Tiết Thanh Minh rơi vào một ngày mưa phùn lất phất.
Theo thông lệ hàng năm, hôm nay nhà họ Lê sẽ đi tảo mộ. Từ tờ mờ sáng, cả căn biệt thự đã sáng đèn, mọi người tất bật chuẩn bị đồ cúng lễ.
Lê Dục, người vừa chợp mắt được ba tiếng sau một đêm thức khuya, bị lôi dậy trong trạng thái ngái ngủ. Anh ta lờ đờ đi lại trong phòng khách như một bóng ma, nhiệt tình xông vào phụ giúp mọi việc. Thấy có người bưng mâm trái cây, anh ta vội chạy lại đỡ. Thấy có người xách giỏ đồ, anh ta cũng nhanh nhảu xách hộ. Anh ta tỏ ra vô cùng bận rộn, nhưng thực tế lại chẳng giúp được việc gì nên hồn.
Chịu thua trước sự nhiệt tình mà vô dụng của anh ta, bác dâu cả đành đẩy anh vào phòng ăn với lý do “vào ăn sáng lấy sức”.
Lê Sơ Huyền ngồi trong phòng ăn từ trước, chứng kiến hết màn kịch khôi hài vừa rồi và suýt nữa thì phì cười.
Cách đó không xa, Lê Dục vẫn đang ngáp một cái thật dài trong lúc cố nhồi nhét nốt mẩu bánh mì.
Lê Hi lườm anh ta một cái, “Biết rõ hôm nay phải dậy sớm mà anh còn thức khuya như vậy, đáng đời.”
Lê Dục ăn bánh mì đến nghẹn, vội vã chộp lấy ly nước chanh uống một hơi nửa ly để nuốt trôi xuống rồi mới nói: “Anh chỉ định thắng một ván rồi đi ngủ thôi, ai ngờ cái game chết tiệt đó lại thua cả đêm.”
Lê Hi: “Đã gà mờ còn hay chơi.”
Lê Sơ Huyền ăn cháo trắng thanh đạm, Lê Hi gắp một con tôm từ bát mì hải sản của mình bỏ vào cho cô.
“Lúc Lê Vụ kết hôn mọi người còn bảo tài sản cá nhân của Lục Sầm nhiều thật đấy, tiếc là lại là đối thủ một mất một còn của em, ai mà ngờ hai người lại qua lại lén lút với nhau cơ chứ, chậc chậc,” Lê Hi cảm khái, “Không dám tưởng tượng sau này em sẽ giàu đến mức nào nữa.”
“Trước đây Cảng Thành chia đôi thiên hạ, sau này sẽ là một nhà em và Lục Sầm độc chiếm, cả thế giới đều phải nhìn sắc mặt của hai người mà sống,” Lê Hi tấm tắc, “Đến chị cũng phải gọi em một tiếng Lê tổng rồi.”
Lê Sơ Huyền cầm con tôm, không biết nên ăn hay không.
Lê Hi nhướng mày, “Sao thế Lê tổng? Còn muốn chị bóc giúp em à?”
“Để anh, để anh,” Lê Dục vội gắp con tôm qua, “Sao có thể để phái nữ động tay được chứ.”
Bữa sáng trôi qua trong không khí ồn ào náo nhiệt. Lúc chuẩn bị ra ngoài, Lê Sơ Huyền nhận được điện thoại của Ứng Chỉ.
“Oa, tớ lên núi ở ẩn để vẽ nên không có tín hiệu gì cả, vừa mới xuống núi đã nghe nói nhà cậu nổ rồi à?” Sau khi quay xong show thực tế với Lục Hoàn, cô nàng liền một mạch đi sâu vào trong núi, vừa ra đã phát hiện chuyện tình cảm của cô bạn thân bị phanh phui, mức độ bùng nổ có thể so sánh với ngôi sao hạng A.
Lê Sơ Huyền: “…”
“Hai người như thế mà cũng bị chụp được à? Quá bất cẩn rồi đấy.”
“Nói thật nhé, kỹ thuật của paparazzi chụp tấm ảnh này cũng không tồi đâu, mấy tấm ảnh đó của hai người chụp trông cứ như ảnh cưới vậy.”
“Kiểu… à, đúng rồi đúng rồi, phong cách ‘Đêm mưa ở bến Cảng’. Trời ạ, tớ vừa lên mạng tìm thử đã thấy có ảnh ra mắt theo phong cách này rồi, bắt trend nhanh thật đấy.”
“Nói vậy thì ảnh cưới của hai người có thể bớt chụp một phong cách rồi, cứ lấy mấy tấm ảnh đó ra dùng là được.”
Bên kia, quản gia đã sắp xếp mọi người lên xe xuất phát.
Lê Sơ Huyền bình tĩnh hỏi Ứng Chỉ: “Tranh cho triển lãm của cậu vẽ xong chưa?”
Ứng Chỉ im lặng một lúc lâu: “Tạm biệt.”
Điện thoại bị ngắt.
Nhà họ Lê đã mua cả một ngọn núi để làm nghĩa trang gia tộc từ 40 năm trước, tổ tiên nhà họ Lê đều được an táng ở đây. Mỗi năm vào dịp Tết Thanh Minh, gần như toàn bộ gia tộc đều có mặt, bái lạy theo thứ bậc từ trên xuống dưới.
Lúc xuống xe, mưa phùn lất phất, ai cũng cầm ô lên núi. Mọi người đi lên trên, còn Lê Sơ Huyền tự giác đi tìm mộ ông nội.
Cô dùng khăn giấy lau khô nền đất, lén lấy gà rán và Coca từ trong túi ra, bày biện trước mộ ông nội Lê.
“Một năm không gặp rồi ông nội, cháu nhớ ông.”
“Cháu mang gà rán và Coca lạnh mà ông thích đến này.”
Im lặng một hồi lâu, cô thú nhận.
“Ông nội, cháu và Lục Sầm đang ở bên nhau.”
Chỉ có tiếng mưa rơi trên mặt ô.
“Cháu biết ông không thích người họ Lục, nhưng Lục Sầm… anh ấy rất tốt. Ngoài việc hơi lạnh lùng một chút, hơi thù dai một chút, lại còn hay dùng thủ đoạn, thì những mặt khác đều khá ổn, có cơ hội gặp ông sẽ biết thôi.”
“Anh ấy từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được tình yêu thương, nên cách yêu người khác có lẽ cũng không giống bình thường, nhưng ở chung thì cũng được ạ.”
Lê Sơ Huyền ngừng lại một chút, nói như vậy thì Lục Sầm đúng là chẳng có gì tốt đẹp cả.
Cô vội vàng gỡ gạc cho anh một bàn, “Anh ấy có tiền, lại còn đẹp trai.”
Cô càng lúc càng giống một kẻ lụy tình.
“Ai, nếu ông còn sống chắc sẽ đánh cháu một trận mất. Cháu thật sự quá không nghe lời, rõ ràng biết ông không thích người họ Lục mà vẫn cứ một hai đòi ở bên anh ấy. Ngoài kia có biết bao người tốt, tại sao lại chỉ phải lòng anh ấy chứ?”
“Thật ra ông nội à, cháu cũng không biết tại sao nữa.”
“Ông nội của cháu sẽ không bao giờ đánh cháu đâu. Từ nhỏ đến lớn ông chưa từng đánh cháu, ngay cả một lời nói nặng cũng chưa từng nói với cháu.”
Lê Sơ Huyền ngẩng đầu, nhìn về phía có tiếng nói, cô mếu máo: “Bà nội.”
Mưa đã tạnh tự lúc nào, những tia nắng li ti chiếu xuống vũng nước mưa trên phiến đá xanh.
Bà nội dùng khăn giấy lau vết nước trên đất rồi ngồi xuống bên cạnh Lê Sơ Huyền.
Bà cầm lấy cái đùi gà trước bia mộ cắn một miếng, “Ông nội cháu thương cháu như vậy, sao nỡ giận cháu được?”
“Tuy chúng ta thật sự không thích nhà họ Lục, ông già nhà họ Lục kia trước đây toàn làm chuyện thất đức, thượng bất chính hạ tắc loạn. Nhưng chúng ta tin vào mắt nhìn của cháu. Từ nhỏ cháu đã tự lập và tỉnh táo, người cháu thích chắc chắn có điểm hơn người. Trước đây bà mắng cậu ấy là vì không hiểu rõ, cũng chưa từng thật sự tiếp xúc, bà xin lỗi cháu, được không?”
Lê Sơ Huyền lắc đầu.
Bà nội tiện tay ném xương đùi gà trước bia mộ ông nội, rồi thuận tay cầm lấy ly Coca.
“Ba cháu cũng nói với bà rồi, Lục Sầm cũng không tệ, chúng ta trước đây mang thành kiến nhìn người quả thật không đúng. Nếu ông nội cháu còn sống, ông cũng sẽ ủng hộ cháu như bà thôi.”
“Bà nội, tuy cháu rất cảm động, nhưng bà cũng không thể ăn vụng gà rán và uống Coca lạnh được.”
Bà nội đặt ly Coca xuống, lại cầm một cái cánh gà, “Đời người ngắn ngủi lắm, chớp mắt một cái đã qua nửa đời người. Bà đương nhiên không muốn mấy chục năm ngắn ngủi này của cháu phải buồn khổ vì không có được thứ mình muốn. Sống trên đời, vui vẻ là quan trọng nhất.”
“Giống như ông nội cháu lúc sinh thời lén ăn gà rán uống Coca, bị các cháu ngăn cản nói là không lành mạnh, bác sĩ không cho phép. Giờ ông ấy nằm đây, cháu mang gà rán Coca đến cúng thì có ích gì chứ? Ông ấy có ăn được đâu. Cho nên là, nhân lúc bà vẫn còn ăn được, cứ để bà ăn thêm vài miếng, đừng để đến lúc bà nằm đây,” bà nội chỉ vào mảnh đất trống bên cạnh dành cho mình, “Cháu lại mang đến cúng thì bà cũng không ăn được nữa đâu.”
Lê Sơ Huyền: “…”
“Chuyện này cứ cho qua đi, cháu cũng đừng lo lắng suy nghĩ của mọi người. Dĩ nhiên, rất nhiều người trong tập đoàn đã từng chịu thiệt trong tay nhà họ Lục, bất mãn chắc chắn là có. Nhưng dạo này tập đoàn Lục Thị xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người vui vẻ hóng chuyện nên tâm lý cũng cân bằng hơn nhiều, cũng không có gì để nói nữa.”
“Dù sao thì thấy ông già nhà họ Lục giờ ra nông nỗi đó bà rất vui. Ông ta chắc chắn cũng không thích cháu, nhưng đứa cháu cưng của ông ta lại thích cháu, ông ta không tức chết mới lạ, nghĩ đến là bà lại thấy vui.”
Nói xong, bà nội đứng dậy bỏ đi, đi được hai bước lại quay đầu lại nói với cô: “Cháu dọn dẹp mấy cái xương dưới đất đi nhé, đừng để ba mẹ cháu biết bà ăn vụng đấy.”
Lê Sơ Huyền dọn dẹp xương gà, dùng khăn giấy lau sạch vết dầu mỡ trên bia mộ, thu ô lại, nhìn trời đã trong xanh. Giờ khắc này, mọi cảm xúc khó tả đều tan biến, “Cháu cũng yêu ông, ông nội.”
Sau nghi lễ tảo mộ long trọng là tiệc liên hoan của gia tộc.
Nghi lễ kéo dài từ sáng đến chiều, buổi trưa mọi người chỉ ăn tạm chút trái cây điểm tâm, bận rộn cả ngày ai cũng đói.
Ba giờ chiều vừa kết thúc, mọi người liền được sắp xếp ăn cơm.
Lê Sơ Huyền tự giác đi đến bàn cuối cùng, trên bàn ngoài cô ra thì toàn là trẻ con.
Cô chấp nhận số phận đứng dậy, rót nước chanh tươi vào ly cho từng đứa nhóc đáng yêu.
Một cô bé buộc tóc hai sừng hỏi cô: “Cô ơi, cô cũng làm sai chuyện gì ạ?”
Lê Sơ Huyền gật đầu, thuận miệng hỏi: “Còn cháu thì sao?”
“Cháu thi được 0 điểm ạ.”
Lê Sơ Huyền kinh ngạc.
“Làm sao mà cháu thi được 0 điểm vậy?” Học bá quanh năm đứng nhất không hiểu.
“Tại sao trong đề toán lại có chữ ạ? Cháu không biết chữ thì chẳng phải được 0 điểm sao?” Cô bé trả lời với vẻ mặt vô tội và đương nhiên.
Lê Sơ Huyền vào giây phút này vô cùng lo lắng cho tương lai của nhà họ Lê.
Lê Sơ Huyền bỗng nhiên tò mò về cái bàn cuối này, cô lần lượt hỏi từng đứa lý do ngồi ở đây.
“Mẹ cháu nói cháu tám tuổi rồi mà còn tè dầm ra quần ạ.”
“Cháu đánh nhau với bạn học ạ.”
“Ngày nào cháu cũng ngủ nướng nên đi học muộn ạ.”
Lê Sơ Huyền cảm thấy mình làm ra chuyện lớn như vậy mà chỉ phải ngồi ở đây đúng là nhờ mọi người khoan dung.
Lê Sơ Huyền đột nhiên nhớ ra một chuyện, ba mẹ của cô bé tóc hai sừng, tức là anh họ và chị dâu họ của cô, hình như đều là giáo sư của Đại học Cảng Thành.
“Ba của cháu có phải tên là Lê Duệ không?”
Cô bé tóc hai sừng gật đầu.
Lê Sơ Huyền tối sầm mặt mũi, xong rồi, hai học bá sinh ra một đứa không biết chữ.
Cô bắt đầu lo lắng con của mình và Lục Sầm sau này sẽ không như thế này chứ?
Gen di truyền, rất dễ sinh ra đột biến.
Lễ tảo mộ kết thúc, mọi người lên xe về nhà.
Ngày mai phải đi làm, Lê Sơ Huyền không định về nhà cũ, cô nhờ tài xế đưa đến Bích Thủy Vân Gian.
Cô và Lục Sầm cũng đã một thời gian không gặp.
Trên đường đi, cô phân vân không biết có nên báo trước cho Lục Sầm một tiếng để tránh cảnh tượng xấu hổ lần trước không, nhưng nghĩ lại, quan hệ của họ đã bị phanh phui rồi, còn sợ gì nữa?
Quả nhiên làm chuyện lén lút lâu ngày, tư duy cũng thay đổi không kịp.
Đi thang máy lên tầng cao nhất, phòng khách không có ai, chỉ có ngọn nến thơm đang cháy trên chiếc bàn tròn nhỏ.
Dải đèn trên đảo bếp tỏa ra ánh sáng ấm áp mờ ảo.
Lê Sơ Huyền đá đôi giày cao gót ra, đi chân trần vào phòng tắm.
Hơi nước ngưng tụ trên cửa kính, cơ bụng đẹp mắt nửa kín nửa hở, mang một hương vị khác biệt.
Người đàn ông một tay chống lên cửa kính, mặc cho vòi hoa sen xối lên người, dòng nước men theo đường nhân ngư đi vào nơi không thể nhìn thấy.
Lê Sơ Huyền dựa vào cửa phòng tắm, khoanh tay thưởng thức một hồi lâu.
Người đàn ông xoay người lấy khăn tắm, Lê Sơ Huyền nhìn thấy, trên cơ lưng rắn chắc của anh có một vết hằn màu đỏ rộng bằng hai ngón tay kéo dài từ vai xuống đến eo.
Trông như vết hằn để lại sau một trận đòn ác liệt bằng gậy.
Cửa kính được kéo ra, hơi nước lạnh lẽo mang theo mùi hương gỗ tuyết tùng ập vào mặt.
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô có chút u tối, anh cười như không cười nhìn cô: “Lê tổng đến để nhận thưởng sao?”
Lê Sơ Huyền nghiêng đầu cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ông nội anh đánh anh à?”
“Vết thương nhỏ thôi.” Vừa lau bọt nước trên người, anh vừa lướt qua cô đi vào phòng thay đồ lấy một bộ áo choàng tắm lụa màu xám bạc.
Lê Sơ Huyền đi theo anh, “Vết thương nhỏ mà anh còn cố ý mặc áo ngủ à?”
Người đàn ông vừa chỉnh lại thắt lưng, quay người đi về phía cô. Anh giữ lấy cằm cô, đặt lên môi một nụ hôn mang tính khiêu khích: “Chỉ cần Lê tổng muốn, tôi không mặc cũng chẳng sao.”
“Anh đừng nói cứ như tôi là kẻ háo sắc vậy.”
Lục Sầm chỉ cười, nhưng ánh mắt anh dường như đang hỏi ngược lại: Chẳng phải sự thật là vậy sao?
Ngoài phòng khách, Lục Sầm chọn một chai vang từ quầy rượu. “Không ngờ em lại đến, nên chưa kịp khui rượu. Chai này mới ủ 20 năm, em có muốn thử không?”
Lê Sơ Huyền ngồi xuống chiếc bàn bar bên cửa sổ, khoanh tay nhìn anh: “Vết thương của anh cho phép uống rượu à?”
“Chút rượu không thành vấn đề.” Anh khui chai rượu, động tác tao nhã. “Chủ yếu là để chúc mừng Lê tổng thành công đoạt được dự án Lam Hải Loan.”
Lê Sơ Huyền mỉm cười, nụ cười sắc bén: “Anh đang chúc mừng tôi, hay là chúc mừng Yada Capital của anh vừa câu được một con cá lớn?”
Ánh mắt họ chạm nhau, không ai nhượng bộ ai. Lê Sơ Huyền nói tiếp, giọng đầy ẩn ý: “Tính đi tính lại, ván cờ này Lục tổng không hề thua lỗ. Tôi nói đúng chứ?”