Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 67

Triển lãm tranh của Ứng Chỉ được tổ chức tại một phòng trưng bày nghệ thuật.

 

Ngay ngày khai mạc, nữ họa sĩ thiên tài đã không lộ diện suốt 5 năm qua bất ngờ xuất hiện. Cả đám đông người hâm mộ không mua được vé và phóng viên truyền thông chen chúc chật cứng trước cửa.

 

Lúc đỗ xe xong, Lê Sơ Huyền nhìn biển người tấp nập mà có chút muốn lùi bước. Cô cảm thấy triển lãm này cũng không nhất thiết phải xem ngay hôm nay.

 

Nhưng cô không có thời gian để do dự, Lục Sầm đã mở cửa xe cho cô.

 

Cô không xuống xe, ngước mắt nhìn anh: “Son môi của em ổn chứ?”

 

“Ổn.” Anh lạnh nhạt đáp.

 

“Váy em có chỉnh tề không?” Vừa rồi ở trên xe đã bị anh vừa xoa vừa kéo.

 

Lục Sầm cúi mắt, nghiêm túc nhìn lướt qua: “Chỉnh tề.”

 

Lúc này Lê Sơ Huyền mới yên tâm, cô vịn tay anh bước xuống xe.

 

Nhiệt độ điều hòa trong nhà hơi lạnh, Lê Sơ Huyền khẽ kéo lại chiếc áo choàng.

 

Ứng Chỉ đang bận rộn trả lời phỏng vấn và chụp ảnh, họ không đến làm phiền.

 

Trong phòng triển lãm rất đông người, người hâm mộ và khách qua đường dừng lại chụp ảnh check-in. Hai người họ cùng nhau đi dạo.

 

Họ dừng lại trước một bức tranh.

 

Một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa biển đêm mênh mông, trên boong là một ngọn nến hình hoa dạ lan hương đang cháy được một nửa.

 

Cả hai im lặng hồi lâu.

 

Cuối cùng, Lục Sầm gọi người phụ trách phòng tranh đến, anh nói muốn mua bức họa này.

 

Sắc mặt người phụ trách lập tức thay đổi, ông ta dùng 500 từ để khen ngợi mắt nhìn của Lục Sầm, rồi lại khen ngợi tài năng của Ứng Chỉ một phen, sau đó mới im bặt trước vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Sầm.

 

Thật ra Lê Sơ Huyền biết lý do Lục Sầm trầm mặc hồi lâu trước bức tranh. Anh biết Ứng Chỉ có được danh tiếng như ngày hôm nay là do Lê Sơ Huyền lăng xê, bản thân anh vốn không hề hứng thú với nghệ thuật.

 

Và ngọn nến dạ lan hương khổng lồ này, chẳng phải giống như tình yêu nồng cháy của họ sao?

 

Suy nghĩ của Lục Sầm cũng giống như Lê Sơ Huyền đã đoán. Anh định mua bức tranh về treo ở sảnh lớn trong căn nhà mới của họ.

 

Để bất cứ ai bước vào cửa cũng có thể nhìn thấy đầu tiên.

 

Đợi đến khi Ứng Chỉ xong việc, thủ tục mua tranh của họ cũng sắp hoàn tất.

 

“Sớm biết là hai người mua, tớ đã bảo họ chiết khấu cho rồi.” Ứng Chỉ cười ưu nhã, bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại không giấu được vẻ vui mừng phấn khởi.

 

Lê Sơ Huyền tiến lên ôm cô bạn: “Chúc mừng cậu nhé, triển lãm rất thành công.”

 

“Cậu cũng vậy,” Ứng Chỉ cười, dùng ngón tay chỉ vào vết đỏ chưa tan trên cổ cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Kịch liệt lắm nha, bảo bối.”

 

Lê Sơ Huyền khẽ giải thích: “Chỉ là hôn vài cái trên xe thôi.”

 

Ứng Chỉ tấm tắc: “Vậy trên giường chắc phải kịch liệt đến mức nào.”

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Không biết Giang Dật đã đến từ lúc nào, anh ta mời Lục Sầm lên phòng nghỉ trên lầu thưởng thức rượu. Ứng Chỉ thì dẫn Lê Sơ Huyền đi dạo tiếp.

 

Bóng dáng hai người đàn ông biến mất khỏi phòng triển lãm, Ứng Chỉ cười lắc đầu, đứng trước bức tranh hoa dạ lan hương: “Tớ biết ngay là Lục tổng sẽ mua mà.”

 

Lê Sơ Huyền cũng đoán được đây là tác phẩm Ứng Chỉ làm riêng cho Lục Sầm.

 

Ứng Chỉ trêu chọc: “Lần trước không phải đến căn penthouse trên tầng cao nhất của Bích Thủy Vân Gian ngồi chơi sao? một cành dạ lan hương cắm ở bình hoa đó. Tớ nhớ dạ lan hương là bó hoa đầu tiên anh ấy tặng cậu mà.”

 

Giáng sinh năm ấy ở Philadelphia, giữa trời tuyết lớn, tại sân bay quốc tế, anh đã lái xe xuyên qua màn đêm và bão tuyết mà đến, trên ghế phụ là một bó dạ lan hương màu hồng tím dành cho cô.

 

Lê Sơ Huyền cúi đầu mỉm cười.

 

Ứng Chỉ nói xong còn không quên tự khen mình: “Bây giờ tớ đúng là một họa sĩ thương mại trưởng thành rồi.”

 

“Thật sự chúc mừng cậu.”

 

“Khách sáo khách sáo, tất cả đều nhờ Lê tổng nâng đỡ.”

 

Dạo xong triển lãm, hai người định đi thử một nhà hàng Tây Ban Nha mới mở.

 

Kết quả, một cuộc điện thoại của Lộ Xuyên đã khiến Lục Sầm phải đột xuất quay về công ty tăng ca.

 

Lê Sơ Huyền cũng hiểu chuyện: “Không cần đưa em về đâu, em bảo tài xế đến đón là được.”

 

“Hôm nay Lê tổng bận không?” Anh không nhanh không chậm lái xe qua đường hầm.

 

“Không bận, không phải là anh bận sao?”

 

“Cuộc họp khẩn cấp khoảng một tiếng sẽ kết thúc. Có phiền không nếu Lê tổng đợi anh ở văn phòng?”

 

“Được chứ?” Lê Sơ Huyền hưng phấn xoa xoa tay.

 

Lục Sầm mắt nhìn thẳng về phía trước, nhếch môi cười: “Em hưng phấn như vậy, anh sẽ nghi ngờ em đang định trộm bí mật thương mại của Tập đoàn Lục Thị đấy.”

 

“Nhỡ đâu thì sao?” Nhỡ đâu thật sự nhìn thấy bí mật thương mại thì sao.

 

“Lê tổng đến cả giả vờ cũng không thèm sao?”

 

Văn phòng của Lục Sầm cũng giống như con người anh, chỉ có ba màu đen, trắng, xám, một phong cách lạnh lùng. Lê Sơ Huyền ngồi trên ghế làm việc của anh, xoay một vòng, nhìn xuống khung cảnh từ tầng cao, ngắm xe cộ như nước chảy, người qua lại tấp nập bên dưới.

 

Lộ Xuyên bưng một ly cà phê đến, đặt lên bàn làm việc: “Lê tổng, ít đường ít sữa ạ.”

 

Lê Sơ Huyền quay lại, ngẩng đầu liếc Lộ Xuyên một cái, bưng ly cà phê lên uống một ngụm, khen ngợi: “Rất ngon, trợ lý Lộ.”

 

Lộ Xuyên cười mãn nguyện.

 

Nhỡ đâu Lê tổng thấy anh ta tốt, đào anh ta sang Tập đoàn Lê Thị thì tốt quá, như vậy lương có thể tăng vọt rồi, Lộ Xuyên thầm nghĩ.

 

Có lẽ vì cô quá tự nhiên không câu nệ, cô ngồi ở vị trí của anh mà cứ như thể cô mới là người cầm quyền của Tập đoàn Lục Thị, còn Lục Sầm đứng một bên trong bộ vest giày da đang xem văn kiện, lại giống như một giám đốc cao cấp làm công cho cô.

 

Lục Sầm liếc nhìn Lộ Xuyên, đưa văn kiện đã ký xong qua: “Đến phòng họp đợi tôi.”

 

Người đi rồi, cửa cũng đóng lại.

 

Lục Sầm véo lấy cằm Lê Sơ Huyền, cúi xuống hôn nhẹ.

 

“Đợi anh, buồn chán thì vào phòng nghỉ ngủ.”

 

Niềm vui lúc buồn chán của Lê Sơ Huyền không phải là ngủ. Cô định bụng xem tin tức về triển lãm của Ứng Chỉ hôm nay, kết quả hot search lại là cô và Lục Sầm.

 

【CP tôi đu không có BE!】

 

Lê Sơ Huyền thầm nghĩ cái quái gì vậy, nhấn vào xem, nội dung là: 【Lâu lắm không thấy Lục tổng và Lê tổng bị chụp ảnh, tôi còn tưởng họ chia tay rồi. Kết quả hôm nay ở triển lãm tranh nhìn thấy hai người nắm tay vào trong, a a a ngọt quá đi.】

 

Lê Sơ Huyền nhíu mày.

 

【Bình luận hot 1: Trai xinh gái đẹp đúng là cảnh đẹp ý vui.】

 

【Bình luận hot 2: Hai người còn mặc đồ đôi nữa, váy của Lê tổng màu xanh da trời, cà vạt của Lục tổng cũng cùng tông màu, hai người ngấm ngầm thể hiện tình cảm.】

 

【Bình luận hot 3: Ngọt chết tôi, ngọt chết tôi.】

 

Lê Sơ Huyền cau mày xem hết bình luận. Không phải chứ, mọi người rảnh rỗi vậy sao? Họ đâu phải là ngôi sao giải trí, nhìn chằm chằm vào hai người họ làm gì?

 

【Bình luận mới: Ảnh thứ ba, trên cổ Lê tổng có phải là dấu hôn không? Trông có vẻ còn rất mới.】

 

Sau đó, giây tiếp theo, hot search biến mất không còn tăm hơi.

 

Lê Sơ Huyền vui vẻ, chắc là bên Lộ Xuyên đã theo dõi và gỡ xuống.

 

Cô lại xem tin tức về triển lãm của Ứng Chỉ, toàn là lời khen ngợi. Trước khi triển lãm khai mạc, chương trình gameshow nghệ thuật của Giang Dật mà Ứng Chỉ tham gia đã được phát sóng, rất nhiều người đã bị vẻ đẹp và tâm hồn thú vị của Ứng Chỉ thu hút. Vì vậy, ngày đầu tiên triển lãm, độ hot trên mạng vô cùng cao.

 

Một nguyên nhân khác gây ra cuộc thảo luận sôi nổi là, một trong những bức tranh được trưng bày ngay ngày đầu tiên đã bị một đại gia bí ẩn mua lại và gỡ xuống.

 

Triển lãm của Ứng Chỉ thường là khách trả tiền trước, sau khi toàn bộ triển lãm lưu động kết thúc mới giao tranh. Đây là lần đầu tiên có chuyện gỡ tranh ngay ngày đầu tiên.

 

Trên mạng đồn đoán xem vị đại gia nào lại ngầu đến mức không muốn cho người khác xem như vậy. Cuối cùng, dựa vào hình ảnh hiện trường của cư dân mạng, họ phát hiện ra đó là bức tranh hoa dạ lan hương giữa biển cả, gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

 

Sau đó năm phút, những bài viết về bức tranh hoa dạ lan hương cũng biến mất không dấu vết.

 

Lê Sơ Huyền cảm thấy hành động gỡ hot search như vậy của Lục Sầm đúng là lạy ông tôi ở bụi này.

 

Cô buông điện thoại xuống, nhìn màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, những ngọn đèn đường được thắp sáng. Lê Sơ Huyền cảm thấy vị trí này ngắm cảnh cũng rất tuyệt, không thua kém gì văn phòng của cô.

 

Cô tính toán một chút, với tình hình hiện tại của Tập đoàn Lê Thị, xác suất thâu tóm Tập đoàn Lục Thị là bao nhiêu?

 

Nếu Lục Sầm làm việc cho cô, vậy thì quả thực… quá vui sướng.

 

Hai tiếng sau, cuộc họp của Lục Sầm mới kết thúc.

 

Trời đã tối mịt, Lê Sơ Huyền đang dùng điện thoại chơi trò rắn săn mồi.

 

Thấy anh vào cửa, đầu cô cũng không ngẩng, nói: “Em có một tin rất đáng tiếc muốn báo cho anh.”

 

Anh tháo kính xuống, véo nhẹ sống mũi, tiện tay cầm lấy ly cà phê cô uống dở hai ngụm uống cạn. Có lẽ anh thường uống cà phê đen, nên độ ngọt này khiến anh nhíu mày.

 

“Tin gì?”

 

Con rắn đâm vào đuôi của chính mình, trò chơi kết thúc.

 

Lê Sơ Huyền buông điện thoại xuống, đứng dậy: “Nửa tiếng trước nhà hàng gọi điện đến nói thời gian quá muộn, đầu bếp muốn tan làm, bàn của chúng ta đã bị hủy rồi.”

 

Lục Sầm bế cô lên, xoay người ngồi xuống ghế làm việc. Cả người cô ngồi trên đùi anh, tựa vào lòng anh.

 

“Lê tổng muốn ăn gì?”

 

“Sandwich đi.” Lê Sơ Huyền đã hứng thú với bữa ăn công việc của anh từ lâu.

 

Lục Sầm có chút bất ngờ, nhưng vẫn bảo Lộ Xuyên đi mua.

 

Mười phút sau, Lộ Xuyên mang bữa tối của họ lên. Hai phần sandwich cá ngừ, hai ly nước trái cây ép và một phần cà chua bi.

 

Lục Sầm cau mày nhìn một lúc.

 

“Sao vậy?” Lê Sơ Huyền khó hiểu.

 

Lục Sầm không nói gì.

 

Lê Sơ Huyền cầm lấy sandwich cắn một miếng, nói không rõ lời: “Bữa ăn công việc của anh cũng khá tốt đấy chứ, còn có trái cây, nước ép nữa. Nhưng sao trước đây anh toàn chụp mỗi sandwich thôi?”

 

Họ thỉnh thoảng trao đổi ảnh bữa trưa, sandwich của anh lúc nào cũng lẻ loi một mình.

 

Lục Sầm im lặng hồi lâu: “Bởi vì chỉ có sandwich.”

 

Lê Sơ Huyền đang cắn sandwich, không dám nói lời nào.

 

Ăn xong bữa cơm tăng ca, Lê Sơ Huyền tỏ ý anh bận xong thì họ về nhà.

 

Lục Sầm vòng tay qua eo cô không cho cô cử động, đưa tay ấn nút khóa cửa trên điều khiển từ xa.

 

Lê Sơ Huyền khó hiểu nhìn anh.

 

Lục Sầm cong môi: “Lê tổng muốn thử chiếc bàn này không?”

 

Ánh mắt cô từ không hiểu chuyển sang kinh ngạc, hung hăng từ chối: “Không, bàn cứng lắm.”

 

Cô đứng dậy định chạy, lại bị giam cầm trong lòng anh. Anh cúi xuống ghé vào tai cô nói: “Không sao, chất liệu giống như chiếc bàn ở nhà, em sẽ quen thôi.”

 

Cô mới không thèm quen!

 

Đêm đó, kết thúc bằng sự thất bại trong cuộc đấu tranh của cô.

 

Những ngày tiếp theo, cả hai lại ai bận việc nấy.

 

Dự án năng lượng mới cướp được từ tay Lục Sầm cần phải được thúc đẩy.

 

Lục Sầm còn bận hơn, Lam Hải Loan khởi công, chuyển nhượng cổ phần, bầu cử hội đồng quản trị.

 

Công ty thương mại của kẻ gây tai nạn Lý Vạn Hành vì bị cắt đứt nghiệp vụ với Tập đoàn Lục Thị, các công ty hợp tác khác thấy tình thế không ổn cũng chấm dứt hợp tác. Không đầy hai tháng, công ty đó đã phá sản.

 

Lục Sầm biết được tin này, mặt không cảm xúc nói: “Làm chuyện xấu sao có thể không phải trả giá chứ?”

 

Cắt đứt nghiệp vụ cũng là thu hồi lại tất cả những gì không thuộc về Lý Vạn Hành. Số tài sản mà anh ta và cha anh ta kiếm được trong mấy năm qua cũng đủ để họ sống sung túc hết đời này. Nhưng Lục Sầm chỉ muốn nhìn họ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lún sâu vào vũng bùn.

 

Lộ Xuyên thử hỏi: “Có cần tôi đi đào một cái hố cho hanh taắn giẫm vào không ạ?”

 

Lục Sầm lạnh nhạt nói: “Để Vân Nhuế xử lý.”

 

Lộ Xuyên hiểu, để Vân Nhuế ra tay thì không còn nằm trong phạm trù cạnh tranh thương mại nữa.

 

Cuộc bầu cử hội đồng quản trị của Tập đoàn Lục Thị kết thúc viên mãn. Lục Sầm không hề bất ngờ được bầu làm chủ tịch.

 

Từ hôm nay trở đi, Tập đoàn Lục Thị cũng chỉ là Tập đoàn Lục Thị của một mình anh.

 

Tối đó, tiệc ăn mừng của tập đoàn được tổ chức tại Bích Thủy Vân Gian.

 

Lục Sầm gửi thiệp mời cho Lê Sơ Huyền, hy vọng cô có thể tham dự với tư cách là bạn gái.

 

Nhưng Lê Sơ Huyền rất tiếc phải báo cho anh biết, hôm nay tập đoàn cô có việc, cô không thể dành ra chút thời gian rảnh nào.

 

Cả buổi tiệc, Áp suất Lục Sầm rất thấp.

 

Chỉ có Lộ Xuyên đi theo bên cạnh anh.

 

Có người lén hỏi Lộ Xuyên: “Không phải Lục tổng đã được thăng chức rồi sao? Sao lại có vẻ không hứng thú lắm vậy?”

 

Lộ Xuyên biết nguyên nhân, nhưng vẫn cười nói: “Đâu có, Lục tổng vẫn luôn giữ vẻ ít nói ít cười như vậy mà.”

 

“Phải không? Sao tôi cứ cảm thấy khí áp của Lục tổng có hơi thấp nhỉ?”

 

Lục tổng với khí áp hơi thấp trong yến tiệc đã uống hết ly này đến ly khác. Người đến chúc mừng nối liền không dứt, anh cũng không từ chối ai.

 

Mãi cho đến khuya, tiệc tan.

 

Anh bình tĩnh bước vào thang máy riêng lên lầu, hoàn toàn không nhìn ra vẻ say rượu nào.

 

Quẹt thẻ vào cửa, phòng khách chỉ có ánh đèn hắt ra mờ ảo.

 

Anh chậm rãi đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, chìm mình trong bóng tối.

 

Không biết vì sao, anh đột nhiên cười một tiếng. Dường như đang cười nhạo lòng tham của chính mình.

 

Trước đây anh chưa bao giờ để tâm có ai chia sẻ thành tích của mình hay không.

 

Nhưng hôm nay cô không đến, anh bỗng nhiên cảm thấy một sự thất bại như mặc áo gấm đi đêm.

 

Anh hy vọng cô có thể tham gia vào mọi khoảnh khắc trong cuộc đời anh, chứng kiến anh từng bước đi l*n đ*nh cao.

 

Tại sao cô lại không có thời gian chứ?

 

Anh cười.

 

Ánh mắt anh không mang theo ý cười nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Hai ngày nay trời âm u, cảng Victoria chìm trong sương mù.

 

Sương mù bao phủ, giống như tâm trạng anh lúc này.

 

Đột nhiên, ngoài cửa sổ sát đất, pháo hoa bất ngờ nổ tung.

 

Bùm bùm bùm ——

 

Những pháo hoa lộng lẫy chợt chiếu sáng gương mặt người đàn ông.

 

Lê Sơ Huyền trong chiếc váy dài hở lưng màu hồng thủy tiên, cầm hai ly rượu vang đỏ đi đến trước mặt anh.

 

Nụ cười thanh thoát, cô chúc mừng anh: “Chúc mừng chủ tịch Lục.”

 

Người đàn ông nhìn cô hồi lâu, không đưa tay nhận ly rượu.

 

Lê Sơ Huyền đang định nghĩ không biết anh có phải đang giận không thì anh nhắm mắt lại.

 

“Thế mà hôm nay anh lại uống say rồi.” Anh thấp giọng lẩm bẩm.

 

Lê Sơ Huyền: ……

 

Đặt ly rượu xuống, cô tiến lên dắt tay anh: “Chủ tịch Lục không thích màn pháo hoa em tặng cho anh sao?”

 

Anh bỗng nhiên mở mắt ra.

 

Anh máy móc đứng dậy. Lê Sơ Huyền nhón chân, hôn lên môi anh một cái.

 

Cánh tay người đàn ông siết chặt, giành lại thế chủ động, làm sâu thêm nụ hôn này.

 

Mãi cho đến khi cô không thở nổi, anh mới buông ra.

 

“Không phải em không có thời gian sao?”

 

“Lúc tiệc rượu bắt đầu thì em vẫn còn đang họp. Họp xong là em qua ngay mà.”

 

Anh nghiêm túc nhìn cô. Có lẽ đêm nay anh thật sự đã uống rất nhiều rượu, ánh mắt anh mang theo hơi nước mơ màng, sáng ngời như cả bầu trời sao.

 

Tiếc là đêm nay không có sao, bằng không sẽ đẹp như đôi mắt anh, sâu thẳm, dẫn lối cô chìm đắm.

 

Cô đưa ly rượu qua, anh nhận lấy.

 

“Còn uống được không?” Cô cười hỏi.

 

Chỉ một chút thôi, là ly rượu ăn mừng thuộc về hai người họ.

 

Anh nâng ly cụng với cô, uống một hơi cạn sạch.

 

Anh nói: “Có thể, cho dù ly rượu Lê tổng đưa là thuốc độc, anh cũng có thể uống.”

 

Anh buông tay, ly rượu rơi xuống thảm, lăn đi.

 

Màn trình diễn pháo hoa độc nhất vô nhị thuộc về anh tối nay ở cảng Victoria đã kết thúc.

 

Cô ôm cổ anh, tháo kính của anh ra. Dòng nước ngầm không thể che giấu trào dâng, cô cười nói: “Thích món quà em tặng anh không?”

 

Anh cũng cười: “Anh cũng có quà tặng cho Lê tổng.”

 

Lê Sơ Huyền cứng người trong một thoáng: “Nếu anh nói là đêm nay làm năm lần hoặc làm đến sáng thì không tính là quà đâu.”Lục Sầm nhếch môi cười: “Không tính là quà, có thể tính là phần thưởng Lê tổng dành cho anh không?”

 

Lục Sầm nhếch môi, giọng trầm thấp đầy quyến rũ: “Không phải quà, mà là phần thưởng em dành cho anh thì sao?”

 

“Đêm nay em không có tâm trạng trao thưởng.”

 

“Chắc chứ?”

 

Bàn tay anh lướt nhẹ đến đóa dạ lan hương trên bàn, rồi từ giữa những cánh hoa mềm mại, anh gỡ xuống một chiếc nhẫn kim cương màu hồng lấp lánh.

 

Lê Sơ Huyền nín thở. Cả buổi tối, cô đã không hề nhận ra sự tồn tại của một vật lộng lẫy đến nhường này.

 

Giây tiếp theo, anh quỳ một gối xuống trước mặt cô. Anh giơ cao chiếc nhẫn, thứ được chế tác từ viên kim cương hồng mà anh đã đích thân bay đến Nam Phi để giành lấy. Anh ngước nhìn cô, đôi mắt chân thành và sâu thẳm.

 

“Lê Sơ Huyền, em bằng lòng gả cho anh chứ?”

 

Ngay khoảnh khắc đó, sương mù dày đặc bỗng tan đi, mây đen trôi dạt, trả lại cho bầu trời một vầng trăng trong sáng và thuần khiết.

 

Bình minh có đến hay không, với anh không còn quan trọng nữa.

 

Anh sẽ cùng vầng trăng của mình, chìm đắm vĩnh viễn.

 

(Chính văn hoàn)

Bình Luận (0)
Comment