Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 60

Chuyện Lê Sơ Huyền nhập viện chỉ được thông báo cho Nghê Tâm, cô còn dặn Nghê Tâm phải giấu gia đình.

 

Nhưng làm sao mà giấu được chuyện này?

 

Lê Sơ Huyền vừa từ phòng bệnh của Lục Sầm trở về, đã thấy Lê Mãnh và Trang Thư Tình đến thăm. Trợ lý sinh hoạt tay xách nách mang theo sau lưng.

 

Lê Sơ Huyền thở dài: “Ba, mẹ, con chỉ sốt một trận thôi, không cần phải làm rùm beng lên như vậy đâu.”

 

Không ai để ý đến cô.

 

Nghê Tâm và trợ lý lần lượt sắp xếp đồ đạc.

 

Ba mẹ cô ngồi xuống sofa trong phòng khách của phòng bệnh, Nghê Tâm liền rót trà cho họ.

 

Trang Thư Tình đánh giá một lượt xung quanh, dường như có chút không hài lòng: “Hay là chúng ta quay về bệnh viện ở Cảng Thành nhé?”

 

Chủ tịch Lê nhận tách trà từ Nghê Tâm, nói: “Chỉ là sốt thôi, hạ sốt là được rồi.”

 

Lê Sơ Huyền đồng tình, gật đầu với Trang Thư Tình.

 

Có lẽ họ cũng đã biết ngọn nguồn sự việc nên không hỏi chân cô bị thương thế nào.

 

Trang Thư Tình nói: “Bà nội lo cho con lắm, cứ đòi qua đây thăm, bị ba mẹ khuyên mãi mới chịu ở lại.”

 

Lê Sơ Huyền: “Dầm mưa bị sốt thật sự là chuyện nhỏ thôi mà, con đã hạ sốt rồi. Ba mẹ thật ra cũng không cần phải qua đây đâu, con lớn rồi mà.”

 

“Chủ yếu là con ở bên Thâm Thành, mọi người không biết tình hình nên mới lo lắng. Bây giờ thấy con không sao là yên tâm rồi.” Chủ tịch Lê đặt tách trà xuống. “Hơn nữa bà nội sợ con ăn không ngon, đã hầm canh bảo ba mẹ mang qua.”

 

Lê Sơ Huyền trêu chọc: “Bận rộn như vậy mà còn phải đích thân qua đây giao cơm hộp cho con à?”

 

Chủ tịch Lê hừ lạnh: “Hôm nay các cuộc họp của tập đoàn đều do ba thay con đi họp đấy. Tan làm là phi ngựa không ngừng nghỉ qua đây luôn. Con sốt một trận, xem như được nghỉ ngơi rồi còn gì.”

 

Trang Thư Tình liếc nhìn hai cha con: “Ba con nói bừa đấy, ông ấy họp xong là chạy ngay, nói là thăm con quan trọng hơn.”

 

Lê Sơ Huyền nhìn Chủ tịch Lê bị vạch trần mà mặt không đổi sắc, không nhịn được cười.

 

Trợ lý đã sắp xếp xong đồ đạc, mở từng hộp giữ nhiệt đặt lên bàn ăn.

 

Chủ tịch Lê đứng dậy, định đẩy cô qua ăn cơm.

 

Lê Sơ Huyền nói: “Không cần đâu ba, xe điện mà.”

 

Lê Mãnh cười cô: “Con chỉ bị rách da một chút mà cũng phải ngồi xe lăn điện, ghê gớm thật đấy.”

 

Nghê Tâm, người đã chuẩn bị chiếc xe lăn, thầm nghĩ: Thôi chết, một lòng chỉ muốn chuẩn bị thứ tốt nhất cho Lê tổng.

 

“Không sao đâu, con dùng xong sẽ quyên góp cho người cần.”

 

Lê Mãnh: “Thật là cảm ơn lòng tốt của con quá.”

 

Lê Sơ Huyền: “Không có gì ạ.”

 

“Canh giò heo, bà nội nói ăn gì bổ nấy.” Trang Thư Tình đặt bát canh trước mặt cô.

 

Chủ tịch Lê đồng tình: “Ăn gì bổ nấy, bổ cho cái giò heo của con đi.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Canh rất ngon, giò heo mềm rục, đậm vị.

 

Cô liếc qua, chỉ thấy một bộ bát đũa của mình: “Ba mẹ không ăn chút sao?”

 

“Chúng ta không ăn cơm bệnh nhân đâu,” Lê Mãnh nói, “Ba có người bạn nói gần đây có một trang trại, món ngỗng quay củi vải rất ngon. Ba đưa mẹ con đi thử đây.”

 

Lê Sơ Huyền: ?

 

Cô bây giờ có chút hoài nghi mục đích của họ. Là đến thăm cô hay là đi ăn ngỗng quay củi vải ở trang trại?

 

“Vậy mấy món này là gì?” Vẫn còn mấy hộp thức ăn chưa mở.

 

Phu nhân Trang: “Cho Lục Sầm đấy, bà nội hầm canh xương. Lát nữa con mang qua cho cậu ấy.”

 

Lục Sầm cũng thật có phúc. Lê Sơ Huyền bĩu môi.

 

Ăn cơm xong, Trang Thư Tình nói có chuyện cần dặn dò Nghê Tâm, liền gọi cô ấy ra ngoài.

 

Cửa phòng bệnh đóng lại, Lê Mãnh bình thản hỏi: “Là nhắm vào con sao?”

 

Lê Sơ Huyền kinh ngạc, liếc nhìn ra cửa phòng.

 

Lê Mãnh nhìn theo ánh mắt của cô: “Mẹ con không biết.”

 

Lê Sơ Huyền thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là nhắm vào con, trên xe có tìm thấy máy định vị. Sao ba biết ạ?”

 

“Lúc nãy ba mẹ lên đây, ở cửa thang máy, cửa thoát hiểm và lối đi khẩn cấp ở tầng này đều có vệ sĩ. Nếu không phải Nghê Tâm dẫn vào, chắc ba mẹ còn không lên được. Trận thế lớn như vậy, không phải là đã xảy ra chuyện rồi sao?”

 

Cũng phải, cô có chuyện gì mà qua mắt được Chủ tịch Lê chứ? Ông tung hoành thương trường Cảng Thành hơn ba mươi năm, số cầu ông đi qua còn nhiều hơn số đường cô đi, tai mắt trải rộng, có tin tức gì mà không đến tai ông?

 

“Hiện tại bên phía cảnh sát đang xử lý như một vụ tai nạn giao thông bình thường. Con và Lục Sầm cũng nghĩ vậy, những ân oán khác cứ về Cảng Thành rồi tính.” Lê Sơ Huyền nói.

 

“Tình hình nhà họ Lục rất phức tạp. Trước kia bên Lê Thị không hợp tác với họ cũng có nguyên nhân. Cách làm giàu của nhà họ Lục không được quang minh cho lắm, thủ đoạn cũng không phải là cạnh tranh thương mại thông thường. Đến đời Lục Bách Thương thì đã được tẩy trắng gần hết, nhưng ông già nhà họ Lục đó, chỉ có thể nói là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

 

Lê Mãnh thở dài một hơi: “Dạo này con ra vào chú ý một chút, xuất viện rồi vẫn nên mang các vệ sĩ của con theo.”

 

“Vâng ạ.” Lê Sơ Huyền ngoan ngoãn gật đầu.

 

Cửa phòng bệnh được đẩy ra,Trang Thư Tình đã dặn dò Nghê Tâm xong và quay lại.

 

“Dù sao con cũng nhập viện rồi, nhân dịp này làm một cuộc kiểm tra toàn thân đi, mẹ vừa dặn Nghê Tâm rồi. Chuyện công ty con không cần lo, ba sẽ giúp con.” Trang Thư Tình đến gần, xoa đầu cô.

 

Chủ tịch Lê bất ngờ bị bắt tiếp tục tăng ca, cười mà như không cười, đồng tình: “Nghe lời mẹ con đi.”

 

“Ba mẹ đi ăn cơm đây, con tự mình cẩn thận, đừng lo lắng quá nhiều.”

 

Ba mẹ cô rời đi, trợ lý sinh hoạt cũng đi rồi, phòng bệnh trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

 

Lê Sơ Huyền dặn Nghê Tâm: “Em mang bữa tối sang phòng bệnh của Lục Sầm đi. Hoặc gọi Lộ Xuyên qua lấy.”

 

Nghê Tâm có chút bất ngờ: “Lê tổng không qua cùng sao ạ?”

 

“Không.” Cô từ chối.

 

Sau vụ tai nạn xe cộ, Lục Sầm cứ kỳ quái thế nào ấy.

 

Ánh mắt anh nhìn cô cũng rất lạ, có một cảm giác như thể giây tiếp theo sẽ bùng lên ngọn lửa. Vấn đề là, anh đang là một bệnh nhân gãy xương đấy!

 

Tay gãy còn chưa tính, xương sườn cũng gãy nữa.

 

Lúc Nghê Tâm mang cơm qua, Lục Sầm đang họp video.

 

Nghê Tâm thầm đồng cảm. Quả nhiên không phải ai cũng làm tổng tài được. Nhìn Lục tổng xem, thân tàn mà ý chí kiên cường, đã thế này rồi mà vẫn phải làm việc.

 

“Là Lê tổng bảo mang qua sao?” Lời nói của Lộ Xuyên kéo Nghê Tâm về thực tại.

 

“Vâng”. Nghê Tâm gật đầu.

 

Lộ Xuyên qua giúp Nghê Tâm đặt bữa tối lên khay.

 

Vừa lúc người trên giường bệnh kết thúc cuộc họp. Lục Sầm thong thả xuống giường đi tới, liếc qua một cái rồi hỏi: “Lê Sơ Huyền đâu?”

 

Nghê Tâm đang chuẩn bị đi thì bị gọi lại, chỉ hận mình không đi nhanh hơn hai bước. Cô ấy ngượng ngùng cười: “Y tá nói Lê tổng lát nữa còn phải truyền dịch ạ.”

 

Lời vừa nói ra cô ấy đã biết mình sai rồi. Lấy cớ thật vụng về, bệnh viện nào mà truyền dịch vào buổi tối chứ?

 

Lục Sầm không nói gì, không biết là tin hay không tin, chậm rãi ngồi xuống bàn ăn.

 

Nghê Tâm nhân cơ hội chuồn mất.

 

Lê Sơ Huyền không có việc gì làm, phê duyệt vài quy trình rồi đi tắm, tám giờ tối đã nằm trên giường suy ngẫm về cuộc đời.

 

Ban ngày ngủ quá nhiều, bây giờ lại rất tỉnh táo.

 

Lúc nãy Nghê Tâm mang cơm về nói: “Lục tổng không hổ là Lục tổng, xương sườn gãy rồi mà vẫn xuống giường ăn cơm.”

 

Lê Sơ Huyền biết con người anh, sự giáo dưỡng đã ăn vào trong xương tủy, chỉ cần có thể xuống giường, dù phải nhịn đau anh cũng sẽ xuống, quyết không ăn cơm trên giường.

 

Nghê Tâm còn nói: “Lê tổng không qua, Lục tổng có vẻ hơi thất vọng.”

 

Chắc là anh đang đợi cô qua đút cơm cho anh. Lúc đó cô không nhận ra tay phải của anh đã bị gãy. Anh vẫn luôn có một tay lành lặn có thể sử dụng, nên Lê Sơ Huyền đã không để ý. Bây giờ anh chỉ có thể dùng tay trái ăn cơm, chắc chắn sẽ không để Lộ Xuyên đút.

 

Có lẽ ăn được vài miếng đã mất kiên nhẫn rồi, không biết đã ăn no chưa?

 

Lê Sơ Huyền nằm trên giường càng nghĩ càng thấy áy náy. Anh ra nông nỗi này, cũng là vì cứu cô. Cô chiều theo ý anh một chút thì có sao đâu?

 

Cô gọi điện bảo Nghê Tâm đi mua một phần cháo.

 

“Ăn cháo gì nhỉ?” Lê Sơ Huyền cầm điện thoại, nhìn lên trần nhà suy nghĩ. “Cháo sườn hầm đi.”

 

Để hạ hỏa.

 

Chín giờ tối, Lê Sơ Huyền cầm phần cháo sườn hầm Nghê Tâm mua về đi sang phòng bệnh của Lục Sầm.

 

Đẩy cửa phòng ra, người đàn ông đang ngồi trên giường dùng iPad xử lý công việc. Tóc anh còn hơi ẩm, có vẻ như vừa mới tắm xong không lâu.

 

Nghe thấy tiếng động, mặt anh không cảm xúc liếc qua một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt.

 

Ồ hô! Có người đang dỗi.

 

Cô đóng cửa lại.

 

“Không ngủ được nên em qua đây à?” Anh bình thản hỏi.

 

“Mang đồ ăn khuya cho anh.”

 

“Ồ?” Người đàn ông dường như có chút hứng thú, nhưng khi nhìn thấy hộp cơm trong tay cô, hứng thú lại tan biến.

 

Là món ăn khuya này.

 

Lê Sơ Huyền: “Trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”

 

“Em.”

 

Thẳng thắn, không chút che giấu.

 

“Sợ anh ăn tối không no, mang đồ ăn thêm cho anh đây.”

 

Anh vẻ mặt uể oải: “Tay đau, anh không ăn.”

 

Ồ ồ, tự mình xuống giường ăn cơm thì không đau, tự mình đi tắm thì không đau, cô đến là lại đau.

 

Đồ đàn ông hai mặt.

 

Lê Sơ Huyền đặt hộp cháo lên tủ đầu giường, khó khăn trèo lên giường. Anh vẫn đưa tay ra đỡ cô một cái.

 

“Giờ không đau nữa à?”

 

“Đỡ em xong là lại đau.” Lời nói dối không hề che giấu.

 

Lê Sơ Huyền mở hộp cháo ra: “Quán này gần đây nổi tiếng lắm, em đã cố tình tra đánh giá, ai cũng nói ngon.”

 

“Cháo gì?”

 

“Cháo sườn hầm,” Lê Sơ Huyền nhìn anh, cười đầy ác ý, “Hạ hỏa.”

 

Anh bất mãn nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.

 

Cô dùng thìa múc một muỗng đút cho anh: “Nếu không đủ, có thể xào thêm một đĩa dưa leo, cũng là món tủ của quán này đấy.”

 

Lục Sầm tức đến bật cười.

 

Một bát cháo hai người chia nhau ăn xong, cô vừa đặt bát xuống.

 

Lục Sầm: “Đã ăn xong món khai vị ăn, đến món chính chứ nhỉ?”

 

“Lục tổng,” cô ngồi xếp bằng trên giường anh, đưa mắt quét từ trên xuống dưới, “Anh đang bị gãy xương, không nên vận động.”

 

Vẫn còn muốn à?

 

Anh nhìn cô không nói.

 

Lê Sơ Huyền buông tay: “Hoàn cảnh không cho phép, em chỉ có thể hôn anh thôi.”

 

Lục Sầm thỏa hiệp.

 

Cô quỳ hai bên đùi anh, cúi xuống trao một nụ hôn sâu cho anh. Mái tóc buông xuống mang theo hương diên vĩ, trong môi lưỡi cô là hương vị của cháo, giống như của anh, quyện vào nhau.

 

Theo bản năng anh dùng tay trái ôm lấy eo cô, càng siết càng chặt, nụ hôn sâu lắng và triền miên.

 

Người đang quỳ bên cạnh anh dần dần mềm nhũn trong lòng, dựa vào vai anh để chống đỡ.

 

Anh khẽ lùi lại, bàn tay đang ôm eo cô buông cô ra.

 

Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt là sương mù mờ ảo, màu son trên môi càng thêm tươi tắn quyến rũ, long lanh như giọt sương trên cánh hoa hồng.

 

“Bỏ cuộc rồi à?” Giọng cô mang theo hơi thở gấp gáp.

 

Lục Sầm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén con mãnh thú sắp thoát cũi trong lòng.

 

Anh cầm điện thoại gọi cho Lộ Xuyên: “Tối nay đừng để ai vào phòng tôi.”

 

Ném điện thoại về tủ đầu giường, anh đưa tay ôm cô lại, giọng nói khàn đặc trầm thấp. Anh nói: “Ngồi lên đây, tiếp tục.”

Bình Luận (0)
Comment