Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 75

Món chè óc chó trong tiệc trà chiều bỗng trở thành lựa chọn hàng đầu, như thể ai cũng cần “bổ não” gấp.

 

Lê Sơ Huyền xiên một miếng dưa hấu, ghé sát vào tai Lục Sầm thì thầm: “Anh xem kiệt tác của mình đi, đã đẩy mọi người đến bước đường nào rồi?”

 

Lục Sầm chỉ nhàn nhạt cười, ánh mắt như hỏi ngược lại: “Là lỗi của anh à?”

 

Lê Sơ Huyền lảng đi ánh mắt.

 

Tiệc trà kết thúc, “hiệp hai” chính thức khởi động.

 

Ngay khi Lê Dục đang hừng hực khí thế, tay áo xắn cao, quyết gỡ lại bàn thua, Lê Hi đã lôi ra một bộ kịch bản giết người mới toanh.

 

Lê Sơ Huyền chỉ biết ôm mặt, thầm than trong lòng.

 

Lục Sầm nhướng mày nhìn cô đầy ẩn ý.

 

Lê Sơ Huyền nghĩ bụng, ván Ma sói lúc nãy chỉ là món khai vị, mọi người vẫn còn giữ kẽ. Chứ một khi đã chơi kịch bản giết người thì không xong rồi, ai nấy đều nhập tâm sâu sắc, chơi một hồi là bắt đầu sa vào những cuộc công kích cá nhân, chỉ trích và chất vấn đối phương không chút nể nang.

 

Toàn những nhân vật có máu mặt trên thương trường ngồi đây, sau hôm nay, hình tượng của họ trước mặt Lục Sầm chắc chắn sẽ vỡ tan tành thành trăm mảnh.

 

Mọi người đều tỏ ra phấn khích, Lục Sầm cũng rất hứng thú, chỉ riêng Lê Sơ Huyền mang vẻ mặt như sắp bị áp giải ra pháp trường.

 

Kịch bản được phát xong.

 

Tất cả đều im lặng đọc, khiến cho tiếng mạt chược ở phòng bên cạnh nghe thật rõ, còn có tiếng bà cụ liên tục hô “Ù!” rồi đẩy bài đầy phấn khởi.

 

Lê Dục lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Hình như bà nội thắng lớn lắm nhỉ.”

 

Lê Vụ liếc xéo anh một cái: “Anh đọc nhanh thế? Hay kịch bản của anh chỉ có đúng một dòng: ‘Bạn là hung thủ, hãy diễn’?”

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về phía anh.

 

Lê Dục ngồi như trên đống lửa: “Anh chỉ lơ đãng một chút thôi!”

 

Lục Sầm khẽ nhếch môi, một nụ cười gần như không thể nhận ra.

 

Giây tiếp theo, điện thoại Lê Sơ Huyền rung lên.

 

[Lục Sầm: Cuộc chiến bắt đầu ngay từ lúc đọc kịch bản rồi sao?]

 

[Lê Sơ Huyền: Lục tổng đọc nhanh vậy, không lẽ kịch bản cũng chỉ có một dòng ‘Bạn là hung thủ, hãy che giấu thân phận’ thôi sao?]

 

[Lục Sầm: Anh chỉ đọc nhanh thôi. Hay kịch bản của Lê tổng có thủ pháp giết người phức tạp quá, nên em phải nghiền ngẫm thật kỹ?]

 

Một cuộc chiến không khói súng nhưng vô cùng khắc nghiệt đang diễn ra.

 

Vòng đầu tiên kết thúc, theo lệ thường là phần tự giới thiệu.

 

Vòng thứ hai kết thúc, tất cả mọi người đều có thời gian gây án, nhưng vật chứng quan trọng vẫn chưa xuất hiện. Lời của ai nghe cũng đầy sơ hở và nguỵ biện.

 

Đến lúc thảo luận tự do, mọi người bắt đầu “lên máu”.

 

Chuyện Lê Sơ Huyền lo lắng nhất cuối cùng cũng đã đến.

 

Lê Vụ chống tay, hùng hổ đứng dậy chất vấn dòng thời gian của Lê Lâm có vấn đề. Lê Lâm không thừa nhận, lập tức kéo Lê Húc vào cuộc. Ba người bắt đầu một cuộc tranh luận nảy lửa.

 

Lục Sầm, người nãy giờ chỉ lặng lẽ quan sát, khẽ đẩy gọng kính không viền. Anh chỉ nói vài câu ngắn gọn, logic sắc bén, lập tức giúp Lê Lâm thoát khỏi diện tình nghi, chỉ còn lại Lê Vụ và Lê Húc đối đầu trực diện.

 

Lê Hi nghe một hồi cũng tham gia vào phe của Lê Vụ, dồn dập chất vấn Lê Húc.

 

Lục Sầm quay sang Lê Sơ Huyền: “Lê tổng không tham gia à?”

 

Lê Dục nghe thấy câu này, nhìn Lê Sơ Huyền vừa định mở miệng, cô đã ra đòn phủ đầu, nói với anh ta: “Anh đừng quên là em đã gặp anh ở tầng ba đấy nhé.”

 

Lê Dục lập tức im bặt.

 

Ba người họ vẫn chưa phân định thắng thua, Lê Lâm đã bắt đầu phản công lại chất vấn của Lê Hi.

 

Tiếng ồn ào dần át cả tiếng mạt chược ở phòng bên.

 

Một lát sau, người giúp việc bưng một bình trà hoa cúc ướp lạnh đến, rót cho mỗi người một ly.

 

Người giúp việc nói: “Bà chủ dặn mang lên cho mọi người hạ hỏa, dặn mọi người đừng làm khách quý sợ.”

 

Trong phút chốc, cả căn phòng đang hừng hực khí chiến bỗng chốc im phăng phắc. Mọi người ngoan ngoãn ngồi lại ghế, cầm ly trà hoa cúc lên nhấp một ngụm cho dịu cổ họng.

 

Lê Sơ Huyền đề nghị: “Giải lao giữa hiệp nhé?”

 

Mọi người nhất trí đồng tình.

 

Nghỉ giải lao nửa tiếng giữa ván kịch bản giết người cũng là thông lệ của họ. Ai cần đi vệ sinh thì đi, ai muốn ăn vặt thì cứ tự nhiên, ai cần để đầu óc trống rỗng thì cứ việc.

 

Lê Sơ Huyền dẫn Lục Sầm ra vườn sau dạo chơi, ngắm những đóa hồng đang nở rộ do chính tay bà nội chăm sóc.

 

“Anh có thấy… phiền không?” Lê Sơ Huyền hỏi.

 

“Không hề.” Có gì có thể phiền hơn những bữa cơm mà mỗi câu chữ đều là gươm đao ở nhà họ Lục chứ?

 

Huống hồ, người nhà họ Lê ai cũng đều rất thú vị, khác hẳn với dáng vẻ trên thương trường của họ.

 

“Em chỉ sợ anh không quen, thấy họ ồn ào quá,” Lê Sơ Huyền khẽ nói, “Em biết anh không thích những nơi quá náo nhiệt.”

 

“Không quen thôi, không phải là không thích.” Trước đây, nhà họ Lục luôn yên tĩnh và lạnh lẽo, mỗi người đều có việc riêng. Khách đến nhà vào dịp lễ Tết cũng chỉ để tặng quà, nịnh hót rồi vội vã rời đi. Anh đã quen với những dịp lễ tẻ nhạt như vậy.

 

Lê Sơ Huyền siết nhẹ tay anh, mỉm cười nói: “Không sao đâu, sau này anh sẽ quen thôi.”

 

Lục Sầm cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn bàn tay đang được cô siết chặt, anh khẽ cười: “Thật ra, anh rất mừng vì con của chúng ta có thể lớn lên trong một môi trường như thế này.”

 

Chứ không phải một nơi lạnh lẽo giống như anh.

 

Lê Sơ Huyền ngước lên, nhướng mày cắt ngang dòng suy tưởng của anh: “Khoan đã Lục tổng, từ đây đến chuyện sinh con vẫn còn là một chặng đường rất dài đấy.”

 

Lục Sầm chỉ nhìn cô, không nói gì.

 

Lê Sơ Huyền nhấn mạnh: “Chúng ta cứ từ từ từng bước, không vội.” Cô nhanh chóng đổi chủ đề, đôi mắt sáng lên vẻ lanh lợi: “Nhân tiện đang nói chuyện tương lai, miếng đất ở hồ Hương Hải ấy, có phải bây giờ nên thuộc về em rồi không?”

 

Trước đây cô muốn mua, Lục Sầm nói đó là di sản mẹ anh để lại, dùng làm sính lễ cho vợ tương lai. Bây giờ họ đã đính hôn, đương nhiên cô có quyền đòi hỏi rồi chứ?

 

Lục Sầm nheo mắt, giọng nói mang theo ý trêu chọc: “Bây giờ anh thật sự nghi ngờ, có phải Lê tổng đồng ý lời cầu hôn của anh chỉ vì nhắm đến miếng đất ở hồ Hương Hải không đấy.”

 

Cô thản nhiên đáp, giọng điệu thành thật đến mức đáng kinh ngạc: “Lục tổng nói vậy là sai rồi. Em là kiểu người vừa muốn có anh, lại vừa muốn có cả đất.”

 

“Em muốn khai thác hồ Hương Hải để xây khu biệt thự à?”

 

“Đúng là không gì qua được mắt Lục tổng.”

 

“Được thôi.” Lục Sầm nói.

 

“Hả?”

 

“Anh nói là được.”

 

Lê Sơ Huyền nhìn anh với vẻ mặt “anh có gì đó không ổn”: “Sao đột nhiên lại dễ dàng như vậy?”

 

“Có phải còn thiếu nhà đầu tư không?”

 

Lê Sơ Huyền bật cười, “Lục tổng đây là đang muốn hợp tác với em sao?”

 

Lục Sầm: “Về lý thuyết, phải là Lê tổng muốn hợp tác với anh mới đúng. Đất là của anh mà.”

 

Lê Sơ Huyền lắc đầu, lý lẽ đanh thép: “Đất là của em, là sính lễ của em.”

 

Không thể tranh cãi lại, Lục Sầm đành đồng ý: “OK, vậy anh hợp tác với Lê tổng.”

 

Hai người dạo một vòng trong vườn, Lê Sơ Huyền vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ: “Hồ Hương Hải ở trong tay anh bao nhiêu năm, anh không hề nghĩ đến chuyện khai thác. Sao đột nhiên lại đồng ý cho em?”

 

“Mẹ anh nói, miếng đất đó để lại cho anh xây nhà tân hôn. Lý do anh chưa khai thác là vì không biết người vợ tương lai của anh sẽ thích kiểu biệt thự như thế nào.”

 

Lê Sơ Huyền gật gù: “Thật sự rất tôn trọng nửa kia của mình.”

 

Lục Sầm cười, tỏ vẻ đồng tình.

 

Lê Sơ Huyền nhanh chóng chốt hạ: “Vậy là nhà tân hôn của chúng ta sẽ ở hồ Hương Hải.”

 

Lục Sầm hỏi lại, giọng đầy cưng chiều: “Được không?”

 

“Dĩ nhiên là được.” Trời mới biết cô đã thèm muốn nơi này bao lâu nay.

 

Anh tiếp lời: “Nhân tiện chúng ta đều đang ở đây, ngày mai em đến Lục thị để bàn chi tiết với anh nhé?”

 

“Được, em sẽ hẹn trước với thư ký Lộ xem ngày mai anh có lịch trống nào không.”

 

Lê Sơ Huyền tỏ vẻ bất mãn: “Anh làm vậy là đang làm tổn thương tình cảm của chúng ta đấy.”

 

Lục Sầm từ tốn nói, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng: “Nếu Lê tổng muốn đi ‘cửa sau’, thì cũng không phải là không thể…” Anh khẽ ngừng lại, ánh mắt sâu hơn, “…Tối nay ở Bích Thủy Vân Gian, anh có dư thời gian để bàn bạc chi tiết với em.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Cô thầm nghĩ, thì ra nãy giờ anh đang giăng bẫy chờ cô.

 

Nhưng, một bên là hồ Hương Hải mà cô đã khao khát từ lâu, để tránh đêm dài lắm mộng, cô đành miễn cưỡng chấp nhận: “Được thôi.”

 

Lục Sầm nhìn dáng vẻ của cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Nếu Lê tổng thực sự không muốn, chúng ta vẫn có thể hẹn một buổi khác trang trọng hơn.”

 

Lê Sơ Huyền nghiến răng, nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ: “Em. Rất. Muốn.”

 

Lục Sầm bật cười thành tiếng.

 

Hết giờ giải lao.

 

Ván kịch bản giết người tiếp tục, và cả nhóm lại lao vào một vòng tranh luận nảy lửa.

 

Cùng với việc nhiều manh mối được tiết lộ hơn, Lê Hi và Lục Sầm trở thành hai nghi phạm hàng đầu. Mọi người đều cho rằng hung thủ là một trong hai người họ, cán cân nghi ngờ ngang nhau, không ai dám chắc chắn.

 

Nhưng Lục Sầm chỉ cần vài ba câu, dùng thế “bốn lạng đẩy ngàn cân”, nhẹ nhàng đẩy toàn bộ nghi ngờ sang cho Lê Hi.

 

Đến lúc bỏ phiếu cuối cùng, tất cả số phiếu đều dồn về phía cô ấy.

 

Lê Hi tức đến mức chỉ muốn lật bàn.

 

Để rồi khi hung thủ thật sự được công bố, tất cả đều ngỡ ngàng: lại là Lê Sơ Huyền.

 

Và đồng phạm không ai khác chính là Lục Sầm.

 

Bởi vì vai diễn của Lục Sầm đã giúp che giấu bằng chứng then chốt, Lê Sơ Huyền hoàn toàn thoát tội.

 

Lê Dục há hốc mồm nhìn cô: “Em rể đã che chở cho em như vậy, mà em vẫn còn đi bỏ phiếu nghi ngờ em ấy là hung thủ sao?”

 

Lê Sơ Huyền nghiêng đầu, gương mặt tỉnh bơ vô tội.

 

Lê Dục nói với vẻ tuyệt vọng: “Anh vẫn còn chưa thoát ra khỏi trận đối đầu nảy lửa của hai người trong ván Ma sói lúc nãy, anh cứ tưởng em cố tình nhắm vào em rể, ai ngờ em lại chơi chiêu ngược? Anh không hề nghi ngờ em một chút nào!”

 

Lê Sơ Huyền nhún vai, thản nhiên nói: “Thắng là được rồi, thủ đoạn không quan trọng.”

 

Mọi người: “…”

 

Gia đình họ Lê có một thông lệ rất truyền thống, ngày Trung thu không ăn tối trong nhà, mà dọn thẳng ra sân để vừa ăn vừa ngắm trăng.

 

Một chiếc bàn dài được bày ra. Nào là cháo cua, cua gạch xào bơ tỏi, ốc xào cay, tôm hùm Boston, rau xào theo mùa, hạt dẻ rang, cùng đủ loại trái cây và điểm tâm tinh tế.

 

Và dĩ nhiên, không thể thiếu những hộp bánh trung thu mà Lục Sầm mang đến hôm nay.

 

Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ.

 

Lê Sơ Huyền khẽ hỏi Lục Sầm: “Anh mua bánh trung thu ở đâu vậy?”

 

Anh thản nhiên đáp: “Sản phẩm độc quyền của bếp Bích Thủy Vân Gian.”

 

Thông thường, các khách sạn và nhà hàng nổi tiếng đều sẽ ra mắt dòng bánh trung thu của riêng mình. Lê Sơ Huyền thầm nghĩ, theo cô biết thì Bích Thủy Vân Gian nổi tiếng với việc năm nào cũng ra mắt các loại nhân bánh “sáng tạo” đến mức dị biệt.

 

Cô hỏi anh: “Anh có biết bên trong là nhân gì không?”

 

“Không biết.” Lục Sầm thành thật trả lời.

 

Anh chưa bao giờ can thiệp vào sản phẩm của khách sạn, dĩ nhiên cũng không nắm rõ. Anh chỉ nói với Lộ Xuyên rằng mình cần bánh trung thu để biếu tặng, và Lộ Xuyên tự khắc sẽ sắp xếp loại bánh độc quyền, bán chạy nhất, cái loại mà bên ngoài dù có tiền cũng khó mà mua được.

 

Lê Sơ Huyền lập tức mở điện thoại, tìm thấy ngay trang quảng cáo, rồi im lặng dúi vào trước mặt Lục Sầm.

 

Nhân bò Wagyu M9, nhân hải sâm bào ngư, nhân thịt xào cay Tứ Xuyên, và cả nhân cua hoa cúc hợp với không khí lễ hội.

 

Nếu không có gì bất ngờ, tất cả những hương vị này đều sẽ lần lượt xuất hiện trên bàn tiệc ngắm trăng.

 

Không khí xung quanh dường như ngưng đọng. Cả hai đều chìm vào một sự im lặng đầy suy tư.

 

Lục Sầm cố gắng cứu vãn tình hình: “Mọi năm Trung thu… nhà em ăn nhân gì?”

 

Lê Sơ Huyền đáp với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường: “Nhân thập cẩm và đậu xanh trứng muối truyền thống.”

 

Một lần nữa, cả hai lại cùng nhau chìm vào trầm tư.

 

Đêm nay trăng tròn vành vạnh, không khí trong nhà thật ấm cúng. Các bậc trưởng bối say sưa kể lại những câu chuyện “huy hoàng” thời thơ ấu của đám trẻ.

 

Lục Sầm ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe. Qua lời kể của mọi người, một Lê Sơ Huyền tinh nghịch và lém lỉnh dần hiện ra trong tâm trí anh, lấp đầy khoảng trống quá khứ mà anh chưa từng biết.

 

Chuyện cô và Lê Hi hóa trang thành ma cà rồng trong ngày Halloween, thành công dọa Lê Lâm khóc thét, nhưng sau đó lại sợ bị mách nên phải ngậm ngùi “cống nạp” hết số kẹo vừa xin được. Đúng là hình mẫu điển hình của “chí lớn nhưng gan nhỏ”.

 

Lê Sơ Huyền nghe vậy thì đỏ mặt giải thích: “Em chỉ làm một lần đó thôi, tại chị Hi xúi giục em.”

 

Lê Vụ liền chen vào: “Không hề gì, bài kiểm tra điểm kém của chị Hi năm ấy cũng là nhờ em phát hiện rồi đặt lên bàn bác cả đó thôi.”

 

Lê Hi tròn mắt: “Thảo nào! Chị cứ thắc mắc mãi, thì ra là do em!”

 

Lê Lâm chớp mắt ngây thơ, bồi thêm một câu: “Chị A Nguyệt đưa hết kẹo cho em rồi, nhưng chị ấy còn lén giấu riêng một túi sô cô la.”

 

Lục Sầm không nhịn được cười, anh ghé vào tai Lê Sơ Huyền thì thầm: “Anh đã nghĩ mọi người đều là những thiên thần nhỏ, không ngờ tuổi thơ ai cũng có tám trăm cái mưu mô trong bụng.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

“Nhưng cũng đúng,” Lục Sầm nói tiếp, “Nhìn khí chất của Lê tổng không giống một chú thỏ con hiền lành.”

 

Lê Sơ Huyền: “…”

 

Bà nội thấy hai người nói chuyện riêng, bèn mỉm cười trêu chọc: “Hai đứa thầm thì chuyện gì đấy?” Bà chợt nhớ ra, liền vui vẻ khoe với mọi người: “Bánh trung thu tối nay đều là của Lục Sầm mang tới, cả nhà ăn thử đi nhé.”

 

Hai cái đầu đang ghé vào nhau lập tức tách ra, ngồi thẳng tắp.

 

Bánh được cắt ra từng miếng. Bà nội cầm một miếng lên, rồi nhìn chằm chằm vào phần nhân là một khối bò Wagyu M9 hảo hạng, nét mặt đầy suy tư.

 

Trong khi các bậc trưởng bối nhâm nhi sâm panh trò chuyện, Lê Dục đã hăng hái rủ rê đám trẻ ra bãi cỏ chơi pháo hoa.

 

Thấy mọi người đều hưởng ứng đứng dậy, Lê Sơ Huyền ghé tai Lục Sầm khẽ giải thích: “Anh không cần ngạc nhiên, cứ vào đến nhà họ Lê là tuổi của mọi người sẽ tự động giảm đi hai mươi.”

 

Lê Hi vừa đi ngang qua, nghe được liền chen vào, “Một bên là chơi pháo hoa, một bên là ngồi nghe bà nội ôn chuyện xưa, đáp án quá rõ ràng rồi còn gì?”

 

Trong khu vườn, những chiếc lồng đèn vẽ tay đủ hình dạng được treo đầy trên các cành cây. Có chiếc vẽ nhân vật hoạt hình, có chiếc là con vật nhỏ, có chiếc là phong cảnh; có chiếc tinh xảo, cũng có chiếc lại nguệch ngoạc đáng yêu.

 

Lê Sơ Huyền chỉ cho Lục Sầm xem: “Hồi còn đi học, Tết Trung thu nhà em sẽ tổ chức cuộc thi vẽ lồng đèn, giải nhất và nhì sẽ đổi được một điều ước. Cứ thế lồng đèn nhiều dần theo từng năm, chiếc nào cũng được quét dầu bóng để bảo quản rồi treo lên mỗi dịp Trung thu.” Cô mỉm cười hoài niệm, “Hồi bé cảm giác thật tuyệt, khi thấy tác phẩm của mình được trân trọng như vậy.”

 

“Vậy còn bây giờ thì sao?” Lục Sầm hỏi.

 

Nụ cười trên mặt Lê Sơ Huyền vụt tắt: “Bây giờ nó biến thành lịch sử đen tối rồi…”

 

Lục Sầm không nhịn được mà bật cười.

 

Lê Sơ Huyền hỏi anh: “Hồi bé anh đón Trung thu thế nào?”

 

Lục Sầm đáp: “Cũng ngắm trăng, giống như nhà em.”

 

Lê Sơ Huyền tò mò: “Sau đó thì sao ạ?”

 

Lục Sầm: “Sau đó thì ai về phòng nấy.”

 

Với anh, mỗi dịp lễ Tết đều giống như một thủ tục cần hoàn thành cho có lệ. Sau khi đi làm, có những lúc anh bận đến mức quên mất hôm đó là ngày lễ. Ký ức của cô là trở về nhà, hòa mình vào không khí sum vầy. Còn ký ức của anh là một mình ở lại công ty hoặc khách sạn, bầu bạn với công việc.

 

Có lẽ vì chưa từng có được, nên cũng chưa từng cảm thấy thiếu thốn.

 

Nhưng hôm nay, dường như trong lòng anh đã len lỏi một chút mong đợi.

 

Hai người đang trò chuyện thì Lê Húc cầm một nắm pháo bông que đến chia cho họ.

 

Lục Sầm quay sang hỏi cô: “Muốn chơi không?”

 

Cô vui vẻ cầm lấy. Lục Sầm dịu dàng vòng tay qua eo cô từ phía sau, bàn tay to lớn của anh bao lấy tay cô, cùng cô châm lửa. Nhìn nụ cười rạng rỡ đầy mong chờ của cô, tim anh mềm đi một nhịp.

 

Pháo bông que tóe lửa, những tia sáng lấp lánh soi rõ gương mặt cô. Lục Sầm ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm ấm: “Trung thu vui vẻ, nàng tiên của anh.”

 

Cô quay đầu hôn anh một cái, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

 

Lục Sầm nhìn cô đăm đăm, ánh mắt sâu thẳm, nhưng vì có nhiều người xung quanh, anh chọn cách đè nén cảm xúc xuống.

 

“Còn muốn chơi nữa không?” Anh cầm que pháo khác hỏi cô.

 

“Vâng ạ.”

 

Chưa kịp bắt đầu vòng tiếp theo, Lê Hi đột nhiên như một bóng ma lẻn đến, dí màn hình điện thoại sáng rực vào trước mặt Lê Sơ Huyền. Trên đó là hai tấm ảnh.

 

Một tấm là khoảnh khắc Lục Sầm ôm cô từ phía sau để châm pháo hoa. Một tấm là cảnh cô quay đầu lại hôn anh.

 

Nền ảnh là những chiếc lồng đèn vẽ tay đầy màu sắc lung linh trong vườn. Bố cục, ánh sáng và màu sắc đều đẹp đến hoàn hảo.

 

Lê Sơ Huyền lập tức xiêu lòng.

 

Dường như để trả thù cho ván kịch bản giết người chiều nay, Lê Hi cười đầy gian xảo: “Cái vòng tay C-line bản giới hạn của em, đổi lấy hai tấm ảnh này.”

 

Lê Sơ Huyền đau lòng đến mức nét mặt như thể vừa bị cướp giữa ban ngày. Cuối cùng, cô đành nghiến răng cắt ruột: “Chốt đơn!”

 

Lê Hi vui vẻ đạt được mục đích rồi chạy biến.

 

Lê Sơ Huyền quay sang Lục Sầm, giơ điện thoại lên, ra vẻ nghiêm trọng: “Em vừa phải trả một cái giá rất đắt để có được chúng đấy.”

 

“Vậy thì sao?” Lục Sầm nhướng mày.

 

“Vậy thì dự án hợp tác ở hồ Hương Hải, anh có thể nhường cho em thêm hai phần trăm lợi nhuận được không?”

 

Lục Sầm nghe xong thì tức đến bật cười. Anh miễn cưỡng gật đầu: “Được.”

 

Đúng lúc này, điện thoại anh reo lên. Anh ra một góc vườn nghe máy, Lê Sơ Huyền đứng nhìn Lê Dục đốt những cây pháo hoa lớn hơn.

 

Lê Hi lại lén lút mon men lại gần, “Này, hai người định khi nào tổ chức đám cưới? Tổ chức ở đâu thế?”

 

Lê Sơ Huyền liếc nhìn bóng lưng Lục Sầm đang nói chuyện điện thoại, đáp: “Em không biết, anh ấy nói sẽ sắp xếp hết.”

 

“Thế là em mặc kệ luôn à?” Lê Hi ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

 

“Em bận rộn như vậy, không phải quản chẳng phải tốt hơn sao?”

 

Lê Hi ngẫm lại, thấy cũng có lý. Đang định nói thêm gì đó thì Lục Sầm đã cúp máy và quay lại. Lê Hi lại lén lút lùi ra xa.

 

Lê Dục đặt một cây pháo hoa phun lên bãi cỏ, châm lửa rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Có lẽ do mặt cỏ không bằng phẳng, hoặc do cậu chạy quá mạnh làm cây pháo bị đổ.

 

Trong chớp mắt, que pháo xoay tít rồi phụt lửa bay ngang, tạo thành một đường đạn rực rỡ. Mọi người “Ốaaa” lên một tiếng rồi chạy tán loạn.

 

Quản gia nghe tiếng động vội chạy đến, nhìn thấy một mảng cỏ bị cháy sém mà mặt mày xanh mét: “Ôi trời ơi, các tiểu tổ tông của tôi ơi…”

 

Sau đó, cả đám bị “trục xuất” ra khu vực hồ bơi.

 

Theo lời quản gia, lỡ có cháy thì ở đó còn có nước để cứu kịp thời.

 

Trăng đêm nay thật tròn, vài gợn mây lững lờ trôi, bị gió thổi tan rồi lại tụ lại.

 

Lê Sơ Huyền ngước nhìn những đóa hoa lửa lộng lẫy bung nở trên bầu trời, cô quay sang cười với anh, giọng nói trong trẻo: “Trung thu vui vẻ nhé, Lục tổng.”

Bình Luận (0)
Comment