Du thuyền rời xa bờ.
Bầu trời xanh thẳm nối liền với mặt biển, gợn sóng lăn tăn trong đêm đen.
Bóng hình quấn quýt của hai người tựa vào lan can, chìm trong một nụ hôn. Gió thổi tung mái tóc dài của cô, để rồi chúng lại quấn quýt quanh những ngón tay anh. m** l*** d** d**, thân thể nóng rực áp sát.
Nụ hôn kết thúc, anh khẽ lùi lại, vòng tay ôm eo cô cũng nới lỏng đôi chút.
Đôi môi cô đỏ mọng, đáy mắt ngập nước, ý thức đã có phần tan rã. Cô tựa vào lan can, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Anh cúi xuống nhìn bộ dạng của cô, trông chẳng khác nào một búp bê bị giày vò đến kiệt sức, một vẻ đẹp tan vỡ khiến người ta không kìm được h*m m**n. Anh lại cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn khác.
Sâu hơn, triền miên hơn.
Gió biển hòa cùng hương tuyết tùng trên người anh khiến cô say mê. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh. Đầu lưỡi anh lướt qua vùng nhạy cảm trong miệng cô, mang đến cảm giác tê dại toàn thân và những cơn run rẩy không ngừng. Chân cô mềm nhũn, không thể đứng vững.
Lục Sầm ôm ghì lấy cô, để toàn bộ sức nặng của cô dựa hết vào người mình, cảm nhận sự mạnh mẽ và áp bức của anh.
Mãi cho đến khi cô không thở nổi.
Người đàn ông dùng lòng bàn tay lau nhẹ khóe môi cô, nhếch mép cười: “Bao nhiêu năm nay Lê tổng vẫn không có tiến bộ gì nhỉ?”
Lê Sơ Huyền mặc kệ anh, xoay người bỏ đi.
Chiếc lễ phục hôm nay của cô thuần một màu đen, thân váy được đính vô số viên kim cương vụn, mỗi bước chân tựa như một vì sao lấp lánh trong màn đêm. Chẳng khác gì bầu trời sao đêm nay.
Cô chưa đi được hai bước đã bị người kia kéo cổ tay lại, xoay người ôm gọn vào lòng.
Tựa như cả bầu trời sao đột ngột sụp đổ.
“Anh đã cho phép em đi chưa? Hửm?”
Cô không vui, đưa tay véo mạnh vào eo anh. Nhưng cơ bụng anh quá rắn chắc, véo không nổi, chỉ đổi lại được một tràng cười trầm thấp của người đàn ông. Anh cúi người, hôn lên chiếc cổ thon mịn của cô.
“Hôn thêm một lát nữa.” Giọng anh mang theo sự dịu dàng và dỗ dành.
Anh là đồ cuồng hôn à? – Lê Sơ Huyền hung hăng lườm anh một cái.
Tâm trạng Lục Sầm lại cực kỳ tốt. Anh ôm chặt cô không cho đi, thấy cô mang giày cao gót đến mười centimet, còn “tốt bụng” bế bổng cô lên.
Cô sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, hai chân theo phản xạ quặp lấy hông anh. Từ trên cao nhìn xuống gương mặt anh, một góc nhìn kỳ lạ nhưng vẫn đẹp không góc chết.
Lục Sầm từng nói cô chỉ yêu vẻ bề ngoài của anh. Lời này không sai, nhưng cô không phủ nhận mình đúng là kẻ mê đắm sắc đẹp.
Nhưng khi đã nhìn thấu con người thật của anh mà vẫn yêu, vậy thì sao không thể gọi là tình yêu chứ?
Cô cúi mắt nhìn anh hồi lâu, ma xui quỷ khiến thế nào, lại thốt lên một câu: “Em yêu anh.”
Người đàn ông đang ôm cô bỗng cứng đờ. Ánh mắt nhìn cô vẫn tĩnh lặng, nhưng lại tựa như một dòng nước ngầm, bề mặt phẳng lặng nhưng bên dưới là những con sóng vô hình đang cuộn trào. Vòng tay ôm lấy thân thể cô vẫn không hề nhúc nhích. Hồi lâu sau, mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Nói lại lần nữa.”
Ngay khoảnh khắc này, Lê Sơ Huyền chợt hiểu tại sao Lục Sầm đôi khi lại có những suy nghĩ xấu xa. Có lẽ cũng giống như cô lúc này, muốn nhìn thấy anh hoảng loạn, muốn thấy anh luống cuống, muốn chiêm ngưỡng phản ứng chân thật đằng sau lớp mặt nạ vững chãi kia.
Cảm giác đó mang lại một sự khoái trá khó tả.
Cô cúi xuống, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Gió lớn quá, làm ảnh hưởng đến thính lực của Lục tổng rồi sao?”
Bàn tay đang đặt trên mông cô hung hăng véo một cái. Cô đau đến mức hét lên: “Lục Sầm!”
Chỉ gọi tên anh, nhưng ngữ khí lại như đang chửi một câu bẩn thỉu nhất vậy.
Vậy mà tâm trạng anh lại càng tốt hơn.
Lê Sơ Huyền bất mãn trừng mắt: “Rõ ràng đã nghe thấy, nhưng vì tham lam muốn nghe lại lần nữa, không được như ý thì trả thù em. Anh đúng là đồ xấu xa.”
Anh ngửa đầu, đôi môi mỏng rơi trên cằm cô, rồi hôn triền miên xuống cổ, dừng lại nơi xương quai xanh.
Không cần cô phải cúi đầu, bởi vị thần linh của cô sẽ tự nguyện cúi đầu xưng thần.
Anh ôm cô đi lên cầu thang dẫn đến tầng hai của du thuyền, từng bước thong dong, không nhanh không chậm.
Anh nói: “Xấu xa cũng không sao, không phải Lê tổng yêu anh rồi sao?”
Lê Sơ Huyền nhướng mày: “Anh đắc ý lắm à?”
“Không đáng sao?” Anh cong môi, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô. “Nữ hoàng của anh đã nói yêu anh mà.”
Trên boong tàu tầng hai, gió còn lớn hơn lúc nãy, thổi bay mái tóc dài của cô, mang theo hương hoa diên vĩ thoang thoảng. Anh đặt cô ngồi xuống một chiếc ghế, rồi từ từ lùi lại.
Lúc này Lê Sơ Huyền mới phát hiện trước mặt mình là một cây đàn hạc màu vàng kim.
Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Sầm nhếch môi: “Hôm nay Lê tổng nói có cơ hội sẽ đàn cho anh nghe. Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Lê Sơ Huyền cạn lời. Chẳng lẽ anh không nhận ra câu nói hôm nay của cô chỉ là lời khách sáo thôi sao?
Lục Sầm đương nhiên nhận ra. Chính vì vậy nên đêm nay mới có cây đàn hạc này.
Anh chợt nói: “Đợi anh.”
Lê Sơ Huyền không đáp, chỉ lặng lẽ dõi mắt theo những vệt sóng bạc đầu tan vào lòng biển. Cô không biết anh lại sắp bày ra trò gì.
Chẳng mấy chốc, Lục Sầm quay lại cùng chiếc túi xách của cô. Anh lấy ra một thỏi son đỏ thẫm, dịu dàng tô lại sắc môi lộng lẫy đã bị nụ hôn của chính anh làm phai mờ.
Cô nhìn anh, ánh mắt vừa như trách móc, vừa như bất lực. Anh chỉ cười, đưa tay che đi đôi mắt ấy.
“Đừng nhìn anh như thế.”
Lê Sơ Huyền im lặng. Rõ ràng anh mới là kẻ đang khơi mào mọi chuyện.
Sau khi hoàn thành “tác phẩm” của mình, anh cúi xuống chiêm ngưỡng một lúc lâu, rồi mới lui về chiếc ghế đối diện. Người đàn ông bắt chéo chân, ánh nhìn sâu hun hút không rời cô nửa giây. Khí chất lạnh lùng thường ngày đã được bộ vest đen và cặp kính gọng vàng che lấp, chỉ còn lại một vẻ “tao nhã đến bại hoại” chết người.
Lê Sơ Huyền đối diện với ánh nhìn của anh. Bàn tay cô khẽ lướt trên những dây đàn căng mọng.
Gió biển nổi lên. Giữa không gian vô tận, dường như chỉ còn họ và bản giao hưởng của gió, của biển, và của tiếng đàn tuôn ra từ đầu ngón tay cô. Giai điệu của bản 《Thơ Ca của Loài Chim》 vang lên, thanh tao mà day dứt.
Cô là nghệ sĩ, anh là tín đồ cuồng si và duy nhất.
Âm nhạc và không khí ái muội hòa quyện, len lỏi, giăng kín không gian.
Khúc nhạc còn dang dở, Lục Sầm đã không thể chờ đợi thêm. Anh đứng dậy, bước đến sau lưng cô, dứt khoát kéo cà vạt xuống và trói lấy đôi mắt cô.
“A…”
Tiếng đàn đột ngột vỡ tan, hỗn loạn như nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Anh cúi xuống từ phía sau, hôn cô ngấu nghiến, bàn tay giữ chặt cằm buộc cô phải ngẩng lên đáp lại. Nụ hôn sâu và chiếm hữu, cùng lúc đó, tay anh trượt dọc xuống bờ vai mảnh dẻ, kéo tuột sợi dây áo mỏng manh.
Cô run rẩy đáp lại nụ hôn của anh.
Anh cười khẽ, một nụ cười của kẻ chiến thắng, và thì thầm lời hồi đáp mà anh đã nợ cô: “Bảo bối, anh cũng yêu em.”
Anh bế thốc cô lên, vững chãi tiến vào phòng ngủ.
Chìm trong bóng tối, mọi giác quan của cô được khuếch đại đến vô hạn, mọi cảm nhận đều bắt nguồn từ anh. Cô bị đặt xuống tấm nệm mềm, và trước khi kịp phản ứng, cơ thể nóng rực của anh đã phủ xuống, giam cầm cô trong lồng ngực mình. Hai cổ tay bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu.
Bàn tay anh mơn man trên môi cô. Thỏi son đỏ rực đã biến mất, chỉ còn lại sắc môi sưng mọng sau nụ hôn triền miên.
Cơn thủy triều của ái tình ập đến, nhấn chìm mọi lý trí. Bên tai, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ, tiếng gió rít và giọng nói khàn đặc của anh, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn:
“Em không nên chọn lúc này để nói yêu anh, bảo bối à.”
Giọng anh mang theo ý cười. “Em có biết anh đã tốn bao nhiêu công sức để đưa em đến đây không? Để cả thế giới này chỉ còn lại anh và em, lênh đênh giữa biển cả, không có đường lui. Vậy mà em lại tàn nhẫn nói yêu anh vào đúng lúc này?”
Mỗi một lời của cô đều là chất xúc tác, đẩy anh vào sự trầm luân không lối thoát.
Và ba chữ “Em yêu anh” kia, chính là nhát dao cuối cùng, chặt đứt sợi dây xích mang tên lý trí.
Con thú hoang trong anh đã được giải thoát.
Ngoài khơi, cuồng phong và sóng dữ vẫn đang gầm gào.
Cho đến khi rạng đông.
Bữa sáng của Lê Sơ Huyền được giải quyết trong xe.
Du thuyền cập bến, cô như một bóng ma vật vờ bị Lục Sầm bế lên xe. Tài xế ngồi phía trước, còn cô ngồi ở hàng ghế sau, ăn xong một chiếc sandwich trong năm phút rồi chuẩn bị ngủ bù.
Rõ ràng hôm qua cả hai cùng ngủ một lúc, dựa vào đâu mà bây giờ anh vẫn tinh thần phơi phới xử lý công việc, còn cô thì chỉ hận không thể ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại nữa?
Có lẽ ánh nhìn của cô quá phẫn nộ, đến mức Lục Sầm không thể làm lơ.
Anh đưa tay xoa đầu cô an ủi: “Hôm qua người tốn sức hình như chỉ có mình anh.”
Lê Sơ Huyền càng thêm tức tối.
Cô lườm anh một cái, mệt đến nỗi không buồn nói chuyện.
Lục Sầm để cô tựa vào vai mình: “Còn một tiếng nữa mới tới nơi, em ngủ thêm chút đi.”
Cô nhắm mắt lại, không thèm để ý đến anh.
Anh cảm nhận được sự tức giận của cô, bỗng nhiên nhếch môi cười: “Nhưng mà hôm qua Lê tổng cũng rất thỏa mãn, không phải sao?”
Cuối cùng, cô cũng lên tiếng bằng giọng khản đặc: “Anh câm miệng đi!”
Hôm nay là lễ khởi công động thổ dự án Lam Hải Loan.
Tuy Lam Hải Loan hiện tại vẫn là một mảnh đất hoang, nhưng công ty tổ chức sự kiện đã sắp xếp hội trường từ trước. Thảm đỏ được trải dài trên khu đất trống, các đối tác và đơn vị liên quan đã có mặt. Lục Sầm cũng đến với tư cách là đối tác.
Xe vừa đến nơi, Trình Niên đã tới đón Lê Sơ Huyền đi, Nghê Tâm cũng đưa lên ly cà phê đen đã chuẩn bị sẵn. Lê Sơ Huyền uống một hơi cạn sạch, tinh thần cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Đúng 9 giờ, buổi lễ bắt đầu.
Quy trình đều đã được sắp xếp từ trước, Lê Sơ Huyền chỉ cần làm theo. MC mời cô lên phát biểu, cô đi lên. Mời cô lên chụp ảnh lưu niệm, cô cũng đi lên.
Giữa chừng, Lục Sầm còn nhắn tin trêu chọc cô.
【Lục Sầm: Hôm nay Lê tổng trông giống một con rối gỗ bị giật dây.】
Lê Sơ Huyền đọc xong tin nhắn, thầm mắng trong lòng: Đồ chó má.
Buổi lễ kết thúc vào gần trưa, một đoàn người đông đúc di chuyển đến nhà hàng ở vịnh Thâm Thành đã đặt trước để dùng bữa. Bầu không khí trong nhà hàng vô cùng náo nhiệt, mọi người đều nâng ly đến bắt chuyện với Lê Sơ Huyền, cũng có một bộ phận tìm đến Lục Sầm để tìm kiếm cơ hội hợp tác.
Leonard và Hoắc Lợi Tư cũng đến.
Hoắc Lợi Tư chủ động đưa tay ra chào: “Chào Lê tổng, tôi là Hoắc Lợi Tư, chúng ta đã gặp nhau qua cuộc gọi video.”
Lê Sơ Huyền mỉm cười bình tĩnh bắt tay anh ta, trong lòng thầm nghĩ: Mấy chuyện xấu hổ như gặp qua video thì không cần nhắc lại đâu.
Cô vốn đã quên mất rồi.
Leonard nói: “Món Quảng Đông ở đây đúng là chuẩn vị hơn hẳn, chắc là do nguyên liệu. Hay là sau này nguyên liệu cho nhà ăn của công ty cứ vận chuyển từ Thâm Thành qua đi.”
Lê Sơ Huyền gật đầu đồng ý, đề nghị: “Yada có thể nhận các dự án ở châu Á, như vậy các anh có thể thường xuyên bay qua đây.”
Leonard tỏ vẻ bất mãn, liếc nhìn Lục Sầm đang bị vây quanh ở cách đó không xa.
Lê Sơ Huyền thầm cười trong bụng.
Nhắc đến món Quảng, Leonard lập tức nói về đầu bếp mà Lục Sầm đã mang theo khi ở lại đó.
Leonard: “Cậu ấy chẳng bao giờ mời chúng tôi đến căn hộ ăn cơm. Nếu không phải có lần tôi lên lấy tài liệu và phát hiện ra người đầu bếp đó nấu ăn ngon như vậy, chắc cậu ấy đã ăn mảnh một mình rồi.”
Hoắc Lợi Tư kinh ngạc: “Cái gì? Cậu đã lên căn hộ của cậu ấy rồi á? Lần nào tôi cũng chỉ đứng ở cửa đợi cậu ấy đưa đồ ra thôi.”
Lục Sầm là người có ý thức về ranh giới rất mạnh, thường không cho người khác xâm phạm lãnh địa của mình.
Leonard chỉ cười, đưa tay gãi mái tóc vàng của mình. Anh ta không tiện nói ra sự thật rằng, lần nào anh ta cũng là người phải ngậm ngùi ra về với phần đồ ăn mà ai đó đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Có lẽ bầu không khí vui vẻ giữa hai người họ đã chọc vào dây thần kinh nào đó của Lục Sầm. Anh cảm thấy một cảm giác khủng hoảng mơ hồ dâng lên, và đôi chân vô thức bước về phía họ.
Anh vừa đến nơi đã nghe loáng thoáng Leonard đang nói: “… Bọn này thì không có cửa vào căn hộ của cậu ấy rồi đó. Còn dàn ‘cục cưng’ hùng hậu kia có được vào hay không thì tôi không chắc.”
Lục Sầm im lặng, sắc mặt không đổi.
Thấy bóng dáng Lục Sầm, Leonard không những không sợ mà còn thêm phần hứng thú, anh ta nháy mắt với Lê Sơ Huyền: “Hay cô cứ hỏi thẳng cậu ấy là rõ nhất?”
Lê Sơ Huyền liền quay sang nhìn Lục Sầm, dò xét. Anh vẫn điềm tĩnh như không, chẳng có vẻ gì là chột dạ. Cô mỉm cười, giọng ngọt ngào: “Vậy Lục tổng, những ‘cục cưng’ khác của anh đã có ai được vinh dự đến thăm nhà anh chưa?”
Lục Sầm nhếch môi cười, ánh mắt chỉ tập trung vào một mình cô, anh hỏi ngược lại bằng một giọng trầm thấp:
“Thế ‘cục cưng’ của anh nghĩ sao?”