Trăng Soi Bến Cảng - Vạn Lý Phong Yên

Chương 76

Dạo này Lê Sơ Huyền vô cùng bận rộn, dự án khu nghỉ dưỡng Lam Hải Loan sắp hoàn thành, trong khi dự án hồ Hương Hải cũng chuẩn bị khởi công.

 

Mặc dù hồ Hương Hải là đất của Lục Sầm, nhưng Lê Sơ Huyền đã mạnh mẽ giành lấy quyền chủ đạo phát triển.

 

Công ty hợp tác giữa hai bên vẫn là công ty offshore cá nhân của Lục Sầm đã từng khai thác Phố cổ Dương Lăng, chỉ có điều bên đầu tư có thêm Tập đoàn Lục thị.

 

Khi tin tức về việc ký kết thành công dự án hồ Hương Hải được công bố, dư luận được một phen xôn xao. Lúc này mọi người mới biết Lục Sầm đã âm thầm hợp tác với Tập đoàn Lê thị từ lâu mà không hề công bố ra ngoài.

 

Khi phóng viên phỏng vấn ban quản lý của Tập đoàn Lê thị, bề ngoài họ cười nhưng trong lòng thì đang thầm chửi bới, bởi vì chính họ cũng là những người bị cho ra rìa.

 

Dù sao thì Phố cổ Dương Lăng cũng đã đi vào hoạt động, lợi nhuận năm đầu tiên vô cùng khả quan, tốc độ thu hồi vốn rất nhanh.

 

Lê Sơ Huyền dành phần lớn thời gian của mình cho dự án hồ Hương Hải.

 

Hồ Hương Hải chủ yếu được xây dựng thành khu biệt thự dành cho giới siêu giàu, khách hàng mục tiêu toàn bộ là tầng lớp thượng lưu. Bản vẽ thiết kế của hồ Hương Hải vừa được tung ra, tám căn biệt thự đã được đặt mua và thanh toán toàn bộ, nhìn những con số 0 dài dằng dặc trong tài khoản ngân hàng của dự án khiến tâm trạng người ta vui vẻ lạ thường.

 

Chiếc Lexus LM dừng lại trước cổng tòa nhà Tập đoàn Lục thị.

 

Cửa kính tự động mở ra, đôi giày cao gót nện trên sàn nhà sáng bóng có thể soi gương. Nghê Tâm vội vã bước theo sát bên cạnh.

 

Lễ tân đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?”

 

Nghê Tâm mỉm cười đáp lại: “Chúng tôi có hẹn gặp Chủ tịch Lục lúc ba giờ.”

 

Lê Sơ Huyền đưa tay lên nhìn đồng hồ, hai giờ năm mươi lăm phút.

 

“Vâng ạ, xin vui lòng đợi một chút.”

 

Một nhân viên lễ tân khác ngồi xuống xem lại lịch hẹn trong máy tính, còn chưa kịp xem xong thì từ phía hành lang thang máy, Lộ Xuyên đã bước tới rất nhanh.

 

“Xin lỗi Lê tổng, vừa rồi có chút việc nên tôi đến muộn.” Lộ Xuyên vốn dĩ phải đợi sẵn trước khi Lê Sơ Huyền đến, nhưng vừa có việc đột xuất cần anh ta xử lý nên đã trễ năm phút.

 

Lê Sơ Huyền: “Không sao.”

 

Lộ Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Lộ Xuyên dẫn họ đến thang máy chuyên dụng của Lục Sầm, có thể đi thẳng lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng sáu mươi. Thông thường ở các tòa nhà văn phòng cao tầng, để tối ưu hóa hiệu suất, thang máy sẽ được phân chia cho các tầng thấp, trung và cao, khách phải chuyển thang máy khi đến một tầng nhất định.

 

Khi họ vừa quay đi, hai cô lễ tân phía sau đã bắt đầu thì thầm.

 

“Người vừa rồi là Lê tổng phải không? Chính là Lê tổng đó.”

 

“Trời ơi khí chất ngời ngời, lại còn xinh đẹp nữa, xinh hơn trên báo ảnh nhiều.”

 

“Mùi nước hoa của chị ấy thơm thật, rất đặc biệt, muốn xin tên quá đi.”

 

Trước khi bước vào thang máy, Lê Sơ Huyền quay đầu lại liếc nhìn, hai cô lễ tân vẫn đang cắm cúi trò chuyện.

 

Cô chìm vào suy tư.

 

“Sao vậy Lê tổng?” Nghê Tâm nhìn dáng vẻ suy tư của cô và hỏi.

 

Lê Sơ Huyền: “Lần sau bảo tòa soạn hợp tác đổi một nhiếp ảnh gia giỏi hơn.”

 

Chủ đề chuyển hướng đột ngột, nhưng Nghê Tâm đã quen rồi. “Vâng.”

 

Lộ Xuyên âm thầm ghi nhớ trong lòng.

 

Thang máy lên đến tầng sáu mươi, tất cả mọi người trong văn phòng tổng giám đốc đều đứng dậy chào hỏi.

 

Nghê Tâm nói: “Lê tổng đã đặt trà chiều của Saint-Honoré, lát nữa sẽ được mang lên.”

 

Cả văn phòng đồng thanh: “Cảm ơn Lê tổng.”

 

Bước vào văn phòng chủ tịch, Lộ Xuyên đóng cửa lại.

 

Lục Sầm đã pha trà đợi sẵn, thấy cô ngồi xuống, anh nhướng mày: “Lê tổng đang mua chuộc lòng người à?”

 

Lê Sơ Huyền nhận lấy tách trà của anh, cười nói: “Đúng vậy, em cũng sắp sửa đào người đi rồi.”

 

Lộ Xuyên vừa nghe, trong lòng thầm gào thét: Đào tôi đi, đào tôi đi, mau đào tôi đi.

 

Trở lại chuyện chính.

 

Lê Sơ Huyền ra hiệu cho Nghê Tâm đưa tài liệu về hồ Hương Hải cho Lục Sầm.

 

“Hồ Hương Hải đã chọn được ngày lành để khởi công rồi, Lục tổng còn cần bổ sung gì không?” Lê Sơ Huyền hỏi.

 

“Ồ? Anh mà cũng được phép bổ sung sao?” Lục Sầm tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

“Anh nói gì vậy?” Lê Sơ Huyền thong thả thưởng trà. “Tuy dự án do Lê thị chủ đạo phát triển, nhưng anh là đối tác hợp tác mà, dĩ nhiên anh có quyền được biết.”

 

“À, quyền được biết.” Lục Sầm hất tập tài liệu sang một bên.

 

“Anh đừng như vậy chứ,” Lê Sơ Huyền nói. “Để tăng hiệu quả, dự án hồ Hương Hải còn nhận thiết kế nội thất tùy chỉnh theo yêu cầu.”

 

“Vậy thì sao?” Là một đối tác, Lục Sầm dĩ nhiên biết điều này.

 

“Vậy nên bản vẽ thiết kế nhà tân hôn của chúng ta đã có rồi, anh có muốn xem không?”

 

Lục Sầm rót thêm trà vào tách của cô: “Lê tổng đang lấy việc công làm việc tư sao?”

 

“Anh chỉ cần nói là xem hay không thôi.”

 

Lộ Xuyên và Nghê Tâm đồng thời ngước nhìn lên trần nhà.

 

Lục Sầm cầm lại tập tài liệu vừa bị hất sang một bên, trước khi mở ra, anh liếc nhìn Lộ Xuyên.

 

Lộ Xuyên hiểu ý,  anh
 ta nói với Nghê Tâm: “À phải rồi trợ lý Nghê, tôi có một vài chi tiết cần trao đổi với cô, chúng ta qua phòng khách bên cạnh nói chuyện nhé.”

 

Lê Sơ Huyền không nói gì, Nghê Tâm cũng biết mình ở đây cũng thừa thãi, liền theo Lộ Xuyên ra ngoài.

 

“Em cũng vừa gửi cho anh bản thiết kế điện tử rồi,” Lê Sơ Huyền nói. “Uống trà không hơi nhạt, anh có khoai tây chiên không?”

 

Lục Sầm lấy ra một gói bánh quy nhỏ từ tủ đựng trà.

 

Lê Sơ Huyền nhận lấy gói bánh: “Cũng được.”

 

“Em chắc chắn đây là bản thiết kế nhà tân hôn của chúng ta chứ?”

 

Lê Sơ Huyền tưởng Nghê Tâm lấy nhầm, cô vừa cầm bánh quy vừa bưng tách trà ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn kỹ vài lần, đúng là không sai. “Đúng vậy, có vấn đề gì à?”

 

Bản vẽ của nhà thiết kế danh tiếng, không thể có vấn đề gì được.

 

Lục Sầm đặt tài liệu xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

 

“Sao vậy?” Lê Sơ Huyền bị anh nhìn đến chột dạ.

 

Lục Sầm đã từng thấy phòng của cô ở nhà họ Lê, cũng từng đến căn hộ của cô. Anh biết rằng phong cách trang trí của căn biệt thự trong bản vẽ không phải là gu của cô, mà giống như đang chiều theo thẩm mỹ của anh hơn – lạnh lùng, cứng nhắc, chỉ toàn gam màu đen, trắng, xám.

 

“Anh không thích à?” Lê Sơ Huyền xé gói bánh quy, quả nhiên rất nhỏ, chỉ có ba chiếc, cô bĩu môi lấy một miếng. “Em đã gửi hình ảnh căn penthouse ở Bích Thủy Vân Gian cho nhà thiết kế, bảo cô ấy thiết kế theo phong cách tương tự mà?”

 

Nhà thiết kế nổi tiếng toàn cầu, không có lý do gì Lục Sầm lại không thích cả.

 

“Tại sao không thiết kế theo sở thích của em? Giống như phong cách căn hộ của em ấy.”

 

Lúc này Lê Sơ Huyền mới hiểu ra vấn đề anh đang băn khoăn. “Lục tổng, không phải chúng ta đã nói dự án hồ Hương Hải do em làm chủ đạo sao, bây giờ anh đang chất vấn em đấy à?”

 

“Phải.” Lục Sầm thừa nhận thẳng thừng.

 

“Chỉ là thỉnh thoảng em cũng muốn dỗ dành cho anh vui vẻ một chút thôi mà,” Lê Sơ Huyền đặt hai miếng bánh quy còn lại xuống, nghiêm túc nhìn anh. “Anh thích đen trắng xám, em cũng có thể chấp nhận, tại sao lại không thể thiết kế theo sở thích của anh chứ? Hơn nữa em cũng rất thích Bích Thủy Vân Gian và căn hộ của anh ở Philadelphia, có vấn đề gì đâu?”

 

“Lê Sơ Huyền,” anh khẽ nhếch môi cười, “Em làm vậy sẽ khiến anh hoàn toàn chết mê chết mệt em đấy.”

 

“Vậy… dự án hồ Hương Hải có thể giảm thêm hai phần trăm lợi nhuận nữa không?”

 

Lục Sầm thu lại nụ cười. “Cứ xem như anh chưa nói gì đi.”

 

Lê Sơ Huyền nhặt hai miếng bánh quy lên. “Keo kiệt.” Keo kiệt y như nhà máy sản xuất bánh này, không cho thêm được hai miếng.

 

“Anh xem kỹ lại đi, có chi tiết nào cần điều chỉnh thì liên lạc trực tiếp với em nhé, dù sao em mới là người chủ đạo.”

 

Lục Sầm không để ý đến cô, chăm chú xem bản thiết kế điện tử trên máy tính bảng.

 

Cô ăn xong bánh quy, đột nhiên hỏi anh: “Anh khóa cửa chưa?”

 

“Khóa rồi,” Lục Sầm ngước mắt nhìn cô, “Muốn làm chuyện xấu à?”

 

“Không phải,” cô đá đôi giày cao gót ra, lấy một chiếc gối tựa kê sau lưng, rồi thuận thế gác chân lên đùi Lục Sầm. “Sáng nay em tham gia một sự kiện, đứng lâu quá, chân em mỏi.”

 

Không phải làm chuyện xấu. Lục Sầm lặng lẽ thu lại ánh mắt, nhưng tay lại đặt lên bắp chân cô, giúp cô xoa bóp thư giãn cơ bắp.

 

“À đúng rồi, còn một chuyện nữa,” Lê Sơ Huyền nói, “Dĩ nhiên không phải em giục anh đâu nhé, làm như em vội lắm ấy, nhưng mà mọi người đều hỏi, nên em mới hỏi anh thôi.”

 

“Chuyện gì mà khiến em phải rào trước đón sau nhiều thế?” Lục Sầm không ngẩng đầu.

 

“Hôm qua em về nhà ăn cơm, bà nội hỏi chúng ta định tổ chức đám cưới vào lúc nào. Vì bà nội hỏi, nên em mới hỏi anh.”

 

Bàn tay đang x** n*n trên bắp chân cô bỗng dùng sức, cô “hít” một tiếng, bắp chân đang mỏi nhừ lại càng thêm ê ẩm.

 

Lục Sầm: “Em thật sự không vội sao?”

 

Chân cô vẫn còn trong tay “kẻ địch”, lại còn là điểm yếu do chính cô tự dâng lên, cô đành yếu thế: “Vội chứ, thật ra điều bà nội muốn hỏi cũng là điều em muốn hỏi.”

 

“Anh đã làm xong phương án rồi, vài ngày nữa sẽ gửi cho em. Váy cưới sẽ được gửi về vào cuối tháng, tổng cộng hai mươi tám bộ cả váy cưới và lễ phục, đến lúc đó em sắp xếp thời gian đi thử. Còn về thời gian tổ chức hôn lễ, chỉ cần em có thể trống ra nửa tháng, chúng ta có thể tiến hành bất cứ lúc nào.”

 

“Váy cưới và lễ phục mà anh không hỏi ý kiến của em sao?” Lê Sơ Huyền ngồi thẳng dậy.

 

“Em sẽ thích thôi.” Lục Sầm quả quyết.

 

Sở thích và phong cách của cô, anh nắm rõ trong lòng bàn tay. Một nửa số lễ phục trong tủ quần áo của cô là do anh mua, cô rất thích, và cũng rất hợp với cô.

 

“Dĩ nhiên, còn có một trăm hai mươi sáu bản vẽ thiết kế váy cưới và lễ phục khác, nếu em không thích bộ nào trong số kia thì làm lại vẫn kịp.” Hai mươi tám bộ này đều được may thủ công tinh xảo, mất nửa năm để hoàn thành, nhưng vì đám cưới của họ, dù có tốn thêm nửa năm nữa để chuẩn bị thì có là gì?

 

Lê Sơ Huyền bất giác mỉm cười, cô nhận ra mình cũng vô cùng mong chờ được “mở túi mù” này. Suy cho cùng, gu thẩm mỹ của Lục Sầm chưa bao giờ khiến người khác thất vọng.

 

Họ đã trò chuyện lâu như vậy, Lê Sơ Huyền phát hiện ra một chuyện rất quan trọng vẫn chưa hỏi. “Vậy địa điểm tổ chức đám cưới của chúng ta là ở đâu ạ?”

 

Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng hiếm thấy: “Tại trang viên Agnes. Một Nữ hoàng nên cử hành hôn lễ trong lâu đài của chính mình.”

 

Anh đã cho người tu sửa lại lâu đài đó, đội ngũ tổ chức tiệc cưới có thể vào chuẩn bị bất cứ lúc nào. Anh cũng đã tìm được nơi trồng hoa dạ lan hương phù hợp, sẵn sàng vận chuyển bằng đường hàng không đến để trang trí hôn lễ.

 

Bây giờ, tất cả chỉ còn đợi Nữ hoàng có thời gian.

 

Nghe đến đây, sự mong chờ về đám cưới trong lòng Lê Sơ Huyền dâng lên mãnh liệt. Cô phấn khích xoa xoa tay: “Hay là sắp xếp vào nửa cuối năm đi anh, đợi dự án hồ Hương Hải đi vào guồng quay là em có thể rảnh rỗi rồi. Anh không cần gửi phương án cho em xem trước đâu, em muốn trải nghiệm cảm giác hồi hộp khi mở quà.”

 

“Nhỡ đâu em không thích phương án anh chuẩn bị thì sao?”

 

“Không,” cô nói chắc nịch, “Em chắc chắn sẽ thích.” Ngón tay thon dài của cô khẽ lướt trên bản thiết kế nhà tân hôn của họ, “…giống như em biết chắc rằng, anh cũng sẽ không thể không thích những gì em thêm vào.”

 

Lục Sầm đặt máy tính bảng xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn cô, nhưng cặp kính gọng vàng cũng không thể che đi những con sóng ngầm đang bắt đầu cuộn trào trong đáy mắt anh.

 

Lê Sơ Huyền ngồi thẳng dậy, rướn người hôn nhẹ lên môi anh một cái.

 

Vẻ mặt anh không đổi, nhưng ánh mắt đã tố cáo tất cả khao khát của anh ngay lúc này.

 

Lục Sầm đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần, đáp lại và làm sâu thêm nụ hôn chạm nhẹ vừa rồi.

 

Lê Sơ Huyền đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của anh, cố gắng lùi lại một chút. “Xin phép nhắc nhở Lục tổng một câu, bây giờ là giờ làm việc, bên ngoài toàn là nhân viên của anh.” Cô gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ lim, cố dùng lý trí để cảnh báo anh và cả chính mình.

 

“Không sao.” Anh giữ chặt gáy cô, kéo cô vào lòng, cuốn cô vào một nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn. Đầu lưỡi anh đầy khiêu khích, xâm chiếm từng tấc trong khoang miệng cô.

 

Không biết từ lúc nào, cô đã ngồi hẳn lên đùi anh, hai tay vô thức khoác lên vai, cả người mềm nhũn áp sát vào người anh.

 

Càng lúc càng chìm đắm, giống như trôi nổi giữa đại dương mênh mông. Trong lúc tâm trí mông lung, cô bỗng cảm nhận được sự thay đổi nóng rực của cơ thể anh đang đè lên đùi mình, một cảm giác rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.

 

Cô đột nhiên tỉnh táo lại.

 

Và đẩy anh ra.

 

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không có cái nào đúng cả! Tên khốn này đang cố tình quyến rũ cô giữa ban ngày ban mặt!

 

Anh ghì chặt eo cô, vùi mặt vào hõm cổ mềm mại, tham lam hít lấy mùi hương hoa diên vĩ thanh mát trên người cô như thể nó là liều thuốc duy nhất có thể dập tắt ngọn lửa d*c v*ng đang bùng cháy.

 

Trong không gian tĩnh lặng của văn phòng, chỉ còn nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề của hai người, hòa cùng nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

 

Mà ngoài cửa, trà chiều của Saint-Honoré đã được mang đến.

 

Nghê Tâm chuẩn bị phần của Lục tổng và Lê tổng để mang vào thì bị Lộ Xuyên ngăn lại. “Lục tổng không thích đồ ngọt.”

 

“Nhưng Lê tổng thích mà.” Lê tổng rất thích trà chiều của Saint-Honoré.

 

Lộ Xuyên tiếp tục nói: “Lục tổng có quy tắc, nếu anh ấy không chủ động gọi, chúng ta không được làm phiền.”

 

“Vậy thì tôi đành tôn trọng quy tắc của các anh vậy.” Nghê Tâm đặt phần trà chiều của Lê Sơ Huyền sang một bên.

 

Bề ngoài Lộ Xuyên mỉm cười, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment