Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 48

Lê Mãnh lại lấy một tách trà khác, rót đầy rồi đẩy đến trước mặt cô.

 

“Sơ Huyền.”

 

A Nguyệt là tên ở nhà, từ nhỏ đến lớn người nhà họ Lê đều gọi như vậy, chỉ trong những dịp trang trọng hoặc khi nói chuyện nghiêm túc mới gọi cả tên.

 

Lê Sơ Huyền đặt miếng khoai tây chiên xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, ngồi thẳng lưng.

 

“Từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ ba và mẹ đặt ra yêu cầu gì với con chưa?”

 

Lê Sơ Huyền lắc đầu.

 

“Ba mẹ không có yêu cầu gì, thì làm sao có chuyện thất vọng được?”

 

“Nhưng mà ba ơi, sinh ra trong gia đình họ Lê đã định sẵn sẽ mang theo kỳ vọng rất lớn. Con không thể không nỗ lực, con không muốn người ngoài khi nhắc đến con lại nói rằng ba mẹ giỏi giang như vậy sao lại sinh ra một cô con gái tầm thường, con càng không muốn ba mẹ cũng nghĩ như thế.”

 

Lê Sơ Huyền đã sớm hiểu ra đạo lý này từ khi còn nhỏ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống, gia sản đồ sộ của nhà họ Lê là do bao thế hệ tích lũy mà thành. Cô phải nỗ lực hơn nữa để đưa tập đoàn Lê Thị lên một tầm cao mới, chứ không phải trở thành một tiểu thư danh giá chỉ biết tiêu xài.

 

Cô hưởng thụ tài nguyên mà gia tộc mang lại, thì đương nhiên cũng phải trả giá.

 

Cô đã luôn tự thúc ép mình như vậy, từ khi đi học, môn nào cô cũng đạt thành tích xuất sắc, cho đến khi gặp được Lục Sầm.

 

Cô hiểu rõ mình và Lục Sầm không hợp nhau, nhưng tình yêu vốn là thứ vô lý như vậy. Cô đã đâm lao thì phải theo lao, càng lún càng sâu, không thể nào thoát ra được.

 

Cô không dám công khai, sợ ba mẹ không thích Lục Sầm, sợ bà nội không thích Lục Sầm, sợ họ sẽ thất vọng về cô.

 

Cô không muốn đánh mất sự công nhận mà mình đã nỗ lực cả thời thơ ấu để có được.

 

Con người đôi khi thật kỳ lạ.

 

Khi chưa có được thì tìm mọi cách để có, có được rồi lại muốn nhiều hơn. Hình như cô đã quá tham lam rồi.

 

Đây là lần đầu tiên Lê Mãnh nói chuyện với cô một cách trang trọng như vậy. Lê Sơ Huyền quá ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn luôn ưu tú, luôn là “con nhà người ta” trong miệng người khác.

 

Ông và Trang Thư Tình chỉ cần yêu thương và bao bọc cô là đủ.

 

Nhưng hôm nay, lòng ông lại thấy xót xa.

 

“Sơ Huyền, ba mẹ nỗ lực là để con có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, chứ không phải để con vượt qua bất kỳ ai hay trở thành người giỏi nhất thế giới.”

 

“Con có thể nối nghiệp kinh doanh như A Lâm, cũng có thể làm một nhà đấu giá như Hi Hi, thậm chí có thể trở thành một nghệ sĩ như cô út của con. Con có thể sống một cuộc đời bình thường, con có rất nhiều lựa chọn.”

 

“Đó mới là ý nghĩa sự phấn đấu của ba mẹ.”

 

“Dĩ nhiên, con bằng lòng trở về tiếp quản tập đoàn, ba rất vui. Mọi người nhắc đến con đều luôn dùng những lời khen, ba và mẹ đều cảm thấy rất tự hào, nhưng điều đó không nên trở thành áp lực của con.”

 

“Người ngoài nhìn nhận ra sao, nghĩ thế nào, chúng ta không quan tâm. Ba mẹ chỉ muốn cả đời này con có thể sống thật vui vẻ.”

 

“Nhưng giấu giếm suốt bốn năm, chịu đựng những áp lực không đáng phải chịu, con có thật sự vui vẻ không?”

 

“Mẹ con hôm qua cả đêm không ngủ, bà ấy cứ luôn tự trách rằng bao năm qua có phải bà ấy đã làm gì không tốt, nên con thà tự mình gánh vác tất cả chứ không muốn để chúng ta san sẻ cùng?”

 

“Không phải vậy đâu ba,” những giọt nước mắt cô kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa vào khoảnh khắc này, giàn giụa trên má. Cô mở miệng định giải thích, nhưng nhận ra mọi lời bào chữa đều thật yếu ớt. Ngàn vạn lời nói cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: “Con xin lỗi.”

 

“Đã để ba và mẹ phải lo lắng.”

 

Lê Mãnh lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.

 

Khóc lóc không giải quyết được vấn đề, nên cô trước nay chưa từng khóc. Hồi nhỏ ngã đau, cũng chỉ rên một tiếng rồi tự mình đứng dậy tìm người giúp việc rửa vết thương và băng bó.

 

Lê Mãnh nhớ lại, đến tận lúc này mới nhận ra, ông quả thực đã thiếu sót. Ông cứ ngỡ mình đã làm rất tốt vai trò của một người ba, ai cũng khen ông và Trang Thư Tình đã dạy dỗ được một cô con gái xuất chúng, vậy mà ông lại không thể cho cô cảm giác an toàn vào những lúc cô cần nhất.

 

“Con đã trở thành một người rất tốt, rất ưu tú rồi. Ba và mẹ đương nhiên tin vào mắt nhìn và sự lựa chọn của con.” Lê Mãnh ôm lấy cô, “Khi nào có thời gian, đưa cậu ấy về nhà ăn cơm, được không?”

 

Lê Sơ Huyền sụt sịt gật đầu.

 

“Chuyện này đúng là con đã làm sai. Phạt thì vẫn phải phạt. Mấy ngày nữa là tảo mộ Thanh Minh, con tự đến trước mộ ông nội nói rõ ngọn ngành rồi nhận lỗi với ông.”

 

Lê Sơ Huyền: “Vâng ạ.”

 

“Hôm tảo mộ gia tộc sẽ ăn cơm chung, con tự giác ngồi bàn cuối.”

 

Lê Sơ Huyền: “Vâng ạ.”

 

Lê Sơ Huyền đưa chiếc khăn tay đã lau khô nước mắt nước mũi cho chủ tịch Lê, chủ tịch Lê tỏ vẻ ghét bỏ, “Con giặt sạch rồi trả lại cho ba.”

 

Cô gái nổi loạn muộn màng hôm nay đột nhiên lên tiếng, “Nhưng con không muốn giặt đâu.”

 

Lê Mãnh tức đến bật cười.

 

Ông miễn cưỡng nhận lại chiếc khăn tay.

 

Cảm xúc của Lê Sơ Huyền đã ổn định trở lại, chủ tịch Lê bắt đầu ra đòn quyết định.

 

“Có gan lén lút hợp tác dự án với Lục Sầm, mà không có gan thừa nhận, giỏi thật đấy.”

 

“Ba biết rồi à?” Đó là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.

 

“Ban đầu, đối với dự án khu du lịch cổ trấn Dương Lăng, chúng ta chỉ định khai phá khu trại trên núi sâu, đi khảo sát một chuyến về lập tức đổi thành khai phá toàn bộ cổ thành. Tổ dự án không ai hay biết, tất cả đều do một mình con quyết định, đối tác còn là một công ty Ly Ngạn có thực lực hùng hậu. Dự án gì mà phải lén lén lút lút như vậy chứ?”

 

“Thử dò xét ba hết lần này đến lần khác, ba cũng muốn xem con định giấu đến bao giờ?”

 

“Chẳng phải ba cũng thử con mấy lần còn gì?” Lê Sơ Huyền bất mãn.

 

Lê Mãnh biết hai người chắc chắn có mối quan hệ mờ ám nào đó, nhưng không ngờ cô lại giấu suốt bốn năm, chỉ thấy thương con gái mà thôi.

 

“Đói chưa? Ra ngoài ăn cơm thôi, mọi người đang chờ đấy.”

 

Lê Sơ Huyền gật đầu.

 

Lê Mãnh đi trước, mở cửa ra. Ngoài cửa vẫn là đám người lúc nãy.

 

Chủ tịch Lê lách qua họ, “Xuống lầu ăn cơm.”

 

Bà nội thấy hốc mắt cô đỏ hoe: “Ba mắng cháu à?”

 

“Dạ không,” Lê Sơ Huyền ôm chầm lấy bà nội, “Cháu xin lỗi bà.”

 

Bà nội vỗ nhẹ lưng cô, “Có gì to tát đâu, lúc nào rảnh bà lại nói chuyện với cháu sau, đừng để trong lòng nhé.”

 

Lê Sơ Huyền gật đầu, lại quay sang ôm mẹ, “Con xin lỗi mẹ.”

 

“Mẹ mãi mãi yêu con.” Trang Thư Tình hôn lên má cô.

 

“Con cũng yêu mẹ.”

 

Mọi người xuống lầu, bữa cơm đã được dọn sẵn.

 

Tất cả ngồi vào bàn, ai cũng tránh không nhắc đến chuyện tấm ảnh.

 

Bác cả nâng ly trước, “Chúc mừng A Nguyệt đã giành được khu đất Lam Hải Loan, giúp tập đoàn tiến thêm một bước dài.”

 

Mọi người cũng cùng nhau nâng ly.

 

Ăn cơm xong, Lê Sơ Huyền lên lầu ôm mẹ cô làm nũng, “Mẹ ơi tối nay con muốn ngủ với mẹ.”

 

Bị chủ tịch Lê liếc cho một cái cháy mặt.

 

Lê Sơ Huyền lờ đi, còn dụi dụi vào cổ mẹ cô.

 

Vốn chủ tịch Lê là người nho nhã lịch sự cũng phải nắm chặt tay.

 

Tối nay Lê Sơ Huyền ở lại nhà cũ. Tắm rửa xong, cô nằm trên chiếc giường êm ái, mềm mại chờ mẹ đến dỗ mình ngủ.

 

Buồn chán nghịch điện thoại, tin nhắn của Lục Sầm đến.

 

【 Lục Sầm: Tối nay có qua chỗ tôi không? 】

 

【 Lê Sơ Huyền: Tối nay tôi về nhà cũ rồi. 】

 

【 Lục Sầm: Ồ? Bão táp có dữ dội lắm không? 】

 

Lê Sơ Huyền suy nghĩ một lúc lâu.

 

【 Lê Sơ Huyền: Tết Thanh Minh tôi phải ngồi bàn cuối, nhưng đổi lại được một cơ hội cho anh đến nhà tôi ăn cơm. 】

 

Đầu dây bên kia, Lục Sầm đang một mình ngồi trong vườn hoa của viện dưỡng lão, khẽ nhếch môi cười.

 

【 Lục Sầm: Vậy xin cảm ơn Lê tổng đã hy sinh bản thân để giành lấy cơ hội này cho tôi. 】

 

【 Lê Sơ Huyền: Thế nên bộ đồng phục của anh đã chuẩn bị xong chưa? Anh phải dùng hành động thực tế để cảm ơn tôi đấy. 】

 

【 Lục Sầm: Lê tổng sẽ hài lòng thôi. 】

 

Lê Sơ Huyền không trả lời lại nữa, Lục Sầm cất điện thoại đi.

 

Trên cây hoa tử kinh trong vườn có một tổ chim sẻ đáng yêu, Lục Sầm ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, cho đến khi y tá đi tới.

 

“Lục tổng, Lục lão gia đã uống thuốc rồi ạ, anh có thể vào trong.”

 

Chuyện tấm ảnh, ông nội Lục đã gọi điện chất vấn ngay trong đêm, nhưng vì Lục Sầm đang ở Cảng Thành lo liệu buổi đấu giá khu đất nên ông nội Lục đành chịu.

 

Sau buổi đấu giá, anh trở về, ông nội Lục gọi hơn chục cuộc điện thoại bắt anh đến viện dưỡng lão một chuyến, anh đều lấy lý do công việc quá nhiều để từ chối.

 

Cho đến hôm nay, ông nội Lục nói nếu Lục Sầm không đến, ngày mai ông sẽ đích thân đến trụ sở chính của tập đoàn.

 

Lục Sầm không còn cách nào khác, đành phải thu xếp thời gian đến đây.

 

Hộ lý bên cạnh thấy Lục Sầm bước vào, gật đầu rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

 

Lục Sầm ngồi xuống đối diện ông nội, “Ông nội.”

 

Ông nội Lục dùng sức nện mạnh cây gậy xuống đất, “Cháu còn coi ông là ông nội của cháu à.”

 

Lục Sầm rót cho ông một ly nước.

 

Ông nội Lục cười lạnh, tay vung mạnh một cái, hất đổ ly nước vừa rót đầy xuống sàn. “Loảng xoảng” một tiếng, chiếc ly vỡ tan trên sàn, nước nóng bắn tung tóe.

 

Lục Sầm thờ ơ nhìn cảnh tượng đó.

 

“Bởi vì cháu thích con gái nhà họ Lê, nên cháu mới chắp tay nhường lại dự án Lam Hải Loan cho con bé đó sao?”

 

Lục Sầm cảm thấy nực cười, “Ông nội, ông vẫn chưa từ chức chủ tịch, đã xem báo cáo tài chính mới nhất của tập đoàn chưa?”

 

“Ý cháu là gì?” Ông nội nhíu mày.

 

Lục Sầm: “Chuyện của Lục Tiêu và Lục Hiến xảy ra liên tiếp, giá cổ phiếu của tập đoàn một đường lao dốc, rất nhiều nhà đầu tư đã mất niềm tin vào tập đoàn, lũ lượt rút vốn. Chuyện này chắc ông cũng có nghe qua.”

 

“Dự án Lam Hải Loan rất lớn, căn cứ vào tình hình hiện tại của tập đoàn, mức giá cuối cùng trong buổi đấu giá hôm đó đã là mức cao nhất mà dự án có thể đưa ra sau nhiều lần thẩm định. Dĩ nhiên, cháu có thể bất chấp tất cả dùng dòng tiền mặt hiện có để giành lấy khu đất đó, rồi sao nữa? Vì thiếu vốn mà gác lại dự án Lam Hải Loan, chờ thu hồi vốn rồi mới đầu tư phát triển? Hay là tìm thêm vài nhà đầu tư nữa rồi chia sẻ quyền phát ngôn cho họ?”

 

“Theo cháu thấy, từ bỏ mảnh đất này, giữ vững các dự án hiện tại để tiếp tục đẩy mạnh, chính là kết quả tối ưu nhất.”

 

Ông nội Lục im lặng không nói.

 

Tuy ông đã già, nhưng chưa đến nỗi lú lẫn hoàn toàn, những lời Lục Sầm nói, ông nghe vẫn hiểu.

 

“Vụ Lục Tiêu hối lộ, khu đất số 52 bị tập đoàn Lê Thị giành được, bây giờ là chúng ta phải đi cầu xin người ta bán lại cho mình.”

 

“Vốn dĩ quyền chủ động của Lam Hải Loan luôn nằm trong tay tập đoàn Lục Thị, nhưng tại sao lại từng bước trở thành cục diện như ngày hôm nay, ông nội hẳn là người rõ nhất đây có phải vấn đề của cháu không chứ?”

 

“Còn cả dự án sinh học Khai Tự bị Lê Sơ Huyền cướp mất lúc trước, có phải là do cháu mà mất không?”

 

“Ông nội, có lẽ lời cháu nói hơi khó nghe, nhưng từ khi cháu tiếp quản tập đoàn Lục Thị, chẳng phải tập đoàn đã và đang từng bước đi lên hay sao? Có phải vì mối quan hệ với Lê Sơ Huyền mà dẫn đến tình trạng của tập đoàn như bây giờ không? Hay là vì ông nội ghen tị với quyền lực trong tay cháu nên mới đưa ra vô số quyết định sai lầm, gây ra nông nỗi ngày hôm nay.”

 

Lục Sầm cười nhạt: “Lòng ông nội hẳn là rõ nhất mới phải.”

 

Cây gậy lại nện mạnh xuống đất. “Cháu nói thế nào cũng được, ông không đồng ý cho cháu ở bên con gái nhà họ Lê. Nhà họ Lục và nhà họ Lê trước nay đã không đội trời chung, nếu cháu quyết định ở bên con bé đó, thì đừng mang họ Lục nữa.”

 

“Ông nội đang uy h**p cháu sao?” Lục Sầm khẽ nhếch môi cười, “Bây giờ cháu trả lại tập đoàn Lục Thị cho ông, ông có thể giao nó cho ai đây? Cho người bác cả chỉ biết chơi bời với minh tinh? Cho người chú út chưa từng bước chân vào tập đoàn? Hay là cho Lục Tiêu và Lục Hiến đã gây ra vô số rắc rối?”

 

Ông nội trầm mặc.

 

“Thật ra ông nội à, ông nhìn lại mà xem, Lục Thị đã không còn là Lục Thị mà ông có thể hô mưa gọi gió nữa rồi.”

 

Lục Sầm đứng dậy, cài lại cúc áo vest, “Nếu ông nội không thích, đám cưới của cháu ông có thể không cần tham dự.”

 

Ông nội đứng phắt dậy, một gậy nện vào lưng anh, “Cháu muốn tạo phản à!”

 

Người đàn ông trúng một gậy vẫn đứng thẳng tắp, dáng người kiên định. “Ông nội, người nên nhận rõ tình thế là ông đấy ạ.”

Bình Luận (0)
Comment