Lục Sầm cũng dừng uống nước. Xa xa là trời xanh mây trắng, một màu trong veo. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa diên vĩ trên người cô.
Anh cầm chai nước khoáng, cúi đầu cười: “Khóa học cưỡi ngựa của Lê tổng kết thúc bằng việc ngã ngựa, anh còn chưa cười nhạo em, Lê tổng nói vậy có phải không hợp lý lắm không?”
Lê Sơ Huyền: “Anh câm miệng đi.”
Cô chuyển chủ đề: “Lát nữa Nghê Tâm sẽ mang hợp đồng đến ký. Ký xong chúng ta về thôi.”
Lục Sầm gật đầu, đặt chai nước xuống: “Lại đây đánh thêm với anh vài gậy nữa đi.”
“Nói mới nhớ, anh thường bàn chuyện hợp đồng trên sân golf à?”
“Không tốt sao?” Lục Sầm hỏi lại. “Có việc gì cần xử lý thì có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Chứ đi du thuyền mà có chuyện đột xuất thì còn phải quay về bờ mới giải quyết được.”
Lê Sơ Huyền đột nhiên tưởng tượng ra cảnh một đám ông già ngoài năm mươi phải theo anh đi du thuyền, cô cảm thấy đúng là làm khó người ta quá.
“Tìm một phòng trà, ngồi xuống nói chuyện xong rồi về.” Đâu nhất thiết phải làm gì đó dưới cái nắng hè như thiêu như đốt này.
Lục Sầm nhìn cô một cái: “Thời gian quý giá lắm. Anh vừa phải kiếm thật nhiều tiền, vừa phải giữ gìn cơ bụng mà Lê tổng yêu thích. Chuyện đó không hề dễ dàng đâu.”
Lê Sơ Huyền: ?
“Bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra Lê tổng chỉ thích vẻ bề ngoài này của anh thôi sao? Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc anh cũng sợ một ngày đột nhiên Lê tổng sẽ chán đấy.”
Lê Sơ Huyền tức đến bật cười: “Trong mắt anh em là một người nông cạn vậy sao?”
Lục Sầm liếc cô một cái, vung gậy đưa bóng vào lỗ, rồi quả quyết trả lời: “Đúng vậy.”
Lê Sơ Huyền thầm mắng trong lòng: Đồ đàn ông chó má.
Nói chuyện phiếm xong, cả hai quay lại việc chính.
Lục Sầm nói: “Hôm nay mời Lê tổng ra đây, ngoài việc để em phơi nắng, anh còn muốn bàn về việc hợp tác trong dự án bán đảo Lam Hải Loan.”
“Ồ?” Lê Sơ Huyền vẫn giữ vẻ bình thản. “Lục tổng định hợp tác thế nào?”
Nói đến chuyện này, Lê Sơ Huyền đúng là có hứng thú. Bán đảo Lam Hải Loan hiện đang được hai tập đoàn cùng nhau khai thác. Nếu hai bên hợp tác, chi phí có thể được giảm thiểu, nhưng vì quan hệ giữa hai nhà không tốt, nếu đưa việc hợp tác ra hội đồng quản trị chắc chắn sẽ gặp trở ngại, nên Lê Sơ Huyền vẫn chưa từng đề cập.
Nếu hôm nay Lục Sầm chủ động đề xuất, vậy thì cô sẽ là bên có lợi, có thể ép giá Lục Sầm một chút.
“Vị trí bến tàu cũ của nằm ở phía của anh. Tổ dự án của Tập đoàn Lục Thị dự định sẽ cải tạo lại trên nền móng cũ, và sức chứa của nó đủ để phục vụ cho toàn bộ bán đảo Lam Hải Loan.”
Lê Sơ Huyền hiểu ngụ ý của Lục Sầm. Nếu hai khu nghỉ dưỡng dùng chung một bến tàu, phía cô có thể tối ưu hóa việc xây dựng bến tàu, nhưng sẽ phải trả cho Tập đoàn Lục Thị một khoản phí sử dụng hàng năm.
“Tập đoàn Lê Thị được quỹ Yada đầu tư không ít vào dự án Lam Hải Loan này, nên anh chắc chắn cũng muốn tối ưu hóa dự án này. Lê tổng thấy sao?”
Lê Sơ Huyền: “Ngoài bến tàu thì sao?”
Lục Sầm: “Hệ thống xe tham quan sẽ được thiết kế theo dạng vòng tròn.”
Đây cũng chính là ý tưởng của Lê Sơ Huyền. Do vị trí địa lý của bán đảo Lam Hải Loan chỉ có một con đường duy nhất dẫn vào, nếu hai bên vận hành xe tham quan riêng lẻ thì sẽ có rất nhiều tuyến đường bị trùng lặp, về cơ bản là gây lãng phí tài nguyên.
Lê Sơ Huyền tán đồng gật đầu: “Thực ra ý tưởng trước đây của em là xây dựng một khu nghỉ dưỡng xanh, nên em đã mua một lô đất ở lối vào bán đảo Lam Hải Loan để làm bãi đỗ xe.”
Lục Sầm đã nghe nói về việc Tập đoàn Lê Thị mua đất và cũng đoán được ý đồ của cô, nhưng ý tưởng của anh lại khác. Bây giờ nghe cô nói, dường như cũng không tệ.
“Tất cả ô tô sẽ không được lên đảo.” Lê Sơ Huyền cười nói. “Có phải rất tuyệt không? Vật tư sẽ được vận chuyển bằng thuyền.”
Hai người đã thống nhất được phương hướng chung.
Lê Sơ Huyền nói: “Thực ra nếu muốn hợp tác, có rất nhiều chi tiết cần xác nhận. Người phụ trách bên em là Trình Niên, đến lúc đó sẽ để anh ta làm việc với tổ dự án của các anh.”
“Được.”
Lê Sơ Huyền tỏ vẻ phiền muộn: “Phía em còn phải thuyết phục hội đồng quản trị nữa.”
Lục Sầm đưa gậy golf cho nhân viên nhặt bóng, cả hai cùng đi đến khu nghỉ ngơi có ô che nắng.
“Chủ tịch Lê vẫn khá ưng ý với anh, việc đối phó với hội đồng quản trị chắc Lê tổng không đến mức gặp nhiều khó khăn đâu.”
Âm mưu giả vờ gặp khó khăn để lót đường cho những nhượng bộ sau này của Lục Sầm đã bị nhìn thấu, Lê Sơ Huyền thẹn quá hóa giận: “Ba em không có tán thành anh đâu!”
“Ồ, vậy sao?” Anh đưa tay xoa nhẹ d** tai cô, nhìn vành tai trắng ngần như ngọc thoáng chốc ửng hồng. “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái quỷ ấy.
Không lâu sau, Nghê Tâm và Lộ Xuyên cùng nhau đến, mang theo hợp đồng đã được xác nhận chi tiết. Hai người lần lượt ký tên.
Cách đó không xa, Nghê Tâm khẽ nói với Lộ Xuyên: “Trông có giống đang ký giấy đăng ký kết hôn không?”
Lộ Xuyên kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn Nghê Tâm: Không phải chứ cô gái, cô dám “đẩy thuyền” sau lưng sếp của mình thế à?
Nghê Tâm lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.
Lê Sơ Huyền đưa cây bút đã ký xong trả lại cho Nghê Tâm: “Học hỏi cách người ta làm trợ lý đi.”
Nghê Tâm nhận lại cây bút, cất đi cẩn thận: “Xin lỗi Lê tổng.”
Tính tình Lê Sơ Huyền rất tốt, ngoài việc quyết đoán và không cho phép sai sót trong công việc, cô không bao giờ so đo những chuyện nhỏ nhặt. Vì vậy việc Nghê Tâm nói chuyện trước mặt cô không cần quá cẩn trọng, hôm nay vô tình phạm sai lầm. Nghê Tâm biết Lê Sơ Huyền không giận vì lời nói của cô ấy, mà là vì không được tỏ ra thiếu chuyên nghiệp trước mặt đối thủ. Lê tổng không hổ là Lê tổng, cho dù có “một chân” với Lục tổng, vẫn không thể để đối phương lấn lướt.
Hợp đồng được ký xong, hai trợ lý thu lại phần của mỗi bên.
Lục Sầm quay sang hỏi Lê Sơ Huyền: “Muốn dùng trà chiều không? Đồ ăn ở Minh Nguyệt Loan rất đặc sắc đấy.”
Phải công nhận, gã đàn ông này quả thực rất hiểu cô. Lê Sơ Huyền luôn có hứng thú với những món ăn đẹp mắt và độc đáo.
“Đặc sắc thế nào?”
“Trái cây được chế biến theo phong cách ẩm thực phân tử.” Lục Sầm giải thích, “Họ có thể biến một quả dâu tây bình thường thành một tác phẩm có giá trị cao hơn nhiều.”
Lục Sầm nhìn hai trợ lý: “Lộ Xuyên, cậu đưa trợ lý Nghê đi thử trà chiều của Minh Nguyệt Loan đi.”
Lê Sơ Huyền rất ít khi đến Minh Nguyệt Loan, lần trước đến cũng không chơi golf đến cùng, thay quần áo xong rất nhanh đã đi, chưa kịp tận hưởng dịch vụ gì.
Đi theo Lục Sầm lên lầu, cô mới phát hiện, ở đây không chỉ có phòng nghỉ riêng và nhân viên phục vụ một kèm một cho khách VIP, mà còn có đủ các loại dịch vụ spa, massage thư giãn.
Vừa vào phòng nghỉ đã có nhân viên phục vụ đưa dép dùng một lần, xông loại tinh dầu mà khách yêu thích và pha sẵn trà. Nước trong phòng tắm cũng được điều chỉnh nhiệt độ từ trước.
Lê Sơ Huyền phải công nhận: “Dịch vụ sân golf nhà anh đúng là làm rất tốt.”
Lục Sầm vừa c** q**n áo vừa đáp: “Nếu đã được Lê tổng công nhận, hay là khu hợp tác khai thác bán đảo Lam Hải Loan cứ để Tập đoàn Lục Thị làm chủ đạo nhé?”
Lê Sơ Huyền bình tĩnh từ chối: “Không được. Đất của Lục tổng không nhiều bằng của em, dĩ nhiên em phải tốn nhiều tâm sức hơn rồi.”
Thực ra mà nói, về mảng khai thác du lịch, Tập đoàn Lục Thị đúng là có kinh nghiệm hơn. Các dự án trước đây của Tập đoàn Lê Thị chủ yếu tập trung vào nhà ở và biệt thự thương mại cao cấp.
Nhưng, đất của cô nhiều, cô có quyền quyết định.
Tắm rửa thay quần áo xong, hai người xuống lầu dùng trà chiều.
Sau khi thử món trà chiều sáng tạo, Lê Sơ Huyền nhận xét: “Cũng bình thường thôi, không ngon bằng điểm tâm sáng.”
Lục Sầm lại cho người phục vụ mang lên một phần dưa lưới Hokkaido vận chuyển bằng đường hàng không để bù đắp cho sự không hài lòng của Lê tổng.
Trà chiều kết thúc, Lê Sơ Huyền liếc qua lịch trình, thấy không còn việc gì nên quyết định hôm nay về nhà cũ ăn cơm với bà nội.
5 giờ chiều, Lê Sơ Huyền trở về nhà cũ ở lưng chừng núi.
Những người khác trong nhà họ Lê vẫn chưa về, chỉ có bà nội đang ở trong vườn cầm kéo cắt tỉa những bông hồng của bà.
Lê Sơ Huyền chào hỏi rồi ngồi xuống.
Trên chiếc bàn kính trong vườn có một bình trà. Cô ngồi trên ghế mây, tiện tay lấy một chiếc cốc sứ họa tiết hoa hồng trên khay trà, rót trà rồi gọi: “Bà ơi, cháu uống trà của bà một chút nhé.”
“Ấy ấy ấy,” bà nội vội vàng đặt kéo xuống, nhanh chóng đi tới. “Bà bảo người làm pha cho cháu bình mới, bình này nguội hết rồi.”
Trà sữa đậm vị, nhiều đường. “Oa, bà dám trộm uống trà sữa ở nhà à? Còn là loại siêu ngọt nữa, cháu sẽ đi mách mẹ cháu.”
Bà nội chậm bước, lườm cô một cái.
Bà chỉ vào những bông hồng trắng vừa được cắt tỉa trên bàn cắm hoa, nói: “Vốn định bó cho cháu một bó hoa thật đẹp, giờ thì không có đâu. Tối nay bà đem đi ngâm chân cũng không cho cháu.”
Lê Sơ Huyền uống trà sữa trong ly, khẽ nhướng mày: “Bà thẹn quá hóa giận đấy à?”
Bà nội lảng sang chuyện khác: “Sao hôm nay cháu về sớm vậy?”
“Không về sớm thì làm sao bắt được quả tang bà uống trộm trà sữa ạ.”
Bà nội bất mãn: “Lâu lắm bà mới uống một lần, bà còn không cho nhà bếp mang điểm tâm lên đấy.”
“Thôi được rồi, lần sau đừng như vậy nữa ạ.” Sức khỏe của bà nội luôn tốt, các chỉ số đường huyết, huyết áp đều bình thường, cô quyết định cho bà một lối thoát.
Bà nội hừ lạnh: “Đúng là con bé phá đám.”
“Chỉ có cháu biết thôi đấy, để mẹ cháu biết là bà xong đời.”
Hai bà cháu trò chuyện một lúc, bà nội nói muốn cắt tỉa xong tường hoa hồng rồi mới ăn cơm, lại cầm kéo đi tỉa cành. Lê Sơ Huyền đứng dậy, đi dạo cùng bà. Cô còn đứng bên cạnh khoa chân múa tay chỉ trỏ.
Bà nội liếc cô một cái: “Sao nào? Có thời gian về với bà già này mà không đi hẹn hò à?”
“Giờ làm việc hẹn hò cái gì ạ?” Mặc dù buổi đánh golf hôm nay, theo lời Lục Sầm, chính là yêu đương bằng công quỹ. Nhưng cô thật sự đã làm việc rất nghiêm túc.
“Bà cũng không hiểu cháu nữa. Trước kia lén lút thì thôi đi, bà mang canh đến cho thì không có nhà còn nói dối bà. Giờ quang minh chính đại rồi thì lại quay về tìm bà chơi.” Bà nội vừa nói không hiểu, vừa lôi chuyện cũ ra kể.
Lê Sơ Huyền: ……
Thôi được rồi, cô về đây là để bàn chuyện công việc với Chủ tịch Lê, cô còn dám nói gì nữa đây? Thật sự không dám.
Bà nội đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó: “Một thời gian nữa không phải sinh nhật mẹ cháu sao? Đến lúc đó gọi cả Lục Sầm đến nhé.”
Trước kia quan hệ hai nhà không tốt nên chưa từng gửi thiệp mời cho nhà họ Lục. Lục Sầm đến dự tiệc của bà nội cũng là đi ké Cố Vi. Bây giờ đã có thể gửi thiệp mời, đúng là Lục tổng có tiền đồ rồi. Lê Sơ Huyền thầm cảm thán.
“Sinh nhật mẹ cháu thường không tổ chức lớn đâu.” Trang Thư Tình là người khiêm tốn về mọi mặt.
“Năm nay cứ làm lớn đi.” Bà nội quả quyết nói.
Lê Sơ Huyền: ……
Cứ cảm giác như mọi người đang cố vẽ vời ra một chuyện lớn chỉ vì một lý do nhỏ nhặt.
Ăn cơm xong mới hơn 8 giờ, chiếc Lexus LM rời khỏi lưng chừng núi. Trên ghế sau, bên cạnh cô là một bó hồng trắng do chính tay bà nội bó tặng. Ánh đèn đường ấm áp chiếu lên những cánh hoa, tựa như ráng chiều hoàng hôn.
Cô đột nhiên nhớ đến Lục Sầm, lấy điện thoại ra định hỏi anh đã tan làm chưa thì tin nhắn của anh đã đến trước.
【Lục Sầm: Khách sạn bên Úc Thành có việc đột xuất, anh phải qua đó một chuyến, mai mới về.】
Cây cối bên đường núi xanh um tươi tốt, màn đêm thăm thẳm, ánh đèn xa xa lấp lánh như những con đom đóm bay lượn.
Lê Sơ Huyền tắt màn hình điện thoại, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hôm nay không có cơ bụng để ngắm rồi…
Tại viện dưỡng lão lưng chừng núi.
Ông cụ vừa uống thuốc xong và đã ngủ. Lục Mị đắp chăn cho ông cẩn thận, chỉnh lại ánh đèn trong phòng cho tối đi, chào hỏi hộ công rồi đi ra ngoài.
Trong vườn của khu biệt thự độc lập, Lục Tiêu đang hút thuốc. Thấy Lục Mị ra, anh ta dụi điếu thuốc vào bàn đá. “Đi thôi, mẹ bảo em tối nay về nhà.”
Lục Mị gật đầu. Sau khi được điều về tập đoàn năm nay, cô ấy đã dọn ra ngoài ở với lý do là để tiện đi làm, nhưng thực chất là để trốn mẹ cô.
Lục Tiêu bị điều đi Philippines để khai phá thị trường, việc này đã trở thành khúc mắc trong lòng mẹ anh ta. Bà luôn lải nhải bảo cô ấy phải giành lấy quyền lực trong tập đoàn để điều anh trai về.
Cô ấy thầm nghĩ nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, cô ấy đã không phải nơm nớp lo sợ ở tập đoàn, sợ làm sai chuyện gì đến bản thân cũng không giữ được.
Sau khi cô ấy dọn ra ngoài, mẹ cô ấy không tìm được nên thường xuyên gọi điện bắt cô ấy về nhà. Cô ấy toàn lấy lý do tăng ca hoặc đi thăm ông nội để từ chối.
Hôm nay, mẹ cô ấy trực tiếp cử anh trai về chặn đường cô ấy.
Đôi khi, gia đình chính là một sợi dây thừng, trói chặt đến mức không thể nào thoát ra được.
Đành chịu vậy.
Họ đang chuẩn bị ra ngoài thì một người khác lại đi vào từ cổng.
Lục Mị có chút bất ngờ: “Anh Ba, anh đến thăm ông ạ? Nhưng ông ngủ rồi.”
Lục Hiến không thèm nhìn Lục Mị một cái: “Anh đến tìm anh Cả.”
Lục Tiêu khinh miệt cười: “Tôi mới xuống máy bay sáng nay mà cậu đã biết rồi à?”
Lục Hiến cười ngượng ngùng: “Hôm nay em gọi điện cho ông, ông nói ạ.”
Lục Tiêu mất kiên nhẫn bước ra ngoài: “Tìm tôi có việc gì?”
Trước đến giờ anh ta vẫn luôn coi thường đứa con riêng của ông nội anh ta là chú Út, nên Lục Hiến cũng chẳng được anh ta để vào mắt.
Lục Hiến đuổi theo: “Chuyện của anh Hai và Lê Sơ Huyền, chắc anh cũng biết rồi chứ?”
Lục Tiêu cười lạnh: “Ở Philippines đâu có mất mạng.”
“Anh không thấy rất kỳ lạ sao?” Lục Hiến tiếp tục.
Lục Tiêu nhìn anh ta.
Lục Hiến cười: “Anh và em lần lượt gặp chuyện, đều bị đá ra khỏi tập đoàn. Dự án Lam Hải Loan vẫn tiến triển bình thường, trong khi hai người ngư ông đắc lợi kia đã sớm ngấm ngầm qua lại. Tất cả không phải rất đáng ngờ sao? Tháng sau là cuộc bầu cử hội đồng quản trị, ngay cả ông nội cũng sắp bị đá ra ngoài. Tập đoàn Lục Thị bây giờ, chỉ là Lục Thị của một mình Lục Sầm mà thôi. Anh Cả, em là con riêng, em không có được những thứ này cũng là điều dễ hiểu, nhưng anh là trưởng tử đích tôn, anh cam lòng sao?”
Lục Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, dường như muốn xuyên thủng một lỗ trên người anh ta. Trong đêm tháng tư, Lục Hiến lại toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Lục Tiêu cười khẩy: “Tôi biết rồi.”