Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 53

Cuộc nói chuyện kết thúc.

 

Lục Hiến rời đi trước, Lục Tiêu đứng ngây người nhìn theo bóng lưng anh ta, không biết đang suy tính điều gì.

 

Lục Mị đợi bóng Lục Hiến biến mất sau con đường nhỏ mới dám cẩn thận liếc nhìn Lục Tiêu: “Anh cả, anh đừng nghe lời anh Ba châm ngòi ly gián. Chuyện của anh ấy xét cho cùng là do anh ấy cấu kết với người ngoài lừa tiền của ba, liên quan gì đến anh Hai chứ?”

 

Lục Tiêu dời mắt khỏi bóng lưng Lục Hiến, quay sang cười khẩy với Lục Mị: “Giờ em thành chó săn cho cậu ta rồi à? Dựa vào việc em đang ở trong tập đoàn nên ra vẻ chó cậy nhờ chủ sao?”

 

Lục Mị bất đắc dĩ: “Anh, em chỉ nói sự thật thôi.”

 

Lục Tiêu là người thế nào, là em gái ruột, chẳng lẽ cô ấy còn không hiểu? Nóng nảy, vô nguyên tắc, ỷ vào có ông nội và ba mẹ chống lưng nên chuyện gì cũng dám làm, việc vượt quá giới hạn đã là chuyện thường.

 

Lục Mị tiếp tục khuyên: “Anh, nói thật nhé, chuyện của anh và anh Ba đã khiến giá cổ phiếu của tập đoàn sụt giảm nghiêm trọng. Nếu thật sự là anh Hai làm, anh ấy được lợi gì chứ?”

 

Lục Tiêu cười lạnh: “Kết quả bây giờ không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tập đoàn Lục Thị sau này một mình cậu ta được định đoạt hết.”

 

Việc đã đến nước này, Lục Mị không biết phải nói gì hơn. Ở tập đoàn, anh Hai đã sớm một tay che trời. Chẳng qua anh vẫn còn nể tình ruột thịt nên mới tạo ra một biểu hiện giả dối rằng ông nội vẫn còn quyền lực và địa vị trong hội đồng quản trị. Thực tế, tất cả thành viên hội đồng đều ủng hộ anh.

 

Một khi ông nội lui về, tất cả người nhà họ Lục đều sẽ bị thanh trừng, đó mới là kết cục thật sự.

 

Lục Mị biết Lục Tiêu sẽ không nghe lọt tai, chỉ đành khuyên câu cuối: “Anh, anh cũng không còn nhỏ nữa, trước khi làm gì hãy nghĩ cho ông nội và ba mẹ một chút, được không?”

 

Lục Tiêu cười khẩy: “Không cần em dạy anh phải làm gì.”

 

Nói xong anh ta bỏ đi, Lục Mị bất đắc dĩ đuổi theo.

 

Tháng tư, dự án Lam Hải Loan chuẩn bị khởi công. Lễ động thổ được ấn định vào cuối tháng.

 

Trước kia khi quan hệ chưa công khai, hai người ở bên nhau thường chỉ là sờ cơ bụng, hôn môi và làm những chuyện không thể miêu tả. Họ cũng không thể quang minh chính đại ra ngoài xem triển lãm tranh hay các buổi hòa nhạc.

 

Bây giờ quan hệ đã công khai, lại thêm việc hợp tác trong dự án Lam Hải Loan, hai người ở bên nhau lập tức biến thành bàn chuyện dự án.

 

Giống như ngay lúc này.

 

Cô ngồi xếp bằng trên sàn trước cửa kính sát đất, ngắm nhìn cảnh đêm của cảng Victoria. Lục Sầm ngồi trên sofa, dùng chiếc laptop công việc để bàn bạc với cô về các chi tiết hợp tác. Thỉnh thoảng cô đưa ra ý kiến, Lục Sầm sẽ ghi chú lại.

 

Anh bất ngờ đổi hướng câu chuyện: “Tháng sau, ban nhạc em yêu thích sẽ có buổi diễn ở Cảng Thành. Muốn đi cùng anh không?”

 

Lê Sơ Huyền rời mắt khỏi vệt sáng của thành phố đêm, quay sang nhìn anh, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên. “Làm sao anh biết em thích ban nhạc nào?” Cô thầm nghĩ, họ chưa từng có một buổi hẹn hò đúng nghĩa nào như vậy.

 

“Anh đoán thôi,” anh cười, “nếu em vẫn chưa thay đổi gu âm nhạc từ hồi cấp hai.”

 

Một thoáng, ký ức kéo cả hai về mùa mưa năm nào. Ở lớp học ồn ào, một cô bạn thông báo Dàn nhạc giao hưởng Berlin sắp đến biểu diễn và rủ rê mọi người đi cùng. Lũ học sinh cấp hai chỉ lắc đầu từ chối, viện cớ bận rộn hoặc đơn giản là không đủ kiên nhẫn cho những giai điệu cổ điển.

 

Giữa không khí ấy, chỉ có giọng nói trong trẻo của Lê Sơ Huyền vang lên: “Đó là ban nhạc tớ ngưỡng mộ nhất. Tớ có vé VIP rồi.”

 

Lời vừa dứt, cô bạn kia đã sà vào nài nỉ cô đi cùng. Dù có chút miễn cưỡng, cô vẫn gật đầu.

 

Lục Sầm khi đó chỉ lướt ngang qua. Anh chẳng có chút hứng thú nào với hòa nhạc. Vậy mà không hiểu vì sao, chiều thứ bảy định mệnh ấy, một thôi thúc lạ lùng đã khiến anh phải tìm bằng được một tấm vé, dù chỉ là ở hàng ghế bình dân nhất.

 

Khi đó anh không hiểu tại sao.

 

Mãi đến khi ngồi trong khán phòng, giữa biển người xa lạ, ánh mắt anh vượt qua tất cả để dừng lại nơi cô gái nhỏ ở hàng ghế đầu. Cô lộng lẫy trong chiếc váy đen, và khoảnh khắc cô nghiêng đầu trò chuyện, lúm đồng tiền duyên dáng trên má như bừng sáng.

 

Lần đầu tiên trong đời, anh thấy thời gian của một buổi hòa nhạc lại ngắn ngủi đến vậy.

 

Màn nhung khép lại. Cô đi về phía hậu trường, còn anh lặng lẽ hòa vào dòng người xuôi về phía ngược lại. Hai thế giới, hai ngả đường.

 

Nhưng anh biết, mình không hề cô đơn. Đêm nhạc hôm đó, vì có cô ở đó, cả thế giới trở thành phông nền cho riêng cô. Một bí mật mà có lẽ, cô sẽ không bao giờ biết.

 

Nhưng hiện tại thì khác. Giờ đây, anh đã có thể đường hoàng ngồi bên cạnh, cùng cô nhìn về một hướng.

 

Lê Sơ Huyền nheo mắt nhìn anh: “Em luôn có cảm giác, hồi đi học anh đã để ý em. Thú nhận đi, có phải anh đã yêu thầm em từ rất lâu rồi không?”

 

Lục Sầm chỉ cười, nụ cười vừa gian xảo vừa dịu dàng: “Đó gọi là nghiên cứu đối thủ. ‘Biết người biết ta’, chẳng phải sao?”

 

Lê Sơ Huyền lườm anh một cái rõ dài.

 

Cô vươn người cầm lấy điện thoại, lướt qua lịch làm việc. “Thứ bảy em rảnh. Xem xong em bay thẳng đến Thâm Thành, sáng Chủ nhật có lễ khởi công.”

 

“Vinh dự cho anh quá,” Lục Sầm nói bằng giọng điệu trịnh trọng, “được Lê tổng ưu ái dành cho chút thời gian.”

 

“Không dám.” Lê Sơ Huyền đáp lại bằng nụ cười xã giao.

 

“Tối đó anh đưa em ra sân bay.”

 

“Vậy thì cảm ơn Lục tổng.”

 

Tiếng cười trầm thấp của Lục Sầm vang lên. Anh đẩy chiếc laptop qua một bên, chỉ một bước đã ghì cô vào vách kính, chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.

 

“Không cần khách sáo,” anh thì thầm khi dứt ra, hơi thở phả vào tai cô.

 

Tay anh tìm đến phần xương cánh bướm mảnh mai sau lưng cô. Cảm nhận được ánh mắt của anh đang tối dần, Lê Sơ Huyền đẩy nhẹ anh ra. “Em đi tắm trước.”

 

Cô xoay người bước đi, dáng vẻ gọn gàng, không chút vương vấn.

 

Lục Sầm chống tay lên tấm kính lạnh, nhìn theo bóng lưng cô rồi bất lực bật cười, khẽ day day sống mũi.

 

Ở một mức độ nào đó, Lê Sơ Huyền xử lý một số việc giống như một cỗ máy vi tính máy móc. Trong những trường hợp không có gì đặc biệt, thời gian tắm của cô luôn là một tiếng, không hơn không kém, trừ phi cô cố tình câu giờ.

 

Một tiếng sau, cô từ phòng tắm bước ra.

 

Vừa đi ra phòng khách vừa thoa kem dưỡng da tay, cô không thấy Lục Sầm đâu.

 

Đi một vòng, cô phát hiện người đàn ông đang tăng ca trong phòng sách. Anh đeo cặp kính gọng vàng chống ánh sáng xanh, đang cúi đầu xử lý công việc.

 

Lục Sầm trong bộ dạng này cũng thật khiến người ta rung động. Ít nói ít cười, chuyên chú và nghiêm túc.

 

Rõ ràng lần trước đã giẫm hỏng một cặp rồi, vậy mà anh vẫn sắm một cặp mới. Gã đàn ông chó má này đúng là yêu sâu sắc lớp mặt nạ này, đúng là một kẻ tao nhã bại hoại.

 

Lê Sơ Huyền bước trên tấm thảm lông, chậm rãi đi tới. Có lẽ hương hoa diên vĩ đã xâm nhập vào phạm vi khứu giác, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

 

Không đợi anh nói gì, Lê Sơ Huyền đã ngồi d*ng ch*n trên đùi anh, mặt đối mặt, rồi ôm lấy gương mặt anh hôn lên đôi môi mỏng, còn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc.

 

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông theo bản năng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, cách lớp áo ngủ lụa mỏng áp vào phần thịt mềm bên hông.

 

Đôi môi đỏ của cô hé mở, đáy mắt ngập nước. Anh bỗng nhếch mép cười.

 

Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Em đã chủ động như vậy rồi, sao Lục tổng không giành lại thế chủ động? Là vì sao vậy?”

 

Cô đang định hôn thêm lần nữa thì nghiêng đầu nhìn thấy bên tai phải anh đang đeo một chiếc tai nghe Bluetooth.

Lê Sơ Huyền kinh ngạc trợn tròn mắt, há miệng hỏi không thành tiếng: Không lẽ anh đang họp video sao?

 

Chết mất, a a a a a!

 

Trước mặt bao nhiêu người mà cô ngồi xuống hôn anh, còn vừa sờ cơ bụng vừa hôn.

 

Trông cô có khác gì một kẻ háo sắc không chứ!

 

Lục Sầm nhếch môi cười, nghiêm túc trả lời cô: “Bảo bối thông minh thật, đoán đúng rồi.”

 

Mặc dù anh khen cô thông minh nhưng điều đó không che giấu được kết cục chết vì xấu hổ này đâu! Tại sao anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy chứ? Sao lúc cô ngồi xuống anh không ngăn lại? Bài học lần trước vẫn chưa đủ sao? Lần sau cô nhất định phải quan sát kỹ càng trước.

 

Nhưng không sao, cô không lộ mặt. Bây giờ chỉ cần lặng lẽ chuồn đi, người xấu hổ chỉ có mình anh.

 

Có lẽ phát hiện ra ý đồ bỏ chạy của cô, Lục Sầm siết chặt vòng tay đang ôm cô lại.

 

Lê Sơ Huyền: ?

 

Nhìn bộ dạng chuẩn bị làm chuyện xấu của anh, Lê Sơ Huyền thấy chột dạ.

 

Lục Sầm cười đầy ác ý, tháo tai nghe Bluetooth ra. Tai nghe ngắt kết nối, loa ngoài của máy tính được bật lên. Anh bóp mặt cô quay về phía màn hình.

 

“Nào, bảo bối, chào các đối tác một tiếng đi.”

 

Ở đầu dây bên kia, Leonard và Hoắc Lợi Tư đang ngẩn ngơ, miệng há hốc, nhưng ngay giây tiếp theo đã thu lại vẻ mặt, vẫy tay chào cô.

 

Hoắc Lợi Tư nở một nụ cười toe toét: “Hi, tiểu cục cưng.” (Chào, cục cưng bé nhỏ.)

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Lục Sầm không nhịn được cười.

 

Leonard nghiêm mặt giới thiệu với Hoắc Lợi Tư: “Đây là đối tác trong dự án mới của chúng ta ở Cảng Thành, Lê tổng.”

 

Hoắc Lợi Tư lập tức nghiêm túc: “Chào Lê tổng, tôi là Hoắc Lợi Tư, một trong những người sáng lập của Yada Capital.”

 

Leonard hòa giải không khí, giải thích: “Cậu ta ở Nam Cực lâu quá nên đầu óc bị đông cứng rồi.”

 

Chẳng lẽ Leonard không biết Lê tổng là “tiểu cục cưng” sao? Nhưng trong một dịp trang trọng thế này sao có thể gọi như vậy được? Mặc dù cuộc họp video của ba đối tác họ cũng chẳng nghiêm túc gì cho cam. Gã Hoắc Lợi Tư này còn thường xuyên vừa cho chim cánh cụt ăn vừa họp, còn anh ta thỉnh thoảng cũng dẫn bạn gái ra bãi biển uống nước dừa tham gia trò chuyện.

 

Nhưng, trước mặt người ngoài nhất định phải nghiêm túc, để lại cho đối tác một cảm giác đầu tư vào họ là vô cùng ổn định.

 

Lê Sơ Huyền không hề muốn chào hỏi vào lúc này chút nào, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ nói “Hi”.

 

Lục Sầm ngắt cuộc gọi video.

 

Lê Sơ Huyền lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

Lục Sầm an ủi cô: “Không sao, họ không hiểu tiếng Trung đâu.”

 

Vấn đề là ở đó sao?

 

Lê Sơ Huyền hung hăng lườm anh một cái.

 

Lục Sầm giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Thứ nhất, là Lê tổng chủ động đến hôn anh, sờ anh, anh chưa kịp nói gì. Thứ hai, Lê tổng làm chuyện xấu xong còn định bỏ trốn, để lại mình anh đối mặt với sự xấu hổ thế này sao.”

 

Anh chỉ không để cô chạy thoát thành công thôi, đây không thể là lỗi của anh được.

 

Anh gập laptop lại, cất kính vào ngăn kéo.

 

Anh bóp eo cô, đặt cô ngồi lên bàn làm việc. “Nói mới nhớ, chúng ta cũng lâu rồi chưa thử ở trong phòng sách.”

 

Lê Sơ Huyền muốn chạy, anh lập tức ngồi trước bàn làm việc chặn đường cô. Cô xoay người định trèo qua bàn, chưa bò được hai bước đã bị bàn tay thon dài trắng nõn của anh nắm lấy cổ chân kéo ngược lại.

 

Cả người cô bị kéo nằm sấp trên bàn làm việc, giống như một mỹ nhân ngư bị mắc cạn,mặc người khác định đoạt.

 

Lục Sầm đứng dậy, lòng bàn tay lướt qua bắp chân cô để lại một chuỗi run rẩy. Cô chủ động xin tha: “Đừng ở trên bàn, cứng lắm.”

 

Anh đưa tay bế cô lên, kìm giữ gáy cô và hôn từng chút một lên môi. “Cứng sao? Nhưng anh nhớ lần trước Lê tổng rất thích mà.”

 

“Em không thích, anh vu khống em.”

 

Lục Sầm cúi đầu cười: “Em còn nhớ trò chơi mà mấy hôm trước anh nói không?”

 

Trò chơi gì?

 

Cô mờ mịt.

 

Một giây sau, cô chợt nhớ ra. Trong phòng tắm, anh đã nói trong nhà chỗ nào cũng có “áo mưa”, em tìm được một cái thì chúng ta dùng một cái.

 

Anh rời khỏi đôi môi đỏ mọng, cúi người hôn lên d** tai cô, hỏi: “Bảo bối muốn bắt đầu từ đâu? Bàn làm việc hay là kệ sách?”

 

Cô không muốn chơi, hu hu hu.

 

Cô chỉ muốn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại và sờ cơ bụng của anh thôi.

 

Cái bàn làm việc này thật sự rất cứng.

 

Cô muốn lùi về sau, né tránh nụ hôn sâu của anh.

 

Khi đưa tay ra, cô vô tình làm rơi chiếc ống đựng bút trên bàn. Cây bút máy duy nhất trong ống rơi ra, lăn lộc cộc trên sàn. Từ trong chiếc ống đựng bút cổ, một chiếc bao cũng rơi ra, trông vô cùng chói mắt trên mặt bàn gỗ mun màu đen.

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Rốt cuộc thì vận may của cô kiểu gì vậy?

 

Lục Sầm nhếch môi cười: “Chúc mừng bảo bối đã mở khóa được hương hoa sơn chi.”

 

Lê Sơ Huyền mặt không cảm xúc nhìn nó: “Em không thích mùi hoa sơn chi.”

 

Lục Sầm tỏ vẻ bừng tỉnh: “Không sao, đêm còn dài, Lê tổng sẽ tìm được mùi mình thích thôi.”

 

Bình Luận (0)
Comment