Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 64

Thành phố về đêm phồn hoa, xe cộ như nước chảy, ánh đèn vạn nhà lộng lẫy. Từ nhà hàng trên tầng cao có thể nhìn xuống toàn bộ cảnh đêm của thành phố.

 

Người đàn ông đối diện bàn ăn đã xắn tay áo sơ mi, để lộ những đường cơ bắp săn chắc, mượt mà của cánh tay trái và… phần băng bột của cánh tay phải.

 

Anh cầm thìa, ưu nhã dùng canh. Lê Sơ Huyền gắp một miếng thịt cá, nhướng mày nhìn anh: “Lục tổng không ăn cá sao? Món cá mú đỏ hoang dã này mới về cảng hôm nay, khó kiếm lắm đấy.”

 

Lục Sầm đặt thìa xuống, nhìn cô: “Vậy Lê tổng định đút cho anh ăn sao?”

 

“Không thích hợp lắm thì phải?” Xung quanh có bao nhiêu người, hơn nữa đây là một trong số ít những lần hiếm hoi họ quang minh chính đại ra ngoài ăn cơm, cô vẫn chưa quen với việc thể hiện tình cảm trước mặt người khác.

 

Miệng thì nói vậy, nhưng cô vẫn xoay hướng đôi đũa, gắp miếng thịt cá đặt vào thìa của anh.

 

Lục Sầm bình tĩnh cầm thìa lên, ăn miếng cá.

 

Sau đó, tiếp tục ra lệnh.

 

“Hải sâm om hành.”

 

“Bào ngư sốt.”

 

“Tôm xào Long Tỉnh.”

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Một miếng còn chưa kịp ăn đã phải liên tục gắp thức ăn cho anh.

 

Anh đặt thìa xuống, dùng khăn ăn lau môi: “Hương vị không tệ, sao em không ăn đi? Nguội là không ngon đâu.”

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Cô hừ lạnh: “Trước khi tay anh khỏi, em sẽ không bao giờ hẹn anh đi ăn cơm nữa.”

 

Lục Sầm bưng ly rượu lên uống một ngụm, đặt ly xuống mới nói: “Thật ra dạo này anh toàn ăn cơm rang. Hiếm khi hôm nay mới được ăn một bữa tối tử tế.”

 

Trong nháy mắt Lê Sơ Huyền cảm thấy rất áy náy. Một người bị gãy tay phải, chỉ có thể dùng tay trái cầm thìa ăn cơm rang một cách khổ sở. Vậy mà cô còn ghét bỏ anh, thật là điều không nên mà.

 

“Không sao đâu Lục tổng, ngày mai em vẫn sẽ gắp thức ăn cho anh.”

 

Lục Sầm hài lòng: “Lê tổng cứ đặt nhà hàng rồi gửi địa chỉ cho anh là được.”

 

Lê Sơ Huyền thầm mắng trong lòng: Đúng là đồ đàn ông chó má được voi đòi tiên.

 

Cô chậm rãi ăn cơm, thỉnh thoảng gắp một miếng đút cho anh. Bữa cơm diễn ra trong không khí khá vui vẻ.

 

Lê Sơ Huyền đặt chiếc nĩa tráng miệng xuống, đang định nói gì đó thì thấy điện thoại của Lục Sầm đặt bên cạnh reo lên. Cô liếc qua thấy tên Lộ Xuyên, lập tức chột dạ cầm ly nước chanh lên.

 

Lục Sầm nhận điện thoại, ánh mắt dừng trên mặt cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.

 

Không biết Lộ Xuyên ở đầu dây bên kia đã nói gì, ánh mắt Lục Sầm nhìn cô càng thêm lạnh lẽo, xa cách.

 

Lê Sơ Huyền chột dạ dời mắt đi.

 

Lục Sầm “Ừm” một tiếng, bình thản cúp máy.

 

Ánh mắt anh dừng trên mặt cô chưa từng rời đi, anh nói: “Lê tổng có gì muốn nói với anh không?”

 

Lê Sơ Huyền mới không dại mà tự chui đầu vào rọ: “Anh thấy đồ ăn hôm nay thế nào?”

 

“Cũng không tệ.” Anh khẽ cười.

 

Nụ cười này khiến Lê Sơ Huyền càng thêm chột dạ.

 

Chiếc Bentley màu đen tuyền hòa vào dòng xe cộ.

 

Tấm chắn được nâng lên, hàng ghế sau chìm trong im lặng.

 

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối lướt trên gương mặt nghiêng của anh. Rõ ràng mùa hè đã đến, nhiệt độ điều hòa trong xe cũng rất dễ chịu, nhưng lại dâng lên một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.

 

Lê Sơ Huyền ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy gương mặt anh, hai người im lặng đối diện.

 

Anh lạnh nhạt mở miệng: “Không an toàn, em ngồi về chỗ cài dây an toàn vào đi.”

 

“Không sao,” dường như phía trước vừa xảy ra va chạm, đường hơi tắc, xe di chuyển chậm như sên, “Tốc độ này không có vấn đề gì lớn.”

 

“Vấn đề vẫn rất lớn đấy,” người đàn ông nhếch môi cười lạnh lùng, “Xương sườn của anh vẫn chưa lành. Anh sợ lúc phanh gấp, Lê tổng va vào sẽ gây ra tổn thương lần thứ hai.”

 

Lê Sơ Huyền bất mãn nhìn anh. Lục Sầm bình tĩnh nhìn lại.

 

Cô không khách khí mà cởi cúc áo sơ mi của anh, tay luồn vào eo, khiêu khích v**t v* cơ bụng, vừa xoa vừa nắn, ra vẻ anh làm gì được em nào.

Lục Sầm mặc cho cô v**t v*, lạnh lùng nhìn cô nhưng không hề đáp lại.

 

Lê Sơ Huyền cúi đầu, hôn lên đôi môi mỏng của anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vòm họng anh.

 

Một luồng nhiệt nóng rực lập tức áp lên váy cô.

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Vẻ mặt người đàn ông vẫn không thay đổi, chỉ có đôi mắt nóng rực sâu thẳm thoáng qua, khó mà phát hiện.

 

Lê Sơ Huyền khẽ lùi lại, trèo xuống khỏi đùi anh, ngồi về vị trí của mình và cài dây an toàn.

 

Lục Sầm, người đã bị khơi lên ngọn lửa: ……

 

Cả quãng đường im lặng.

 

Chiếc Bentley màu đen tuyền tiến vào gara của Bích Thủy Vân Gian.

 

Trong thang máy, hai người đối mặt qua vách tường sáng bóng, không ai nói một lời.

 

Quẹt thẻ vào cửa, cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại. Lê Sơ Huyền vừa quay người đã bị Lục Sầm ấn lên cửa, thân hình áp sát.

 

“Cơ hội cuối cùng, hửm?” Lòng bàn tay anh ấn lên môi cô, nhẹ nhàng cọ xát. Cặp kính gọng vàng không che được dòng nước ngầm sắp trào dâng trong đáy mắt.

 

Hai tay cô quàng lên cổ anh, đến gần, đôi môi đỏ sắp chạm mà chưa chạm. “Lục tổng muốn hỏi chuyện gì? Dự án hợp tác với Phù tổng à? Hôm nay em vừa mới ký hợp đồng, sao vậy?”

 

Cô ra vẻ ngây thơ.

 

“Không có gì.” Anh nhếch môi cười.

 

“Lục tổng cũng muốn hợp tác sao? Anh nói sớm thì em đã không giành với anh rồi.” Cô áp lên môi mỏng của anh, khẽ cắn.

 

“Nhưng mà, trên thương trường làm gì có chuyện gì cũng được như ý nguyện, đúng không anh? Lục tổng muốn hợp tác không nhất định có thể ký được hợp đồng, cũng giống như em muốn mua mảnh đất ở hồ Hương Hải trong tay Lục tổng, cũng không mua được, cùng một đạo lý thôi.” Cô cố gắng giảng đạo lý.

 

“Đúng là vậy,” người đàn ông đồng tình, “Nhưng, anh chỉ phát hiện ra có người không có trái tim.”

 

“Là ai không có trái tim chứ? Em có mà,” cô cầm lấy tay anh, ấn lên ngực trái mình, “Lục tổng cảm nhận thử xem?”

 

Bàn tay to lớn hung hăng bóp mạnh.

 

Lê Sơ Huyền hít một hơi sâu, kinh ngạc nhìn anh. Đồ chó má, dùng sức lớn như vậy?!

 

Người đàn ông cười khẽ, tỏ vẻ bừng tỉnh: “Ồ, đây là trái tim của Lê tổng sao?”

 

Bàn tay anh dọc theo sườn eo trượt xuống. Hôm nay cô mặc một bộ váy liền thân, tay anh dễ dàng luồn vào, chạm đến làn da trơn mịn, rồi dọc theo eo tiến về phía trước, dừng lại nơi đầy đặn.

 

Ánh mắt anh hạ xuống, cười như không cười nói: “Tự mình cởi.”

 

Lê Sơ Huyền không động.

 

Anh trừng phạt mà dùng sức x** n*n.

 

Lê Sơ Huyền uất ức, đầu ngón tay cởi từng nút áo. Cô vừa cởi vừa thầm mắng trong lòng: Chờ anh khỏi, cô nhất định phải trả thù.

 

“Nhanh lên, bảo bối.” Người đàn ông thúc giục, dường như kiên nhẫn đã cạn kiệt.

 

Bộ váy tuột xuống. Giây tiếp theo, cô bị anh xoay người đẩy lên cửa. Những nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ, ngón tay giày vò làn da non mềm bên hông, để lại từng vệt đỏ và dấu tay.

 

Đêm rất dài. Ánh trăng vô tận.

 

Cả đêm cô xin tha, thở hổn hển nói không nên cướp dự án của anh.

 

Miệng anh thì nói tha thứ, nhưng cả đêm lại không hề dừng lại.

 

Chín giờ sáng.

 

Lục Sầm trong bộ đồ ngủ màu xám bạc, ngồi ở phòng khách xem tài liệu Lộ Xuyên mang qua.

 

Lộ Xuyên: “Người gây tai nạn tên là Lý Vạn Hành, quê ở Úc Thành, ở Thâm Thành có mở một công ty thương mại.”

 

Tài liệu này đã được soạn xong từ ngày thứ ba sau khi tai nạn xảy ra. Lục Sầm nói không vội, đợi xuất viện về Cảng Thành rồi xử lý, chỉ cho người ở bệnh viện theo dõi Lý Vạn Hành.

 

Có lẽ công việc của tập đoàn đã xong xuôi, cổ phần của ông cụ cũng sắp về tay, anh bắt đầu thanh toán nợ cũ.

 

Lục Sâm lật xem tài liệu. Công ty thương mại của Lý Vạn Hành này có quan hệ làm ăn với công ty thu mua thuộc hệ thống khách sạn của Tập đoàn Lục Thị, phụ trách việc thu mua ở khu vực Vịnh Lớn. Hợp tác với khách sạn Lục Thị thậm chí còn là nghiệp vụ chính của công ty này, nói cách khác, khách sạn Lục Thị đang nuôi sống công ty này.

 

Đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên tên công ty trong tài liệu, lạnh nhạt nói: “Cắt nghiệp vụ.”

 

“Vâng, Lục tổng.” Lộ Xuyên nói.

 

Về lý mà nói, một công ty nhỏ như vậy không đáng để Tập đoàn Lục Thị phải bận tâm.

 

Tài liệu được lật sang trang tiếp theo. Ánh mắt Lục Sầm dừng lại trên giấy.

 

Cha mẹ của Lý Vạn Hành, là một người anh họ xa của bà cả Lâm Thi Ý. Quan hệ với Lâm Thi Ý không thân, ngược lại quan hệ với ông cụ lại tốt hơn.

 

Lộ Xuyên nói: “Trước đây ba của Lý Vạn Hành ở Úc Thành làm cò mồi sòng bạc khởi nghiệp, sau này đến Cảng Thành phát triển. Chủ tịch Lục có chuyện gì không thể công khai đều giao cho ông ta làm.”

 

Ví dụ như giải tỏa mặt bằng có hộ dân bị cưỡng chế, họ sẽ dẫn người đến cửa đập phá, tạt sơn đỏ, ép những hộ dân khốn khổ phải ký tên di dời. Thủ đoạn không được quang minh cho lắm.

 

Sau khi Lục Bách Thương tiếp quản tập đoàn, những chuyện như vậy không còn xuất hiện nữa, đều được tiến hành theo phương thức hợp pháp.

 

Sau này vì để trấn an họ không gây chuyện, ông cụ đã giao cho khách sạn một chút nghiệp vụ cho công ty nhỏ của họ, lợi nhuận mỗi tháng đó xem như là tiền dưỡng lão.

 

Công ty này hiện tại do Lý Vạn Hành tiếp quản. Lý Vạn Hành này mới 25 tuổi, tàn nhẫn giống như ba mình, ở thời đại camera giám sát khắp nơi mà còn dám lên kế hoạch bắt cóc, lại còn tự mình lái xe.

 

Đúng là không sợ chết.

 

Lục Sầm lạnh lùng nói: “Tạm thời cứ theo dõi, đừng để Lý Vạn Hành rời khỏi Thâm Thành.”

 

Bây giờ là thời điểm mấu chốt, anh phải lấy được số cổ phần trong tay ông cụ trước. Bằng không nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ rất bị động.

 

“Vâng,” Lộ Xuyên lại nói, “Thật ra trong tập đoàn, loại nhà cung cấp được cho chút ngon ngọt để trấn an này vẫn còn vài nhà, chúng ta có cần xử lý cùng lúc không ạ?”

 

“Tạm thời đừng động đến.” Lục Sầm gập tài liệu lại. Việc này anh sớm đã phát hiện, đã ngầm xử lý một bộ phận không an phận, những người còn lại biết nghe lời thì cứ để đó, cũng xem như nể mặt ông cụ.

 

Hiện tại đang trong giai đoạn chuyển nhượng cổ phần, tháng sau lại là cuộc bầu cử hội đồng quản trị, vào thời điểm mấu chốt này, anh nên lấy tĩnh chế động.

 

Lộ Xuyên lại đưa hai văn kiện tương đối khẩn cấp cho Lục Sầm ký, thu lại bút máy, anh ta hỏi: “Lục tổng, hôm nay anh thật sự không về công ty sao ạ?”

 

“Không về, cứ nói tôi vẫn đang dưỡng thương là được.”

 

Lộ Xuyên tuân lệnh.

 

Anh ta thầm thở dài. Vì người cầm quyền của Tập đoàn Lục Thị gặp tai nạn xe cộ, giá cổ phiếu lại sụt giảm. Lục tổng không lộ diện, mọi người đều không có lòng tin, sợ rằng anh bị thương nặng.

 

Lộ Xuyên nhớ ra chuyện gì đó lại nói với anh: “ Lục Tùng Thương đã hẹn gặp anh ở văn phòng chiều nay. Thư ký nói hôm nay anh không đi làm, ông ấy cho rằng anh cố tình không gặp, bảo là sẽ đợi anh cả ngày mai ạ.”

 

Lục Sầm cười lạnh, đứng dậy: “Ông ta thích đợi thì cứ để ông ta đợi.”

 

Lộ Xuyên cảm thấy hả hê. Không hiểu sao anh ta rất thích xem mấy kẻ cứng đầu hẹn không được Lục tổng lại nhất quyết phải đợi, sau đó đợi đến mức tức giận bỏ đi.

 

Lộ Xuyên rời đi. Lục Sầm quay về phòng.

 

Rèm cửa tự động hé mở, mang theo chút ánh sáng của một ngày mới. Bên ngoài trời đã sáng rõ, nhưng bên trong phòng ngủ vẫn là một không gian mờ ảo, tĩnh lặng, chỉ có hương thơm thanh tao của dạ lan hương lan tỏa.

 

Giữa chiếc giường màu tối, thân hình cô cuộn tròn say ngủ. Chiếc váy lụa màu sâm panh xô lệch, để lộ đôi chân thon dài, trắng ngần. Làn da cô như phát sáng trong bóng tối, một vẻ đẹp đầy khiêu khích.

 

Anh lặng lẽ cởi áo, ném xuống tấm thảm lông thú.

 

Trong giấc ngủ sâu, Lê Sơ Huyền cảm nhận được sự chuyển động bên cạnh. Cô mơ màng xoay người tìm kiếm hơi ấm, nhưng ngay lập tức bị một sức nặng quen thuộc phủ lên.

 

Một sự áp sát thân mật và tuyệt đối.

 

Cơn mệt mỏi của đêm qua khiến cô không thể mở mắt, chỉ có thể tiếp tục chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

 

Nhỏ giọng hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

 

Những nụ hôn triền miên rơi xuống cổ, cô vô thức ngửa đầu đón nhận. Mười ngón tay đan chặt bị đè lên trên gối.

 

Sự ái muội lan tràn, dây dưa. Cả người cô như đang chìm nổi giữa đại dương, không tìm thấy một tấm ván. Cô dùng ý thức còn sót lại hỏi lại câu hỏi lúc nãy.

 

“Còn sớm.” Người đang hôn trên xương quai xanh của cô trầm thấp trả lời.

 

Cô khẽ lẩm bẩm: “9 giờ rưỡi em còn có một cuộc họp định kỳ.”

 

“Kịp mà.” Anh nhẹ giọng trấn an.

 

Trên thực tế, điện thoại trên tủ đầu giường đã hiển thị 9 giờ 40 phút. Chiếc điện thoại ở chế độ im lặng đã có hai cuộc gọi nhỡ.

 

Người đàn ông dùng sức cắn một cái, người đang nửa tỉnh nửa mê rên lên một tiếng.

 

Anh cười khẽ, kìm lấy cằm cô hôn sâu, dẫn dắt cô đ*ng t*nh.

 

Cô hé mắt nhìn anh, xung quanh là một mảng tối tăm, chỉ có thể thấy được hình dáng của anh. “Tối quá, em không nhìn thấy.”

 

“Không sao,” anh dỗ dành, “Vậy thì dùng nơi khác để cảm nhận.”

Bình Luận (0)
Comment