Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 46

Viện điều dưỡng An Tâm là một trong những sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, nơi đây có đội ngũ y tế tư nhân hàng đầu Cảng Thành, tọa lạc tại một sườn núi yên tĩnh. Những người ở đây không giàu thì cũng sang. Người tiền nhiệm của tập đoàn Lục thị, Lục Bách Thương, đã ở đây ba năm. Ông cụ Lục cũng đã ở đây một thời gian.

 

Khâu Lệ Nhàn nấu canh, Lục Hiến mang đến thăm ông cụ Lục, nhưng không thể vào cửa, bị lễ tân của viện điều dưỡng chặn lại.

 

“Xin lỗi, thưa cậu ba, anh không có trong danh sách thăm hỏi.”

 

Lục Hiến cười lạnh, “Tôi đến thăm ông nội của mình mà còn cần các người phê chuẩn à? Thật nực cười.”

 

“Khoảng thời gian này có quá nhiều người đến thăm Lục lão tiên sinh, để tránh làm phiền ông ấy nghỉ ngơi, bên này yêu cầu phải hẹn trước với cô Lục Mị.”

 

“Tôi mà còn phải hẹn trước với Lục Mị sao? Chậc, cầm lông gà làm lệnh tiễn sao.”

 

Cô lễ tân mỉm cười nhìn Lục Hiến, không nói thêm gì nữa.

 

Lễ tân thầm nghĩ: Lục Mị là con gái ruột của Lục Tùng Thương, là tiểu thư danh giá nhà họ Lục. Lục Hiến chẳng qua chỉ là con của một đứa con riêng, có gì mà vênh váo, còn dám coi thường Lục Mị.

 

Hai bên giằng co một lúc lâu, Lục Hiến đành phải gọi điện cho Lục Mị.

 

“Có việc gì sao, anh ba?”

 

Lục Hiến: “Anh đến viện điều dưỡng thăm ông nội, lễ tân không cho vào, còn bắt anh phải hẹn trước với em.”

 

“Giờ này ông nội đang ngủ trưa, anh đợi một chút, nửa tiếng nữa là ông dậy thôi.”

 

Đầu dây bên kia dường như có người đang thúc giục Lục Mị đi họp.

 

“Xin lỗi anh ba nhé, lát nữa em sẽ nói với bên viện điều dưỡng một tiếng. Em đi làm việc trước đây.”

 

Điện thoại bị ngắt.

 

Bây giờ Lục Hiến mới nhận ra, trong số bốn người thuộc thế hệ trẻ nhà họ Lục, ngoài Lục Sầm ra, Lục Mị, người mờ nhạt nhất, lại là người duy nhất còn ở lại tập đoàn.

 

A, giả heo ăn thịt hổ.

 

Mùa xuân ở Cảng Thành, cây cối xanh um, hoa tử kinh trong vườn đã nhú ra những chiếc lá non xanh mơn mởn.

 

Lục Hiến vịn ông cụ chống gậy đi dạo trong vườn hoa.

 

“Sao bây giờ mới đến thăm ông? Bận lắm à?”

 

Lục Hiến cười khổ, “Công ty gần đây có nhiều việc, cũng hơi bận ạ. Hôm nay cháu cũng đã dời mấy cuộc họp để đến thăm ông.”

 

Ông cụ gật gật đầu, “Ông cũng có nghe nói, nếu có áp lực kinh tế thì cứ nói với ông.”

 

“Không sao đâu ông nội, cháu có thể giải quyết được.”

 

Ông cụ vỗ vỗ mu bàn tay anh ta, “Ông biết cháu là người có bản lĩnh.”

 

Đi đến chiếc ghế mây trong vườn ngồi xuống, y tá riêng mang canh mà Lục Hiến vừa mang tới cùng với trà chiều ra.

 

“Mẹ cháu đã hầm canh bong bóng cá ốc biển mấy tiếng đồng hồ, ông nội nếm thử đi ạ.” Nói xong, anh ta đưa một muỗng canh sứ qua.

 

Ông cụ nhận lấy: “Bác cả của cháu cũng chỉ là nóng giận nhất thời thôi, qua một thời gian hết giận là được. Người một nhà không có thù qua đêm.”

 

Lục Hiến cười cười.

 

“Đúng rồi, cháu với người phụ nữ kia chia tay chưa? Loại người đó chỉ đến để lừa tiền nhà họ Lục thôi!”

 

“Chia tay lâu rồi ạ,” Lục Hiến thở dài, “Thật ra ông nội ơi, cháu cũng bị người phụ nữ đó lừa. Hoàn toàn không phải cháu cùng cô ta đi lừa tiền của bác cả đâu. Cháu và bác cả là người một nhà, sao cháu có thể làm chuyện đó được?”

 

“Lúc cháu và cô ta ở bên nhau, cô ta nói công khai tình cảm sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp nên cháu vẫn luôn không công khai. Sau này trong giới có tin đồn cô ta được bác cả bao nuôi, cháu đi chất vấn, cô ta nói là giả, chỉ là chiêu trò lăng xê, cháu cũng đã tin. Sau này công ty gặp chuyện, cô ta lấy ra 8 triệu nói là tiền tiết kiệm từ việc đóng phim của mình. Lúc đó cháu thật sự cảm thấy cháu và cô ta có thể cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, chờ cháu vào tập đoàn làm nên sự nghiệp sẽ kết hôn với cô ta, rồi sinh cho ông một đứa chắt trai. Cháu đã tràn đầy hy vọng và khao khát về mọi thứ, không ngờ cô ta lại lừa gạt cháu.”

 

“A Hiến,” ông cụ nói, “Thương trường hiểm ác, mỹ nhân kế cũng không phải là hiếm. Cháu phải cẩn thận mới có thể đi đường dài.”

 

“Cháu biết rồi ạ, ông nội. Lần sau cháu nhất định sẽ chú ý.”

 

Uống xong trà chiều, Lục Hiến lại ở viện điều dưỡng chơi cờ tướng với ông cụ mấy ván, ăn xong cơm tối, lúc đi thì trời đã tối hẳn.

 

Rời khỏi con đường đèo, xe chạy ra đường chính, điện thoại của anh ta nhận được một tin nhắn.

 

Ông cụ đã cho người chuyển vào tài khoản của anh ta mười triệu.

 

Lục Hiến cười cười, người phụ nữ Lý Tư Mặc này quả thật thông minh, còn rất hiểu anh ta. Biết anh ta chỉ cần đến trước mặt ông nội giả vờ đáng thương là có thể lấy được tiền.

 

Anh ta gọi điện cho Lý Tư Mặc, bảo cô mang ảnh đến rồi tiện thể lấy tiền.

 

Lần gọi đầu tiên không ai bắt máy, anh ta cũng không để trong lòng, bắt xe về nhà.

 

Về nhà tắm rửa xong, lúc anh ta gọi điện cho Lý Tư Mặc lần thứ hai, trang web hiện lên một thông báo. Những tấm ảnh Lục Sầm và Lê Sơ Huyền mà anh ta đã trả tiền cọc đã tràn ngập trên mạng, thậm chí còn leo lên hot search.

 

Trong nháy mắt, cơn giận bốc lên não, anh ta gọi điện cho Lý Tư Mặc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy”.

 

Lục Hiến tức điên lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất “rầm” một tiếng, vỡ tan tành. Tay anh ta vịn vào bàn ăn, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ tiện nhân, lại dám lừa tao!”

 

Đồ đạc trên bàn bị anh ta quét hết xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe, khắp nơi là một mớ hỗn độn.

 

Một lúc lâu sau, anh ta mới bình tĩnh lại.

 

Anh ta vào phòng lấy điện thoại dự phòng ra gọi cho trợ lý, “Giúp tôi tra xem Lý Tư Mặc bây giờ đang ở đâu, cả người bạn tên Mục Lâm của cô ta nữa.”

 

Anh ta không bật đèn, ngồi trong bóng tối nhìn những bức ảnh bị nhiều người thảo luận, còn bùng nổ hơn cả lúc scandal của anh ta và Lý Tư Mặc bị tung ra.

 

Anh ta nhìn hot search bị gỡ xuống, một lát sau lại biến thành một từ khóa khác được đẩy lên top.

 

Nói là một cơn bão ở Cảng Thành cũng không ngoa.

 

Anh ta nghĩ ngợi, rồi gọi điện cho Lục Tiêu.

 

“Có việc gì?” Giọng Lục Tiêu ở đầu dây bên kia tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

 

Lục Hiến không để tâm, “Anh cả, anh thấy ảnh trên hot search chưa?”

 

Lục Tiêu: “Thấy rồi, sao vậy?”

 

Lục Hiến: “Khoảng thời gian trước em thấy chuyện anh hối lộ bị tố cáo rất kỳ lạ. Em vẫn luôn nghĩ là thủ đoạn thương mại của Lê Sơ Huyền. Em còn cho người đi điều tra nhưng không có kết quả. Hôm nay đột nhiên thấy hot search, anh nói xem, nếu chuyện anh hối lộ là do Lê Sơ Huyền làm, thì anh hai có biết không?”

Lục Tiêu cười lạnh, “Chuyện của tôi không cần cậu phải bận tâm, cậu lo cho công ty của mình trước đi.”

 

Điện thoại bị ngắt.

 

Lục Hiến cười lạnh. Anh ta không xong, thì ai cũng đừng hòng được yên.

 

Một giờ sau, trợ lý gọi lại cho anh ta, “Cậu Hiến, tra được rồi, Lý Tư Mặc và Mục Lâm đã lên máy bay đi Barcelona hai tiếng trước.”

 

Hai tiếng trước. Tính thời gian, cô ta đã đăng ảnh xong rồi mới lên máy bay bỏ trốn, sim điện thoại chắc cũng đã bị bẻ vứt đi rồi.

 

Từ đầu đến cuối, cô ta không hề có ý định bán ảnh cho anh ta. Anh ta cứ ngỡ người phụ nữ đó chỉ muốn lấy lại 8 triệu của Lục Tùng Thương, nhưng thực chất ý đồ của cô ta là moi được từ anh ta bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, 3 triệu cũng chẳng sao.

 

Anh ta thật là ngu ngốc, lại bị vấp ngã trên cùng một người phụ nữ đến hai lần.

 

Anh ta và Lục Tiêu, bị Lê Sơ Huyền và Lục Sầm chơi đùa xoay như chong chóng.

 

Cả đêm, Lê Sơ Huyền chỉ nhận những cuộc gọi liên quan đến công việc.

 

Ngoài các cuộc gọi công việc ra, Lục Sầm còn nhận được những lời trêu chọc từ Cố Vi.

 

【Cố Vi: Chà, Lục tổng của chúng ta cuối cùng cũng chịu công khai rồi à.】

 

Vẻ mặt Lục Sầm bình tĩnh, anh đặt điện thoại xuống, bình tĩnh nói với Lộ Xuyên: “Tiệc tối đấu giá từ thiện đầu hè của Glacier Fashion, chúng ta không tài trợ nữa.”

 

Lộ Xuyên cũng rất bình tĩnh, “Vâng, thưa Lục tổng.”

 

Người đứng một bên nhìn Lê Sơ Huyền thầm cảm khái: Đúng là quái vật không có tình cảm Lục tổng mà.

 

Du thuyền đến bến tàu Thâm Thành, Trình Ngũ lái xe đến đón Lê Sơ Huyền.

 

Gió ở bến tàu vẫn rất lớn, Lục Sầm kéo chiếc áo choàng của cô lên, che kín cả cổ.

 

“Tuy tối nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng vụ cá cược vẫn có hiệu lực. Lê tổng…” Anh dừng lại một chút, cong môi, “Nhớ chuẩn bị sẵn đồng phục đi nhé.”

 

Lê Sơ Huyền lùi lại một bước, gió thổi bay những lọn tóc mai của cô. Cô cười nhạt, giống như vầng trăng treo trên cao lạnh lùng, cô nói: “Tôi càng mong chờ Lục tổng quỳ xuống đấy.”

 

Xe của Trình Ngũ đã đến, cô xoay người lên xe.

 

Trên bến tàu, người đàn ông trong bộ vest được cắt may tỉ mỉ đứng nhìn theo bóng cô rời đi.

 

Phiên đấu giá ở Thâm Thành chính thức bắt đầu vào 9 giờ sáng. Lê Sơ Huyền dẫn theo Trình Ngũ vào hội trường trước giờ, bắt gặp Lục Sầm đang dẫn theo Lộ Xuyên.

 

Hai bên không chào hỏi, mỗi người ngồi vào vị trí của mình.

 

Độ nóng của những bức ảnh ngày hôm qua vẫn tiếp tục cho đến hôm nay. Trên mạng vẫn có rất nhiều người thảo luận.

 

【Hôm nay đấu giá lô đất của dự án Lam Hải Loan , nghe nói cả hai vị sếp lớn hai nhà Lê Lục đều đích thân đến. Hồi hộp quá hồi hộp quá, muốn biết ai thắng ai thua ghê.】

 

【Top comment 1: Muốn biết +1】

 

【Top comment 2: Muốn biết họ có nhường nhau không?】

 

【Hồi đáp top 2: Tôi nghĩ là không.】

 

【Hồi đáp top 2: Tôi cũng nghĩ là không. Họ giống như kiểu nhân vật trong phim truyền hình, một bên l*m t*nh một bên đâm sau lưng đối phương ấy. Nhường là chuyện không thể nào.】

 

【Top comment 3: Lễ Giáng sinh bị chụp ảnh, sang tháng Giêng thì cậu cả nhà họ Lục gặp chuyện, giá cổ phiếu Lục thị một đường lao dốc. Khó mà nói không có bút tích của Lê tổng.】

 

【Hồi đáp top 3: Nhà họ Lục liên tiếp gặp chuyện, lẽ nào Lê tổng một bên đâm dao một bên ngủ với Lục tổng?】

 

【Top comment 4: Wow, nghe k*ch th*ch thật, như vậy càng thấy k*ch th*ch, càng dễ đẩy thuyền.】

 

【Hồi đáp top 4: Cái gì cũng ship chỉ tổ hại thân thôi.】

 

【Hồi đáp top 4: Không, cái gì cũng ship mới cân bằng.】

 

Trên mạng náo nhiệt là thế, nhưng hai người trong phiên đấu giá hoàn toàn không hay biết.

 

Đúng 9 giờ, phiên đấu giá chính thức bắt đầu.

 

Lần này Thâm Thành tập trung chuyển nhượng 29 lô đất, hôm qua 5 lô đã bị đình chỉ. Số còn lại hôm nay sẽ được tung ra hết.

 

8 lô đầu tiên đều được chốt với giá quy định, chỉ có một người ra giá, không ai tăng giá, nên diễn ra rất nhanh.

 

Trong nháy mắt đã đến lô đất của Lam Hải Loan. Lê Sơ Huyền và Lục Sầm đều chưa ra tay, một doanh nghiệp văn hóa du lịch ở Thâm Thành đã giơ bảng.

 

Trình Ngũ tăng giá.

 

Lô đất này nằm gần bờ biển của Bán đảo Lam Hải Loan, là lô đất trọng điểm và có vị trí cảnh quan đẹp nhất của dự án. Cả Lê thị và Lục thị đều muốn có nó, vì nó liên quan đến vị trí và quyền chủ đạo phát triển của dự án cuối cùng.

 

Dự án Bán đảo Lam Hải Loan chỉ có hai nhà họ tham gia, doanh nghiệp vừa giơ bảng cũng không muốn đắc tội với ai, nên khi hai nhà tăng giá, họ không giơ bảng nữa.

 

Hai người cứ thế bám đuổi nhau, những người khác trong phiên đấu giá đều căng thẳng theo dõi, đặc biệt là những người đã xem hot search hôm qua, vẻ mặt đầy hóng hớt chờ đợi kết quả.

 

Trình Ngũ lại một lần nữa giơ bảng. Mức giá này đã là mức cao nhất trong dự toán của tập đoàn Lê thị. Nếu Lục Sầm giơ bảng thêm một lần nữa, giá của lô đất này sẽ vượt quá 1% so với giá trị thực.

 

Dù đã tính đến trường hợp xấu nhất và vượt giá mức tính toán là 2%, nhưng Lê Sơ Huyền vẫn hy vọng giá chốt sẽ nằm trong dự toán. Việc Lục Sầm có giơ bảng hay không sẽ quyết định liệu cô có thể giành được lô đất trong mức giá dự toán hay không.

 

Giá trị của lô đất quá cao, vượt giá 0.01% cũng đã là một con số khổng lồ.

 

Nhưng lô đất này rất quan trọng, đối với cả dự án của Lê thị và Lục thị. Ai cũng không muốn từ bỏ.

 

Bởi vì tỷ suất lợi nhuận của dự án cuối cùng rất cao, nên nó mới là dự án trọng điểm.

 

Mắt cô nhìn thẳng về phía trước, thậm chí không dám nhìn về phía Lục Sầm.

 

Người luôn thong dong trên thương trường như cô, giờ phút này tim lại đập nhanh.

 

Đêm qua, họ thậm chí còn đặt thêm cược cho phiên đấu giá này. Lục Sầm đưa ra đề nghị đó là vì anh quyết tâm phải thắng sao?

 

Vậy nên, dự toán của anh có thể sẽ vượt xa dự toán của tập đoàn Lê thị.

 

Anh sẽ tiếp tục tăng giá chứ?

Bình Luận (0)
Comment