Chai vang đỏ đã cạn, chỉ còn lại những vệt rượu cuối cùng chảy dọc theo thành bình gạn pha lê, rồi lắng lại trong tĩnh lặng.
Giống như ánh mắt của hai người đang im lặng đối diện nhau.
“Vì sao Lê tổng lại nghĩ như vậy?” Giọng người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa trầm, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
Cuộc trò chuyện phiếm đã biến thành một cuộc đàm phán.
Lê Sơ Huyền tựa lưng vào ghế, nhìn ra ánh đèn san sát của Cảng ngoài cửa sổ sát đất, rồi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng phản chiếu trên tấm kính.
“Ban đầu Yada Capital đã từ chối tôi, lý do là không tính xem xét thị trường châu Á, sau đó lại xem bản kế hoạch Lam Hải Loan rồi
nói có thể gặp mặt bàn lại, có phải là quá trùng hợp không?” Cô quay sang, chất vấn người đàn ông: “Hửm?”
“Tại sao không phải là do bản kế hoạch của Lê tổng đã làm lay động các nhà đầu tư?”
Lê Sơ Huyền cảm thấy buồn cười, cô mỉm cười với anh.
“Cũng đúng, tỷ suất lợi nhuận từ dự án của tôi cao như vậy, quả thật có khả năng đó.”
Những ngón tay thon dài, trắng nõn cầm lấy ly rượu, Lục Sầm rót đầy rồi đặt một ly trước mặt cô.
“Dù thế nào đi nữa, tóm lại vẫn là bản lĩnh của Lê tổng.”
Lục Sầm nâng ly, cười như không cười nhìn cô, “Chúc mừng Lê tổng nhận được vốn đầu tư và giành được khu đất.”
Hai chiếc ly chạm vào nhau, phát ra một âm thanh trong trẻo.
Lê Sơ Huyền nhấp một ngụm, “Ừm ~ rượu mới 5 năm, vị chát vẫn còn hơi gắt.”
Lục Sầm lắc nhẹ ly rượu, nhận xét: “Nhưng mùi hương quả mâm xôi lại rất nổi bật.”
Lê Sơ Huyền đồng tình: “Đúng vậy.”
Chủ đề lại quay về như cũ.
Lê Sơ Huyền nói: “Hôm đó ở tầng 42 của Yada, tôi đã ăn một bữa cơm Trung ở nhà ăn.”
“Họ gọi tầng 42 là nhà ăn sao?”
“Đúng vậy, nghe đã thấy vô lý rồi. Điều kỳ lạ hơn là, tôi lại được ăn một bữa ăn với món Quảng chính thống ở nơi đất khách quê người, cả hương vị lẫn cách chế biến đều giống hệt như đầu bếp ở Bích Thủy Vân Gian làm.”
Lục Sầm ngửa cổ uống cạn ly rượu vang. Lê Sơ Huyền chống cằm nhìn đường xương hàm của anh, quả thật còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời của cô.
Yết hầu của anh trượt lên xuống, gợi cảm vô cùng.
Thật muốn cắn một miếng, nhưng bây giờ không phải lúc.
Lục Sầm đặt ly xuống, “Họ không mời em ăn đồ Tây, tôi cũng rất ngạc nhiên.”
Nhưng cũng phải thôi, Leonard thích nhất là khoe khoang đầu bếp Trung Hoa của mình với người khác.
“Nếu tôi không đoán sai, tiền thân của Yada Capital chính là công ty đầu tư của anh ở Philadelphia trước đây. Ba anh bị suy tim nhập viện cấp cứu, anh bị buộc phải về nước tiếp quản Lục Thị. Cùng lúc đó, công ty ở Philadelphia được tái cấu trúc thông qua một thiên đường thuế như Cayman, rồi ‘lột xác’ thành Yada Capital. Anh lui về sau bức màn, đẩy người đồng sáng lập là Leonard ra làm bình phong”
Lục Sầm luồn tay vào tóc cô, những ngón tay khẽ v**t v* gáy cô. Anh cười, một nụ cười tán thưởng. “Lê tổng thật sự rất thông minh.”
Một lời khen, cũng là một lời thừa nhận.
Đối với anh, đầu tư mạo hiểm chẳng qua cũng là một trò chơi tìm kiếm cảm giác mạnh. Rủi ro càng cao, thành tựu càng lớn. Cảm giác biến một đống gạch vụn thành một tòa nhà chọc trời, hay biến một gánh hát rong không ai ngó ngàng tới như của Nhiếp Mạt năm xưa thành một công ty có giá trị gấp hàng chục lần, đó mới là thứ anh theo đuổi.
Chỉ tiếc rằng, anh không thể chỉ sống cho những đam mê đó. Tập đoàn Lục Thị là cơ nghiệp do ông nội anh một tay gầy dựng, là tâm huyết cả đời của ba anh. Trách nhiệm đó, anh không thể chối bỏ.
Anh bị buộc phải từ bỏ việc học, từ bỏ sự nghiệp cá nhân, về nước tiếp quản một Lục Thị đang chao đảo trong mưa gió.
Nếu không có sự cố đó, anh đã có thể vừa học ở HBS, vừa hô mưa gọi gió ở Phố Wall.
Nhìn lại con đường chưa từng đi qua đó, anh vẫn cảm thấy thật rực rỡ.
Nhưng anh không hối hận. Có lẽ ông trời rất công bằng, anh mất đi con đường đời mà mình luôn muốn đi nhưng lại có được bảo bối mà anh từng nghĩ cả đời này cũng không thể có được.
Anh rất trân trọng.
Bàn tay đang đặt sau gáy cô đột ngột siết chặt. Anh cúi xuống, không cho cô một giây chuẩn bị, bá đạo chiếm lấy đôi môi cô.
Dù được che giấu sau lớp kính mạ vàng, d*c v*ng chiếm hữu trong mắt anh vẫn lộ rõ, tựa như một con dã thú đã tìm thấy con mồi. Nụ hôn của anh đầy tính xâm lược, mạnh mẽ, hung hãn và hoàn toàn kiểm soát, cuốn cô vào một cơn lốc của đam mê.
Nụ hôn kết thúc, anh khẽ vuốt lại mái tóc dài óng ả của cô. Đôi môi cô sưng mọng, ươn ướt, đôi mắt trong veo ngấn lệ, ngây ngô nhìn anh.
Một vẻ đẹp thuần khiết đến mức khiến người khác nảy sinh h*m m**n làm vấy bẩn.
Nén lại cơn sóng tình, anh rót thêm rượu vào ly đã cạn.
“Tại sao trước đây anh lại giấu tôi?” cô hỏi.
Lục Sầm cong môi, “Tôi chỉ là chưa thông báo cho Lê tổng thôi, giấu giếm ư? Không hề có.”
“Xem ra, Lục tổng đang ngồi không mà vẫn hưởng lợi, chắc trong lòng vui lắm nhỉ?”
“Em tìm đến Yada Capital, tôi rất bất ngờ. Yada vì lý do của tôi nên không đầu tư vào thị trường châu Á, chuyện này đáng lẽ ai cũng biết, chỉ không ngờ Lê tổng lại có thể đi một nước cờ hiểm như vậy.”
“Vậy tôi nhận được vốn đầu tư của Yada, có phải nên cảm ơn Lục tổng không?” Lê Sơ Huyền châm chọc hỏi.
Lục Sầm: “Nếu Lê tổng nhất quyết muốn cảm ơn, cũng không phải là không thể.”
Lê Sơ Huyền tức đến bật cười.
Leonard luôn từ chối thị trường châu Á, bốn năm qua vẫn vậy, nên mấy năm nay gần như không có doanh nghiệp châu Á nào liên hệ với Yada.
Hôm đó, sau khi từ chối dự án của tập đoàn Lê Thị, Leonard có thuận miệng nhắc đến trong cuộc họp với Lục Sầm.
Lục Sầm nói: “Xem trước bản kế hoạch đi, nếu không có vấn đề gì thì nhận.”
Cằm của Leonard suýt nữa thì rớt xuống đất.
Ba ngày sau, nhận được tài liệu và xem xong, Leonard trêu chọc anh: “Cronus, cậu lại có thể vì cục cưng bé nhỏ của mình mà phá vỡ nguyên tắc.”
“Cục cưng bé nhỏ nào?” Hoắc Lợi Tư đang ở Nam Cực cho chim cánh cụt ăn hỏi.
“Đi cho chim cánh cụt của cậu ăn đi, nhiều chuyện.” Leonard tắt ngay cuộc gọi video với Hoắc Lợi Tư.
Đầu dây bên kia, Lục Sầm cười nhẹ, “Cô ấy là vị hôn thê của tôi, chúng tôi sẽ kết hôn.”
Khóe miệng Leonard co giật, “Cậu để vị hôn thê của mình đi tìm vốn đầu tư rồi cạnh tranh với cậu à? Vui thật đấy.”
Dứt lời, anh ta bị Lục Sầm tắt video.
Lúc nãy anh ta tắt video của Hoắc Lợi Tư gọn gàng bao nhiêu, thì Lục Sầm tắt video của anh ta cũng gọn gàng bấy nhiêu.
Có lẽ Lục Sầm không biết, chỉ vì một câu “vị hôn thê” của anh mà Leonard đã dành cho Lê Sơ Huyền sự đãi ngộ cao nhất của Yada, đưa cô đến nhà hàng Trung Hoa ở tầng 42, ăn những món do đầu bếp anh mang từ Bích Thủy Vân Gian qua nấu.
Để rồi Lê Sơ Huyền phát hiện ra anh là một trong những người sáng lập của Yada.
Quả nhiên, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.
Lê Sơ Huyền bước xuống khỏi ghế cao, đi đến trước mặt Lục Sầm, túm lấy dây thắt lưng áo choàng tắm của anh, “Vậy nên, hành trình đến New York lần này của tôi, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay? Là Leonard tiết lộ cho anh sao?”
Lục Sầm cúi mắt nhìn những đầu ngón tay thanh tú của cô đang siết chặt dây thắt lưng, không trả lời: “ Tối nay Lê tổng đến để tính sổ chứ không phải đến nhận quà à?”
“Tính sổ trước, nhận quà sau.”
“Dường như Lê tổng không nói lý lẽ cho lắm. Vốn đầu tư nhận được rồi, khu đất cũng đã giành được, lại đến tìm tôi trút giận, không thích hợp lắm thì phải?”
Lê Sơ Huyền dùng sức kéo anh, “Đi, bây giờ nhận quà ngay, để tôi xem Lục tổng thua cuộc còn có thủ đoạn gì?”
Lục Sầm dang hai tay, mặc cho cô kéo vào phòng thay đồ.
“Đổi bộ đồng phục học sinh cho tôi xem.” Lê Sơ Huyền khoanh tay ngồi trên chiếc sofa đơn trong phòng thay đồ.
Cả phòng thay đồ chỉ có duy nhất chiếc sofa đơn này, màu trắng, lông xù, vô cùng mềm mại.
Lục Sầm thường xuyên ngồi ở vị trí này, thưởng thức cô thay quần áo.
Hôm nay, vị trí đã đảo ngược.
Cô ngồi đây, nhìn Lục Sầm cởi chiếc áo choàng tắm màu xám bạc, nhìn ánh đèn tường dịu nhẹ chiếu lên làn da trắng và cơ bắp săn chắc của anh.
Thật là một cảnh đẹp ý vui.
Chiếc quần màu xám đậm bao bọc đôi chân dài, dù không phác họa ra đường cong hoàn hảo như những chiếc quần tây may đo thường ngày của anh, nhưng lại có một phong vị khác.
Chiếc áo sơ mi trắng được anh thong thả mặc vào, từng chiếc cúc áo được cài lên, che đi cơ bụng quyến rũ và đường nhân ngư.
Thật ra cô đã rất nhiều năm không thấy Lục Sầm mặc áo sơ mi trắng. Toàn bộ áo sơ mi may đo trong tủ của anh đều là gam màu tối, khiến anh trông lạnh lùng và khó gần.
Áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xám đậm mặc xong, trông anh như Lục Sầm của thời niên thiếu.
Chỉ là, đã thiếu đi khí chất thiếu niên năm đó. Người đàn ông bây giờ, trưởng thành, lạnh nhạt, và đầy mị lực.
Mặc lại bộ đồng phục học sinh năm xưa, vẫn không thể che giấu được khí chất lạnh lùng được tôi luyện qua bao năm tháng quyết đoán trên thương trường.
Anh chậm rãi bước tới, như một con báo tuyết thanh lịch, từng bước đi đến trước chiếc sofa đơn duy nhất.
Ánh mắt Lê Sơ Huyền quét từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cười như không cười của anh.
Và cả ánh mắt sâu thẳm bị che sau gọng kính mạ vàng.
Cô cong môi.
Người đàn ông tách hai chân, quỳ xuống trước mặt cô.
Lưng thẳng tắp, ý cười và sự sâu thẳm trong mắt anh chỉ thoáng qua.
Cô ngồi trên sofa, bỗng gọi tên anh một tiếng.
“Lục Sầm.”
Ngay sau đó, cô nhấc chân đạp lên ngực anh. Cô dùng sức ấn xuống, thân hình rắn chắc dưới chân cô khẽ run lên.
Chiếc váy đen ngắn quá gối trượt lên đến đùi, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, tựa như một dòng nước ngầm không đáy.
Ánh mắt men theo bắp chân trắng nõn rơi xuống nơi ẩn khuất bị bóng váy che giấu, ngọn lửa trong mắt anh như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh, “Anh đang nhìn đi đâu đấy?”
Người đàn ông không một tiếng động thu hồi ánh mắt.
“Lúc Lục tổng đặt cược thêm có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Lục Sầm khẽ nhếch môi cười nhạt.
Lê Sơ Huyền bừng tỉnh ngộ, “Dù thắng hay thua đối với Lục tổng mà nói đều là phần thưởng, đúng không?”
Mu bàn chân trắng nõn lướt qua cằm anh, mang theo hương thơm của hoa diên vĩ. Cô nói: “Lục tổng nên thua một cách cam tâm.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, sự sâu thẳm trong mắt dường như có thể nuốt chửng cô.
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói vừa lạnh vừa trầm của anh vô cùng thản nhiên, anh nói: “Cầu xin bảo bối thương anh.”
Cô thu lại chân đang đạp trên ngực anh, đặt xuống tấm thảm lông xù. Ánh mắt Lục Sầm dõi theo động tác của cô, thoáng qua một tia thất vọng.
Lê Sơ Huyền nhìn thấy hết, cô biết ngay dù thắng hay thua, đối với gã đàn ông chó má này đều là phần thưởng.
Ngồi trên sofa, cô vươn người tháo cặp kính gọng vàng của anh xuống. Sự hung hãn và d*c v*ng chiếm hữu trong mắt Lục Sầm lập tức tràn ra, mỗi ánh nhìn của anh như muốn xé toạc không khí.
Căng như dây đàn.
Lê Sơ Huyền tiện tay ném cặp kính đi, nó rơi xuống đất. Cô đứng dậy, đi chân trần hai bước rồi đạp lên cặp kính gọng vàng, trong thoáng im lặng kinh của anh bị đè ép biến dạng, trở thành một đống sắt vụn.
Giống như chiếc mặt nạ của anh, bị cô giẫm nát dưới chân.
Cô tiến thêm một bước, bàn chân nhỏ của cô đặt lên đầu gối anh, men theo chiếc quần đồng phục màu xám đậm đi lên trên, dừng lại ở một nơi không thể miêu tả.
“Lục Sầm, cầu xin em đi.”
Anh quỳ về phía trước một bước, “Bảo bối.”
Lê Sơ Huyền lùi lại một bước.
Anh từng bước dồn ép, “Em nên nhận lấy phần thưởng của mình.”
Cô lùi lại một bước nữa rồi ngồi xuống sofa.
Định đứng dậy bỏ chạy, lại bị người đàn ông dùng một tay kéo lại, nhấn chìm vào chiếc sofa đơn mềm mại.
“Vui không?” Anh vẫn quỳ trên đất, hai tay chống lên tay vịn sofa, thì thầm bên tai cô, giọng nói thanh lãnh trầm thấp, như ác quỷ dẫn dụ cô vào địa ngục trầm luân.
“Vui.” Cô bắt đầu sợ hãi, khí thế chất vấn và đùa bỡn người đàn ông lúc nãy đã không còn sót lại chút gì.
Cô đột nhiên nhớ ra, đa số thời gian Lục Sầm đều là người kiểm soát, chỉ cho phép cô giương nanh múa vuốt trong một phạm vi nhất định.
Mà lần nào cô cũng không học được bài học, rõ ràng biết rất nhanh sẽ bị trả thù, nhưng lần nào cũng phải thử thách giới hạn của người đàn ông này.
Cô khóc không ra nước mắt.
Đôi môi mỏng lành lạnh của người đàn ông hôn lên vành tai trắng ngần của cô, anh nói: “Đêm nay còn dài lắm, còn có nhiều trò vui hơn nữa, Lê tổng có mong chờ không?”