Đêm dần khuya, tiệc tan, người nhà họ Lê đều ra cửa tiễn khách.
Lúc Lục Sầm rời đi, bà nội còn kéo tay anh lại trò chuyện vài câu.
Khi khách khứa đã về gần hết, họ mới quay vào trong.
Bà nội thở dài: “Lục Sầm đúng là một chàng trai tuấn tú, chỉ tiếc…”
Lê Sơ Huyền cảm thấy buồn cười: “Tiếc cái gì ạ?”
“Tiếc là mang họ Lục.” Bà nội lắc đầu.
Chẳng lẽ trong lòng bà nội vẫn còn khúc mắc với nhà họ Lục? Cũng phải, ân oán mấy chục năm trời, đâu phải nửa năm mấy tháng là có thể xóa nhòa. Lê Sơ Huyền đỡ bà đi vào, quyết định nói vài lời tốt đẹp cho Lục Sầm: “Tuy anh ấy mang họ Lục, nhưng không giống những người họ Lục khác đâu ạ.”
“Bà đâu có nói Lục Sầm không tốt, bà đương nhiên tin vào mắt nhìn của cháu,” bà nội nghĩ xa hơn, “Tình hình nhà họ Lục bây giờ thế nào cháu cũng biết, rối như một mớ bòng bong. Cháu và Lục Sầm mà kết hôn, không biết còn bao nhiêu chuyện chờ phía trước nữa. Hơn nữa, ông già nhà họ Lục đó không phải là người dễ chung sống đâu, bà vẫn lo cho cháu lắm.”
Lê Sơ Huyền an ủi bà: “Cháu cũng có thể không kết hôn mà.”
Tờ giấy hôn thú, chẳng qua cũng chỉ là thứ dệt hoa trên gấm. Có lẽ Lục Sầm cũng không quan tâm mình có được danh phận “chồng của Lê Sơ Huyền” hay không.
Nhưng bà nội không đồng ý: “Vậy sao được? Cơ nghiệp mấy đời chúng ta gây dựng để cho ai kế thừa? Chúng ta không nói đến tập đoàn, chỉ riêng sản nghiệp, đồ cổ bà cho cháu, cháu không muốn sinh một đứa bé để kế thừa sao?”
Lê Sơ Huyền ngẫm lại cũng thấy có lý: “Hay là thế này đi, không phải bà thấy Lục Sầm rất tốt sao? Mặc dù nhà họ Lục thì chẳng ra gì. Cháu giúp bà thực hiện kế hoạch ‘bỏ cha giữ con’ nhé? Gen của Lục Sầm trông có vẻ rất tốt đấy.”
Bà nội tức đến mức lớn tiếng: “Gậy đánh golf của bà đâu? Bà phải đánh chết con bé phá đám này!”
“Ấy ấy, cháu đùa thôi mà.”
Trang Thư Tình nghe thấy tiếng la hét của hai bà cháu, lập tức đi tới đỡ lấy bà nội, giả vờ giận dỗi: “A Nguyệt, con lại chọc giận bà nội chuyện gì thế?”
“Con chỉ đùa với bà một chút thôi mà.” Lê Sơ Huyền nhún vai.
Bà nội không biết nghĩ đến chuyện gì, lại ghé vào tai cô nói nhỏ. Trang Thư Tình thấy hai người không phải thật sự giận nhau, liền vội vã đi làm việc khác.
Bà nội hiến kế cho cô: “Hay là cháu bỏ chút công sức, làm cho Lục Thị phá sản đi? Sau đó để cháu trai nhà họ Lục ở rể nhà ta.”
“Ngay cả ông nội còn không có bản lĩnh làm sập Lục Thị, bà lại bảo cháu làm à?”
“Cháu dùng mỹ nhân kế ấy,” bà nội nghĩ lại, “Thôi bỏ đi, chưa biết chừng lại là cháu tự sa vào lưới.”
Lê Sơ Huyền cạn lời.
Bà nội lại nói: “Bà thấy cháu tìm được người mình yêu thì cũng rất vui. Nhìn khắp giới thương trường Cảng Thành bây giờ xem, toàn là liên hôn thương mại, bao nhiêu người vì tiền tài quyền lực mà tạm bợ sống qua ngày.”
Lê Sơ Huyền gật đầu.
“Thế hệ trước chúng ta nỗ lực phấn đấu chính là để cho lớp trẻ các cháu có nhiều sự lựa chọn hơn.” Điều mà bà và ông nội tự hào nhất cả đời này không phải là đã tạo ra đế chế thương mại Lê Thị, mà là con cháu nhà họ Lê được tự do yêu đương, theo đuổi tình yêu đích thực, chứ không phải những cuộc liên hôn thương mại vô hồn.
Bà nội chuyển chủ đề, giọng điệu hận sắt không thành thép: “Vậy mà để cho cháu tự chọn, cháu cũng không chọn được một người tốt nhất.”
Lê Sơ Huyền: ……
Bất ngờ bị công kích.
Bà nội lắc đầu thở dài: “Thôi được rồi, tình yêu đích thực là vô giá.”
“Cháu đã thích cậu ấy, chắc chắn cậu ấy phải có sở trường gì đó chứ?”
Lê Sơ Huyền ngước nhìn trời: Khá… dài… thì phải?
Bà nội: “Cậu ấy còn thích tranh thủy mặc của Thẩm Chu, mắt nhìn cũng không tồi.”
Lê Sơ Huyền tiếp tục nhìn trời: Anh biết gì về Thẩm Chu chứ? Anh chỉ muốn cướp món quà sinh nhật từ tay cô thôi.
Nói chuyện một hồi đã đến phòng của bà nội. Bà đuổi cô: “Bà phải đi tắm rửa ngủ đây, cháu cũng về đi, mai còn phải đi làm.”
Lê Sơ Huyền thở dài: “Lát nữa cháu phải đi Thâm Thành ngay.”
Bà nội đau lòng sờ sờ mặt cô, sau đó không chút lưu tình mà đóng sầm cửa lại.
Lê Sơ Huyền: ……
Nửa đêm, Lê Hi gửi những bức ảnh do nhiếp ảnh gia chụp tối nay vào nhóm chat gia đình.
Hàng loạt ảnh lướt qua, Lê Sơ Huyền liếc mắt một cái đã thấy được tấm ảnh của cô và Lục Sầm trên sàn nhảy.
Cô mặc một chiếc đầm dạ hội cúp ngực đuôi cá màu vàng ánh kim lấp lánh, cùng với chiếc khuy măng sét kim cương của anh phản chiếu ánh sáng, làm tôn lên vẻ đẹp của nhau. Tà váy xoay tròn bay lượn, trong vòng tay anh, cô tựa như một cánh bướm trắng lấp lánh đang dang rộng đôi cánh.
Tất cả mọi người đều trở thành phông nền mờ ảo.
Phía sau là bầu trời điểm xuyết những vì sao, giống như ánh sao trong mắt anh.
Lê Sơ Huyền bỗng nhiên mỉm cười. Có lẽ, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, ảnh chụp chung của cô và Lục Sầm lại có thể xuất hiện trong nhóm chat của gia đình. Đầu năm cô còn ngưỡng mộ tấm ảnh Lê Hi chụp cho Lê Lâm và bạn gái, trong nháy mắt, dường như cô cũng đã có được điều đó. Còn lý tưởng hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Cô nhấn lưu ảnh, định bụng sẽ gửi cho Lục Sầm.
Vừa mở khung chat ra đã phát hiện Lục Sầm gửi tin nhắn cho cô từ nửa tiếng trước.
【Lục Sầm: Tối nay em có qua không?】
Mười lăm phút không thấy động tĩnh, anh lại gửi thêm một tin nữa.
【Lục Sầm: Đang làm gì đấy? Sao không trả lời tin nhắn của anh.】
Lê Sơ Huyền mím môi. Cô cảm thấy Lục Sầm bây giờ càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu. Trước kia khi chưa có danh phận, tin nhắn mấy ngày không trả lời anh cũng có thể thản nhiên như không. Bây giờ mới mười lăm phút không trả lời anh đã bắt đầu chất vấn.
Xem ra, đàn ông đúng là không thể nuông chiều.
【Lê Sơ Huyền: Em vừa mới nói chuyện với bà nội về anh.】
【Lục Sầm: Nói gì thế?】
【Lê Sơ Huyền: Nói về ‘sở trường’ của anh.】
【Lục Sầm: Đừng nói những chuyện riêng tư như vậy với người lớn.】
Lê Sơ Huyền: ……
Khoan đã, anh không bình thường.
Cô đã nói mình không thể nào hiểu sai được mà!
【Lục Sầm: Hay tối nay em qua đây tự mình… đo lường xem?】
Lê Sơ Huyền: ……
Sao lại có người có thể giành thế chủ động một cách trơ trẽn như vậy chứ?
【Lê Sơ Huyền: Mặc dù em rất muốn, nhưng tối nay em phải đi Thâm Thành rồi, mai dự án Lam Hải Loan có một cuộc họp quan trọng.】
Mặc dù cô thật sự rất muốn qua sờ cơ bụng, nhưng tối nay mắt của mọi người đều dán chặt vào họ. Muốn lén lút ra sau hòn non bộ hôn một cái cũng bị người ta gọi lại bắt chuyện. Quan hệ công khai cũng có chỗ không tốt, bị mấy trăm cặp mắt tò mò nhìn chằm chằm, cảm giác như không có chỗ nào để trốn, Lê Sơ Huyền thở dài. Cô có chút hoài niệm những ngày tháng lén lút trước đây, cái cảm giác k*ch th*ch khó có được ấy.
【Lục Sầm: Tiếc thật.】
【Lục Sầm: [Hình ảnh]】
Lê Sơ Huyền nhấn mở. Trong bóng tối trên ghế sau của chiếc Bentley, chiếc áo sơ mi đen cởi nửa hàng cúc, cơ bụng trắng nõn ẩn hiện dưới ánh đèn đường lướt qua cửa sổ xe.
Góc chụp này thật tuyệt. Lê Sơ Huyền chỉ hận không thể dịch chuyển tức thời đến ghế sau chiếc Bentley để giật phăng hết hàng cúc áo của anh.
Cô lại liếc nhìn tấm ảnh chụp chung của họ, so với tấm ảnh cơ bụng này, quả thực không cùng một đẳng cấp.
Phiền chết đi được, nhìn mà bực cả mình. Đồ đàn ông chó má thật đáng ghét.
Tháng tiếp theo Lê Sơ Huyền vô cùng bận rộn, liên tục di chuyển giữa Cảng Thành và Thâm Thành. Mỗi lần về lại trụ sở chính họp, cô đều tranh thủ thời gian để ghé qua “ngủ” với Lục Sầm một lát.
Về chuyện này, Lục Sầm vô cùng bất mãn.
Mười hai giờ đêm, đúng là thời điểm tuyệt vời để ngủ.
Lê Sơ Huyền đứng ở cửa, một bên đi giày cao gót, một tay không khách khí mà v**t v* cơ bụng của anh. Cô đi giày xong, ôm cổ anh hôn một cái, sau đó xách túi lên định ra về.
“A a a em phải đi đây, tài xế đợi lâu rồi, mai ở Thâm Thành còn có cuộc họp sớm nữa.”
Lục Sầm vẻ mặt uể oải nhìn cô.
“Anh đưa em xuống bãi đỗ xe.”
Một tay Lê Sơ Huyền kéo áo ngủ của anh che đi cơ bụng: “Không, em không muốn bị người khác nhìn thấy.”
Mặt Lục Sầm không cảm xúc mà nhếch khóe môi.
“Em đi đây.” Cửa lớn “rầm” một tiếng bị đóng lại.
Lục Sầm thong thả quay lại ghế sofa phòng khách ngồi xuống. Tay anh ấn xuống liền chạm phải một vệt ướt át. Anh cúi xuống nhìn vệt nước trong suốt trên đầu ngón tay hồi lâu, cảm thấy mình giống như một con rối chỉ dùng để Lê tổng thỏa mãn nhu cầu.
Anh gửi cho Lê Sơ Huyền một tấm ảnh.
【Lê Sơ Huyền vừa lên xe: Anh b**n th**.】
Lục Sầm cười, tâm trạng từ u ám chuyển sang vui vẻ.
Tuần sau đó, Lê Sơ Huyền đều ở Thâm Thành bận rộn với công việc của dự án và không về đây lần nào.
Toàn bộ nhân viên văn phòng tổng tài của Tập đoàn Lục Thị đều cảm nhận được áp suất thấp của Lục tổng ngày một tăng. Mặc dù bề ngoài anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, không biểu cảm, nhưng khí chất rõ ràng đã khác. Mọi người trong văn phòng tổng tài phải nín thở làm việc.
Dự án nhỏ của Lam Hải Loan cũng chuẩn bị khởi công, nhưng vấn đề vẫn còn rất nhiều. Các phương án lần lượt bị ném vào thùng rác trong văn phòng tổng tài, khiến những người trong tổ dự án Lam Hải Loan càng thêm sợ hãi. Mỗi lần báo cáo công việc đều là một lần bị đả kích toàn diện.
Tại ăn phòng tổ dự án, tầng 37.
Người phụ trách dự án, Thôi Minh, đưa tài liệu cho Lục Mị: “Cô lên báo cáo cho Lục tổng về hạng mục này đi.”
Lục Mị mới được điều vào tổ dự án tháng trước, chịu khó chịu khổ, luôn theo mọi người tăng ca, nhưng cô ấy chỉ là một chuyên viên tính toán, việc báo cáo sao lại đến lượt cô ấy rồi?
Thôi Minh thấy cô ấy do dự: “Không sao đâu, hạng mục này gần như đã được thông qua rồi. Trước đây cô cũng luôn phụ trách nó, các số liệu và dự toán chắc cô nắm rõ trong lòng bàn tay, đi đi.”
Lục Mị nhận lấy tài liệu, đi vào thang máy trong ánh mắt đồng cảm của những người khác.
Sau đó, cô ấy bước ra khỏi thang máy trong ánh mắt đồng cảm của nhân viên văn phòng tổng tài.
Lục Sầm đang xem tài liệu, cô ấy ngồi đối diện mà lòng thấp thỏm không yên.
Anh thuận miệng hỏi vài câu, cô ấy đều trả lời rành rọt.
Lộ Xuyên đứng bên cạnh có chút bất ngờ trước sự đối đáp trôi chảy của cô ấy, nhưng Lục Sầm thì không hề ngạc nhiên.
Báo cáo xong, chỉ có mấy vấn đề Lục Sầm nêu ra cần điều chỉnh nhỏ, ngoài ra không có vấn đề gì lớn. Lục Mị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lục Sầm cúi đầu xem các tài liệu khác, ký tên một cách đẹp đẽ, phát hiện cô ấy vẫn còn ở đó, liền nhíu mày nhìn.
“Em còn có việc gì sao?”
Lục Mị do dự hồi lâu, muốn nói lại thôi.
Lục Sầm: “Không có việc gì thì ra ngoài đi.”
Lục Mị: “Có chuyện ạ, cũng không phải chuyện gì lớn.”
Lục Sầm đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế nhìn cô ấy.
Ánh mắt anh bình tĩnh, nhưng Lục Mị lại không dám đối diện, khẽ dời mắt đi.
Lục Mị hít một hơi thật sâu: “Anh cả của em dạo này không về Philippines.”
Chuyện này Lục Sầm biết, anh cũng không mấy để tâm. Việc để Lục Tiêu đi khai thác thị trường Đông Nam Á chẳng qua chỉ là một vở kịch của ông cụ cho người ngoài xem, mặc dù người tinh tường đều biết đó chẳng qua là đá Lục Tiêu ra khỏi tập đoàn mà thôi. Sau Tết, Lục Tiêu không quay lại, mọi người cũng không để ý.
Lục Mị nói một hơi: “Em nghe mẹ em nói gần đây anh ấy không ở Hong Kong. Em hỏi thăm mới biết dạo này anh ấy vẫn luôn ở Thâm Thành.”
Cô chỉ nói đến đó, Lục Sầm đã hiểu.
Hiện tại ngoài dự án Lam Hải Loan ở Thâm Thành, tập đoàn không có nghiệp vụ nào khác ở đó. Việc Lục Tiêu cứ ở Thâm Thành khiến người ta phải suy nghĩ.
Lục Tiêu luôn là một người có lòng thù hận rất mạnh, Lục Sầm biết. Lục Tiêu chơi không lại Lục Sầm, nên thích giở trò sau lưng, Lục Sầm cũng biết.
Lục Mị mím môi: “Bởi vì mọi người đều là người một nhà, em không hy vọng xảy ra chuyện gì. Em chỉ nhắc nhở anh Hai một tiếng, cũng có thể là anh cả của em gần đây thích chơi ở Thâm Thành thôi.”
“Anh biết rồi.” Lục Sầm lạnh nhạt nói.
Lục Mị gật đầu, tự mình đóng cửa đi ra ngoài.
Lục Sầm nhìn về phía Lộ Xuyên: “Tra lịch trình gần đây của Lục Tiêu, và cả Lục Hiến nữa.”
Lộ Xuyên nhận lệnh.
Lục Sầm gửi một tin nhắn cho Lê Sơ Huyền.
【Lục Sầm: Gần đây ra ngoài em nhớ mang theo vệ sĩ.】
Hồi lâu sau, Lê Sơ Huyền bận xong mới trả lời tin nhắn.
【Lê Sơ Huyền: Dạo này đi lại giữa hai nơi, mang theo vệ sĩ không tiện, em cho họ về hết rồi.】