Trăng sáng vằng vặc trên mặt biển.
Từ cửa kính phòng tắm của du thuyền nhìn ra là một màu xanh thẳm mênh mông. Trăng đêm nay vừa to vừa tròn, ánh trăng nhàn nhạt trải dài trên mặt biển, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Sau bốn hiệp, Lục Sầm bế cô vào phòng tắm. Lúc này Lê Sơ Huyền mới kinh ngạc nhận ra, chính mình đã có một nhận định sai lầm về anh. Cô đã nghĩ đêm nay anh uống say, hai hiệp là cùng, sau đó sẽ thu quân về dinh, cả hai cùng nhau ngủ một giấc ngon lành. Không ngờ rằng anh lúc say và lúc thường cũng chẳng khác gì nhau, thậm chí cô còn mơ hồ cảm nhận được anh phấn khích hơn hẳn.
Anh tắm rửa sạch sẽ cho cô xong mới tự mình đi tắm vòi sen.
Cô quấn khăn tắm, ngồi trên thành bồn tắm không có nước và ngắm anh. Ngắm những bọt nước rơi trên cơ bụng, ngắm dòng nước chảy dọc theo đường nhân ngư, ngắm… Thôi, ngắm cả đêm cũng chẳng có gì mới mẻ,không bằng ngắm trăng trên biển.
Đêm nay gió yên biển lặng, ánh trăng thật đẹp, một tiết trời hiếm có.
Cô ngẩng đầu, vô thức ngáp một cái.
Tiếng nước không biết đã ngừng từ lúc nào. Người đàn ông kéo khăn tắm lau người, rồi thong dong bước tới. Anh bóp cằm cô quay lại, ép cô phải đối diện, giọng anh trầm thấp hỏi: “Tại sao nhìn được một nửa lại không nhìn nữa?”
Lê Sơ Huyền nhìn anh, nghiêng đầu cười: “Nhìn chán rồi.”
Bàn tay đang bóp cằm cô siết chặt lại.
Ánh mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm, tựa như mặt biển xanh thẳm ngoài kia. Vẻ gió yên biển lặng đã rút đi, báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.
Anh bước vào bồn tắm, cúi người cắn lên môi cô, ghì cả người cô vào tấm kính.
Mạnh mẽ và đầy nguy hiểm.
Cuối cùng, là Lê Sơ Huyền chịu không nổi, chủ động xin tha.
Đôi mắt cô ngấn nước nhìn anh, lại ngáp thêm một cái: “Em sai rồi.”
Lục Sầm bế cô về giường, cùng nhau lún xuống tấm nệm mềm mại.
Anh kìm lấy cổ tay cô, đè lên trên đỉnh đầu, rồi cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng, từng bước tấn công. Thân hình nóng rực của anh dán chặt vào cô. Giữa cơn triều tình ái cuồn cuộn vô biên, cô bỗng bừng tỉnh, xoay người định chạy nhưng lại bị đè chặt không thể động đậy.
Lê Sơ Huyền khóc không ra nước mắt: “Anh nói đêm nay bốn lần, đã kết thúc rồi mà.”
Bàn tay to lớn của anh v**t v* mái tóc cô, cười như không cười nói: “Lê tổng nhận sai nhanh như vậy, không phải nên thưởng một lần sao?”
Lê Sơ Huyền: ……
Cô không nhận sai thì bị phạt một lần, nhận sai thì được thưởng một lần. Tóm lại, muốn thêm một lần nữa thì kiểu gì cũng phải tìm ra một cái cớ.
Đôi môi mỏng của anh lần lượt rơi xuống cằm, xuống cổ. Cô ngửa đầu đón nhận, chìm đắm trong đó.
Chín giờ sáng.
Lê Sơ Huyền bưng một tách hồng trà, đứng trên ban công phòng mình phơi nắng.
Hôm qua Lục Sầm nói đúng, hôm nay cô quả thật không có lịch trình nào. Vốn dĩ hôm qua là chủ nhật, đáng lẽ phải nghỉ ngơi, nhưng vì lễ động thổ của Lam Hải Loan nên đã đổi sang hôm nay nghỉ bù một ngày.
Chắc là Nghê Tâm đã tiết lộ cho anh, lúc về phải gõ đầu Nghê Tâm một cái mới được.
Trên boong tàu tầng hai có một hồ bơi nhỏ. Từ góc của cô nhìn qua có thể thấy Leonard đang bơi lội. Grace thì ngồi trên ghế dài bên cạnh hồ bơi, vừa ăn sáng vừa phơi nắng.
Leonard xoay người bơi ngửa, dường như đã nhìn thấy Lê Sơ Huyền, liền vẫy tay chào cô. Lê Sơ Huyền cũng đáp lại.
Cô nâng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Phía sau đột nhiên áp sát một thân hình ấm áp.
Lê Sơ Huyền không cần nghĩ cũng biết là ai.
Sáng nay, khi cô còn chưa tỉnh, anh đã dậy vào phòng sách họp video. Lê Sơ Huyền không thể không cảm thán tinh lực tràn đầy của anh. Một ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng mà vẫn tràn trề sức sống.
Cô xoay người, hôn nhẹ lên môi anh.
Chỉ là một cái chạm môi thoáng qua, nhưng vẫn bị Leonard ở dưới lầu nhìn thấy. Anh ta vẫy tay, gọi họ xuống.
Họ đi xuống ngồi, người phục vụ lập tức bưng bữa sáng của hai người lên.
“Hoắc Lợi Tư vẫn chưa tỉnh sao?” Lục Sầm thuận miệng hỏi.
“Lúc nãy đi gõ cửa vẫn còn ngủ. Người uống kém nhất chính là cậu ta, mà lần nào chuốc rượu cũng là cậu ta.” Người đàn ông tóc vàng gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Lịch trình chính của hôm nay là dẫn các đối tác của Lục Sầm đi chơi. Du thuyền dạo một vòng quanh cảng Victoria ngắm cảnh, cuối cùng sẽ đưa họ lên đảo Hải Sa.
Có lẽ đây là ngày duy nhất Lê Sơ Huyền có thể dành ra trong lúc trăm công nghìn việc để tiếp đãi bạn bè của anh, bởi thời gian tiếp theo cô sẽ vô cùng bận rộn. Dự án Lam Hải Loan đã khởi công, là dự án trọng điểm của tập đoàn trong năm nay. Lê Sơ Huyền sẽ phải liên tục di chuyển giữa Cảng Thành và Thâm Thành, phần lớn thời gian đều ở Thâm Thành, thỉnh thoảng còn phải bay đi công tác nước ngoài.
Lục Sầm cũng không khá hơn cô là bao. Cả hai đều bận, thời gian ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Thoáng cái đã đến tiệc sinh nhật của quý bà Trang nhà cô.
Rạng sáng Lê Sơ Huyền mới hạ cánh, cô không dám về Bích Thủy Vân Gian, sợ rằng người đàn ông lâu ngày không gặp kia sẽ lại không biết tiết chế. Cô trực tiếp bảo tài xế đưa mình về nhà cũ.
Tiệc sinh nhật của Trang Thư Tình có mời khách bên ngoài, nhưng không quá phô trương. Khách mời cũng chỉ là bạn bè thân thích, các đối tác làm ăn sẽ không được gửi thiệp mời.
Nhưng Lục Sầm lại nhận được. Đây cũng là lần đầu tiên tiệc tối của nhà họ Lê gửi thiệp mời cho người nhà họ Lục.
Trong vườn, khách khứa qua lại tấp nập. Lê Sơ Huyền và Lục Sầm đứng trước hòn non bộ trò chuyện.
“Lần đầu tiên quang minh chính đại bước vào, có phải cảm giác rất khác không?” Cô cười như không cười nhìn anh.
Người đàn ông lạnh nhạt mà cao ngạo, trong bộ áo khoác đen tuyền, những ngón tay thon dài trắng nõn cầm ly rượu vang đỏ. Anh bình tĩnh hỏi lại: “Chẳng lẽ những lần trước anh đến chỉ là lén lút thôi sao?”
Uống một ngụm rượu vang, Lê Sơ Huyền nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Ánh mắt Lục Sầm trong nháy mắt trở nên nguy hiểm.
Lê Sơ Huyền làm lơ, còn chủ động cụng nhẹ vào ly rượu của anh.
Những người xung quanh không dám tiến lại gần, chỉ nâng ly coi như đã chào hỏi. Trước kia, khi họ đứng chung một chỗ, mọi người đều không thích xem náo nhiệt vì ai cũng biết hai người không đội trời chung, sợ vạ lây. Bây giờ lại càng không dám, vì biết quan hệ của họ rồi mà đi lên thì chẳng khác nào làm kỳ đà cản mũi. Nghĩ vậy, những người qua đường như họ thật sự giống như những diễn viên quần chúng trong một vở kịch.
Lê Sơ Huyền uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong ly, đặt chiếc ly rỗng lên khay của nhân viên phục vụ đi ngang qua. “Nếu Lục tổng là khách, vậy thì em cũng không thể chỉ tiếp đãi một mình anh, đúng không?”
Cô lùi ra hai bước, lại bị anh nắm cổ tay kéo trở về.
Lê Sơ Huyền bất mãn: “Này!”
Lục Sầm bình tĩnh nhìn cô: “Chẳng lẽ Lê tổng không nên dẫn anh đi chào hỏi từng người một sao?”
Lê Sơ Huyền ngơ ngác chớp mắt: “Tuy là vậy, nhưng mà… chúng ta…”
“Lê tổng cảm thấy anh không đủ tư cách ra mắt sao?” Lục Sầm cong môi.
“Hay là, Lê tổng cảm thấy quan hệ của chúng ta không thể công khai?”
Một cái mũ lớn như vậy cứ thế chụp lên đầu cô. Cô há miệng không biết nói gì, cuối cùng đành chấp nhận số phận, dẫn anh đi chào hỏi khách khứa.
“Chú Chu, vâng ạ, đây là Lục tổng của Tập đoàn Lục Thị.”
“Cậu, đúng là lâu rồi không gặp. Đây là Lục Sầm.”
“Dì Lisa, đây là Cronus.”
Đi một vòng xong, Lục Sầm mới hài lòng.
Lê Sơ Huyền cảm thấy đàm phán một kế hoạch thâu tóm xuyên quốc gia cũng không mệt bằng.
Chủ tịch Lê nắm tay quý bà Trang đi tới.
Lê Sơ Huyền đột nhiên nảy sinh ý xấu, cô kéo Lục Sầm lại, cười rạng rỡ đi qua.
Cô nói với Lê Mãnh và Trang Thư Tình: “Ba, mẹ, đây là Lục tổng tài của Tập đoàn Lục Thị, Lục Sầm.”
Lê Mãnh: ……
Trang Thư Tình: ……
Lục Sầm: ……
Nhìn phản ứng của mọi người, cô cười càng vui vẻ hơn. Cô nhướng mày nhìn về phía Lục Sầm: “Đây là chủ tịch của Tập đoàn Lê Thị, quý ông Lê Mãnh. Còn đây là chủ tịch của quỹ Minh Tâm, quý bà Trang Thư Tình. Cần em giới thiệu nữa không, lẽ nào anh không biết họ chứ?”
Thái dương của Lục Sầm giật giật.
Bề ngoài anh vẫn bình tĩnh không nhìn ra điều gì, chỉ cười nhạt rồi lần lượt bắt tay chào hỏi họ.
“ Lúc nhỏ A Nguyệt không như vậy đâu, chỉ là lớn lên rồi đột nhiên có chút nổi loạn.” Trang Thư Tình dịu dàng giải thích, rồi không khách khí vỗ nhẹ vào lưng cô một cái để cảnh cáo. Lê Sơ Huyền bất mãn, thầm nghĩ còn không phải học từ gã đàn ông chó má Lục Sầm này sao.
Lục Sầm cười nói: “Không sao đâu ạ, cháu quen rồi.”
Lê Sơ Huyền tức đến bật cười.
Chủ tịch Lê và Lục Sầm trò chuyện vài câu, rồi nói chuyện một hồi hai người liền trở nên nghiêm túc, còn đi sang một bên.
Chỉ còn lại Trang Thư Tình và Lê Sơ Huyền đứng tại chỗ.
Trang Thư Tình: “Con đã giới thiệu thằng bé với các họ hàng, bạn bè khác chưa?”
“Rồi ạ.”
Trang Thư Tình mỉm cười: “Hôm nay xem như là người nhà họ Lê đã thừa nhận thân phận của cậu ấy. Nhưng mà, chuyện của người trẻ các con, tự mình quyết định là được rồi, mẹ cũng không thúc giục con gì cả. Chỉ là, con đừng ôm hết mọi chuyện vào người, ba mẹ có đủ khả năng để chia sẻ với con, được không?”
Lê Sơ Huyền: “Con biết rồi, mẹ.”
Phu nhân Trang: “Sau này có rảnh thì đưa cậu ấy về nhà ăn cơm nhiều hơn nhé?”
“Vâng ạ.”
Trang Thư Tình nhìn hai người đàn ông đang trò chuyện ở cách đó không xa, cảm thấy sinh nhật năm nay thật viên mãn.
Trang Thư Tình đi rồi, các vị khách khác thấy cô một mình, đều tiến đến bắt chuyện. Khách khứa đến rồi lại đi.
Trên sàn nhảy, một bản nhạc mới vang lên, bài 《Love Story》.
Lê Sơ Huyền vừa quay người lại, người đàn ông bên cạnh đã đưa tay ra: “Anh có thể mời em nhảy một bản được không?”
Cô ngước mắt, đối diện với ánh nhìn bình tĩnh của Lục Sầm.
Cô nghiêng đầu cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Ngay sau đó, cô bị anh kéo vào giữa sàn nhảy.
Tà váy bay lên, tựa như một cánh bướm nhẹ nhàng.
Và giờ phút này, người quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, cùng cô khiêu vũ, chính là anh.