Chẳng biết từ lúc nào, ngọn nến thơm trên bàn đã cháy hết rồi tắt lịm. Chỉ còn lại trong không khí hương hoa thoang thoảng và bầu không khí mờ ám chưa tan.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa lạnh vẫn chưa dứt.
Lê Sơ Huyền kiệt sức nằm úp trên sofa, trên người đắp một chiếc chăn len mang hương gỗ tuyết tùng.
Lục Sầm co một chân ngồi trên thảm, một tay cầm ly rượu vang tao nhã thưởng thức, tay kia lướt dọc theo sống lưng trần mịn màng của cô, rồi dừng lại nơi thắt eo, chậm rãi vẽ thành từng vòng tròn.
Anh đặt ly rượu xuống bàn trà, lực đạo từ ngón tay đang vẽ vòng tròn kia như sâu hơn.
Giọng anh vừa lạnh vừa trầm, hỏi: “Em nghỉ ngơi đủ chưa?”
Người đang vô lực nằm trên sofa khẽ nhướng mi, bất mãn nhìn anh. Anh bình tĩnh nhìn lại.
Anh vươn tay véo cằm cô, ngón cái xoa nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, anh nhếch mép một cách đầy ẩn ý. “Em gan thật đấy.” Sao lại dám chủ động trêu chọc anh vào lúc này?
Con dã thú mà anh đã đè nén suốt bao năm, chỉ dám làm những chuyện không thể miêu tả trong mơ, vậy mà sự chủ động của cô đã mở toang chiếc lồng ấy. Một khi đã thoát ra, nó không thể bị kìm hãm, không thể kiểm soát được nữa.
Cô nhấc cánh tay rã rời, mò mẫm trên cơ bụng săn chắc của anh, trong mắt cô ngập tràn vẻ khiêu khích. “Tôi sờ đấy, thì sao nào?”
Anh cúi đầu, bật cười.
“Anh tập bụng tám múi chẳng phải để quyến rũ tôi sao? Tôi hiểu mà.” Cô nhìn anh với vẻ mặt “Tôi-thực-sự-rất-hiểu”. Vì người mình thích mà làm đẹp, cô quá hiểu rồi.
Bàn tay anh úp lên mu bàn tay cô, anh khẽ cười. Rõ ràng cô đã sắp không trụ nổi nữa rồi, mà vẫn còn muốn khiêu khích anh, không bao giờ chịu thua.
Anh kéo cổ tay cô, nhấc bổng cô dậy. Cánh tay dài vòng qua eo bế thốc cô lên. Cô khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Nghỉ ngơi đủ rồi, ra ngắm cảnh mưa chút nhé?”
Giữa vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh bế cô đến chiếc ghế bành đơn bên cửa sổ.
Anh cúi người đặt cô xuống, cơ thể cô nảy lên trên lớp nệm mềm. Cô định mở miệng nói gì đó, nhưng chưa kịp thành lời đã bị anh lật người lại, úp mặt vào ghế.
Ngoài cửa kính, những hạt mưa rơi xuống, đậu trên những cành cây khẳng khiu, trên những chiếc ghế dài ven đường, một khung cảnh mờ ảo, lãng mạn. Một vẻ đẹp mà Cảng Thành chưa bao giờ có được.
Cô vịn vào lưng ghế, đang mải mê ngắm nhìn thì một thân thể nóng rực từ phía sau áp tới.
“Lục Sầm!” Cả người Lê Sơ Huyền bị đẩy về phía trước, hai tay chống lên mặt kính lạnh lẽo, để lại dấu tay mờ ảo.
Những nụ hôn vụn vặt rơi trên gáy cô, bàn tay to lớn ấm áp của anh phủ lên tay cô, ghì chặt trên mặt kính. Đôi môi se lạnh của anh lướt qua vành tai trắng nõn, thì thầm với cô: “Cảnh mưa này, có đẹp không?”
Cô cắn môi th* d*c, không thể thốt ra lời đáp nào.
Vòng eo thon bị cánh tay anh ghì chặt vào lòng, cả người cô bị ép vào chiếc ghế bành nhỏ bé, không lối thoát. kh*** c*m từng lớp từng lớp chồng chất, trước mắt cô chỉ còn những hạt mưa rơi và tiếng th* d*c đầy quyến rũ của người đàn ông bên tai.
Mãi cho đến khi anh nới lỏng vòng tay, cả người Lê Sơ Huyền đổ sụp xuống ghế. Cô luôn biết thể lực của anh rất tốt, nhưng không ngờ lại chênh lệch đến thế.
Một hiệp kết thúc, cô mềm nhũn nằm trên sofa như một con sứa không xương.
Còn anh lại như chẳng có chuyện gì, thong thả bước đến bàn trà, rót thêm rượu vào ly, lắc nhẹ rồi bước tới, từ trên cao nhìn xuống hỏi cô: “Uống không?”
Lê Sơ Huyền nhìn anh, giọng khàn khàn: “Ngồi xuống.”
Lục Sầm không hiểu tại sao, nhưng vẫn nghe lời cô, khuỵu gối ngồi xuống.
“Hỏi lại lần nữa.”
Lục Sầm cúi đầu cười. “Tiểu thư, uống không?”
“Cũng được.”
Ý cười bên môi Lục Sầm càng đậm hơn. Một tay anh bế cô dậy, tự mình ngồi xuống sofa rồi đặt cô lên đùi. Động tác mượt mà đến nỗi ly rượu trên tay anh không sánh ra một giọt.
Lê Sơ Huyền: “…”
Nương theo tay anh, cô từ từ uống cạn ly rượu. Đôi môi và cổ họng khô khốc được thấm ướt như sống lại. Cô tựa vào lòng anh, thế giới vạn vật đều tĩnh lặng, bên tai chỉ còn lại nhịp tim của anh.
Lê Sơ Huyền nhận xét: “Rượu này cũng tạm được.”
Lục Sầm nhìn ly rượu nhưng không nói gì. Một người kén chọn như cô mà nói “tạm được”, nghĩa là nó thực sự không tệ.
Nhưng thật đáng tiếc, hầm rượu này sắp phải đóng cửa rồi.
Glacier là hầm rượu gia truyền trăm năm của nhà bạn anh. Mấy năm gần đây vì sản lượng nho kém, rượu làm ra quá ít nên đứng trước nguy cơ phá sản.
Người bạn đó từng nói: “Sửa sang lại tòa lâu đài cổ tốn rất nhiều tiền, chi phí nhân công hái nho mỗi năm một tăng, đủ các loại chi phí, cuối cùng rượu mới ra lò lại bán không được giá.”
“Tiền tôi đi du học cũng là do nhà bán đi một mảnh vườn nho mới có. Chắc hai năm nữa là phải sang nhượng thôi, cái tên Glacier có lẽ sẽ biến mất.”
Lục Sầm khẽ cười, đặt ly rượu xuống, rồi xoay mặt cô lại, hôn lên đôi môi đỏ mọng còn vương hương rượu.
Cô mở to mắt nhìn anh, định vươn tay đẩy ra, nhưng cổ tay đã bị anh bẻ quặt ra sau lưng, cô bị động đón nhận nụ hôn sâu này.
Mãi đến khi ánh mắt cô mơ màng, hơi thở gấp gáp, anh mới buông ra.
Lý trí quay về, cô nghiêm giọng từ chối: “Không làm nữa, mệt lắm.”
“Lại chẳng cần em cử động.”
Lê Sơ Huyền: “Nhưng vẫn mệt.”
Lục Sầm: “Mới hai lần thôi mà.”
Lê Sơ Huyền: “Nhưng tôi mệt.”
Lục Sầm: “Rồi sẽ quen thôi.”
Làm sao mà quen được? Cô sẽ không bao giờ quen!
Lục Sầm dịu giọng dỗ dành: “Thêm một lần nữa thôi.”
Một Lê Sơ Huyền không có nguyên tắc lên tiếng: “Thôi… được rồi.”
Anh bật cười trầm thấp.
Anh bế cô lên. “Đổi cho em một chỗ thoải mái hơn.” Lê Sơ Huyền vòng tay qua cổ anh, nhìn anh với vẻ mặt không tin tưởng.
Bước vào phòng ngủ, anh ném cô lên giường, tấm nệm mềm mại nảy lên một cái.
Theo múi giờ, giờ này ở London đã là ba giờ sáng. Một người hiếm khi thức khuya như cô đáng lẽ đã chìm vào giấc ngủ sâu. Vừa chạm vào ga giường mát lạnh, được bao bọc bởi hương gỗ tuyết tùng trên người anh, cô đã ngáp một cái, buồn ngủ rũ rượi.
Lục Sầm đặt cô xuống rồi ra phòng khách lấy “áo mưa”.
Lúc anh quay lại, cô đã cuộn chăn nhắm mắt. Ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp chiếu xuống, hàng mi dài cong vút đổ bóng trên má cô. Làn da trắng nõn của cô tương phản với bộ ga giường sẫm màu, trắng đến lóa mắt.
Tư thế nằm vô cùng yên bình, dường như đang nói với anh: Em muốn ngủ, đừng làm phiền.
Anh cúi đầu cười, ném hộp bao cao su lên tủ đầu giường.
Anh lật chăn nằm xuống, cánh tay dài vươn ra ôm cô vào lòng.
Cô vẫn nhắm mắt, chủ động tìm đến môi anh, nhẹ nhàng hôn rồi c*n m*t.
Anh thấy buồn cười, tay vỗ nhẹ lên lưng cô theo nhịp, hỏi: “Buồn ngủ rồi à?”
Cô “ưm” một tiếng không rõ ràng.
“Tôi bế em đi tắm.” Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ.
“Vâng.” Cô rất tự giác vươn tay ôm lấy cổ anh.
Cô đã đồng ý thêm một lần nữa, Lục Sầm tất nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Anh chỉ ghi nhớ trong lòng, Lê Sơ Huyền còn nợ anh một lần.
Sáng sớm hôm sau, Lục Sầm bị điện thoại của đối tác đánh thức. Anh dậy xử lý công việc của công ty đầu tư trong nửa tiếng, rồi lại quay vào giường nằm cạnh cô.
Có lẽ vì anh có thói quen dậy sớm, hoặc cũng có thể vì trong lòng quá phấn khích, nên không thể ngủ lại được nữa.
Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, anh hiếm khi cảm thấy cảm xúc trồi sụt. Kế thừa khối tài sản khổng lồ của mẹ, lần đầu tiên chinh phục đỉnh Everest, nhận được khoản lợi nhuận hơn trăm triệu đầu tiên của công ty đầu tư, anh đều cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có lẽ vì, những thứ đó trong đời anh quá dễ dàng có được. Còn người mà anh đã khao khát nhiều năm, vốn tưởng sẽ không bao giờ có khả năng, giờ đây lại đang nằm ngay bên cạnh anh.
Anh ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô, tính toán xem sau này có thể sắp xếp thêm thời gian bay về Cảng Thành hay qua London tìm cô.
Cô trở mình, đột ngột mở mắt.
Nhìn thấy cơ bụng lồ lộ ngay trước mặt, cô không chút do dự đưa tay sờ lên.
Lục Sầm: “…”
“Tỉnh rồi à?”
“Ưm~” Tối qua cô ngủ rất ngon. Có lẽ do chuyến bay dài cộng với “vận động” trước khi ngủ, mà hương gỗ tuyết tùng trên ga giường của anh chẳng khác gì thuốc mê. Cô vươn vai trong chăn như một con sâu đang ngọ nguậy. “Không muốn ngủ nữa.”
“Vậy thì tiếp tục thôi.”
Lê Sơ Huyền: “?”
Lục Sầm thản nhiên cười: “Hôm qua em nói thêm một lần nữa rồi ngủ. Sau đó em ngủ quên mất, chưa có lần nào cả. Bây giờ không phải nên bù lại sao?”
Lê Sơ Huyền kinh ngạc: “Nhưng tôi bay một quãng đường xa như vậy đến đây, chúng ta chỉ lo quấn quýt với nhau thì không hay lắm đâu?”
Lục Sầm lướt nhẹ ngón tay trên xương quai xanh của cô, hỏi ngược lại: “Không hay sao?” Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay cô đang đặt trên cơ bụng mình. “Chẳng lẽ em không thấy rất đáng sao?”
Lê Sơ Huyền: “…”
Chuyện này mà anh cũng biết được sao? Vô lý.
Anh cúi người đè xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Cô Lê trả lại lần hôm qua trước đã.”
Hơn nửa ngày trời, Lê Sơ Huyền ăn xong bữa sáng lại “ăn” Lục Sầm, ăn xong Lục Sầm lại đến bữa trưa, rồi lại tiếp tục “ăn” Lục Sầm.
Cả người cô mềm nhũn rã rời, như bị xe tải hạng nặng cán qua. Cuối cùng, cô đề nghị: “Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Cô sợ mình sẽ chết trên giường của Lục Sầm mất, thể lực của người đàn ông này quá đáng sợ.
“Cửa hàng tiện lợi cách năm mét em còn không muốn đi, thật sự muốn ra ngoài đi dạo sao?” anh hỏi.
Lê Sơ Huyền rưng rưng nước mắt. “Tôi thấy đã đến đây rồi thì không nên lãng phí thời gian trên giường.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nhếch môi: “Cũng được.”
Gần tòa thị chính có một khu chợ Giáng sinh ngoài trời. Đèn màu rực rỡ, vô số vật trang trí lễ hội, xe tuần lộc, ông già Noel và những chồng quà. Người qua lại tấp nập, vòng quay ngựa gỗ chậm rãi chuyển động. Dù trời đang mưa nhẹ, không khí vẫn vô cùng náo nhiệt.
Lê Sơ Huyền quấn mình kín mít trong chiếc áo phao dày màu trắng, khăn quàng len cashmere màu nâu đỏ, và chiếc mũ len xù. Ngược lại, Lục Sầm vẫn mặc chiếc áo dạ cashmere dáng dài màu đen từ hôm qua. Giữa đám đông ăn mặc cồng kềnh, anh nổi bật với khí chất hơn người.
Còn có một cô gái Tây tóc vàng mắt xanh đến xin phương thức liên lạc.
Một tay Lục Sầm kéo Lê Sơ Huyền đang đứng cách đó nửa mét lại gần. “Bạn gái tôi.”
Cô gái trẻ nghiêng đầu, cười nói một câu “Merry Christmas” rồi kéo bạn mình rời đi.
Lê Sơ Huyền cúi xuống nhìn bàn tay đang bị anh nắm chặt, bất mãn nhìn người đàn ông này: “Đây là một khoản phí khác đấy.”
“Nếu đã vậy, tôi mời cô Lê uống cà phê.”
Ly cà phê có hình chiếc tất Giáng sinh, lớp bọt sữa bên trên cũng được tạo hình chiếc tất. Lê Sơ Huyền nâng ly cụng với anh, cười rạng rỡ: “Giáng sinh vui vẻ nhé, ngài Lục.”
Anh cười, đáp lại: “Giáng sinh vui vẻ, cô Lê.”
Hai người đứng trước vòng quay ngựa gỗ uống cà phê, mưa bụi lất phất rơi. Lục Sầm hất cằm về phía vòng quay, đột nhiên hỏi: “Em có muốn chơi cái kia không?”
Mười phút sau, Lê Sơ Huyền ngồi trên ngựa gỗ, vừa cười vừa giơ tay chữ V, còn anh đứng bên dưới lấy điện thoại ra chụp ảnh cho cô.
Nụ cười rạng rỡ được ghi lại trong khung hình.
Bức ảnh bị Lê Sơ Huyền vô cùng ghét bỏ này lại trở thành ảnh đại diện Instagram của cô trong rất nhiều năm sau đó.
Lúc chuẩn bị về, Lục Sầm nói sẽ tặng cô một món quà Giáng sinh, có thể tùy ý chọn ở đây.
Lê Sơ Huyền lí nhí phàn nàn: “Đúng là keo kiệt.”
Lục Sầm nghe thấy, cười nói: “Em có thể nói to hơn một chút.”
Lê Sơ Huyền cao giọng: “Tôi nói anh đúng là đồ keo kiệt.”
“Vậy em có cần nữa không?”
“Có chứ.” Không lấy thì phí, hứ.
Đi qua hết quầy hàng này đến quầy hàng khác, cô đều dừng lại lựa chọn rất kỹ. Cuối cùng, giữa một đống búp bê sứ, cô chọn một hũ kẹo bằng gốm có hình hộp quà Giáng sinh.
Lục Sầm còn mua cho cô một túi kẹo bơ cứng đổ vào trong.
“Trọn vẹn.” Cô cười, bóc một viên kẹo, còn nhét cho anh một viên.
Ngoài buổi tối đi dạo chợ Giáng sinh, cả kỳ nghỉ lễ, Lê Sơ Huyền không bước chân ra khỏi căn hộ của Lục Sầm lần nào nữa. Hai người không quấn quýt trên giường thì cũng là trong phòng khách, phòng tắm, sống một cuộc sống đảo lộn ngày đêm.
Kỳ nghỉ kết thúc, Lục Sầm tiễn cô lên máy bay về nước.
Lúc đó, anh tưởng rằng mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước. Nhưng Lê Sơ Huyền lại không nghĩ vậy. Cô chỉ xem mấy ngày đó như một cuộc “tình một đêm” của những người trưởng thành.
Chơi xong, là kết thúc.
Cô gửi cho anh một chiếc đồng hồ của thương hiệu xa xỉ, kèm theo một lời nhắn: Cảm ơn vì đã tiếp đãi.
Dường như cô muốn vạch rõ ranh giới với anh.
Anh nhìn chiếc đồng hồ trên bàn trà, rồi bóp nát chiếc ly rượu duy nhất trong căn hộ.
Anh tự thuyết phục mình hãy quên đi. Người lún sâu từ đầu đến cuối chỉ có mình anh, cô là kẻ không có trái tim. Hơn nữa, nhiều năm tới anh sẽ ở Mỹ, tạm thời không về Cảng Thành. Mối quan hệ này, dừng lại ở đây cũng chẳng sao. Từ chưa từng có được, biến thành đã từng có được trong một thời gian ngắn mà thôi.
Chỉ không ngờ, ba anh đột ngột đổ bệnh, anh buộc phải về nước tiếp quản sản nghiệp gia đình.
Tối hôm đó, tại tiệc chào mừng, bạn học ở Cảng Thành đều đến đông đủ. Thiệp mời đã được gửi đến tay cô từ sớm. Anh nghĩ cô sẽ không đến, dù sao thì anh đã vào Lục thị, sau này họ sẽ là đối thủ cạnh tranh.
Khi cô xuất hiện với tư cách bạn học, anh thực sự rất ngạc nhiên.
Nửa năm xa cách, sự thân mật ở căn hộ Philadelphia dường như đã bị thời gian làm phai nhạt. Họ giống như những người bạn học lâu ngày gặp lại, bình thản chào hỏi, nói những lời khách sáo. Sau này trên thương trường, họ sẽ trở thành đối thủ.
Tiệc tan, bị chuốc không ít rượu, anh ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Chẳng hiểu sao, ma xui quỷ khiến anh lại mở mắt ra, nhìn thấy cô đang đứng trước cửa khách sạn chờ xe đến đón.
Anh bảo tài xế dừng xe trước mặt cô. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn hạ cửa kính xuống.
“Tài xế em đâu?” anh lạnh lùng hỏi.
Cô nở một nụ cười đúng mực, như thể họ chỉ là người xa lạ. “Bị va quệt ở ngã tư phía trước rồi, đã có xe khác đến đón tôi.”
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, giọng thờ ơ: “Lên xe, tôi đưa em về.”
Cô đứng yên tại chỗ, đối mặt với anh rất lâu. Cuối cùng, cô mở cửa lên xe…