Tại bệnh viện Dưỡng Tâm, phòng bệnh VIP.
Luật sư riêng của nhà họ Lục, Payne, mang một chồng văn kiện đến cho ông cụ ký tên.
Ký xong, Payne lại ngồi trò chuyện với ông cụ một lúc.
“Payne này, cháu gái của ông hình như cũng lớn rồi nhỉ.”
Payne nói: “Vâng ạ, cuối năm nay con bé kết hôn rồi.”
Ông cụ kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Ông nghĩ lại, “Thật ra cũng không nhanh, A Tiêu đã 30 tuổi rồi. Ai, nhìn chúng nó từng đứa một từ những đứa trẻ tí hon lớn lên đến bây giờ, thật không dễ dàng.”
Payne đồng tình.
“Chỉ là không có đứa nào có ý định kết hôn cả.” Ông cụ thở dài.
Payne cười: “Không phải Cronus có bạn gái rồi sao ạ? Tình cảm có vẻ cũng không tệ.”
Nhắc đến đây, sắc mặt ông cụ lập tức trầm xuống: “A Sầm thì có bạn gái rồi, tiếc là lại là người nhà họ Lê.”
Payne cười: “ Từ nhỏ Cronus đã có chủ kiến của riêng mình. Người mà cậu ấy chọn chắc chắn phải có điểm ưu tú.”
Ông cụ liếc Payne một cái: “Là A Sầm bảo ông đến làm thuyết khách à?”
Payne cười hiền hòa: “Cháu gái tôi thường nói, con cháu có phúc của con cháu, bảo một ông già như tôi đừng lo nhiều như vậy. Tôi cũng thường nghĩ không biết có phải vậy không.”
Ông cụ càng thêm sầu não: “Không phải tôi không thích cô bé nhà họ Lê đó. Đương nhiên cũng không thể nói là thích. Chỉ là chúng tôi và nhà họ Lê đã trở mặt mấy chục năm, ai có thể ngờ có một ngày đời cháu kết hôn, chúng tôi lại phải cùng nhau tham dự tiệc cưới. Nghĩ đến đã thấy khó chịu.”
Payne cũng không biết nên an ủi thế nào. Chẳng lẽ lại nói, nhỡ đâu Cronus không tổ chức hôn lễ hoặc không mời ngài thì sao?
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Không gõ cửa, không một chút lễ phép.
Ông cụ và Payne đồng thời nhìn qua. Lục Tùng Thương cứ thế mặt mày xanh mét đứng ở cửa.
Payne thu dọn đồ đạc, cáo từ trước, còn thuận tay đóng cửa lại.
Không còn người ngoài, Lục Tùng Thương đi thẳng vào vấn đề: “Ba, ba định đem toàn bộ cổ phần cho Lục Sầm sao?”
“Đúng vậy, xem như bồi thường cho vụ tai nạn xe cộ lần trước.”
Lục Tùng Thương cười lạnh: “Chỉ một vụ tai nạn xe cộ gãy xương quèn mà dùng toàn bộ cổ phần để bồi thường sao? Ba, hay là ba lái xe đâm con đi.”
Ông cụ không nói gì.
Lục Tùng Thương nhìn chằm chằm ông: “Trước đây không phải ba nói muốn thành lập quỹ ủy thác gia tộc sao? Tại sao lại đổi ý?”
Ông cụ sắc bén nhìn lại: “Ba đưa ra quyết định nào cũng không cần con đồng ý chứ? Bây giờ con muốn làm gì? Bất mãn với quyết định của ba nên đến đây chất vấn à?”
“Hơn nữa ba không cảm thấy cách xử lý của mình có vấn đề gì.” Ông cụ nhìn ông ta, “Cổ phần cho A Sầm, tài sản bất động sản có giá trị tương đương cho A Tiêu và Mị Mị.”
Lục Tùng Thương không đồng tình với cách phân chia này: “Có phải Lục Sầm muốn khống chế tập đoàn nên không đồng ý ba thành lập quỹ ủy thác không?”
“Đã không còn quan trọng nữa, Tùng Thương.”
“Tại sao lại không quan trọng?” Lục Tùng Thương thấp giọng quát, “Ba lại giao toàn bộ tập đoàn cho một mình Lục Sầm, có công bằng với những người khác không? Ba nói tài sản bất động sản có giá trị tương đương, liệu có thể so sánh được với giá trị thị trường của tập đoàn sau này không?”
Ông cụ chống gậy, khẽ gõ xuống sàn: “Nó có năng lực làm cho giá trị thị trường của tập đoàn tăng lên, đó là bản lĩnh của nó.”
Trong phòng bệnh nhất thời rơi vào im lặng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Người đàn ông trong bộ vest giày da thong dong bước vào.
“Bác cả cũng đến đón ông nội xuất viện sao?” Lục Sầm nhếch môi cười.
Lục Tùng Thương cứng người, không đáp lời. Ông ta không biết hôm nay ông cụ xuất viện.
Lục Sầm thong thả ngồi xuống sofa. Trong ba người, chỉ còn mình Lục Tùng Thương đứng.
Lục Sầm nói: “Nếu bác cả không hài lòng với cách phân chia của ông nội, cháu cũng có thể đổi một chút.”
Anh vắt chéo đôi chân dài, tựa lưng vào sofa, ngẩng đầu cười như không cười nhìn Lục Tùng Thương, mang theo sự áp bức của kẻ bề trên.
Lục Tùng Thương hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
“Cháu có thể không cần cổ phần của tập đoàn, lấy bất động sản đồng giá cũng không sao. Thậm chí số cổ phần hiện có dưới tên cháu cũng có thể ưu tiên bán cho bác. Bác cả bằng lòng trả bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Lục Tùng Thương tái mét nhìn anh, không nói được nửa lời. Vẻ chất vấn ông cụ lúc nãy đã biến mất không còn tăm hơi.
Lục Sầm vẫn giữ vẻ thong dong nhìn ông ta, trong mắt có ý cười nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Cả ba người ngồi đây đều hiểu rõ, Lục Tùng Thương không có năng lực gánh vác Tập đoàn Lục Thị, những người bên cạnh ông ta cũng không có năng lực đó.
Nếu ông cụ thành lập quỹ ủy thác gia tộc, ông ta còn có thể nhận được phần cổ tức của mình.
Còn bây giờ, ông cụ không định thành lập quỹ, lại còn định đem tài sản dưới tên mình chia thẳng cho đời cháu.
Ông ta sẽ chẳng nhận được gì cả.
Sắc mặt Lục Tùng Thương khó coi đứng dậy, không nói một lời, lập tức đóng sầm cửa bỏ đi.
Ngoài hành lang, ông ta đụng phải Lục Mị. Lục Mị không hiểu chuyện gì, gọi ông ta, nhưng Lục Tùng Thương không thèm để ý, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Ông cụ dường như không để tâm đến màn kịch nhỏ vừa rồi, hỏi Lục Sầm: “Sao cháu lại có thời gian đến đón ông già này xuất viện?”
“Cháu qua đây chụp X-quang xem tình hình xương cốt thế nào, tiện thể đón ông xuất viện luôn.” Lục Sầm nói.
Vẻ mặt ông cụ cạn lời: “Cháu đúng là… ngay cả lừa ông già này một câu cũng không muốn.”
Lục Sầm: “Làm người phải sống cho tỉnh táo.”
Vẻ mặt anh trịnh trọng vỗ vỗ vai ông cụ.
Ông cụ: ……
Trong lúc nói chuyện, Lục Mị bước vào.
Vẻ mặt cô ấy nghi hoặc nói: “Không phải ba cháu đến đón ông nội xuất viện sao ạ? Sao lại đi rồi ạ ? Cháu gọi mà ba cũng không để ý, có việc gì gấp sao ạ?”
“Đã xong thủ tục xuất viện chưa?” Ông cụ hỏi.
“Xong rồi ạ, có thể đi rồi ông.”
“Về nhà hay đến viện dưỡng lão?” Ông cụ lại hỏi.
Lục Mị: “Viện dưỡng lão ạ.”
Ông cụ thở dài.
Lục Mị buông tay: “Là anh Hai quyết định.”
Lục Sầm: “Lục Tiêu và Lục Hiến đều không ở Cảng Thành. Dự án Lam Hải Loan chuẩn bị khởi công, gần đây con và Lục Mị đều bận, hệ thống chăm sóc ở viện dưỡng lão hoàn thiện hơn.” Anh hiếm khi giải thích.
“Cho dù anh cả và anh ba có ở đây thì cũng chỉ làm ông nội tức giận thêm thôi ạ.” Lục Mị cảm thán lắc đầu.
Ông cụ suy nghĩ hồi lâu, thế mà lại cảm thấy cô nói có lý.
Cuộc họp định kỳ về tiến độ dự án Lam Hải Loan kết thúc.
Lê Sơ Huyền tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi trong văn phòng ăn kẹo dẻo.
Ứng Chỉ gọi điện cho cô: “Cưng ơi, triển lãm lưu động của tớ sẽ khai mạc ở Cảng Thành trong tuần sau. Tớ đã bảo trợ lý gửi vé mời cho cậu rồi, cậu và Lục tổng cùng nhau đến xem nhé.”
“Ừ hử.” Cô trả lời một cách mơ hồ.
“Cậu đang ăn gì đấy?”
Lê Sơ Huyền: “Kẹo dẻo, cậu ăn không?”
“Không ăn,” Ứng Chỉ cạn lời, “Tớ đang nói chuyện quan trọng với cậu đấy.”
“Biết rồi, tuần sau đi xem triển lãm của cậu, mang theo Lục tổng, đúng không?”
“Đúng vậy, hai người cùng nhau xem triển lãm của tớ cũng xem như là hẹn hò.” Nhắc đến chuyện này, Ứng Chỉ lại nói nhiều hơn.
“Trước kia quan hệ của hai người chưa công khai, không ra ngoài hẹn hò thì thôi đi. Sao bây giờ quang minh chính đại rồi cũng không ra ngoài hẹn hò? Hai người không bình thường đấy.”
Gần đây Ứng Chỉ đang làm công tác tuyên truyền cho triển lãm, tiếp xúc với mấy chục đơn vị truyền thông, nghe không ít chuyện phiếm của các minh tinh, cũng nghe không ít paparazzi nói theo dõi mấy tháng trời mà không chụp được một tấm ảnh hẹn hò nào của hai sếp lớn Cảng Thành này.
Nếu không phải thời gian trước có người qua đường chụp được ảnh họ cùng nhau đi xem hòa nhạc, paparazzi Cảng Thành còn tưởng họ đã chia tay rồi.
“Bận mà.” Nguyên nhân chính đơn giản chỉ có vậy. Sau khi Lục Sầm bắt cô nghỉ phép một ngày tuần trước, họ vẫn chưa gặp lại nhau. Không phải cô đột xuất đi công tác thì cũng là anh tăng ca họp hành.
Ứng Chỉ suy nghĩ một lát: “Vậy hai người có thời gian đến xem triển lãm không?”
“Anh ấy không có thời gian, tớ đến được không?”
“Được.” Ứng Chỉ hài lòng.
Ứng Chỉ đột nhiên cảm thán: “Nói chứ hai người bận như vậy thì có thời gian kết hôn không?”
“Kết hôn à? Không nằm trong kế hoạch.” Viên kẹo dẻo cuối cùng được cắn vào miệng, cô ném túi rỗng vào thùng rác.
Ứng Chỉ: “Tra nữ.”
“Nhưng nghe cậu nói vậy,” Lê Sơ Huyền dường như hiếm khi suy nghĩ đến chuyện kết hôn, “Kết hôn chắc cũng khá tốt.”
Ứng Chỉ: “Đột nhiên giác ngộ à?”
Lê Sơ Huyền vẫn đang suy nghĩ: “Giá cổ phiếu chắc có thể tăng không ít, dù gì cũng là hai tập đoàn lớn của Cảng Thành cường cường liên thủ.”
Ứng Chỉ: “Nói chuyện với người như cậu đúng là không thông.”
Nói xong cô ấy lập tức cúp máy.
Lê Sơ Huyền nằm trên ghế làm việc, xoay một vòng rồi lại từ trong ngăn kéo lấy ra một gói kẹo dẻo, vừa ăn vừa suy nghĩ.
Ăn được nửa gói, cô ném kẹo sang một bên, gọi Nghê Tâm vào.
Lê Sơ Huyền: “Giúp tôi thống kê tài sản cá nhân của tôi.”
“Vâng, Lê tổng.” Tuy Nghê Tâm bất ngờ, nhưng sếp nói thì cứ làm theo.
Cô gửi tin nhắn cho Lục Sầm.
【Lê Sơ Huyền: Chủ nhật tuần sau anh có rảnh đi xem triển lãm tranh không?】
Bên kia trả lời rất nhanh.
【Lục Sầm: Có thể.】
Thoáng cái đã đến chủ nhật tuần sau.
Lục Sầm lái xe đến căn hộ Danh Thành đón Lê Sơ Huyền.
Chuyên gia tạo hình đang giúp cô búi tóc. Lê Sơ Huyền có chút bất ngờ: “Anh tự lái xe đến đón em à?”
Lục Sầm ở đầu dây bên kia: “Có vấn đề gì sao? Lê tổng không tin vào tay lái của anh à?”
“Không phải, một tay của anh làm sao mà lái xe được chứ?”
Lục Sầm tức đến bật cười: “Hình như Lê tổng không quan tâm đến anh lắm.”
Lê Sơ Huyền ngơ ngác. Tại sao lại nói cô không quan tâm? Cô rõ ràng đang quan tâm một tay của anh làm sao mà lái xe được, không phải sao? Như vậy còn chưa đủ quan tâm à?
Lục Sầm: “Anh đã tháo bột từ thứ ba rồi.”
Lê Sơ Huyền: “À ha, chúc mừng tay Lục tổng đã khỏi nhé.”
Sau đó nhanh chóng cúp máy.
Chuyên gia tạo hình hỏi cô: “Lê tổng, hoa tai nên chọn loại ngọc lam tua rua hay khuyên tai kim cương ạ?”
“Tua rua.”
Tạo hình kết thúc, trong chiếc váy dài cúp ngực màu xanh da trời, cô khoác thêm một chiếc áo choàng lụa mỏng cùng màu.
Lúc ngồi vào xe, Lê Sơ Huyền phát hiện cà vạt của Lục Sầm hôm nay cũng cùng tông màu. Cô thuận miệng khen anh một câu.
Lúc giơ tay cài dây an toàn, chiếc áo choàng trượt xuống, để lộ bờ vai vuông vức trắng ngần, mịn màng.
Lục Sầm không lái xe, ánh mắt anh dừng trên người cô.
Cô không hiểu chuyện gì, nhìn qua, đối diện với ánh mắt nóng rực của người đàn ông.
Lê Sơ Huyền buông tay khỏi dây an toàn, cúi người qua, hôn lên môi anh một cái.
Cô đã cố tình bảo chuyên gia trang điểm không tô son môi, quả nhiên là một lựa chọn chính xác, Lê Sơ Huyền thầm nghĩ.
Một nụ hôn nhẹ đối với Lục Sầm mà nói chẳng khác nào uống chút nước giải khát.
Anh đưa tay ôm lấy người đang định lùi lại, cánh tay quấn lấy vòng eo nhỏ, cúi đầu hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ.
Môi lưỡi anh trêu chọc, cô ôm cổ anh đáp lại.
Cô khẽ run rẩy trong lòng anh, thoáng làm dịu đi nỗi khổ tương tư mấy ngày không gặp.
Tư thế trong xe không thoải mái, cô muốn kết thúc nụ hôn sâu này, nhưng giây tiếp theo lại bị người đàn ông dùng sức ấn trở lại vào lòng.
Vòng tay anh siết chặt lấy eo cô, trong khi bàn tay kia thô ráp lướt trên bờ vai mềm mại, tạo ra một sự tương phản đầy k*ch th*ch.
Nhiệt độ trong xe dường như đang thiêu đốt mọi thứ, dù cho điều hòa vẫn đang thổi ra những luồng khí lạnh lẽo.
Cô bị cuốn vào nụ hôn sâu đến quên cả hơi thở, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ mông lung. Vòng tay ôm cổ anh rã rời tuột xuống, những ngón tay vô tình chạm vào lớp cơ bụng cứng như đá.
Nụ hôn của anh bắt đầu di chuyển, từ môi xuống chiếc cổ thon dài, gieo rắc những đốm lửa nóng bỏng trên từng tấc da thịt.
Cô ngửa đầu, hoàn toàn đầu hàng trước sự tấn công của anh.
Không gian trong xe trở nên ngột ngạt, đặc quánh mùi vị của đam mê. Cô cắn chặt môi, từng hơi thở trở nên khó nhọc, cố gắng níu kéo một chút tỉnh táo cuối cùng.
Phải rồi, vẫn còn chuyện quan trọng cần nói.
“Lục Sầm,” cô gọi tên anh, giọng nói khẽ run lên, như một lời cầu xin.
Nhưng tên của cô, với anh mà nói, lại tựa như một liều thuốc k*ch th*ch. Anh không những không dừng lại mà còn trở nên điên cuồng hơn, chút lý trí còn sót lại cũng bị ngọn lửa d*c v*ng thiêu rụi.
Anh cúi xuống, để lại trên làn da trắng ngần của cô một dấu vết chiếm hữu đỏ thẫm.