Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 70

Giấc mơ đầu tiên đã giúp cậu nhìn rõ lòng mình.

 

Mỗi một giấc mơ sau này, tình yêu lại càng chồng chất thêm, ẩn giấu sâu thẳm đáy lòng không thể giãi bày cùng ai.

 

Trong thế giới của cô.

 

Cậu vẫn tiếp tục đóng vai một đối thủ ngang tài ngang sức.

 

Kỳ nghỉ hè tháng Bảy sắp kết thúc.

 

Một bạn học trong lớp tuần này tổ chức sinh nhật, mời mọi người đến biệt thự vừa mới xây xong trên đảo của nhà cậu ấy.

 

Nhóm chat của lớp đang thống kê số lượng người tham gia.

 

Cả kỳ nghỉ hè Lục Sầm đều ở Komodo. Cậu vừa lặn biển rồi trở về thuyền, cởi bộ đồ lặn ra, nhìn tin nhắn trong nhóm chat mà không trả lời.

 

Lịch trình nghỉ hè của mọi người dường như đều đã kết thúc, ai nấy đều hăng hái đăng ký.

 

【Lê Sơ Huyền: Hôm nay tớ bay về cảng Thành, vừa kịp lúc, cho tớ tham gia với.】

 

Lớp có tổng cộng mười hai người, mười một người đã đăng ký, trừ Lục Sầm.

 

Vì vậy, cậu bạn kia đã đặc biệt hỏi cậu.

 

【Thiếu gia chủ đảo: Anh Sầm có đến không thế?】

 

【Bạn học A: Anh Sầm hình như vẫn đang lặn ở Komodo.】

 

【Thiếu gia chủ đảo: Anh Sầm đến đi, chỉ thiếu mỗi cậu thôi, mọi người cùng nhau quẩy nào.】

 

Những người khác cũng nhao nhao réo tên cậu. Tin nhắn cứ trôi đi vùn vụt, nhưng Lê Sơ Huyền vẫn không nói gì.

 

Cậu nhìn tin nhắn một lúc, rồi gõ trả lời.

 

【Lục Sầm: Được.】

 

Cậu đặt điện thoại xuống, bảo quản gia giúp mình đặt vé máy bay về cảng vào ngày mai.

 

Người quản gia là dân địa phương, tiếng Anh mang theo khẩu âm bản xứ, ông ta có chút thắc mắc: “Không phải Cronus nói ngày kia sẽ đến đảo Lombok để xem cá voi sao?”

 

Cậu lạnh nhạt đáp: “Lần sau đi, tôi có việc phải về.”

 

Người quản gia gật đầu, có chút tiếc nuối: “Có việc thì đúng là không còn cách nào khác.”

 

Trong nhóm chat càng thêm náo nhiệt, mọi người đang bàn tán đến lúc đó sẽ chơi trò gì.

 

Lục Sầm không xem tin nhắn nữa, chỉ nhìn ra biển cả mênh mông, tự giễu cười một tiếng.

 

Trước nay cậu luôn là người sống rất có kế hoạch, những kế hoạch đã định ra gần như không bao giờ cho phép bản thân thay đổi. Cậu muốn xem cá voi, cho dù trời có nổi gió mưa cậu cũng sẽ xuất phát.

 

Cuối cùng, việc từ bỏ nguyên tắc chỉ cần một câu nói của cô: Hôm nay tớ bay về Cảng Thành, vừa kịp lúc, cho tớ tham gia với.

 

Cậu vốn không thích náo nhiệt, không thích tham gia các hoạt động tập thể.

 

Nhưng ở những nơi có cô, cậu có thể giả vờ hòa đồng.

 

Thật ra trước nay, cậu vẫn nghĩ mình che giấu rất tốt.

 

Cho đến khoảnh khắc cơn bão cấp 10 ập đến, lúc thủy triều dâng cao, cô đã không chút do dự mà quay đầu lại cứu người. Mọi sự che giấu của cậu đều trở nên vô hình.

 

Cậu đã hét lớn tên của cô.

 

Đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự sợ hãi.

 

Lúc lặn biển gặp phải cá mập hổ, lúc trượt tuyết trên núi cao gặp phải tuyết lở, lúc đi việt dã gặp phải sạt lở đất, cậu đều chưa từng hoảng sợ, bình tĩnh như một con robot không có cảm xúc.

 

Nhưng cậu đã nhìn thấy cô chạy ngược lại, nhìn thấy cô không chút do dự ngồi xuống cố gắng di chuyển tảng đá ngầm đang kẹp lấy chân Lận Tinh Nghi, nhìn thấy sóng biển nhấn chìm cả người cô.

 

Chưa bao giờ cậu sợ hãi đến thế, sợ rằng cô sẽ bị sóng biển cuốn đi, không bao giờ gặp lại nữa.

 

Sống sót sau tai nạn.

 

Mọi người đều ướt sũng, ai nấy đều về phòng tắm rửa.

 

Phòng của cậu ngay cạnh phòng Lê Sơ Huyền. Lúc về phòng đi ngang qua cửa phòng cô, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại gõ cửa.

 

Cô không hiểu chuyện gì, ra mở cửa. Áo khoác của cô đã được cởi ra, chiếc áo không tay màu trắng ướt sũng nước đã trở nên nửa trong suốt, lờ mờ có thể thấy được lớp ren phía trước.

 

Vẻ đầy đặn đột ngột đập vào mắt, ánh mắt Lục Sầm tối sầm lại.

 

Hiện thực còn khuấy động cảm xúc hơn cả giấc mơ.

 

Cậu muốn giống như trong mơ, ấn cô vào tường, ôm cô vào lòng, xé nát bộ quần áo ướt sũng của cô.

 

Hôn lên đôi môi đỏ của cô, nghe cô th* d*c, nghe cô cầu xin, bắt cô nhận sai.

 

“Tôi móc mắt cậu ra cậu có tin không?” Một câu nói của cô đã kéo cậu về thực tại.

 

Cậu nhếch môi cười, không biết là cười chính mình hay là cười cái gì, cậu nói: “Lê Sơ Huyền, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Cậu có thể gọi tôi đi cứu người, đừng tự mình dấn thân vào nguy hiểm.”

 

Nói xong, cậu xoay người rời đi, chỉ sợ mình ở lại thêm một giây nữa sẽ không thể kìm nén được bản thân, làm ra những chuyện mất kiểm soát.

 

Cậu không thể, ít nhất là bây giờ không thể.

 

Cậu quay về phòng, tắm nước lạnh suốt nửa tiếng đồng hồ, mới miễn cưỡng đè nén được luồng cảm xúc kỳ lạ này xuống.

 

Buổi tối, ở sân trong của biệt thự, mái hiên di động được mở ra. Giữa trời bão, họ bày biện đồ nghề ra nướng BBQ.

 

Cậu bạn nói: “Vụ cá cược hôm nay vẫn còn hiệu lực nhé, đội nào thua sẽ phụ trách nướng hải sản.”

 

Lận Tinh Nghi bĩu môi: “Bên bọn tớ thiếu một thùng nhím biển, bọn tớ nhận thua.”

 

Nói là để đội thua nướng, nhưng thực chất toàn là những tiểu thư, thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ. Nướng được vài con cua xong đã để đầu bếp của biệt thự tiếp quản.

 

Mọi người vây quanh một bàn, ăn hải sản đã được nướng sẵn, xoa tay chuẩn bị chơi game.

 

Cậu bạn làm chủ cho người mang tám thùng bia lên: “Hôm nay chúng ta không chơi mấy trò nhạt nhẽo đâu, cứ uống cái này thôi.”

 

“Chơi gì?”

 

“Thật hay Thách đi.”

 

“Trò này thú vị đấy.”

 

Ở cái tuổi tâm tư thiếu niên, chơi Thật hay Thách đúng là rất thú vị.

 

Vận may của cậu rất tốt. Chia bài tám vòng, cậu vẫn chưa bốc phải lá Vua (King).

 

Cậu ưu nhã ăn chân cua nướng trong đĩa sứ, lơ đãng nghe những người khác gào thét cổ vũ khi có người phải thực hiện thử thách.

 

Vòng tiếp theo, vận may của cậu đã hết. Lá Vua được chia đến tay cậu.

 

Cậu lật bài, những người khác trên bàn đều lộ vẻ phấn khích “cuối cùng cũng đến lượt cậu rồi”. “Thật hay Thách?”

 

Cậu lạnh nhạt nói: “Thật.”

 

Mọi người xoa tay, trong ánh mắt mong đợi của đám đông, Lê Sơ Huyền lật lá bài trên tay mình ra. Đó là lá Hậu (Queen). Cô đã uống hai ly, trong mắt ngấn nước, nhìn cậu có chút phấn khích: “Có muốn đổi không?”

 

“Không đổi.” Cậu bình tĩnh nhìn lại, vẫn kiên quyết.

 

Lê Sơ Huyền tiện tay lật một lá bài trong chồng bài “Thật”. Mọi người đều đứng dậy để xem câu hỏi.

 

“Cậu dã bao giờ có mộng xuân chưa?”

 

Mọi người che mặt. Rõ ràng mấy câu hỏi trước vẫn còn là “Bạn có đang yêu thầm ai không?”, “Trong số những người ở đây có ai bạn thích không?”, “Bạn thích nam hay nữ?”.

 

Sao đến lượt nam thần lạnh lùng lại biến thành chủ đề 18+ thế này.

 

Mọi người: “Là Sơ Huyền bốc đấy.”

 

Sau đó giả vờ nhìn trời, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự phấn khích muốn biết câu trả lời.

 

Lê Sơ Huyền l**m một ngụm bia trên miệng ly: “Vận may cậu ta không tốt thì liên quan gì đến tớ? Chơi không nổi thì uống hết ly…”.

 

“Có rồi.”

 

Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời cô.

 

Giống như đang nói một chuyện rất đỗi bình thường.

 

Không khí trong phút chốc ngưng đọng, rồi bùng nổ thành một tràng la hét chói tai: “A a a a a…”

 

“Điên à.” Không biết ai đó thấp giọng mắng một câu, ngăn chặn đám đông đang la hét.

 

Cậu bạn kia kích động đứng dậy làm đổ cả ghế: “Là ai? Mơ thấy ai vậy?”

 

Lục Sầm nhếch môi cười: “Luật chơi là chỉ trả lời một lần mà.”

 

Mọi người càng thêm phấn khích, đều hét lên rằng lần sau nhất định phải chia lá Vua cho Lục Sầm.

 

Luật chơi Thật hay Thách của họ là, lần đầu tiên bốc bài sẽ bốc câu hỏi, lần thứ hai người có lá Hậu có thể lựa chọn tiếp tục hỏi sâu hơn về câu hỏi trước đó hoặc bốc một lá bài mới.

 

Vòng chia bài tiếp theo, Lục Sầm, người bốc được lá Vua, xào bài. Cậu thong thả chia xong, rồi ung dung nhìn Lê Sơ Huyền.

 

Dưới ánh mắt của cậu, Lê Sơ Huyền lật ra lá Vua. “Cậu chơi ăn gian à?”

 

Lục Sầm nhếch môi: “Cậu có bằng chứng không?”

 

Nói xong, đầu ngón tay cậu lướt qua lá bài, lá Hậu được lật ra.

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Cũng quá rõ ràng rồi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

 

Lục Sầm nhìn cô đầy ẩn ý: “Thật hay Thách?”

 

“Thách.”

 

Lục Sầm đưa tay đến chồng bài “Thách”, trả lại cho Lê Sơ Huyền câu hỏi lúc nãy của cô: “Có muốn đổi không?”

 

“Không đổi.”

 

Lục Sầm dứt khoát lật bài.

 

“Hôn một người khác giới có mặt ở đây.”

 

Cả khán phòng la hét.

 

Cậu  xoa
 xoa tai, đầu ngón tay gõ lên mặt lá bài: “Uống rượu phạt không?”

 

“Không uống.” Lê Sơ Huyền đứng dậy.

 

Lục Sầm nhướng mày, đầu ngón tay ấn lên mặt lá bài càng thêm dùng sức. Không ai nhận ra điều đó, mọi người đều đang phấn khích nhìn Lê Sơ Huyền chọn người khác giới.

 

Lê Sơ Huyền lần lượt đi qua từng người, cuối cùng dừng lại trước mặt Lục Sầm.

 

Cậu ngồi, cô đứng, từ trên cao nhìn xuống cậu.

 

Lục Sầm ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc.

 

Lê Sơ Huyền nhếch môi cười: “Người bốc được lá Hậu, có muốn cùng nhau thực hiện thử thách không?”

 

Vừa dứt lời, không đợi cậu trả lời, cô đã nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng lành lạnh của cậu. Mái tóc theo động tác của cô đổ xuống, mang theo hương cam thanh mát, dịu dàng.

 

Có lẽ do men say đã tiếp thêm dũng khí. Nụ hôn ấy chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng lại như một tia sét đánh thẳng vào nội tâm tĩnh lặng của cậu.

 

Bề ngoài cậu vẫn vững vàng như đá, nhưng bên trong lồng ngực đã là sóng cuộn bão gào. Nếu không phải có mọi người ở đây, có lẽ cậu đã không thể kìm nén được khao khát chiếm hữu, mà giữ lấy gáy cô, hôn đáp lại một cách điên cuồng.

 

Tiếc là, đây là hiện thực, không phải giấc mơ của cậu.

 

Cậu không thể trở thành người thống trị.

 

Cũng giống như mối tình thầm kín này mãi chẳng thể nói ra.

 

Cả khán phòng la hét, mọi người phấn khích lắc chai bia, đập bàn la hét, người xem còn điên cuồng hơn cả người trong cuộc.

 

Lê Sơ Huyền né người ra, cười đầy khiêu khích, rồi xoay người về chỗ ngồi.

 

Cậu dùng đầu ngón tay lau khóe môi, nhướng mí mắt nhìn Lê Sơ Huyền một cái.

 

Lê Sơ Huyền nói một câu: “Vui không? Lá bài này do cậu bốc đấy.”

 

Có lẽ vì màn hôn nhau của cặp đôi đối thủ không đội trời chung trong lớp đã đẩy không khí lên đến cao trào, mọi người chơi càng điên cuồng hơn.

 

Vận may của Lục Sầm vẫn ổn định, cả buổi chơi kết thúc cậu đều không nhận được lá Vua, cũng không ai có thể hỏi được câu hỏi kia.

 

Mọi người đều như kiến bò trong lòng.

 

“A a a, thà rằng câu hỏi đầu tiên cậu chọn chịu phạt còn hơn, tại sao lại trả lời chứ?” Cậu bạn kia thậm chí còn quay sang trách Lục Sầm.

 

Thà không biết còn hơn!

 

Nam thần lạnh lùng có mộng xuân, nhưng lại không biết đối tượng trong mộng là ai!

 

Lục Sầm uống nốt ngụm bia cuối cùng trong ly, kéo tay cậu ta xuống: “Cậu kích động như vậy, là sợ đối tượng đó là cậu à?”

 

Cả khán phòng im bặt.

 

Rồi tiếng la hét còn lớn hơn cả những con sóng vỗ ngoài kia.

 

Lục Sầm thầm nghĩ, lúc về phải hẹn bác sĩ kiểm tra lại thính lực, cả một buổi tối toàn nghe tiếng la hét.

 

Cậu bạn kia đã say đến tám chín phần, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Hả?”

 

Mọi người cười phá lên.

 

Bão vẫn chưa tan, bên ngoài tiếng gió và tiếng sóng biển rất lớn.

 

Mọi người chơi đã đời, dìu nhau về phòng tắm rửa ngủ.

 

Có lẽ là men rượu đã khuếch đại cảm xúc, đêm đó, Lục Sầm đã phải tắm nước lạnh hai lần mới miễn cưỡng đè nén được sự khô nóng trên người.

 

Trong mơ, cô vẫn như cũ mà đến.

 

Cô hỏi cậu: “Cùng nhau thực hiện thử thách, k*ch th*ch không?”

 

Cậu nói k*ch th*ch. Trước mặt bao nhiêu người, còn k*ch th*ch hơn bất kỳ lần nào trong mơ.

 

Cô đồng cảm lắc đầu, thương hại nhìn cậu: “Tiếc là, lại không phải là thật.”

 

Cậu đột nhiên tỉnh giấc.

 

Nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp.

 

Cậu cúi đầu cười.

 

Phải rồi, lại không phải là thật.

 

Trong mơ và hiện thực đều giống nhau, Lê Sơ Huyền đơn thuần chỉ xen nụ hôn này là một trò chơi, ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ không còn để trong lòng.

 

Người chìm đắm, dường như chỉ có một mình cậu là nhớ mãi không quên.

 

Kỳ nghỉ hè kết thúc, năm cuối cấp ba đến.

 

Mọi người không còn đến lớp nhiều nữa.

 

Hầu hết các bạn trong lớp đều đã nộp đơn vào trường đại học, có người chuẩn bị đi học lớp dự bị, có người đi nghiên cứu sớm, cũng có người vào công ty nhà mình thực tập.

 

Lần tụ tập tiếp theo là vào dịp giao thừa. Kỳ nghỉ Giáng sinh và nghỉ Tết dương lịch gộp lại, cả lớp đều quay về Cảng Thành. Mọi người hẹn nhau ra ngoài ăn tối, ăn xong cùng nhau đến cảng Victoria đón giao thừa.

 

Những đóa pháo hoa rực rỡ ở cảng Victoria nở rộ rồi tan biến sau lưng họ.

 

Giống như những con đường khác nhau của họ sau này.

 

Học đại học ở những quốc gia khác nhau, tốt nghiệp về lại Cảng Thành kế thừa gia nghiệp, trở thành những tổng tài của Lê Thị và Lục Thị, hai gia tộc như nước với lửa.

 

Quan hệ của họ dừng lại ở năm cuối cấp ba đó, tốt nghiệp tức là kết thúc.

 

Giống như nụ hôn thử thách của Lê Sơ Huyền và những đóa pháo hoa rực rỡ trên đầu, lộng lẫy rồi tan biến.

 

Kết thúc thôi.

 

Cậu đã nghĩ từ đây họ sẽ trở thành những người xa lạ, đường ai nấy đi, không bao giờ liên lạc nữa.

 

Có lẽ, đôi khi ông trời đối với cậu cũng không đến nỗi quá tàn nhẫn.

 

Cuối kỳ học đầu tiên, Lê Sơ Huyền đã gửi tin nhắn cho cậu.

 

Lúc đó cậu đang mở tài khoản chứng khoán, chuẩn bị bắt đáy. Lúc tin nhắn đến, cậu còn tưởng mình hoa mắt.

 

Im lặng một lúc, cậu mới mở điện thoại ra.

 

【Lê Sơ Huyền: [Bảng điểm.jpg]】

 

【Lê Sơ Huyền: Chậc chậc, tùy tiện cũng đứng đầu chuyên ngành, cuộc đời dễ như trở bàn tay.】

 

Cậu nhìn tin nhắn, đột nhiên cười. Cô vẫn là Lê Sơ Huyền đó, một Lê Sơ Huyền luôn muốn tranh giành hơn thua.

 

Cho dù họ đã không còn học chung trường, tâm lý tranh giành vẫn chưa hề mất đi.

 

Có lẽ ngay cả người nhà họ Lê cũng chưa biết thành tích của cô, bảng điểm đã được gửi đến điện thoại của cậu.

 

Một lúc sau, tin nhắn thứ ba của cô đến.

 

【Lê Sơ Huyền: Tại sao không trả lời? Cậu không phải là không có đối thủ như tôi thì không chịu được đấy chứ?】

 

【Lục Sầm: [Bảng điểm.jpg]】

 

【Lục Sầm: Cũng tùy tiện đứng đầu chuyên ngành thôi.】

 

Chỉ là, bị tin nhắn của cô làm cho phân tâm, thị trường đã đóng cửa, cậu đã không bắt đáy thành công.

Bình Luận (0)
Comment