

 

Nhưng cũng chẳng giải quyết được gì.

 

Không biết tương lai chờ đợi điều gì mới khiến lòng người hoảng sợ, giống như đại dương mênh mông vô bờ, ẩn giấu trong sâu thẳm những tảng đá ngầm và những con sóng không thể nhìn thấy, cùng những sinh vật khổng lồ không tên.

 

Không biết giây phút nào sẽ mang đến tổn thương.

Bình Luận (0)
Comment