Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 68

Đầu tháng Bảy, mưa dầm dề.

 

Cơn mưa này đã kéo dài suốt một tuần, không hề có dấu hiệu ngơi nghỉ.

 

Chiếc Bentley đen tuyền dừng lại ở lối đi riêng trước cổng trường. Tài xế che ô, mở cửa xe hàng ghế sau. Lục Sầm bước xuống, nhận lấy cây dù.

 

Mưa tí tách rơi xuống mặt đất, bắn lên như những đóa hoa nước, làm ướt cả gấu quần.

 

Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái. Âm thanh xuyên qua màn mưa, không lớn lắm, nghe không thật rõ.

 

“A a a, lại sắp phải vứt đi một đôi giày nữa rồi.”

 

Đôi giày Mary Jane gót thấp bằng da cừu màu trắng giẫm lên mặt đất, bị nước mưa làm cho ướt sũng.

 

Một tay Lục Sầm cầm dù, ánh mắt khẽ liếc sang đôi giày của cô. Tầm mắt lướt qua mu bàn chân trắng nõn không tì vết, rồi đến bắp chân thon thả tưởng chừng không thể nắm trọn.

 

Cậu lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

 

Đi ngay sau cô, cậu thong thả hòa vào dòng học sinh đang đến trường.

 

Giữa những âm thanh ồn ào, giọng nói lẩm bẩm của cô lại vọng tới.

 

“Cơn mưa này còn định kéo dài mấy ngày nữa đây? Mẫu giày này tớ chỉ đặt làm mười đôi thôi, mưa nữa là hỏng hết sạch.” Cô dường như thở dài một hơi. “Giá như tớ có thể chấp nhận đi dép lê qua đoạn đường này thì tốt biết mấy.”

 

Lục Sầm bất giác nhếch môi.

 

Cô gái trước mặt che một cây dù trong suốt, mái tóc được buộc gọn gàng, để lộ phần gáy với những sợi tóc tơ đáng yêu. Đuôi tóc uốn lượn tự nhiên, khẽ đung đưa theo mỗi bước chân của cô.

 

Cô mặc một bộ đồng phục váy dài đến gối được là phẳng phiu, không một nếp nhăn. Chân đi đôi giày da cừu mà cô biết rõ sẽ hỏng ngay khi ngấm nước. Dù cho trời đang mưa lớn, cô vẫn bước đi một cách ưu nhã, thong dong.

 

Cô gái này dường như không thể chấp nhận được một chút không hoàn hảo nào của bản thân.

 

Dù có tự thuyết phục mình cả vạn lần, cô cũng không tài nào đi dép lê đến trường vào một ngày mưa được.

 

Cô đi thẳng đến tòa nhà học, gập dù lại rồi lấy thẻ học sinh ra quẹt.

 

Vừa quay người lại, cô nhìn thấy Lục Sầm đang đứng ngay sau mình. “Hả? Sao cậu không lên tiếng? Hết cả hồn.”

 

Đúng là hết hồn theo nghĩa đen. Cây dù trên tay cô vung lên, làm văng đầy nước lên nửa người cậu.

 

Lục Sầm nhíu mày.

 

“Xin lỗi nhé.” Cô gái bĩu môi.

 

Lục Sầm quẹt thẻ, lúc đi ngang qua cô, cậu nói một câu: “Chào buổi sáng, bạn học Lê.” Giọng điệu lạnh nhạt, qua loa.

 

Chỉ để đáp lại câu “Sao cậu không lên tiếng?” lúc nãy của cô.

 

Lê Sơ Huyền thầm đảo mắt một vòng.

 

Thật sự không muốn nói thì có thể câm miệng mà.

 

Tám giờ đến tám giờ rưỡi, là thời gian tự do.

 

Lục Sầm bước vào lớp học. Có người đang chơi game, điều hòa bật ở nhiệt độ rất thấp.

 

Cậu nghĩ bộ quần áo bị ướt của mình chưa đến nửa tiếng là khô.

 

Ngược lại là Lê Sơ Huyền. Cô đã vào phòng thay đồ đổi một đôi giày sạch sẽ y hệt, còn dùng khăn ướt lau sạch những vệt nước trên bắp chân.

 

Tiết đầu tiên là tiết Văn.

 

Thầy giáo cố gắng làm cho bài giảng trở nên thú vị hơn bằng cách kể chuyện, nhưng cô bạn ngồi cạnh Lục Sầm vẫn gà gật.

 

Lê Sơ Huyền đã không chỉ một lần phàn nàn về sự bất hợp lý của thời khóa biểu, rằng nên xếp tiết Thể dục vào buổi sáng đầu tiên, như vậy mọi người sẽ phấn chấn lên, không đến nỗi có những bạn học thức đêm chơi game rồi ngủ gật ngay từ tiết một.

 

Cô bạn ngồi cạnh Lục Sầm, Vu Ngữ Thi, là bạn thân của Lê Sơ Huyền. Thế nên, trước khi cô nàng chống cằm rồi gục hẳn xuống bàn, Lê Sơ Huyền đã duỗi chân dài ra đá cô bạn một cái.

 

Lục Sầm nhướng mí mắt nhìn cô.

 

Lê Sơ Huyền nhìn lại một cách đầy lý lẽ.

 

Lục Sầm không tiếng động, dùng khẩu hình miệng nói cho cô biết một sự thật phũ phàng: Cậu đá trúng tôi rồi.

 

Lê Sơ Huyền thầm nghĩ: Bảo sao đá mạnh thế mà vẫn không tỉnh.

 

Cô vừa chủ động xin lỗi Lục Sầm, vừa đá thêm một cái nữa.

 

Người vẫn không tỉnh, Lục Sầm nhíu mày.

 

Lê Sơ Huyền biết lại đá nhầm người rồi.

 

Cô dường như bỏ cuộc, cúi đầu viết gì đó lên một mẩu giấy nhớ.

 

Lục Sầm thu lại ánh mắt. Một viên giấy được ném đến trước mặt cậu.

 

Cậu ngẩng lên nhìn Lê Sơ Huyền. Cô lập tức dời mắt đi, ra vẻ đang chuyên tâm nghe giảng.

 

Hồi lâu sau, cậu mới mở mẩu giấy ra.

 

Lê Sơ Huyền: Giúp tôi gọi cậu ấy dậy, tiết Cờ vây sau tôi chấp cậu một nước.

 

Lục Sầm im lặng một lúc.

 

Lê Sơ Huyền liếc nhìn cô bạn sắp gục đầu xuống bàn, ánh mắt ra hiệu cậu nhanh lên.

 

Ngay khoảnh khắc cuối cùng Vu Ngữ Thi sắp gục xuống, cây bút của Lục Sầm đã trượt một đường mượt mà trên mặt bàn, kê ngay dưới khuôn mặt sắp chạm bàn của cô ấy. Bị cây bút cấn vào, cô nàng giật mình tỉnh giấc.

 

Thầy giáo đang chuẩn bị cho cô nàng đứng lên nghe giảng: …

 

Giờ ra chơi.

 

Có người đang chơi bóng rổ ngay trong lớp.

 

Cây bút của Lục Sầm gõ nhẹ từng nhịp lên mẩu giấy, cậu nhìn Lê Sơ Huyền và hỏi: “Làm sao bạn học Lê đảm bảo tiết sau sẽ chung nhóm với tôi?”

 

Lê Sơ Huyền nhướng mày cười: “Không chung nhóm thì đành chịu, không chấp cậu một nước được nữa. Nguyện Chúa phù hộ chúng ta chung một nhóm nhé.”

 

Một người vô thần lại đang rõ ràng có ý định quỵt nợ.

 

Lục Sầm gập sách lại, kẹp mẩu giấy vào giữa các trang.

 

Tiết Cờ vây tiếp theo, bốc thăm ngẫu nhiên chia cặp 1 chọi 1.

 

Trên màn hình lớn, tên của cậu và Lê Sơ Huyền nằm cạnh nhau trong cùng một nhóm.

 

Lục Sầm nhìn cô đầy ẩn ý: “Chúc mừng bạn học Lê, nói đâu trúng đó.”

 

Lê Sơ Huyền muốn quỵt nợ đương nhiên phải chấp nhận thua cược.

 

Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để vừa chấp một nước mà vẫn thắng được Lục Sầm. Cô không muốn thua một chút nào.

 

Bình thường, kỳ nghệ của hai người ngang tài ngang sức, đa số là hòa, muốn thắng đã rất khó rồi.

 

Lúc đi cờ, cô thầm nghĩ, lần sau không thèm lo chuyện bao đồng nữa, cứ để cho người ngủ gật đứng nghe giảng cho rồi, mấy kẻ thức đêm chơi game đáng bị như vậy.

 

Lúc tan học, tâm trạng của Lê Sơ Huyền rõ ràng sa sút.

 

Lục Sầm nhếch môi cười: “Cảm ơn nhiều nhé.”

 

“Cậu không thấy, cậu thắng không vẻ vang gì à?” Lê Sơ Huyền ỉu xìu.

 

Lục Sầm thản nhiên: “Không thấy.”

 

Cậu thu lại các quân cờ trên bàn cờ, đặt vào hộp, rồi đứng dậy rời khỏi phòng học Cờ vây.

 

Vu Ngữ Thi nhanh như một cơn gió lướt đến bên cạnh Lê Sơ Huyền, huých vai cô: “Thắng hay thua?”

 

“Thua rồi.”

 

“Cậu thế mà lại thua à, chậc.”

 

Lê Sơ Huyền nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Sầm, vẻ mặt bực bội: “Cậu đừng thức đêm chơi game nữa.”

 

Vu Ngữ Thi: “Nhưng mà game ‘Song Ảnh Kỳ Cảnh’ hay thật sự, không dừng lại được.”

 

“Ai chơi cùng cậu?”

 

“Anh họ tớ đang nghỉ ở nhà.”

 

Lê Sơ Huyền: …

 

Cô quyết định lần sau sẽ tôn trọng số phận của người khác.

 

Tiết học cuối cùng hôm nay là tiết Tâm lý, cả khối cùng học ở hội trường.

 

Lục Sầm ngồi ở phía bên phải của Lê Sơ Huyền. Lúc cô đi ngang qua cậu để về chỗ ngồi, mái tóc khẽ lay động, cậu ngửi thấy mùi hương cam thoang thoảng trên người cô, giống như mùi thơm còn vương lại của vỏ cam vừa mới bóc.

Vẫn chưa vào học, hai người ngồi phía trước cậu khẽ thì thầm.

 

Vu Ngữ Thi hỏi Lê Sơ Huyền: “Cuộc thi Vật lý toàn Cảng Thành mà cậu tham gia tuần trước, có phải hôm nay trao giải không?”

 

Lê Sơ Huyền nói: “Đúng vậy.”

 

Lúc trả lời, cô còn nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái.

 

Thông thường, vào những buổi học chung của cả khối, trường sẽ trao giải cho các học sinh đại diện đi thi. Kết quả không được công bố trước, chỉ đến lúc trao giải mới biết thứ hạng của mình.

 

Cuộc thi Vật lý này, trường họ cử tám người tham gia, cậu và Lê Sơ Huyền là hai trong số đó.

 

Cả lớp đều biết hai người đã cạnh tranh từ lâu, vì cuộc thi này mà những người khác trong lớp còn lén mở kèo cá cược.

 

Lục Sầm nghe thấy Vu Ngữ Thi lại nói: “Lần này tớ đặt cược lớn vào cậu thắng đấy, đừng để tớ thua nhé.”

 

Lê Sơ Huyền cạn lời nhìn cô bạn: “Cược cái gì?”

 

“Bữa sáng cho cả lớp, người thua mỗi ngày sẽ phải thay phiên nhau mua.” Vu Ngữ Thi nói.

 

“Cảm ơn các cậu nhé, còn tính cả tớ và Lục Sầm vào nữa.”

 

“Không khách sáo, cậu có tự tin thắng không?”

 

“Bao thắng.”

 

Vu Ngữ Thi hưng phấn nhìn cô: “Tốt quá, chúng ta đều sẽ có một tương lai tươi sáng và những bữa sáng ngon lành.”

 

Tiết Tâm lý kết thúc sớm hai mươi phút. Tiết mục được mong chờ đã đến.

 

Mỗi lần đến lúc này, những học sinh vốn đang buồn ngủ đều trở nên tỉnh táo.

 

Thầy hiệu trưởng đứng trên sân khấu nói đùa: “Xem ra các em học sinh đều rất phấn khích, rất coi trọng danh dự của trường ta. Bây giờ, xin mời các em học sinh đoạt giải lên sân khấu nhận thưởng.”

 

Chụp ảnh kỷ niệm với chiếc cúp xong, Lục Sầm đột nhiên nói một câu: “Không phải là bao thắng sao?”

 

Lê Sơ Huyền siết chặt chiếc cúp bạc trong tay: “Nghe lén người khác nói chuyện là không lịch sự đâu nhé.”

 

Trong tiếng vỗ tay, cô đi sau cậu xuống sân khấu, trên đường về chỗ ngồi, cậu nói: “Hai người nói chuyện lớn tiếng như vậy, không thể trách tôi nghe lén được.”

 

Nụ cười của cô không chạm đến đáy mắt: “Cậu có thể giả vờ như không biết.”

 

“Sự thật là tôi đã biết rồi.” Cậu nghiêng người nhường đường, để cô đi qua trước.

 

Lê Sơ Huyền vừa hừ lạnh một tiếng vừa nói cảm ơn.

 

Lục Sầm không nhịn được mà nhếch môi cười. Cô tức giận đến thế mà vẫn không quên được sự lịch sự đã ăn vào trong xương tủy.

 

Ngồi về chỗ.

 

Vu Ngữ Thi phát điên hỏi cô: “Không phải cậu nói bao thắng sao?” Cô nàng đã nghĩ mình thắng chắc rồi, ai ngờ lại thua!

 

“Bao thua mà. Vật lý đâu phải là thế mạnh của tợ.” Cô vô cùng tự tại.

 

Vu Ngữ Thi không nói nên lời.

 

Dù nói vậy, hôm nay Lê Sơ Huyền vẫn không vui.

 

Hôm nay thế mà lại thua liền hai ván! Đáng ghét!

 

Lúc tan học.

 

Cô đứng ở hành lang nhìn cơn mưa vẫn chưa tạnh bên ngoài, lại thầm mắng cơn mưa tháng Bảy này trong lòng một lần nữa.

 

Chiếc Bentley của Lục Sầm và chiếc Rolls-Royce của cô vẫn đỗ nối đuôi nhau. Lúc Lê Sơ Huyền lên xe, cô nhìn thấy cậu.

 

Lúc tài xế thu dù, nước mưa nhỏ xuống đỉnh đầu cô, nhưng cô không rụt đầu lại, mà hướng về phía cậu, cô nói một câu: “Cứ chờ đấy.”

 

Lục Sầm nhếch môi cười, đáp lại: “Tôi sẽ rửa mắt chờ xem.”

 

Mưa rơi tí tách.

 

Ngoài ban công, sóng biển đen thẫm cuộn trào. Gió trên sườn núi rất lớn, cậu không đóng cửa ban công.

 

Đứng trước giá sách, cậu nhìn hồi lâu mẩu giấy nhớ trong tay, rồi thuận tay kẹp nó vào giữa những trang sách của cuốn tiểu thuyết “Người Tình” của Duras bản tiếng Pháp.

 

Nằm trên giường, nhắm mắt lại.

 

Cậu ngủ trong tư thế rất ngay ngắn.

 

Gió mưa bão bùng đều ở ngoài cửa sổ. Trong giấc mơ, chúng hóa thành một màn mưa mang hương cam như sáng nay.

 

Cậu che dù đứng ngoài hành lang. Cô đi ngang qua, vừa bóc quả cam trong tay vừa hỏi cậu có ăn không.

 

“Không ăn,” Cậu cúi xuống nhìn những múi cam đầy xơ trắng trong tay cô, trầm giọng nói, “Chua.”

 

“Ồ?” Cô gái nhìn cậu, nở một nụ cười rạng rỡ, “Là cậu đang ghen, hay là cam bị chua thế?”

 

Cậu im lặng không nói.

 

Một lúc sau, cậu lại hỏi: “Tại sao cậu không bóc hết xơ trắng đi?”

 

Cô đưa quả cam đến trước mặt cậu. Cậu không hiểu. Cô nói: “Cậu không thấy nó rất giống ren trên vớ của tôi à?”

 

Cậu cúi xuống nhìn, không biết từ lúc nào cô đã thay một bộ váy múa, chân đi đôi vớ ren.

 

“Cậu không ăn thì tôi ăn nhé.” Cô tách một múi cam, thong thả bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nhìn cậu.

 

Trên môi cô vương lại nước cam, căng mọng.

 

“Chua không?” Cậu lại hỏi một lần nữa.

 

“Cậu muốn tự mình nếm thử không?” Cô nghiêng đầu nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ.

 

“Được.” Cậu nghe thấy giọng nói vừa lạnh vừa trầm của chính mình.

 

Cô bước về phía trước một bước, từ hành lang bước vào dưới tán dù của cậu, mang theo hơi lạnh của sương mưa và vị ngọt của cam.

 

Cô nhón chân, đưa đôi môi vương nước cam vào miệng cậu.

 

Bàn tay đang cầm cán dù của cậu nổi đầy gân xanh, sự tự chủ trong phút chốc vỡ tan.

 

Cậu buông cây dù trong tay, mặc cho nó rơi xuống nền mưa. Cậu siết lấy eo cô, ấn cô vào cây cột hành lang, cúi đầu giành lại thế chủ động.

 

Môi lưỡi quấn quýt, thân thể nóng rực càng lúc càng áp sát. Cậu siết chặt vòng tay, chỉ hận không thể ôm cô vào trong cơ thể mình.

 

Hồi lâu sau, cậu mới không tình nguyện mà buông ra.

 

Cô cắn môi hỏi cậu: “Cam ngọt không?”

 

“Ngọt.” Cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình trả lời cô.

 

Cúi đầu, cậu lại một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ…

Bình Luận (0)
Comment