Trong văn phòng tổng tài, nhiệt độ trong nháy mắt giảm mạnh.
Lục Sầm gọi điện thoại cho cô.
Hình như Lê Sơ Huyền đang ở bên ngoài, tiếng gió và tiếng người ồn ào cùng lúc truyền đến: “Sao thế?”
Lục Sầm đứng dậy, bước nhanh ra ngoài rồi vào thang máy riêng. Giọng anh vang lên trong điện thoại, có chút mất kiên nhẫn:
“Em đang ở đâu?”
Với sự nhạy bén của mình, Lê Sơ Huyền lập tức hiểu ra vấn đề. Cô trả lời, giọng cố giữ vẻ bình tĩnh: “Em đang ở Lam Hải Loan. Công trường có chút sự cố, em qua xem sao.”
Cúp máy, cô quay lại với hiện thực trước mắt. “Chút sự cố” mà cô vừa nói là một cái hố đất mới toanh, và dưới đáy hố là thứ không ai ngờ tới. Lê Sơ Huyền nín thở nhìn xuống những mảnh di cốt màu trắng đục. Hai mảnh xương nhỏ, hình dáng tựa như xương tay của một đứa trẻ, nửa vùi nửa nổi trên lớp đất ẩm.
Ở các công trường xây dựng, việc đào phải mộ cũ là chuyện thường tình. Người lái máy xúc ban đầu cũng đã nghĩ vậy. Tuy nhiên, điều khiến anh ta lạnh gáy là dù đã tìm kiếm kỹ, khu vực này tuyệt nhiên không có gì khác ngoài hai mảnh xương kia. Linh tính mách bảo đây không phải chuyện đơn giản, có thể là một vụ án mạng kinh hoàng, anh ta không dám chậm trễ mà báo ngay cho người quản lý.
Trình Niên có mặt tại hiện trường. Chỉ cần một cái liếc mắt, anh ta biết sự việc vượt ngoài tầm kiểm soát và lập tức gọi cho cảnh sát.
Hôm nay Lê Sơ Huyền cũng ở Thâm Thành, biết chuyện liền đến xem.
Cảnh sát vẫn chưa tới.
Họ đang đứng trên miệng hố quan sát thì điện thoại của Lục Sầm gọi đến.
“Tài xế hiện tại của em có phải là tài xế ở Cảng Thành không?” Lục Sầm hỏi trong điện thoại.
Lê Sơ Huyền bình thường ở Cảng Thành không mang theo vệ sĩ. Để đảm bảo an toàn, tài xế là do bộ phận an ninh của công ty tuyển, khi cần có thể làm vệ sĩ. Người tài xế này đã theo cô từ hồi còn đi học.
Lê Sơ Huyền ra hiệu cho Trình Niên trông chừng, còn mình đi ra một bên, tránh xa đám đông, hạ giọng hỏi Lục Sầm: “Không phải tài xế ở Cảng Thành. Có phải đã xảy ra chuyện gì không anh?”
“Hành tung của Lục Tiêu dạo này có chút kỳ lạ, sợ có chuyện nên anh muốn em chú ý một chút.” Lục Sầm đã xuống đến gara, liếc qua chỉ thấy chiếc G63 của mình.
Lộ Xuyên đi theo sau vội vàng đưa chìa khóa xe qua.
“Em biết rồi,” gió ở công trường hơi lớn, cô vén mái tóc bị thổi rối ra sau tai, “Công trường vừa có việc, đã báo cảnh sát rồi, lát nữa họ sẽ đến. Ở đây cũng đông người, anh không cần lo lắng.”
Vị trí của Lam Hải Loan rất hẻo lánh, là một bán đảo chưa được khai phá, một nơi khỉ ho cò gáy. Nhưng vì gần đây đang thi công nên lại vô cùng náo nhiệt.
Lục Sầm đã lên xe, kết nối Bluetooth, đánh lái ra khỏi chỗ đỗ: “Anh qua đó trước.”
Kế hoạch ban đầu của anh là ngày kia mới đến Thâm Thành để cùng đối tác khảo sát thực địa.
“Anh bận thì đừng qua đây,” Lê Sơ Huyền trấn an anh, “Tài xế bên này cũng đã qua huấn luyện, tay nghề rất tốt.”
Mặc dù không phải là người cô quen dùng.
Chiếc Lexus LM của Lê Sơ Huyền là biển số Cảng Thành, không lái qua Thâm Thành. Chiếc xe cô đang dùng là xe thuộc công ty xây dựng dự án Lam Hải Loan, có biển số hai nơi để tiện đi lại.
Không phải tài xế và chiếc xe quen thuộc, Lục Sầm không yên tâm.
Anh trầm giọng nói: “Không sao, hai ngày nữa anh cũng phải qua thôi.”
Chỉ là kế hoạch thay đổi một chút.
Sự việc có liên quan đến án mạng nên cảnh sát đến rất nhanh. Tuy nhiên, giám định sơ bộ cho thấy đó có lẽ là xương động vật, không phải xương người. Nhưng việc chỉ có hai mảnh xương trông giống xương cánh tay trẻ em ở vị trí này lại rất đáng ngờ. Thông thường, nếu là xương động vật thì phải là cả một bộ.
Lúc Lục Sầm gọi điện đến, cô còn cảm thấy có lẽ anh đang chuyện bé xé to. Khoảng thời gian này cô ở bên đây vẫn luôn gió yên biển lặng.
Bây giờ xem ra, lo lắng của anh dường như không phải là không có cơ sở.
Cảnh sát chụp ảnh lấy bằng chứng xong lập tức rời đi. Hiện trường chỉ còn lại một cái hố đất vàng, không có gì khác.
Trình Niên cho người dùng rào chắn vây cái hố lại, tạm thời không động đến, trước mắt sẽ đào ở những khu vực khác. Camera giám sát ở công trường vừa mới lắp đặt xong, Trình Niên cho người kiểm tra nhưng cũng không phát hiện điều gì đáng ngờ.
Lê Sơ Huyền gật đầu. Không biết đây là trùng hợp hay âm mưu, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Trình Niên sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi nói với cô: “Lê tổng, bên này cũng không có chuyện gì, cô về trước đi.”
Cô liếc nhìn trời đã sẩm tối. Hôm nay trời tối thật nhanh, trông như sắp mưa, để an toàn thì không nên ở đây lâu.
Trình Niên làm việc, cô cũng yên tâm.
Lê Sơ Huyền: “Có việc gì thì gọi cho tôi.”
Cô gọi điện bảo tài xế đến đón.
Vừa lên xe, điện thoại của Lục Sầm liền gọi tới.
Lục Sầm: “Em ở đâu rồi?”
Lê Sơ Huyền: “Em vừa rời khỏi công trường.”
Lục Sầm liếc nhìn bản đồ: “Anh sắp đến vị trí của em rồi.”
Đường đến bán đảo Lam Hải Loan chỉ có một đại lộ ven biển hai chiều bốn làn xe. Anh đang đi về hướng bán đảo, còn Lê Sơ Huyền đi về hướng ngược lại, hai người sẽ gặp nhau trên đường.
“Lát nữa em đổi sang xe của anh.” Lê Sơ Huyền liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, trời đã tối sầm lại, mưa tí tách rơi trên cửa kính xe.
Hôm nay đúng là một ngày nên xem hoàng lịch trước khi ra đường, cô nghĩ.
“Đúng rồi,” Lê Sơ Huyền nói, “Xương đào được ở công trường chắc là xương động vật thôi, không có vấn đề gì lớn đâu.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lạnh nhạt cười: “Không phải càng kỳ lạ sao?”
“Đúng vậy.” Lê Sơ Huyền đồng tình. Cô nhìn những giọt mưa trên cửa sổ chảy thành dòng. Mưa càng lúc càng lớn, gió biển mạnh, những cây cọ ven đường bị thổi đến nghiêng ngả điên cuồng.
Cô nói: “Nhưng nếu là xương người thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công trình.”
Thời gian chính là tiền bạc.
Lục Sầm dường như bật cười, một tiếng cười khẽ thoáng qua: “Lê tổng vẫn luôn đặt tiền bạc lên trên hết.”
“Lục tổng, phiền anh làm rõ, anh cũng là một trong những nhà đầu tư đấy.” Anh dựa vào cái gì mà cười cô chứ?
“OK, là vấn đề của anh. Hy vọng dự án hợp tác của chúng ta sẽ luôn thuận buồm xuôi gió.”
Lê Sơ Huyền: ……
Lê Sơ Huyền còn định nói gì đó, Lục Sầm đã lên tiếng: “Anh thấy xe em rồi.”
Đúng lúc này, đèn xanh đếm ngược hai giây cuối, rồi chuyển sang đèn đỏ.
Lục Sầm phanh lại chờ đèn. Ở làn đường đối diện, xe của Lê Sơ Huyền cũng dừng lại. Đây là một ngã ba chữ T, trời mưa nên đường vắng tanh, đèn đỏ thì kéo dài.
Lục Sầm dùng ba ngón tay kéo bản đồ: “Phía trước 500 mét có một trạm xe buýt. Lát nữa em bảo tài xế dừng ở đó, anh sẽ quay đầu ở ngã ba này rồi lên đón em.”
“Được,” Lê Sơ Huyền nói với tài xế, “Qua đèn đỏ rồi đi thêm 500 mét nữa, đến trạm xe buýt thì dừng lại cho tôi xuống.”
“Vâng, Lê tổng.”
Xe cách âm rất tốt, nhưng vẫn nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài.
Lê Sơ Huyền không thích bão tố, nó luôn làm cô nhớ lại những ngày tháng bị sóng biển rượt đuổi trên đảo hồi cấp hai. Hôm nay đúng là không nên ra đường. Nhưng ai bảo cô không có thói quen xem dự báo thời tiết chứ?
“Hôm nay có phải có bão không anh?” Cô hỏi Lục Sầm.
“Nửa đêm sẽ đổ bộ, cấp gió không cao.” Chỉ là một xoáy thuận nhiệt đới mang theo mưa lớn.
“Ồ.”
Đèn đỏ kết thúc, đèn xanh bật lên. Mặt đường trơn trượt, tốc độ xe không nhanh, tài xế lái rất vững.
Vừa qua vạch kẻ đường, sắp đi qua ngã ba thì Lê Sơ Huyền nhìn thấy ở phía bên kia, một chiếc xe đáng lẽ phải dừng đèn đỏ lại đang mất lái lao tới với tốc độ kinh hoàng. Tài xế cũng nhìn thấy, lập tức phản ứng, nhấn ga tăng tốc để tránh chiếc xe kia.
Dường như không kịp nữa rồi. Ánh đèn pha chói lòa xuyên qua màn mưa, chiếc xe mất lái đã ở ngay trước mắt.
Nhưng nhanh hơn nó chính là chiếc G63 ở làn đường đối diện. Xe gầm lên, chân ga đạp sát đất, ngay trước khoảnh khắc va chạm đã đâm sầm vào hông chiếc xe kia.
RẦM ——
Tiếng va chạm kinh hoàng khiến đầu óc Lê Sơ Huyền trống rỗng trong nháy mắt.
Máu trong người như đông lại. Trong khoảnh khắc, cô như rơi vào hầm băng.
“Lục Sầm!!” Cô hét lên.
Sau một loạt tiếng ồn, điện thoại bị ngắt kết nối. Chiếc di động có lẽ đã vỡ tan trong vụ va chạm, không còn ai đáp lại nữa.
Chiếc xe của cô đã an toàn đi qua ngã ba. Tài xế bật đèn báo hiệu rồi tấp vào lề.
Cô ném di động đi, vội vã tháo dây an toàn, bàn tay run rẩy vươn ra mở cửa. Gió rất lớn, đẩy cửa rất khó khăn, cửa xe vừa hé ra một khe đã bị gió đập lại. Cô dùng hết sức đẩy cửa xe ra, bất chấp tất cả lao vào trong màn mưa gió.
Mưa rất lớn, đập vào mắt cô đau rát, không thể mở ra được, không nhìn rõ mọi vật trước mắt.
Đôi giày cao gót không thể chạy được trên mặt đường trơn ướt. Cô đá chúng đi, chân trần chạy về phía Lục Sầm, mặc kệ sỏi đá và những mảnh vỡ trên đường sẽ làm rách chân mình.
Tài xế cũng không màng đến chuyện khác, vội chạy xuống xe gọi cô: “Lê tổng, đừng chạy, nguy hiểm!”
Tiếng tim đập thình thịch át đi tất cả, mọi âm thanh khác cô đều không còn nghe thấy, chỉ muốn chạy đến bên cạnh anh để xác nhận anh có an toàn hay không.
Gió quá lớn, thổi đến mức cô sắp đứng không vững.
Cô đã nhìn rõ. Chiếc G63 vì va chạm mạnh đã lao lên dải phân cách, toàn bộ đầu xe bẹp dúm, bốc khói trắng. Trên mặt đường xi măng ướt át là những mảnh kính vỡ loang lổ.
Cửa ghế lái ngay lúc này bị đẩy ra. Lê Sơ Huyền đã chạy cả một quãng đường, ngay khoảnh khắc này bật khóc.
“Lục Sầm!”
Người đàn ông trên ghế lái bước xuống xe, ánh mắt nhìn lại cô vẫn còn vương sự lạnh lẽo đáng sợ chưa kịp thu lại. Cặp kính của anh đã vỡ, tròng kính cắt qua khóe mắt. Tay phải của anh buông thõng một cách không tự nhiên, những chỗ khác trông vẫn ổn.
“Chạy cái gì?” Giọng anh trầm thấp lạnh lùng. Xuyên qua màn mưa gió, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô: “Quay về xe ngồi đi.”
Lê Sơ Huyền không để ý đến lời anh nói, chạy đến trước mặt anh, không dám ôm cũng không dám chạm vào anh, sợ anh bị nội thương, sợ rằng đây chỉ là khoảnh khắc anh bình tĩnh nhờ adrenaline tăng vọt.
“Ngoan, về xe đợi anh.” Lục Sầm hạ giọng dỗ dành, dường như đã nhận ra mình vừa làm cô sợ.
Anh lướt qua cô, đi về phía chiếc xe gây tai nạn.
Lục Sầm đã đâm vào phần sau của chiếc xe kia, khiến cả chiếc xe văng sang lan can ở làn đường đối diện. Đầu xe biến dạng, c*m v** lan can. Phần ghế lái phía sau lõm vào một hố lớn, trông còn nghiêm trọng hơn chiếc G63 rất nhiều.
Lục Sầm kéo cửa xe, cửa bị khóa, không mở được. Kính xe đã nứt như mạng nhện, Lục Sầm dùng một cú đấm làm nó vỡ tan. Người bên trong mặc áo sơ mi đen, mặt đầy máu, gục trên túi khí bất động.
Lục Sầm túm lấy cổ áo anh ta, chất vấn: “Ai phái mày tới?”
Người kia há miệng nói gì đó, không ai nghe rõ. Lục Sầm cười lạnh, dùng sức ấn đầu anh ta vào túi khí đã xẹp, đập vào vô lăng khiến anh ta hoàn toàn ngất đi.
Anh nói: “Mày còn sống, xem như vận mày của mày không tốt rồi.”
Lê Sơ Huyền đi chân trần không nhanh bằng anh, lúc đến nơi chỉ kịp nhìn thấy Lục Sầm thu tay lại. Anh đã dùng bàn tay lành lặn để đập vỡ kính, giờ bàn tay lành lặn ấy cũng không còn lành lặn nữa, bị cắt vài vết máu nhỏ.
Lê Sơ Huyền toàn thân đã ướt sũng, cô kéo tay anh: “Anh lên xe em trước đi.”
“Giày của em đâu?” anh cúi xuống nhìn đôi chân trần đang giẫm trong vũng nước của cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Anh đừng quan tâm đến giày của em, anh…”
“Lên đi, anh cõng em.”
Lúc này tài xế vội vàng chạy tới. Anh ta cầm một chiếc ô, tay kia cầm đôi giày cao gót của Lê Sơ Huyền.
“Lê tổng, tôi đã báo cảnh sát, họ sắp tới rồi. Mưa lớn quá, hai người lên xe ngồi trước đi.”
Trở lại xe, mọi người đều ướt như chuột lột.
Lục Sầm không nói một lời nào. Lê Sơ Huyền lấy khăn giấy trong túi ra băng bó bàn tay bị thương cho anh. Có lẽ tay phải của anh đã gãy, cô không dám động vào. Cô vẫn còn sợ hãi, tay nhận chai nước khoáng từ tài xế vẫn còn run rẩy: “Để em rửa vết thương cho anh.”
Lê Sơ Huyền vặn nắp chai, thấm ướt khăn giấy.
Anh lại đưa tay ấn lên tấm chắn.
Cô cầm khăn giấy ngước lên, bàn tay lành lặn của anh đã bóp lấy gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Thô bạo, mạnh mẽ, giống như một con mãnh thú xé rách nhà tù thoát ra.
Anh mặc kệ sự giãy giụa của cô, ép cô phải đón nhận. Hai người quần áo ướt sũng, lại quấn lấy nhau trong khoảnh khắc này, nhiệt độ cơ thể nóng rực áp sát. Cô đã từng thấy rất nhiều bộ dạng của anh: lạnh lùng, phúc hắc, tao nhã, nhưng chưa bao giờ hung ác và đáng sợ như bây giờ.
Dòng máu sôi trào không thể bình ổn, cô khẽ đáp lại để trấn an anh.
Đêm mưa lớn hôm đó, cô nhớ rõ sự sợ hãi và bất lực khi chiếc xe lao tới, cũng nhớ rõ Lục Sầm đã đạp chết chân ga, phá tan tử thần đang lao về phía cô. Và còn cả nụ hôn triền miên ái muội trong chiếc xe ướt sũng sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết.
Tối hôm đó, người duy nhất không bị thương trong vụ tai nạn là người tài xế.
Cảnh sát giao thông và xe cứu thương cùng nhau đến, đưa hai người bị thương vào bệnh viện.
Lục Sầm bị gãy tay phải, gãy xương sườn, và chấn động não.
Tài xế gây tai nạn còn nghiêm trọng hơn, gãy nhiều chỗ trên người, xuất huyết não, nội tạng xuất huyết nhiều nơi, sau khi cấp cứu được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt (ICU).
Còn Lê Sơ Huyền, vì đi chân trần bị cắt vào lòng bàn chân, lại dầm mưa nên vết thương bị nhiễm trùng, cô sốt cao.
Ba ngày sau mới hạ sốt, cô ngồi xe lăn điện đi tìm Lục Sầm.
Và Lục Sầm, người bị thương nặng hơn cô, đang ngồi trên giường bệnh dùng laptop xử lý công việc.
Lộ Xuyên thấy cô đến, mỉm cười chào hỏi: “Lê tổng.”
Anh ta nhanh tay thu dọn laptop và tài liệu trên giường bệnh của Lục Sầm, mang lên một đĩa trái cây đã gọt sẵn, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Đây là phòng bệnh VIP của bệnh viện Thâm Thành, rất rộng, tầm nhìn và ánh sáng vô cùng tốt. Ánh hoàng hôn vàng óng ngoài cửa sổ sát đất chiếu lên gương mặt vô cảm của anh, càng khiến anh trông lạnh lùng hơn.
Lê Sơ Huyền bĩu môi.
Lúc họ được đưa vào bệnh viện, Lộ Xuyên vẫn còn đang trên đường đến Thâm Thành. Tài xế là một người hiểu chuyện, anh ta yêu cầu cả hai ông bà chủ đều phải ở phòng bệnh cao cấp nhất. Cảnh sát giao thông đã khéo léo giải thích rằng mặc dù vụ tai nạn này đối phương vượt đèn đỏ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng bảo hiểm sẽ không chi trả cho phòng bệnh đắt tiền như vậy, cuối cùng họ sẽ phải tự trả.
Tài xế ra vẻ không thiếu tiền, yêu cầu bệnh viện cứ sắp xếp.
Lê Sơ Huyền quyết định lúc về sẽ thưởng lớn cho anh ta.
Cô không thành thạo điều khiển chiếc xe lăn điện, dừng lại bên giường anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Tầm mắt anh tự nhiên hạ xuống, dừng trên môi cô.
Ký ức chết tiệt đột nhiên ùa về. Đêm đó trong xe, đang hôn nhau thì anh đột nhiên nói một câu: “Lê Sơ Huyền, em nóng quá.”
Nóng cái gì? Cô nói: “Không, em không nóng, em hơi lạnh.”
Sau này mới biết cô bị sốt, lúc vào viện đo nhiệt độ là 40 độ C.
Xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
“Muốn hôn em.” Anh nói bằng giọng trầm thấp.
“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh, nhìn bàn tay phải đang bó bột của anh, rồi lại nhìn đôi chân đang quấn băng của mình.
Cuối cùng, cô lén liếc nhìn cánh cửa đã đóng, chấp nhận số phận.
Cô vụng về trèo lên giường bệnh của anh, bàn tay lành lặn của anh còn đỡ cô một cái. Xương sườn bị gãy không thể động đậy, cô liền quỳ trên đùi anh.
Lục Sầm cười như không cười nói: “Sao ngoan vậy? Hửm?”
Bình thường khi anh đưa ra yêu cầu vô lý, đáng lẽ cô phải mắng thầm anh trong lòng.
Lê Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn anh: “Nợ anh một mạng, ân tình quá lớn.”
Ý cười trong mắt Lục Sầm biến mất, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như khi có người ngoài. “Vậy à, sau này Lê tổng làm trâu làm ngựa báo đáp anh nhé.”
Lê Sơ Huyền véo mạnh vào cánh tay trái của anh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh đừng tưởng mình đang nửa sống nửa chết mà được đằng chân lân đằng đầu nhé.”
Lục Sầm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
“Lê Sơ Huyền,” anh gọi tên cô, “sau này chúng ta chết đi, sẽ được chôn cùng nhau.”
Lê Sơ Huyền: ?
“Chúng ta còn trẻ, không cần phải vội vã quyết định chuyện của mấy chục năm sau như vậy.” Lê Sơ Huyền khuyên anh.
Lục Sầm nghiêm túc nhìn cô: “Em không muốn cũng không sao, dù sao anh cũng sẽ cho người đào mộ em lên, trộn tro cốt của chúng ta vào với nhau.”
Oa, đúng là b**n th**.
Cô đột nhiên hôn Lục Sầm một cái: “Em đồng ý với anh, anh có thể không đào mộ em được không?”
Anh không trả lời, tay luồn vào trong áo bệnh của cô, v**t v* làn da trơn mịn bên hông: “Ngồi lên thêm chút nữa.”
Lê Sơ Huyền làm theo.
“Hôn anh.” Người đàn ông ra lệnh.
Cô chủ động dâng lên đôi môi đỏ.
Môi lưỡi quấn quýt, cánh tay ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, c*n m*t môi châu, miêu tả đường môi.
Cho đến khi… vật nóng rực dán lên người cô.
Cô khẽ lùi lại, kinh ngạc nhìn anh. Anh lại cười: “Thật ra tư thế này cũng có thể.”
Lòng bàn tay thô ráp m*n tr*n bên hông mềm mại, dụ dỗ cô đ*ng t*nh.
“Hoàn mỹ tránh được những chỗ bị thương.” Anh tổng kết.
Lê Sơ Huyền vội vàng trèo xuống khỏi đùi anh, ngồi xếp bằng sang một bên, kéo chăn che đi nơi đang trỗi dậy.
Cô nhắm mắt làm ngơ.
Vẻ mặt Lục Sầm uể oải tựa lại vào gối.
Sự kiều diễm tan đi, trở về với chuyện chính.
Lê Sơ Huyền cầm lấy đĩa trái cây Lộ Xuyên vừa chuẩn bị, lấy một quả đào cắn một miếng. Cô hỏi Lục Sầm: “Anh nghĩ chuyện tối hôm đó là tai nạn ngoài ý muốn hay là cố ý?”
Hỏi xong, cô còn tốt bụng đưa quả đào cho anh cắn một miếng.
Anh nói: “Bên cảnh sát giao thông nói là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Ồ?” Vậy thì cô lại thấy rất bất ngờ. Nhiều sự trùng hợp như vậy xảy ra cùng lúc mà vẫn tính là tai nạn, vậy thì hai mươi mấy năm qua cô sống uổng phí rồi. Nếu không phải Lục Sầm lúc đó ở đó, người bị đâm vào hông xe chính là cô. Dựa theo thống kê điều tra giao thông, tỷ lệ sống sót của cô chỉ có một nửa.
“Tối hôm đó, anh nhìn thấy phía sau chiếc xe kia còn có một chiếc Minibus màu bạc. Sau khi tai nạn xảy ra, nó không đi qua ngã ba mà quay đầu lại.” Tối hôm đó gió to mưa lớn, vị trí hẻo lánh, vừa vặn ở ngã ba đó xuất hiện bốn chiếc xe. Và sau khi tai nạn xảy ra, cho đến khi họ rời khỏi hiện trường cũng không có chiếc xe nào khác đi ngang qua. Không phải là quá trùng hợp sao?
“Ý của anh là, người đó muốn dùng tai nạn giao thông để tạo ra một vụ bắt cóc?” Chiếc Minibus kia cô không nhìn thấy, nếu Lục Sầm đã nói vậy, đó chính là xe tiếp ứng.
“Xe của em không phải là xe gặp tai nạn, không bị kéo đi. Anh đã bảo Lộ Xuyên cho người kiểm tra, phát hiện ra máy định vị.”
Lê Sơ Huyền đã không còn ngạc nhiên nữa. Bằng không đối phương làm sao có thể biết rõ vị trí của cô để chọn đúng lúc này lao tới chứ? Mọi thứ giả tạo đến mức trông như một vụ tai nạn giao thông.
Lục Sầm nói: “Anh đã nói với cảnh sát giao thông là anh đi đúng đèn xanh, không ngờ đối phương lại vượt đèn đỏ. Bây giờ phải xem tài xế gây tai nạn tỉnh lại nói thế nào.”
Lê Sơ Huyền gật đầu.
“Nếu anh không còn chuyện gì để nói thì em về trước đây.” Lát nữa bác sĩ đến kiểm tra mà thấy cô ngồi ở đây thì xấu hổ lắm.
Lục Sầm cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Tối nay em qua đây nhé?”
Cô chậm rãi bò lại xe lăn của mình, vô thức thuận miệng hỏi: “Qua đây làm gì?”
Người đàn ông ung dung, đầu ngón tay khẽ gõ lên chăn: “Qua đây thử tư thế này xem.”