Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 54

Tám giờ sáng, rèm cửa tự động đúng giờ mở ra.

 

Ánh nắng ban mai chiếu vào chiếc giường lớn, vô cùng chói mắt.

 

Lê Sơ Huyền xoay người, vùi mặt vào lồng ngực người bên cạnh.

 

Cô vô thức cọ cọ. Hàng mi dài lướt qua cơ ngực săn chắc.

 

Người đàn ông bị cô cọ đến nổi lửa, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ dùng ngón tay v**t v* phần thịt mềm mại bên hông cô. Lê Sơ Huyền hít hà hương tuyết tùng lành lạnh dễ chịu trên người anh, chuẩn bị ngủ nướng tiếp.

 

Bàn tay trên eo cô khẽ m*n tr*n mang lại cảm giác tê dại, khiến cô hoàn toàn thả lỏng.

 

Mãi cho đến khi vật nóng rực phía sau lưng ngày một rõ ràng hơn.

 

Cơn buồn ngủ mơ màng của cô bỗng chốc tan biến, đầu óc đột nhiên tỉnh táo.

 

Cô cứng đờ người, định ngồi dậy thì bị cánh tay đang ôm eo ghì chặt xuống tấm nệm mềm mại.

 

“Đi đâu đấy?” Giọng người đàn ông khàn khàn, mang theo ý cười khó phát hiện.

 

“Ưm~ Dậy thôi.” Cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang đè trên eo mình, nhưng không thể lay chuyển.

 

Thôi được rồi, lòng cô đã chết.

 

“Ngủ với anh thêm lát nữa được không?” Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, khẽ cọ, đôi môi từng chút một rơi xuống vùng da nhạy cảm sau tai.

 

Hành động đó khiến cô khẽ r*n r*.

 

Cô cắn môi, th* d*c nhè nhẹ, lời từ chối không cách nào thốt ra. Cánh tay anh càng siết chặt, những nụ hôn triền miên rơi xuống khiến cô run rẩy.

 

Vẻ kiều diễm rung động, sự ái muội dây dưa…

 

Một giờ sau, cô giống như một nàng tiên cá bị mắc cạn, vô lực nằm trong chăn ấm nệm êm.

 

Người đàn ông đã thỏa mãn thì tinh thần phơi phới rời giường đi tắm rửa.

 

Lê Sơ Huyền: Phiền chết đi được.

 

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người cùng nhau yên tĩnh ăn sáng.

 

Đặt dao nĩa xuống, Lục Sầm hỏi cô: “Em có muốn cân nhắc dọn qua đây ở không?”

 

Chuyện này Lê Sơ Huyền cũng đã từng nghĩ đến. “Bây giờ chưa phải lúc.”

 

“Ồ?” Lục tổng ra vẻ chăm chú lắng nghe.

 

Lê Sơ Huyền nhìn bình hoa dạ lan hương trên bàn, vẻ mặt phiền muộn: “Hiện tại em đang có bốn vệ sĩ đi theo, không tiện lắm.”

 

Cô luôn có cảm giác các vệ sĩ sẽ báo cáo lịch trình cho ba cô, cảm giác chột dạ như làm chuyện xấu bị phụ huynh phát hiện. “Đợi một thời gian nữa đi.”

 

Đợi đến khi vệ sĩ được rút đi, trở lại cuộc sống như trước rồi mới tính.

 

Thoáng cái đã đến cuối tuần.

 

Buổi biểu diễn của dàn nhạc giao hưởng Berlin diễn ra vào chiều thứ bảy. Lục Sầm tự mình lái xe đến căn hộ Danh Thành để đón Lê Sơ Huyền.

 

Cô vừa lên xe, chiếc xe của Lục Sầm đã hòa vào dòng người. Phía sau, hai chiếc xe khác cũng bám theo.

 

Lục Sầm liếc qua kính chiếu hậu: “Vệ sĩ?”

 

Lê Sơ Huyền gật đầu: “Có phải không tiện lắm không?”

 

Lục Sầm nhếch môi cười: “Đúng là vậy, nhưng khoảng thời gian gần đây, có người đi theo em vẫn tốt hơn.”

 

Lê Sơ Huyền nắm được thóp của anh: “Ý anh là người nhà họ Lục sẽ trả thù em?”

 

Ông nội Lục không đến mức vì đứa cháu cưng của mình mà phái người ám sát cô đấy chứ?

 

“Theo như anh biết thì sẽ không, nhưng có người đi theo em vẫn tốt hơn.” Gần đây tình hình rất rối ren, dự án Lam Hải Loan sắp khởi công. Lê Mãnh tung hoành thương trường nhiều năm, ông ấy hiểu rõ những mưu mô toan tính bên trong hơn ai hết. Ông để Lê Sơ Huyền mang theo vệ sĩ ắt có lý do của mình.

 

Buổi biểu diễn được tổ chức tại Nhà hát của Trung tâm Văn hóa Cảng Thành.

 

Lục Sầm nắm tay cô vào trong.

 

Cô khẽ hỏi: “Anh nói xem có phải đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta không?”

 

Lục Sầm nhướng mày: “Tuy trước đây quan hệ không thể công khai, nhưng Lê tổng cũng không thể không tính chứ?”

 

Lê Sơ Huyền quyết định đổi cách nói khác: “Đây là lần đầu tiên em và Lục tổng quang minh chính đại hẹn hò mà không cần trốn tránh!”

 

Lục Sầm: ……

 

Cách nói của cô khiến người ta có cảm giác như một con chuột cống cuối cùng cũng được ra ngoài dạo phố vậy.

 

Hai người ngồi xuống.

 

Hội trường lộng lẫy, nguy nga. Lục Sầm bỗng nhớ tới cô từng nói cô biết chơi đàn hạc, từng có buổi biểu diễn lưu động ở Vienna vào kỳ nghỉ hè.

 

“Anh chưa bao giờ nghe em chơi đàn.”

 

Ngay cả ở trường cũng chưa từng nghe cô biểu diễn.

 

Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh, rồi lại lặng lẽ dời mắt đi trước ánh nhìn mong đợi của anh.

 

Cô không dám nói mình không thích đàn gảy tai trâu, anh nghe có hiểu không chứ?

 

“Có cơ hội sẽ đàn cho anh nghe.” Cô nói một cách miễn cưỡng.

 

Lục Sầm nhếch môi cười, thu lại ánh mắt.

 

Một tiếng rưỡi sau, buổi biểu diễn kết thúc. Lục Sầm hỏi cô có muốn vào hậu trường chụp ảnh chung và trò chuyện với nghệ sĩ yêu thích không.

 

Lê Sơ Huyền từ chối: “Con người lớn lên rồi mới hiểu, thần tượng nên có một khoảng cách nhất định, chỉ nhìn từ xa mới có thể giữ được sự thần bí.”

 

Lê Sơ Huyền kéo tay anh rời đi, thuận miệng hỏi: “Nói mới nhớ, sao anh lại hỏi em có muốn chụp ảnh chung không?”

 

Trông cô giống người hâm mộ cuồng nhiệt lắm sao?

 

Lục Sầm: “Tiện nên hỏi thôi.”

 

Lê Sơ Huyền muốn đi vệ sinh, hai người đi một đoạn rồi lại vòng về, Lục Sầm đứng chờ cô.

 

Cô sớm đã phát hiện ra nhà vệ sinh là nơi không bao giờ thiếu chuyện phiếm, bất kể là ở yến tiệc hay các buổi hòa nhạc.

 

Thế giới này quả thật rất nhỏ. Cô đứng ở cửa, nghe thấy một nhóm tiểu thư đang hứng khởi bàn tán về chính mình.

 

“Hai người ngồi hàng đầu lúc nãy có phải là Lục tổng và Lê tổng không?”

 

“Là họ đấy, lúc nãy tớ thấy họ đi rồi, Lê tổng còn quay đầu lại nữa, chính là họ.”

 

“Đúng là chuyện khó tin đời này. Trước còn đang bàn tán hai người là đối thủ một mất một còn, ai ngờ lại có mối quan hệ mờ ám với nhau, k*ch th*ch thật.”

 

“Đúng vậy, rõ ràng tớ vẫn luôn hóng hớt drama, rốt cuộc là đã bỏ lỡ đoạn nào vậy? Tự nhiên lại bảo là đã ngấm ngầm qua lại.”

 

“Các cậu thật sự không cảm thấy quan hệ trước đây của họ rất mờ ám sao?”

 

Lê Sơ Huyền nhận ra giọng người nói. Đó là em gái của Lâm Bài Tựa, Lâm Mộng Dao. Trong dự án gen sinh học của Khai Tự, cô ta đã tham gia vài lần, Lâm Mộng Dao cũng có mặt, nên đã gặp qua vài lần. Cô nhận ra giọng nói ấy.

 

Lâm Mộng Dao tiếp tục: “Tuy lúc nào hai người họ nhìn nhau cũng mặt lạnh như tiền, nhưng ánh mắt gần như có thể kéo ra tơ vậy.”

 

Lê Sơ Huyền thầm nghĩ: Có sao? Chẳng lẽ không phải chỉ có cô vì Lục Sầm cướp mất dự án mà phẫn hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống anh thôi sao?

 

“Mộng Dao, vẫn là cậu tinh mắt nhất, sao lúc đó cậu không nói?”

 

Lâm Mộng Dao: “Thật ra tớ đã nói nhiều lần rồi, chẳng qua các cậu không tin thôi.”

 

Một cô gái thở dài: “Ai, trước đó tớ còn tưởng có cơ hội gả cho Lục Sầm, giờ xem ra là hết cơ hội rồi.”

 

Không biết ai đó xen vào một câu: “Vẫn còn cơ hội mà, hai người họ chưa kết hôn, nhỡ chia tay thì sao?”

 

“Sao có thể? Trở ngại lớn như vậy trước kia còn không chia tay được, giờ quan hệ công khai rồi sao có thể chia tay?”

 

“Có câu nói thế nào nhỉ? À, đúng rồi, chính vì trở ngại khiến hai người gắn kết với nhau, giờ trở ngại không còn, đương nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn nội bộ.”

 

“Còn nữa, tuy nói là ở bên nhau, phía nhà họ Lê trông có vẻ bình thản, nhưng tớ nghe nói trở ngại bên nhà họ Lục vẫn rất lớn, có đi được đến cùng hay không còn chưa chắc đâu.”

 

Lâm Mộng Dao xen vào: “Lời các cậu nói chẳng phải trước sau mâu thuẫn sao?”

 

Vừa nói không có trở ngại sẽ có mâu thuẫn nội bộ, vừa nói trở ngại vẫn còn rất lớn.

 

Cuối cùng có người tổng kết một câu: “Tóm lại, tớ thấy các cậu ngồi đây đừng mơ mộng nữa. Cho dù có một ngày họ chia tay, Lục Sầm cũng chẳng thèm để mắt đến chúng ta đâu. Các cậu tự nghĩ lại xem mình có bằng một sợi tóc của Lê Sơ Huyền không?”

 

Lời này nói ra có phần khó nghe, mọi người đều im lặng không nói tiếp.

 

Ngay lúc này, Lê Sơ Huyền đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào.

 

Trong nháy mắt, sắc mặt mỗi người đều đặc sắc vô cùng, còn rực rỡ hơn cả màu vẽ trên tranh của Ứng Chỉ.

 

Đôi khi con người ta lại xấu tính như vậy. Lê Sơ Huyền thực ra không để tâm việc mình trở thành đề tài bàn tán, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của họ, cô vẫn cảm thấy vô cùng khoái trá.

 

Một sự im lặng ngượng ngùng đến chết người, không ai dám chào hỏi Lê Sơ Huyền, thậm chí chỉ ước mình có thể tàng hình ngay lập tức. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều vội vàng bỏ đi.

 

Lê Sơ Huyền bình tĩnh đi vệ sinh xong, thong thả rửa tay, lau khô rồi lấy son ra dặm lại lớp trang điểm.

 

Ứng Chỉ từ trong một buồng vệ sinh khác đi ra, gập hộp phấn lại, cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười ha hả. Cô ấy cười đến mức không đứng thẳng nổi lưng.

 

Dặm lại lớp trang điểm xong, Lê Sơ Huyền ném thỏi son vào túi, bất đắc dĩ nhìn cô bạn.

 

“Ha ha ha, mấy cô gái này hài hước thật đấy,” Ứng Chỉ khó khăn lắm mới nín cười. “Sao họ dám nói chuyện về người khác ở nơi công cộng như vậy chứ?”

 

Lê Sơ Huyền suy nghĩ một lúc: “Chắc là vì họ tưởng chúng ta đi rồi?”

 

Dù sao thì họ đúng là định đi rồi, chỉ là vòng lại để đi vệ sinh thôi.

 

“Nhưng tớ ở đây mà, cậu biết không? Tớ đi vệ sinh xong định nghe tiếp, sau đó họ đẩy cửa vào, thấy không có ai khác thì bắt đầu nói chuyện, hoàn toàn lơ tớ đi. Tuy họ không biết tớ quen cậu, nhưng cũng quá đáng thật.”

 

“Thật sự quá buồn cười.”

 

“Tự nhiên lại được xem một màn kịch vui, quả thực còn thú vị hơn cả một buổi hòa nhạc.”

 

Lê Sơ Huyền đẩy cửa ra: “Không phải cậu đang ở trong núi sâu rừng già vẽ tranh sao? Sao lại xuống núi rồi?”

 

Ứng Chỉ đuổi theo: “Đúng là ở trong núi sâu rừng già, tớ dụ được Giang Dật đến chơi với tớ mấy ngày. Thế là có linh cảm, tớ đã vẽ xong hết tranh cho triển lãm rồi, về chuẩn bị khai mạc đây.”

 

Lê Sơ Huyền: “Chúc mừng nhé.”

 

“Trước còn lo hai người không thể cùng nhau đến xem triển lãm của tớ, giờ thì không lo nữa rồi. Lát nữa tớ đưa vé, cậu và Lục Sầm đều phải đến đấy.”

 

Lê Sơ Huyền giơ tay làm dấu “OK”.

 

Hai người đi ra ngoài, ở hành lang Lục Sầm và Giang Dật đã gặp nhau và đang nói chuyện. Họ đi về phía hai người đàn ông.

 

Giang Dật nói: “Tôi đã nói là hai cô nàng này sẽ gặp nhau trong nhà vệ sinh và tán gẫu một lúc mà.”

 

Hai bên chào tạm biệt nhau.

 

Ứng Chỉ lén nháy mắt với cô một cái.

 

Lê Sơ Huyền kéo tay Lục Sầm rời đi.

 

Lục Sầm đột nhiên hỏi: “Sao lại vui vẻ như vậy?”

 

Lê Sơ Huyền nhìn những người xung quanh, khẽ nói: “Lát nữa sẽ nói cho anh nghe.”

 

Hai người lên xe, Lê Sơ Huyền nhịn cả một đường cuối cùng không nhịn được nữa.

 

“Lúc nãy trong nhà vệ sinh em gặp phải một đám fangirl của anh đấy.”

 

Lục Sầm một tay đánh lái cho xe hòa vào dòng người, nhíu mày khó hiểu.

 

Lê Sơ Huyền: “Chính là đám tiểu thư danh giá muốn gả cho anh ấy.”

 

Lục Sầm: “Rồi sao nữa?”

 

“Rồi em đường đường chính chính đẩy cửa bước vào trước mặt họ. Biểu cảm của họ lúc đó thật sự rất đặc sắc, tiếc là không có cơ hội quay lại cho anh xem.” Lê Sơ Huyền cười nói. “Chắc là một thời gian dài nữa họ cũng không dám nói chuyện phiếm ở nơi công cộng đâu.”

 

Dù sao thì, bài học này quá đau đớn, lại còn bị Ứng Chỉ mắng cho một trận. Họ không biết quan hệ giữa Ứng Chỉ và cô, còn tưởng đó là một người qua đường nào đó, chẳng phải càng xấu hổ hơn sao?

 

Xe chạy thẳng đến câu lạc bộ du thuyền ở bán đảo, ngày mai là lễ khởi công của dự án Lam Hải Loan .

 

“Đúng rồi, có phải tối nay Leonard và Hoắc Lợi Tư bay đến không?” Lê Sơ Huyền đã mời họ tham gia lễ khởi công, và họ đã vui vẻ đồng ý.

 

“Họ đã đến từ tối qua rồi, hôm nay hai người đó đã tự đi chơi ở Thâm Thành cả ngày.”

 

Lê Sơ Huyền: “Ồ? thế mà Lục tổng không tiếp đãi đối tác của mình sao?”

 

Chiếc xe đỗ lại ở khu vực riêng của câu lạc bộ du thuyền sang trọng. Lục Sầm bước ra trước, nhanh chóng vòng sang mở cửa cho cô, lịch lãm chìa tay ra với một nụ cười ẩn ý.

 

“So với đối tác, anh cho rằng tiếp đãi nữ hoàng của mình vẫn quan trọng hơn. Em có nghĩ vậy không, Nữ hoàng điện hạ?”

 

Lê Sơ Huyền mỉm cười, bước xuống xe. Ngay khi Lục Sầm đóng cửa lại, anh tiếp tục màn kịch của mình:

 

“Vả lại, họ đến Thâm Thành vì dự án của em. Theo lẽ thường, chẳng phải chủ nhà Lê tổng nên ra mặt tiếp đón sao?”

 

Lê Sơ Huyền khựng lại một nhịp, rồi bật cười thành tiếng, thoải mái thừa nhận: “Thì ra là thế. Đành chịu thôi, ai bảo em có tật ‘trọng sắc khinh bạn’ cơ chứ.”

 

Lời vừa dứt, Lục Sầm đã cúi xuống hôn cô. Nụ hôn mang theo vị mặn mòi của gió biển. Cơn gió tinh nghịch thổi tung mái tóc xoăn của cô, khiến hương diên vĩ vương vấn trong không gian.

 

“Anh rất vinh hạnh vì được em ưu ái đến vậy,” anh thì thầm, mắt ánh lên vẻ hài lòng.

 

Lê Sơ Huyền cười rạng rỡ, bàn tay táo bạo trượt vào trong lớp áo sơ mi, không ngần ngại cảm nhận từng múi cơ bụng săn chắc của anh. Cô nhướn mày, giọng đầy vẻ tán thưởng:

 

“Biết sao giờ, Lục tổng đây chính là hiện thân của ‘sắc’ rồi.”

Bình Luận (0)
Comment