Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 65

Hương dạ lan hương lan tỏa khắp phòng.

 

Nhiệt độ không ngừng tăng lên.

 

Trong chăn ấm nệm êm, một cánh tay vươn ra mép giường, cố tìm một điểm tựa, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị kéo lại, đè chặt trên gối.

 

Cơ bụng nóng rực áp sát sau lưng.

 

Một sự áp bức mạnh mẽ, không một lối thoát.

 

Tâm trí lơ đãng, d*c v*ng cuộn trào.

 

Nụ hôn trên gáy m*t mạnh vào, để lại một vệt đỏ. Cô nhắm mắt, hàng mi run rẩy, chỉ biết cắn môi th* d*c. Cô bất mãn nói gì đó, nhưng âm thanh quá nhẹ, anh không nghe rõ.

 

Lòng bàn tay anh dọc theo sống lưng chậm rãi trượt xuống, dừng lại bên hông, mạnh mẽ x** n*n.

 

Lê Sơ Huyền rên lên một tiếng.

 

“Lúc nãy em nói gì thế?” Anh cắn vào d** tai cô, hỏi. “Hửm?”

 

“Sao trời vẫn chưa sáng?” Cô nói mê.

 

Anh cười khẽ, hồi lâu sau mới nói: “Sắp rồi.”

 

Hơi thở bị ngắt quãng thành những mảnh vụn, vẻ kiều diễm lan tràn.

 

Mùi hương ái muội thật lâu không tan.

 

Lê Sơ Huyền tỉnh dậy vì đói. Cô thuận tay cầm điện thoại lên xem giờ.

 

Khi nhìn rõ con số, cô lập tức tỉnh táo hẳn. Một giờ chiều.

 

Một giờ chiều?

 

Một giờ chiều!

 

Mở khóa điện thoại, mười hai cuộc gọi nhỡ, bốn tin nhắn.

 

Tất cả đều là của Nghê Tâm.

 

【Nghê Tâm: Lê tổng, cuộc họp định kỳ còn mười phút nữa là bắt đầu rồi, chị sắp đến chưa ạ? Có cần dời lại cuộc họp không ạ?】

 

【Nghê Tâm: Tất cả nhân viên tham dự đã có mặt đầy đủ, chị sắp đến chưa ạ?】

 

【Nghê Tâm: Tài xế nói vẫn chưa đón được chị, hôm nay Lê tổng xin nghỉ ạ?】

 

【Nghê Tâm: Vừa rồi trợ lý của Lục tổng đã thông báo với em rằng hôm nay chị nghỉ phép. Lịch trình của chị em đã giúp chị dời lại, cũng đã đồng bộ lịch trình mới vào máy tính của chị. Biên bản cuộc họp cũng đã được gửi vào hòm thư, chúc chị nghỉ phép vui vẻ ạ.】

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Ai muốn nghỉ phép chứ? Cô không cần nghỉ phép!

 

Cô rõ ràng đã nói chín giờ rưỡi có cuộc họp, Lục Sầm còn bảo thời gian vẫn còn sớm.

 

Đồ đàn ông chó má lừa cô.

 

Cô vén chăn bước xuống giường, chân mềm nhũn khiến cả người ngã sõng soài trên tấm thảm lông.

 

Người đàn ông đang ngồi làm việc trong một góc, nhấn nút mở rèm.

 

Rèm cửa từ từ mở ra, mặt trời đã lên cao, treo lơ lửng giữa bầu trời.

 

Anh thong thả bước tới, ngồi xổm trước mặt cô, tay nhẹ nhàng x** n*n eo cô.

 

Đối diện với ánh mắt phẫn nộ của cô, anh bình thản cười: “Mệt thì ăn cơm trưa xong ngủ tiếp nhé?”

 

“Lục Sầm!”

 

“Hửm?” Anh bình tĩnh đáp.

 

“Ai cho anh tự ý xin nghỉ cho em?” Cô chất vấn.

 

Người đàn ông cười đầy vô tội: “Em có dậy nổi đâu.”

 

Lê Sơ Huyền: “Tại sao em không dậy nổi, anh không biết sao?”

 

Lục Sầm: “Nguyên nhân quan trọng sao? Kết quả là em không dậy nổi.”

 

Lê Sơ Huyền tức đến bật cười.

 

“Em có thể dậy được.” Nếu anh không lừa cô, cô rõ ràng có thể kịp dự cuộc họp.

 

Người đàn ông thong dong đứng dậy: “Vậy thì em đứng lên đi.”

 

Lê Sơ Huyền: ?

 

“Dậy ăn cơm đi.” Anh cúi xuống nhìn cô, cũng không thúc giục.

 

Chỉ là không hề đưa tay ra đỡ cô một chút nào.

 

Lê Sơ Huyền túm lấy áo ngủ của anh để mượn lực đứng dậy. Chiếc áo ngủ trên người anh bị cô kéo cho xộc xệch, để lộ nửa bờ vai và cơ ngực.

 

Lục Sầm vẫn không có ý định đỡ cô.

 

Cô khó khăn lắm mới đứng lên được, anh cười, đưa tay kéo lại chiếc áo ngủ trong tay cô, khiến cả người cô bị kéo theo, ngã nhào vào người anh.

 

Anh đưa tay ôm lấy eo cô, đỡ lấy cô, rồi cúi đầu ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nhào vào lòng anh à? Không hay lắm đâu.”

 

Phẫn nộ, muốn đánh anh.

 

Nhưng đánh người là không tốt, còn có thể làm anh bị thương.

 

Uất ức.Quá uất ức

 

Lê Sơ Huyền đẩy anh ra, đùng đùng nổi giận đi vào phòng tắm.

 

Lúc cô ra ngoài, Lục Sầm đã ngồi ở bàn ăn chờ cô.

 

Tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, sáng nay lại không ăn sáng, bụng cô đói cồn cào.

 

Lê Sơ Huyền cũng chẳng thèm để ý đến anh, tự mình ăn cơm.

 

Tay trái anh cầm thìa ăn canh. Uống xong canh, đặt thìa xuống cũng không nói gì, chỉ nhìn cô ăn.

 

“Sao Lục tổng không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?” Lê Sơ Huyền nhìn anh, cười đầy khiêu khích. “Cá hôm nay rất tươi, rau cũng rất ngọt, Lục tổng không thử sao?”

 

Lục Sầm nhìn cô, nhếch môi cười: “Không cần đâu Lê tổng, anh nhìn em ăn là được rồi.”

 

“Hoặc là, Lê tổng thương hại anh, ăn xong còn thừa thì bố thí cho anh cũng được.”

 

Lê Sơ Huyền nhìn con cá hấp đã vơi đi một nửa, nhướng mày: “Vậy nửa con cá này thưởng cho Lục tổng.”

 

Cô đặt đũa xuống, chống cằm nhìn anh cười toe toét: “Dù sao thì Lục tổng gãy xương mà tối qua vẫn ‘xuất lực’ như vậy.”

 

“Ồ, xem ra Lê tổng rất hài lòng về thành quả tối qua,” Lục Sầm dùng thìa xúc một miếng cá lớn, “Vậy cảm ơn Lê tổng đã ban thưởng.”

 

“Em không hài lòng.” Cô nhìn anh, gằn từng chữ.

 

“Nhưng mà bảo bối, phản ứng của em hôm qua không giống như là không hài lòng đâu.”

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Phiền chết đi được, không muốn ăn cơm cùng anh nữa.

 

Vì Lục Sầm tự ý xin nghỉ cho cô, lịch trình buổi chiều của cô đã được Nghê Tâm dời lại toàn bộ.

 

Ăn cơm xong, cô ngồi trước cửa sổ sát đất, thả hồn theo mây gió, ngắm nhìn khung cảnh cảng Victoria.

 

Sofia lên dọn dẹp bàn ăn, pha một bình trà Ceylon đặt trên chiếc bàn tròn nhỏ trong tầm tay cô.

 

Tiện thể hỏi: “Lê tổng, trà chiều nay cô muốn dùng món gì ạ?”

 

Lê Sơ Huyền đang lơ đãng nghe đến trà chiều liền tỉnh táo hẳn. Cô rất thích đồ ngọt của Bích Thủy Vân Gian, chỉ tiếc là không có nhiều dịp được dùng trà chiều ở đây. Cô hỏi: “Gần đây nhà hàng có ra set trà chiều mới không?”

 

Sofia mỉm cười: “Gần đây vải đang vào mùa, khách sạn có ra mắt series món tráng miệng vị vải ạ.”

 

“Vải à…” Cô cũng không đặc biệt thích ăn vải.

 

Sofia lại nói: “Lục tổng đã cho người mua về giống vải ‘quải lục’, và đặc biệt dặn hôm nay dùng để làm đồ ngọt trà chiều cho Lê tổng.”

 

“Vậy cô còn hỏi tôi muốn ăn gì?”

 

Sofia rót trà cho cô, mỉm cười nói: “Lục tổng nói nếu cô không thích thì sẽ đổi sang món ngọt khác, còn vải ‘quải lục’ sẽ làm cho cô một ly nước uống.”

 

“Vậy thử xem sao.”

 

“Vâng, Lê tổng.” Sofia lui ra.

 

Người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại xong, ngồi xuống bên cạnh cô, tự mình rót một ly trà.

 

“Lục tổng.”

 

“Hửm?”

 

Lê Sơ Huyền: “Anh không nên tự ý xin nghỉ thay em. Cả buổi sáng em ở đây đúng là ăn không ngồi rồi.”

 

Lục Sầm: “Ở bên cạnh anh mà cũng tính là ăn không ngồi rồi sao?”

 

Lê Sơ Huyền nhìn anh, trịnh trọng nói: “Tính.”

 

Lục Sầm cười.

 

Anh vắt chéo đôi chân dài, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Vậy thì không còn cách nào khác, Lê tổng chỉ có thể cùng anh ở đây ăn không ngồi rồi thôi.”

 

Lê Sơ Huyền đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi anh: “Gần đây có phải anh định xây dựng một khu công nghệ sinh học gen ở Hải Thành không?”

 

“Mới mua một mảnh đất, anh có ý định đó.” Anh nói thẳng không chút do dự.

 

Lục Sầm chuyển chủ đề, cười như không cười nhìn cô: “Không có ý định hợp tác với Lê tổng đâu.”

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

“Thật ra mà nói, cũng là nhờ có Lê tổng.”

 

“Ồ?”

 

Lục Sầm nâng tách trà lên uống một ngụm, rồi mới chậm rãi giải thích: “Vì không mua được mảnh đất cuối cùng của dự án Lam Hải Loan , tập đoàn dư dả tài chính, nên anh đã mua một mảnh đất ở Hải Thành.”

 

Lê Sơ Huyền cắn viên kẹo bạc hà trong miệng: “Hiện tại tập đoàn Lục Thị dường như không có dự án nghiên cứu phát triển công nghệ sinh học nào.”

 

Lục Sầm: “Đúng là không có, nhưng anh đã có đối tượng dự án phù hợp.”

 

“Tiếp theo có thể sẽ hợp tác.” Anh cười như không cười nhìn cô.

 

Lê Sơ Huyền biết ngay, chắc chắn anh đang nhắm vào Khai Tự, muốn cướp lại từ tay cô.

 

“Xin phép nhắc nhở Lục tổng một câu, Khai Tự và Tập đoàn Lê Thị đã ký một thỏa thuận bổ sung.” Các dự án tiếp theo của Khai Tự, cô có quyền ưu tiên đầu tư, cô từ bỏ rồi mới đến lượt anh.

 

Lục Sầm bình tĩnh uống một ngụm trà: “Vậy Lê tổng đang lo lắng chuyện gì?”

 

Cô lo lắng chuyện gì chẳng lẽ không rõ ràng sao? Sợ anh cướp mất dự án nghiên cứu phát triển tiếp theo của Khai Tự chứ sao.

 

“Thật ra Lê tổng không cần lo lắng. Khu công nghệ sinh học mà thành lập, lại thêm sự đầu tư của Tập đoàn Lục Thị, e rằng sẽ có rất nhiều doanh nghiệp nghiên cứu sinh học đổ xô đến muốn hợp tác với anh.” Lục Sầm an ủi cô.

 

Cảm ơn, cô chẳng được an ủi chút nào. Ngược lại còn cảm thấy như bị uy h**p.

 

“Thật ra có gì quan trọng đâu? Tiền anh kiếm được đều có thể cho em mà.”

 

Lê Sơ Huyền ngay lập tức bắt được kẽ hở trong lời nói của anh: “Vậy em cướp dự án của anh cũng là để kiếm tiền, tiền của em cũng có thể cho anh, sao hôm qua anh còn giận dỗ như thếi?”

 

“Anh không có giận, hình như Lê tổng hiểu lầm rồi.”

 

Thế mà còn không giận à?

 

Đè cô ra không cho ngủ, hết lần này đến lần khác, hai hộp bao trong ngăn kéo dùng hết sạch. Sáng nay còn lừa cô nói thời gian còn sớm rồi lại làm thêm hai lần nữa. Lê Sơ Huyền ném cho anh một cái nhìn “anh lừa quỷ à”.

 

Nâng tách trà lên, anh bỗng nhiên cười: “Chỉ là muốn trừng trị em một chút thôi, không liên quan đến dự án.”

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Buổi chiều, hai người ở trong phòng chiếu phim xem ba tiếng bộ phim tài liệu về cuộc đại di cư ở châu Phi.

 

Lê Sơ Huyền còn lên hồ bơi trên tầng thượng bơi mấy vòng, lần này đổi lại là người bó bột ngồi trên bờ xem.

 

Bữa tối, Lục Sầm mời cô đến nhà hàng Pháp ở tầng dưới.

 

Cô trong chiếc váy đuôi cá màu trắng tinh, khoác tay anh xuống lầu.

 

Đây là lần thứ hai cô đặt chân đến nhà hàng Pháp của Bích Thủy Vân Gian. Lần trước là đến cùng Giang Dật, còn bị Lục Sầm phát hiện.

 

Cô liếc mắt nhìn Lục Sầm một cái, vẻ mặt người đàn ông vẫn gió yên biển lặng.

 

Họ ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất.

 

Sofia có vẻ đã được dặn dò, sắp xếp sẵn thực đơn. Nhân viên phục vụ mang nước chanh lên rồi hỏi họ có thể bắt đầu lên món được chưa.

 

Tối nay, ngoài bàn của họ, chỉ có một cặp đôi khác ở giữa sảnh lớn. Một nghệ sĩ violin đang kéo đàn cho họ nghe.

 

Lê Sơ Huyền nhìn quanh bốn phía, cười trên nỗi đau của người khác: “Lục tổng, việc kinh doanh nhà hàng của các anh xem ra không được tốt lắm nhỉ?”

 

Ngoài họ ra chỉ có một bàn khách, một tháng chắc lỗ không ít tiền đâu?

 

Lục Sầm: “Tầng 22 này có nhà hàng buffet hải sản đang có chương trình khuyến mãi, mời một ca sĩ đoạt giải Grammy đến vừa hát vừa thái cá hồi.”

 

Ngụ ý là, khách đều ở tầng 22 hết rồi.

 

Vì nhà hàng Pháp vắng khách nên món chính của họ được mang lên rất nhanh.

 

Lục Sầm đương nhiên đẩy đĩa bít tết của mình sang trước mặt Lê Sơ Huyền: “Giúp anh cắt một chút, cảm ơn.”

 

Lê Sơ Huyền bất mãn, vừa cắt vừa nói: “Một tay anh không dùng được thì đừng có ăn đồ Tây.”

 

“Lần trước tay Lê tổng bị thương, không phải cũng có người giúp em cắt sao?”

 

“Được rồi, anh có thể câm miệng được rồi đấy.”

 

Nhà hàng này sẽ là lần cuối cùng cô đến. Lần sau cô thà ăn ở tầng thượng chứ không đời nào đến đây để anh ta lôi chuyện cũ ra nói.

 

Hẹn hò quang minh chính đại gì đó, dừng ở đây thôi.

 

Hai người ăn cơm vốn đã ít nói. Họ chỉ yên tĩnh dùng bữa, thỉnh thoảng nói một hai câu.

 

Đột nhiên, bản nhạc violin chuyển thành bài “Wedding March”.

 

Lê Sơ Huyền tò mò nhìn qua, vừa lúc quản lý nhà hàng đẩy một chiếc xe đẩy từ bếp ra, trên xe là một chiếc bánh kem hình trái tim và những đóa hồng đỏ thắm.

 

Lê Sơ Huyền nhíu mày nhìn Lục Sầm. Lục Sầm thản nhiên nhìn lại.

 

“Anh…” Cô ngớ người, há miệng định nói gì đó.

 

Quản lý nhà hàng rẽ một cái, mang bánh kem và hoa hồng đến bàn ở giữa sảnh. Người đàn ông cầm lấy bó hồng, đột nhiên quỳ xuống cầu hôn, cô gái che miệng, cảm động đến bật khóc.

 

Lục Sầm cảm thấy thế giới này không liên quan đến mình, chẳng thèm liếc nhìn sự náo nhiệt bên kia, hỏi Lê Sơ Huyền: “Lúc nãy em định nói gì?”

 

“Anh không biết có người muốn bao trọn nhà hàng để cầu hôn à? Sao chúng ta lại đến đây làm phiền người ta vậy?” Lê Sơ Huyền chất vấn.

 

Cô có cảm giác như mình đang vô duyên xâm phạm vào vòng tròn hạnh phúc của người khác.

 

Lục Sầm liếc nhìn cặp đôi kia: “Tối nay không có ai bao trọn cả. Có lẽ người ta muốn có người qua đường chứng kiến, chỉ tiếc là nhà hàng kinh doanh ế ẩm.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Lục Sầm nhếch môi cười: “Lúc nãy Lê tổng đang nghĩ gì thế?”

 

Lê Sơ Huyền dời mắt đi: “Nghĩ xem bánh kem của họ có chia cho chúng ta một miếng không.”

 

Ngay sau đó, nhân viên phục vụ mang lên hai miếng bánh kem đã được cắt sẵn, mỉm cười nói với họ: “Anh chị ở bàn bên kia đã cầu hôn thành công, gửi tặng Lục tổng và Lê tổng để chia sẻ sự ngọt ngào của họ ạ.”

 

Lê Sơ Huyền nhìn qua, cô gái kia đang cười ngọt ngào với họ.

 

Cô nói với nhân viên phục vụ: “Thay chúng tôi cảm ơn, và chúc họ hạnh phúc.”

 

Nhân viên phục vụ vâng lời, quay lại nói với cặp đôi kia: “Vị khách kia nói cảm ơn bánh kem của anh chị. Tình cờ hôm nay ông chủ khách sạn của chúng tôi cũng ở đây, anh ấy nói chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, toàn bộ chi phí tối nay sẽ được miễn phí ạ.”

 

Cô gái kinh hỉ che miệng: “Thật sao ạ? Cảm ơn.”

 

Nhân viên phục vụ lui xuống. Cô gái nhìn về phía chiếc bàn duy nhất bên cửa sổ sát đất.

 

Ngoài cửa sổ, cảnh đêm cảng Victoria lộng lẫy, ánh nến trên bàn lúc tỏ lúc mờ. Từ góc của cô ấy chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng tuấn mỹ, ưu việt của hai người.

 

Và cả khoảnh khắc họ nâng ly cụng vào nhau, ánh sáng phản chiếu từ ly thủy tinh còn rực rỡ hơn cả ánh trăng.

Bình Luận (0)
Comment