Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 71

Một mình cô đơn nơi đất khách quê người, những tin nhắn thi thoảng của cô đã trở thành liều thuốc tinh thần cho anh trong những đêm dài cô tịch.

 

【Lê Sơ Huyền: Hôm nay tôi vừa ngồi xem bồ câu vừa ăn hamburger. Mới quay đi lấy tờ giấy ăn mà cái hamburger của tôi đã bị gió thổi! bay! mất! rồi!】

 

【Lục Sầm: Thế trưa nay em nhịn đói à?】

 

【Lê Sơ Huyền: Thôi kệ, nhịn một bữa xem như giảm cân.】

 

【Lục Sầm: [Ảnh chụp mâm cơm ba món một canh.jpg]】

 

【Lê Sơ Huyền: Anh phiền thật đấy.】

 

【Lê Sơ Huyền: Giáo sư môn này giọng Ấn nặng kinh khủng. Học bao nhiêu ngoại ngữ cuối cùng lại gục ngã trước tiếng Anh giọng Ấn.】

 

【Lục Sầm: Không sao đâu, đợi đến khi em gặp giáo sư người New Zealand, em sẽ phát hiện núi cao còn có núi cao hơn.】

 

【Lê Sơ Huyền: Nghe anh cũng thảm như vậy là tôi yên tâm rồi.】

 

Thỉnh thoảng, Lục Sầm cũng là người chủ động.

 

【Lục Sầm: Tuần trước đi lặn biển tôi nhặt được một vỏ sò rất đẹp, đã gửi cho em rồi, hôm nay chắc tới nơi.】

 

【Lê Sơ Huyền: Anh gọi cho người giao hàng tận nơi bằng chuyên cơ riêng là “gửi” á?】

 

【Lục Sầm: Tôi chỉ cần hỏi đã nhận được chưa thôi?】

 

【Lê Sơ Huyền: Sao trong vỏ sò còn có một đôi khuyên tai ngọc trai?】

 

【Lục Sầm: Chắc là nàng tiên cá tặng kèm đấy.】

 

【Lê Sơ Huyền: Vậy anh thay tôi cảm ơn nàng tiên cá nhé.】

 

【Lê Sơ Huyền: [Ảnh chụp chiếc váy.jpg]】

 

【Lê Sơ Huyền: Tôi vừa nhận được học bổng, vừa đủ mua chiếc váy này, đẹp không?】

 

【Lê Sơ Huyền: Sao không trả lời? Đừng nói có người đến học bổng cũng không giành được nhé?】

 

Trong ảnh, cô búi tóc cao, tự chụp trước gương. Chiếc váy đen dài đến mắt cá chân, để lộ xương quai xanh trắng ngần tuyệt đẹp. Eo thon, chân dài, đi một đôi cao gót tám phân màu bạc lấp lánh.

 

Anh đã ngắm rất lâu, cúi đầu mỉm cười, rồi lưu bức ảnh lại.

 

【Lục Sầm: [Ảnh chụp màn hình tin nhắn báo nhận tiền học bổng.jpg]】

 

Trong suốt ba năm, họ gần như chỉ liên lạc qua tin nhắn. Ngoài vài lần tình cờ cùng tham dự tiệc tối ở Cảng Thành, họ gần như chưa từng gặp mặt. Mà ở tiệc tối, người vây quanh cả hai đều rất đông, càng không có cơ hội để trò chuyện.

 

Cho đến lễ Giáng sinh của năm cuối cùng trước khi tốt nghiệp.

 

Vốn dĩ anh đã hẹn cùng Giang Dật đi trượt tuyết, nhưng vì một dự án của công ty đầu tư xảy ra vấn đề, anh đành phải ở lại Philadelphia để xử lý.

 

Đúng là trong cái rủi có cái may, vào đêm trước Bình an, anh nhận được tin nhắn của Lê Sơ Huyền trong căn hộ của mình.

 

【Lê Sơ Huyền: Hôm nay Philadelphia tuyết lớn thật, suýt nữa thì phải hạ cánh khẩn cấp ở New York rồi.】

 

Lúc đó anh đang họp trực tuyến, mãi bốn mươi phút sau mới thấy tin nhắn. Anh lập tức trả lời.

 

【Lục Sầm: Em đến Philadelphia à?】

 

【Lê Sơ Huyền: Đúng vậy, tôi hẹn bạn qua đây đón Giáng sinh. Nhưng chắc phải mua vé bay về thôi, bạn tôi đi trượt tuyết rồi, không có ở đây.】

 

Anh gõ rồi lại xóa tin nhắn. Anh muốn nói, bạn cô không có ở đây, nhưng anh có đây, họ có thể cùng nhau đón Giáng sinh.

 

Thế nhưng, anh lấy tư cách gì để ngỏ lời mời? Một người bạn học cũ còn chưa được tính là bạn thân? Quá đường đột rồi.

 

Ngay lúc anh còn đang do dự, tin nhắn của cô lại đến.

 

【Lê Sơ Huyền: Vận may kiểu gì thế này?!】

 

【Lê Sơ Huyền: Bão tuyết nên tất cả các chuyến bay đều bị hủy!! Thà hạ cánh ở New York còn hơn.】

 

Lúc này, dù là máy bay tư nhân cũng không thể xin được đường bay trong thời gian ngắn.

 

Lê Sơ Huyền vô cùng chán nản.

 

Lúc Lục Sầm gọi điện, cô đang ngồi ở sảnh chờ sân bay cùng những hành khách bị mắc kẹt, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi trắng xóa. Điện thoại vừa kết nối, câu đầu tiên của anh là: “Tôi đến đón em.”

 

Cô đang tìm khách sạn gần đó, sững người một lúc: “A?”

 

Cô nghe thấy tiếng đóng cửa ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm ấm của anh lặp lại một lần nữa: “Tôi nói, bây giờ tôi đến đón em, em ở sân bay đợi tôi.”

 

Ngày mai là đêm Bình an, đường phố dưới nhà đã được trang hoàng lộng lẫy, nhưng vì bão tuyết nên rất vắng vẻ. Anh lái chiếc G-Wagon lướt qua, thấy một tiệm hoa ven đường, cô nhân viên tóc vàng trẻ tuổi đang chuẩn bị đóng cửa. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại dừng xe.

 

Anh vội vã chạy tới, không kịp cầm ô, tuyết rơi đầy trên vai chiếc áo khoác dạ màu đen. Cô nhân viên nói hoa hôm nay đều đã có người đặt trước.

 

Năm phút sau, Lục Sầm cầm một bó dạ lan hương màu tím hồng bước ra khỏi tiệm hoa.

 

Sân bay Philadelphia cách chỗ anh ở không xa, nhưng vì tuyết rơi, đường trơn trượt, nên lúc anh đến nơi đã là một tiếng sau. Cô dường như không hề mất kiên nhẫn, còn đang vui vẻ mua cà phê, thậm chí còn nhắn tin hỏi anh có uống không.

 

Anh đẩy cửa bước xuống xe, xuyên qua lớp kính của sảnh chờ, chỉ liếc một cái đã nhận ra cô giữa đám đông. Áo khoác dạ màu nâu nhạt, ngồi trên chiếc vali, giữa những người đang lo lắng, sốt ruột, cô lại ung dung tự tại thưởng thức cà phê.

 

Khi cô nghiêng đầu, cô phát hiện ra anh. Xuyên qua lớp kính, cô nghiêng đầu, cười với anh một nụ cười rạng rỡ.

 

Trận pháo hoa giao thừa năm đó ở Cảng Thành, dường như đã vượt qua ba năm thời gian, hóa thành trận tuyết lớn rơi xuống Philadelphia ngày hôm nay. Ba năm xa cách ấy của họ như chưa từng tồn tại.

 

Cô kéo vali chạy về phía anh. Anh nói: “Đừng chạy, chậm một chút.”

 

Lê Sơ Huyền càu nhàu: “Anh chậm quá đấy, đi làm kiểu này là bị đuổi việc đó.”

 

Bước ra khỏi cửa, khác với sự ấm áp bên trong, cơn gió lạnh buốt ập vào mặt. Sự chênh lệch nhiệt độ đột ngột khiến cô rùng mình một cái.

 

“Woa, lạnh quá.” Cô trốn sau lưng anh, để anh che chắn gió tuyết cho mình, không chút khách sáo.

 

Người đang kéo vali dừng bước, mặt cô đâm sầm vào lưng anh.

 

Lục Sầm cong môi: “Cô Lê, có cần tôi bế em đi không? Trong lòng tôi ấm lắm.”

 

Cô dường như nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi thăm dò hỏi: “Được không?”

 

Lục Sầm bật cười: “Còn hai bước nữa là đến xe rồi, em ráng chịu một chút đi.”

 

Lê Sơ Huyền thầm mắng anh là đồ đáng ghét.

 

Mở cửa ghế phụ, cô nhìn thấy bó dạ lan hương, cô nhướng mày nhìn người đang cất hành lý ở cốp sau: “Hoa anh tặng bạn gái à?”

 

Cốp xe đóng lại một tiếng “rầm”.

 

“Tặng em đấy. Lên xe đi.”

 

Cô ôm bó hoa ngồi vào ghế, đầu ngón tay khẽ nắn những cánh hoa mềm mại.

 

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”

 

“Tôi đến chậm quá, là quà tạ lỗi với em thôi.”

 

Lê Sơ Huyền suy tư một lát: “Có khả năng nào… anh đến chậm là vì đi mua hoa không?”

 

“Em thật sự không muốn thì trả lại tôi.”

 

“Keo kiệt quá, tặng rồi còn đòi lại.”

 

“Người không keo kiệt như em, lát nữa xuống xe nhớ trả tiền xe nhé.”

 

“Anh đúng là keo kiệt thật mà.”

Bình Luận (0)
Comment