Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 72

Trời đã sẩm tối. Bên ngoài cửa sổ xe, tuyết rơi trắng xóa, người đi đường vội vã. Ngoài trời rất lạnh, nhưng trong xe lại vô cùng ấm áp.

 

Lê Sơ Huyền ôm bó hoa, thở dài một tiếng: “Tôi không nghĩ sẽ đến tìm anh, nên không có chuẩn bị quà Giáng sinh.”

 

Đường trơn trượt vì tuyết, Lục Sầm lái xe rất cẩn thận. “Vậy nên tôi chỉ là phương án B của em thôi.”

 

Cô lắc đầu: “Anh không phải, anh là một sự bất ngờ.” Ngụ ý là, ngay cả phương án B cũng không được tính. Cũng đúng, cô vốn định mua vé bay thẳng về London, thậm chí còn không định tìm anh ăn một bữa tối. Nếu không phải vì bão tuyết khiến các chuyến bay bị hủy, cô đã không ngồi trên ghế phụ chiếc G-Wagon của anh.

 

Anh lảng sang chuyện khác: “Vậy tại sao em lại bị cho leo cây?”

 

“Chuyện dài lắm,” cô thở dài. “Tháng trước bạn tôi đã hỏi Giáng sinh có muốn đi chơi cùng không, tôi nói được, đến lúc đó tôi sẽ đến Philadelphia tìm cậu ấy. Kết quả là hôm nay tôi đến nơi, gọi điện mới phát hiện tin nhắn trả lời của tôi không biết vì sao cậu ấy không nhận được. Cậu ấy tưởng tôi không đến, nên đã đi chơi với bạn trai rồi.”

 

“Cậu ấy nói sẽ về ngay,” Lê Sơ Huyền nhún vai. “Nhưng tôi cũng không thể không biết điều như vậy được, làm phiền cặp đôi nhà người ta thì không hay chút nào. Đúng lúc anh nói đến đón, tôi liền nói là đến tìm anh, để cho cậu ấy yên tâm đi chơi.”

 

“À đúng rồi, tối nay chúng ta ăn gì?” Cô nhìn ra ngoài đường, thầm nghĩ thời tiết này mà ăn lẩu thì thật tuyệt. Nhưng cô là khách, vẫn nên nghe theo sự sắp xếp của anh thì hơn.

 

“Trời lạnh thế này, ăn lẩu đi, trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu,” anh nói, mắt không rời khỏi con đường phía trước. “Hay em muốn ăn gì khác?”

 

“Tôi nghi ngờ anh có thuật đọc tâm đấy.” Cô liếc nhìn anh.

 

Anh một tay xoay vô lăng, đỗ xe vào chỗ. “Tôi cứ nghĩ trời lạnh ăn lẩu là nhận thức chung của người Cảng Thành rồi chứ.”

 

Cô gật đầu: “Đúng thật.”

 

Lục Sầm cầm ô vòng qua mở cửa ghế phụ cho cô. “Trong nhà không có gì uống, qua cửa hàng tiện lợi mua một ít, lát nữa quay lại lấy hành lý.”

 

Cô không tình nguyện bước xuống xe: “Lạnh quá.”

 

“Tiểu thư ơi, có hai bước chân thôi.” Cửa hàng tiện lợi ở ngay trước mắt, ước chừng không quá năm mét.

 

“Thật sự không muốn đi thì em ở trên xe đợi tôi.” Anh thỏa hiệp.

 

Cô không chút do dự ngồi lại vào trong xe. “Cho tôi một lon Coca, cảm ơn.”

 

Tay anh đang vịn trên khung cửa khựng lại một chút, rồi anh đóng cửa xe cho cô. Anh mua sắm rất nhanh, lấy đồ uống rồi tiện tay lấy thêm cho cô vài gói khoai tây chiên. Lúc tính tiền, ánh mắt anh dừng lại trên kệ hàng bày các loại bao cao su…

 

Khi Lê Sơ Huyền bước vào cửa, có lẽ cô không biết rằng trong suốt ba năm qua, ngoài đầu bếp và người giúp việc, cô là người duy nhất đặt chân vào căn hộ của anh. Cô nhìn thiết kế đen-trắng-xám lạnh lùng, cảm thấy nhiệt độ còn thấp hơn cả hành lang bên ngoài.

 

Lục Sầm bật hệ thống sưởi cho cả căn nhà. Lê Sơ Huyền treo áo khoác lên giá, bên cạnh chiếc áo dạ màu đen của anh.

 

“Tôi có thể tham quan căn hộ cao cấp của anh không?”

 

“Tùy em.” Anh mang đồ vào bếp.

 

Căn hộ rất lớn, vị trí đắc địa, trang trí theo đúng sở thích của anh. Lê Sơ Huyền đi dạo một vòng rồi phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Cô đi ra, hỏi người đang chuẩn bị lẩu trong bếp với giọng rất nghiêm túc: “Nhà anh chỉ có một phòng ngủ à?.”

 

Lục Sầm đang lấy thịt bò trong tủ lạnh ra, thờ ơ đáp: “Một mình tôi thì cần ngủ bao nhiêu phòng?”

 

Cô ngồi xuống bàn ăn, nhíu mày nhìn anh, hỏi câu hỏi mấu chốt: “Vậy tôi ngủ ở đâu?”

 

Nguyên liệu đã được bày ra ngay ngắn. Anh lấy nồi từ trong tủ ra: “Giường của tôi rộng hai mét, thêm một mình em nữa vẫn thừa sức.”

 

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Tuy là vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa đến mức có thể ngủ chung một giường. Anh có thấy dự định này của mình hơi đường đột không?”

 

Anh đặt một chiếc cốc đá trước mặt cô, mở lon Coca rồi rót vào. Bọt khí sủi lên rồi vỡ tan, trong căn phòng ấm áp, âm thanh ấy thật quyến rũ.

 

“Lúc em hôn tôi sao không thấy đường đột?”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Hay lắm, nụ hôn bốn năm trước cuối cùng cũng bị lật lại vào ngày hôm nay. Có thể tính sổ muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng! Cô không còn gì để nói, cầm ly Coca đá lên uống một ngụm.

 

Lục Sầm đặt nồi lẩu lên bàn: “Hay là em có ý đồ gì với tôi?”

 

“Không có bằng chứng đừng nói lung tung.” Cô đặt ly xuống, thầm nghĩ sao lại để anh hỏi ngược lại cô thế này? Rõ ràng là cô đang chất vấn anh mà.

 

Lẩu uyên ương, một bên nước trong, một bên cay nồng. “Chỉ còn một gói gia vị lẩu cay thôi, bạn học ở Tứ Xuyên gửi tặng.”

 

Ngoài trời tuyết lớn, nhiệt độ cực thấp, họ ngồi trong căn hộ ấm áp, ăn lẩu bốc khói nghi ngút. Họ trò chuyện phiếm, về trường học, giáo sư, và cả những người bạn cùng nhóm lười biếng khác nữa. Cô còn nói sẽ không bao giờ ra quảng trường ăn McDonald’s nữa, lũ bồ câu sẽ ăn trộm khoai tây chiên của cô.

 

“Nhưng tôi sắp tốt nghiệp, tôi sẽ về Cảng Thành,” giọng cô đầy phấn khởi và mong đợi. “Còn anh thì sao?”

 

“Tôi sẽ đến Cambridge học thạc sĩ.”

 

“Chúc anh sớm tốt nghiệp nhé.”

 

“Về Cảng Thành rồi em sẽ vào thẳng tập đoàn Lê thị à?”

 

Cô xoa tay, vẻ mặt đầy hứng khởi: “Đúng vậy, bước đầu tiên là đánh bại tập đoàn Lục thị.”

 

Bàn tay đang gắp rau của anh khựng lại. “Ước mơ thật lớn lao.”

 

Ăn lẩu xong, Lê Sơ Huyền chê người cô toàn mùi lẩu nên cô đi tắm trước. Lúc cô lau tóc bước ra, Lục Sầm đã dọn dẹp xong bàn ăn, cho hết dụng cụ vào máy rửa bát, còn đốt một ngọn nến thơm để khử mùi.

 

“Anh có đi tắm không?” Cô vừa chê mình vừa chê luôn cả anh.

 

Lúc anh bước vào, phòng tắm vẫn còn vương hơi nước và mùi sữa tắm của anh trên người cô. Hai tay anh chống lên bồn rửa mặt, nhìn bản thân mờ ảo trong gương, khẽ cong môi cười.

 

Khi anh ra ngoài, cô đã cuộn mình trên sofa chọn xong phim. Anh ngồi xuống bên cạnh. Ánh đèn trong phòng khách được vặn nhỏ lại, chỉ còn lại ánh sáng vàng ấm áp. Ngọn nến trên bàn khẽ lay động, tỏa ra hương hoa. Lê Sơ Huyền đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng dậy cắm bó dạ lan hương anh tặng, c*m v** chiếc bình thủy tinh trên bàn.

 

Trên màn hình đang chiếu bộ phim Cuốn Theo Chiều Gió. Hai người càng ngồi càng gần, xem một lúc, đầu cô đã nghiêng hẳn sang vai anh, tìm một tư thế thoải mái.

 

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi lả tả. Trong phòng, nhiệt độ vừa phải, hương thơm lan tỏa. Không khí vô cùng thích hợp.

 

Lục Sầm đỡ đầu cô đặt lên gối, đứng dậy lấy từ tủ rượu ra hai chai Glacier, hỏi cô có muốn uống một chút không. Cô liếc nhìn nhãn hiệu rượu không mấy tên tuổi, có chút muốn từ chối. Anh nói anh không hay uống rượu, hai chai này là bạn tặng, không uống cũng không còn gì khác để uống.

 

Cô ôm chiếc gối ôm màu xám của anh, ăn khoai tây chiên, rồi uống từng ngụm rượu nhỏ từ ly trên tay anh.

 

Cô không nhớ mình đã áp vào cơ bụng của Lục Sầm từ lúc nào, chỉ nhớ hương rượu trong môi anh và câu thoại trong phim: “Đất đai là thứ duy nhất trên đời đáng để ta làm việc vì nó, chiến đấu vì nó, hy sinh vì nó, bởi vì đó là thứ duy nhất tồn tại vĩnh hằng.”

 

Khoảnh khắc đó, cô ở trong lòng anh, ý thức bị tình cảm ăn mòn. Lý trí của người trưởng thành dường như chỉ tồn tại trong một giây. Từ lúc anh nói trong điện thoại rằng anh sẽ đến đón cô, việc cân nhắc lợi hại chỉ mất một giây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để ngủ với anh. Thật ra, ngủ không được cũng không sao, cô cũng không thiệt. Ngủ được thì cô lời.

 

Không khí mập mờ lan tỏa, có lẽ là do tác dụng của cồn, cô không nhớ ai đã ra tay trước.

 

Có lẽ là cô, đã chạm vào cơ bụng của anh trước.

 

Giây tiếp theo, đôi môi mỏng hơi lành của anh áp lên, môi lưỡi quấn quýt. Anh dường như đang cố gắng kìm nén. Nhiệt độ trong phòng đột nhiên trở nên quá cao, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra. Bàn tay anh siết chặt eo cô, qua lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng. Nụ hôn mang theo hương rượu càng lúc càng sâu, chiếc chăn mỏng trên vai rơi xuống, anh ôm eo cô ngã xuống sofa.

 

Mãi đến khi cô không thở nổi, anh mới buông cô ra, quyến luyến cọ nhẹ lên môi cô. Anh đưa tay nâng cằm cô, ép cô phải đối diện, nhìn vào đôi mắt ngấn nước và đuôi mắt ửng hồng của cô.

 

Anh nói: “Bây giờ em vẫn còn cơ hội để hối hận.”

 

Hai người ép sát vào nhau trên chiếc sofa chật chội, cô cảm nhận được sự nóng rực từ người anh, bỏng rát, đáng sợ. Nhưng cô không định lùi bước. Cô vòng tay qua cổ anh, nhổm người lên hôn thêm một cái, hành động này đã thay cho câu trả lời.

 

Anh cúi xuống, hôn sâu, từng bước ép sát. Khác với vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo thường ngày, nụ hôn đầy tính xâm lược của anh trượt dọc từ khóe môi xuống cổ cô. Cô khẽ rên, ngẩng đầu đón nhận.

 

Anh để lại trên cổ cô một vết đỏ không kiểm soát được lực đạo. Ngón tay anh khẽ xoa lên vết hằn, giọng nói trầm thấp vang lên một câu: “Xin lỗi.” Nhưng trong giọng nói không có một chút ý xin lỗi nào.

 

Bộ đồ ngủ bị vứt lộn xộn trên thảm. Anh vươn tay, lấy từ ngăn kéo bàn trà ra một hộp bao cao su.

 

Lê Sơ Huyền đột nhiên tỉnh táo lại. Cô vốn tưởng mình là thợ săn, lại không ngờ đã trở thành con mồi bị mắc kẹt trong chiếc bẫy của anh.

 

“Lúc nào anh cũng chuẩn bị sẵn à?” Giọng cô lạnh đi mà chính cô cũng không nhận ra.

 

“Tối nay anh mua ở cửa hàng tiện lợi.”

 

“Vậy ra, người có mưu đồ từ trước thật ra là anh à.”

 

“Chúc mừng em đã phát hiện ra,” mũi tên đã lên dây, không thể rút lại.

 

Anh cúi xuống, thì thầm bên tai cô, hòa cùng tiếng rên khẽ vì đau của cô, anh nói: “Nhưng đã muộn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment