Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 51

Không dám mong chờ.

 

Lê Sơ Huyền lặng lẽ dời mắt đi, nhỏ giọng nói: “Em đi tắm trước đã.”

 

Lục Sầm điềm tĩnh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng im lặng nghiêng người nhường đường.

 

Lê Sơ Huyền liếc nhìn người đàn ông vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, cầm lấy áo ngủ rồi đi thẳng một mạch không quay đầu lại.

 

Trong phòng tắm, Lê Sơ Huyền vừa tắm một cách chậm rãi vừa thở dài. Hôm nay ở nghĩa trang đi bộ cả ngày, tối lại còn muốn đến đây đòi “phần thưởng”, đây chẳng phải là tự mình rước họa vào thân sao?

 

Tính sai, tính sai thật rồi.

 

Cô tắm rất lâu, cho đến khi Lục Sầm mất kiên nhẫn gõ lên cửa kính phòng tắm.

 

“Em ra muộn một giờ, thì đêm nay chúng ta sẽ kết thúc muộn một giờ.”

 

Hơi nước ngưng tụ trên cửa kính, người đàn ông dựa vào cửa, nhìn làn da trắng nõn của cô bị nước ấm nhuộm thành một màu hồng nhạt.

 

“Hay là Lê tổng cần anh hỗ trợ?”

 

Lê Sơ Huyền cạn lời: “Không cần, anh đi ra ngoài.”

 

Anh cúi đầu cười khẽ. Lê Sơ Huyền cứ ngỡ anh định rời đi, ai ngờ ngay sau đó anh lại bước thẳng vào phòng tắm, mặc cho vòi sen từ trên đỉnh đầu xối ướt toàn thân.

 

Trong nháy mắt, chiếc áo sơ mi trắng dính nước trở nên nửa trong suốt, cơ bụng ẩn hiện bên dưới. Lê Sơ Huyền còn chưa kịp thưởng thức, người đàn ông đã dùng sức ấn cô vào tường.

 

Tưởng rằng lưng sắp chạm phải bức tường lạnh lẽo, ai ngờ lại được bàn tay ấm áp của anh chặn lại.

 

Anh cúi mắt nhìn xuân sắc trước mặt, giữ cằm cô rồi hôn lên đôi môi đỏ tươi.

 

Môi lưỡi quấn quýt, suy nghĩ của cô tan rã, chỉ còn lại người đàn ông trước mắt đang dẫn dắt cơn triều tình nhấn chìm tất cả.

 

Vách phòng tắm ướt và trơn, cô đứng không vững, hai bàn tay mảnh mai theo bản năng ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn.

 

Dòng nước xối mạnh, nhiệt độ dần tăng cao. Anh cắn nhẹ lên đôi môi mọng như quả anh đào của cô, rồi lùi lại một bước.

 

“Bảo bối, xoay người lại.” Giọng anh trầm khàn, nghe đến mức khiến người ta nhũn cả chân.

 

Lê Sơ Huyền từ chối: “Không, em đứng không vững, trơn lắm.”

 

Anh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, ép cô xoay người lại, cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Em chịu đựng được mà, bảo bối. Sẽ nhanh thôi.”

 

Lừa người!

 

Chưa bao giờ có chuyện “nhanh thôi”. Lần nào cũng lừa cô là sắp xong, sắp kết thúc, nhưng không một lần nào là thật.

 

Gã đàn ông chó má.

 

Lê Sơ Huyền thầm mắng trong lòng.

 

“Bám chắc vào, ngoan nào.” Anh dỗ dành. Mười ngón tay cô bấu chặt vào tấm kính để lại những vệt nước. Sương mù tràn ngập phòng tắm, hơi nước bốc lên, không nhìn rõ thứ gì.

 

Anh vươn tay tìm kiếm trong hộc đựng đồ trên tường, lấy ra một hộp bao, dùng một tay xé mở.

 

Lê Sơ Huyền kinh ngạc: “Không phải chứ, ở đây cũng có à?”

 

“Trong nhà này chỗ nào cũng có. Bảo bối có muốn chơi một trò chơi không? Em cứ tìm được một cái, chúng ta sẽ dùng một cái.”

 

Lê Sơ Huyền: ?

 

Thế này có khác gì ngược đãi không?

 

“Không cần.” Cô dứt khoát từ chối.

 

Người đàn ông không nói gì thêm, chỉ cười nhạt một tiếng.

 

Anh dùng sức ôm chặt eo cô không cho cô trượt xuống, hôn sâu đến mức mọi tiếng th* d*c của cô đều bị anh nuốt ngược vào trong.

 

Vòi sen xối xuống mặt sàn tạo nên những gợn sóng đan xen, trơn trượt.

 

Một hiệp kết thúc, Lục Sầm bế cô ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng thay đồ.

 

Cô chỉ muốn nằm dài trên chiếc giường êm ái, chứ không muốn “chơi” trong phòng thay đồ.

 

Toàn thân mềm nhũn không còn sức lực, cô vươn tay đánh Lục Sầm một cái, lực sát thương gần như bằng không.

 

Sự phản kháng không có hiệu quả.

 

Lục Sầm kéo một chiếc khăn tắm trùm lên đầu cô, lau khô người cho cô.

 

Anh nói: “Em còn nhớ năm ngoái khi anh ở khu phố cổ Paris, nhìn thấy một cửa hàng may đo thủ công trăm năm tuổi, anh đã đặt làm cho em một bộ áo ngủ không?”

 

Nhớ chứ, sao Lê Sơ Huyền có thể không nhớ, bộ áo ngủ đó cô có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

 

Chất liệu mỏng manh, nửa trong suốt, phần lưng áo trên hoàn toàn khoét rỗng, chỉ có một sợi dây mảnh mai.

 

Anh cứ nhất quyết gọi nó là “áo ngủ” thì cô cũng đành chịu.

 

“Hai tháng trước, cửa hàng đó liên lạc với anh, nói họ đã ra mắt bộ sưu tập mùa xuân cho năm nay, anh đã đặt cho em cả một series, tổng cộng mười hai bộ,” anh cúi đầu cười, “Tuần trước vừa mới được gửi về Cảng Thành.”

 

Lê Sơ Huyền: ?

 

Anh đặt cô đứng trước gương toàn thân, từ phía sau ôm trọn lấy cô. Bốn mắt họ giao nhau trong gương, ánh mắt ái muội triền miên.

 

Anh nói: “Lê tổng muốn mở ‘blind box’ hay là muốn thử cả mười hai bộ cho anh xem?”

 

“Nhưng tối nay không phải là phần thưởng của em sao? Sao lại thành phần thưởng của Lục tổng rồi?”

 

Lục Sầm cong môi, cánh tay ôm eo cô siết chặt lại, cơ thể hai người càng dán sát vào nhau hơn.

 

Hơi nóng từ phía sau lan ra toàn thân, anh nói: “Chẳng lẽ Lê tổng không hài lòng với phần thưởng này sao?”

 

Ngày hôm sau, là một buổi sáng trong xanh.

 

Tháng tư, gió sớm hơi se lạnh, ánh bình minh rải khắp Cảng.

 

Đường phố người xe tấp nập.

 

Trong bể bơi trên tầng thượng, mặt nước sóng sánh, một người đàn ông tràn đầy năng lượng bơi hai vòng qua lại.

 

Lê Sơ Huyền ngồi trên ghế dài bên hồ bơi ăn sáng, vừa thưởng thức dáng người khỏe khoắn trong nước, vừa thầm mắng tại sao chỉ có anh là năng lượng tràn trề. Rõ ràng hôm qua cả hai đều một giờ sáng mới kết thúc, vậy mà giờ đây cô thì mệt mỏi rã rời ngồi ăn sáng, còn anh thì đang giải tỏa nguồn năng lượng vô tận của mình.

 

Tức giận, thật không công bằng.

 

Đột nhiên, điện thoại của cô đặt trên bàn reo lên, là Nghê Tâm gọi tới.

 

Nuốt miếng sandwich trong miệng xuống, cô nghe máy.

 

“Lê tổng, chào buổi sáng.”

 

“Chào buổi sáng.”

 

“Lê tổng, vừa rồi Lộ Xuyên, trợ lý của tập đoàn Lục Thị nói muốn hẹn chị chiều nay bàn về việc chuyển nhượng khu đất kia. Em xem lịch trình chiều nay của chị, chỉ có hai cuộc họp định kỳ của tập đoàn, có cần sắp xếp thời gian cho họ không ạ?”

 

Lê Sơ Huyền: “Hẹn ở đâu?”

 

Nghê Tâm ngẩn người: “Câu lạc bộ golf Minh Nguyệt Loan ạ.”

 

“Không đi, từ chối đi.”

 

Đầu dây bên kia, Nghê Tâm ngơ ngác. Trước đó ảnh của Lục tổng và Lê tổng đã lan truyền khắp nơi, quan hệ của hai người ai cũng biết. Cô ấy cứ ngỡ Lộ Xuyên hẹn gặp chỉ là đi cho đúng quy trình, chứ hai vợ chồng họ đã sớm bàn bạc xong xuôi, ai ngờ Lê tổng nhà mình lại bảo từ chối?

 

Sốc!

 

Nghê Tâm cảm thấy mình không thể hiểu nổi thế giới này nữa.

 

“À vâng, vâng ạ, Lê tổng.”

 

Cúp điện thoại của Nghê Tâm, tâm trạng Lê Sơ Huyền tốt lên hẳn, cảm giác ấm ức vì bị chèn ép bắt nạt đêm qua tan thành mây khói.

 

Cô thuận tay chĩa lấy quả cà chua bi trong đĩa ăn sáng của Lục Sầm.

 

Người trong bể bơi đã bơi xong bốn vòng, bước lên bờ, kéo một chiếc khăn tắm lau người.

 

Từ lúc anh lên bờ, ánh mắt Lê Sơ Huyền chưa từng rời đi, ngắm nhìn cơ bụng sáu múi đều tăm tắp, đường nhân ngư, vai rộng eo hẹp, và đôi chân dài.

 

Cho đến khi Lục Sầm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu: “Đẹp không?”

 

Lê Sơ Huyền mới thu hồi ánh mắt, nhìn phong cảnh Cảng xa xa, bình tĩnh đáp: “Cũng thường thôi.”

 

Lục Sầm cầm lấy đĩa ăn sáng của mình, Lê Sơ Huyền nói: “Vừa rồi Lộ Xuyên gọi điện cho anh đấy.”

 

Lục Sầm cầm điện thoại lên xem qua, rồi tiện tay gọi lại.

 

Lộ Xuyên: “Chào buổi sáng Lục tổng, hôm qua tôi đã hẹn với Nghê Tâm để gặp Lê tổng chiều nay, nhưng bên Lê tổng đã từ chối rồi ạ.”

 

Người đàn ông bình tĩnh liếc người bên cạnh một cái, thản nhiên hỏi: “Có nói lý do là gì không?”

 

Lộ Xuyên: “Dạ không ạ.”

 

Lộ Xuyên thầm nghĩ, người có quan hệ như anh còn không hẹn được, làm sao tôi biết được chứ?

 

“Biết rồi.” Lục Sầm cúp máy.

 

Anh cầm ly nước chanh lên nhấp một ngụm, Lê Sơ Huyền nhìn anh, Lục Sầm thuận tay đưa ly qua, “Muốn uống à?”

 

“Không, em muốn ăn cà chua bi của anh.”

 

Lục Sầm đẩy đĩa sứ qua, tùy ý hỏi: “Tại sao chiều nay em không đi?”

 

Lê Sơ Huyền dùng nĩa xiên một quả cà chua bi, không thèm để ý đến anh.

 

“Mùa này, không nóng không lạnh, tia cực tím không mạnh, ra ngoài đi dạo ngắm cảnh là vừa đẹp.”

 

Lê Sơ Huyền nhướng mày: “Đánh golf với đi dạo ngắm cảnh thì có liên quan gì đến nhau?”

 

“Anh đi đánh golf, em đi ngắm cảnh.”

 

“Nhìn sân cỏ cũng tính là ngắm cảnh à?”

 

“Em chỉ cần nói xem cỏ có xanh không là được.”

 

Cuối cùng, Lê Sơ Huyền vẫn đến buổi hẹn, chủ yếu là vì muốn ăn lại món điểm tâm sáng tạo ở Minh Nguyệt Loan.

 

Lục Sầm cho người sắp xếp một phòng vườn bán lộ thiên. Căn phòng này là nơi Lục Sầm dùng để tiếp khách riêng, không mở cửa cho bên ngoài.

 

Gió nhẹ thổi qua phòng vườn, từ vị trí này thậm chí có thể nhìn thấy khu tiểu cảnh sa mạc trong vườn, những cây xương rồng khổng lồ cao thấp xen kẽ, cùng các loại cây xanh sa mạc khác.

 

Lê Sơ Huyền vừa ăn xíu mại nhím biển vừa cảm thán: “Có cảm giác như đang làm bà chủ vậy.”

 

Lục Sầm rưới nước sốt lên món bánh cuốn cua hoàng đế, “Trước đây em không có cảm giác này sao?”

 

“Lần trước đến đây em ngồi dưới lầu.” Đến với thân phận khách thì làm gì có cảm giác gì.

 

Lục Sầm gắp một miếng bánh cuốn vào đĩa của cô, “Là lỗi của anh, đã không sớm sắp xếp phòng riêng cho bà chủ.”

 

Lê Sơ Huyền hừ lạnh.

 

Ăn điểm tâm xong, hai người xuống lầu chuẩn bị ra sân chơi bóng, ở cửa lại gặp phải người quen.

 

Đối phương có năm người, vô cùng náo nhiệt tiến lên chào hỏi: “Lê tổng, Lục tổng, thật trùng hợp lại gặp hai vị ở đây.”

 

Lê Sơ Huyền gật đầu.

 

Lục Sầm: “Đúng là trùng hợp.”

 

Mọi người đều là người tinh ý, “Vậy không làm phiền Lục tổng và Lê tổng bàn chuyện nữa.”

 

Lục Sầm tự mình lái xe golf, Lê Sơ Huyền ngồi bên cạnh. Xe đi được một đoạn, Lê Sơ Huyền mới hỏi: “Người vừa rồi không phải là chú của Chu Diễn sao?”

 

Lục Sầm dường như nhớ lại một chút, “Đúng vậy.”

 

“Về tranh giành gia sản à?”

 

“Chắc vậy, nghe nói sức khỏe của Chu lão gia đang xấu đi.”

 

Nhắc đến nhà họ Chu thì không thể không nhắc đến Chu Diễn.

 

“Nói đi cũng phải nói lại, Chu Diễn kết hôn vào lúc này đúng là sáng suốt.”

 

“Đúng vậy, lập tức được chia thêm một phần. Nhưng mà, với suy nghĩ của cậu ta, chắc không chỉ muốn chia thêm một phần đâu nhỉ?”

 

“Trừ phi cậu ta và Lê Vụ nhanh chóng sinh một đứa.” Lê Sơ Huyền thuận miệng đáp.

 

Khoan đã, hình như hôm qua cô nghe Lê Hi nhắc qua một lần, nói Lê Vụ định đi làm thụ tinh ống nghiệm để sinh một cặp long phụng.

 

Lục Sầm: “Em có nhận được thiệp mời không?”

 

Lê Sơ Huyền: “Thiệp mời gì?”

 

Lục Sầm: “Chú của Chu Diễn vừa rồi ấy, tiệc đầy tháng cho cô con gái mới sinh của ông ta.”

 

Lê Sơ Huyền cạn lời: “Gia sản của Chu lão gia còn lại bao nhiêu mà sao ai cũng muốn chia thêm một phần vậy?”

 

Chu tổng năm mươi tuổi rồi mà còn muốn sinh thêm con gái, đúng là quá liều mạng.

 

“Ai biết được?”

 

“Nghe nói Chu lão gia để lại không ít đồ cổ.”

 

Xe golf đến điểm phát bóng, caddie đã đứng sẵn đợi.

 

Hai người xuống xe, vừa trò chuyện vừa đi tới.

 

Thời tiết quả thật rất đẹp, không nóng không lạnh, gió nhẹ không gắt.

 

Ánh nắng dịu dàng.

 

Cô cũng đã lâu không đánh golf, quyết định xuống sân đánh vài gậy cùng anh.

 

Hai người vừa vung gậy vừa bàn bạc chi tiết, rất nhanh đã thống nhất xong.

 

Lê Sơ Huyền bất mãn: “Thật ra chuyện khu đất đảo Lam Hải Loan lần trước đã bàn gần xong rồi, chúng ta chỉ cần tìm một bữa cơm nào đó để chốt lại chi tiết là được, cần gì phải cố ý hẹn ra đây đánh golf chứ, thật không cần thiết.”

 

Lục Sầm cười cười: “Chẳng lẽ Lê tổng không thích hẹn hò bằng chi phí của công ty sao?”

 

“Hẹn hò? Chúng ta đang bàn công chuyện mà.” Rõ ràng giây trước còn đang nói về khu đất Lam Hải Loan , về việc ký hợp đồng, hẹn hò ở đâu ra vậy?

 

Bóng vào lỗ, Lục Sầm kéo eo Lê Sơ Huyền lại, hôn nhẹ lên môi cô.

 

“Bây giờ thì không phải sao?”

 

Lê Sơ Huyền: Không thể hiểu nổi.

 

Cô đặt gậy golf xuống, nhận lấy chai nước khoáng từ caddie, tùy ý khen: “Phải công nhận một điều, kỹ thuật đánh bóng của anh đúng là có tiến bộ.”

 

Caddie đứng bên cạnh: Khoan đã, tại sao cô ấy lại dùng cái giọng điệu khinh thường đó để khen kỹ thuật của Lục tổng nhà họ tiến bộ? Kỹ thuật của Lục tổng nhà họ trước nay vẫn luôn đỉnh cao, được chưa?

 

Câu tiếp theo của cô lại vang lên: “Ít nhất thì cũng không đánh bóng vào hố cát nữa rồi.”

Bình Luận (0)
Comment